TỪ TỪ YÊU
Chương 24. Chụp ảnh cưới (1)
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Di tỉnh dậy sớm, tối qua cô thật lâu mới có thể ngủ được, có thể là do không quen giường với thêm những chuyện xảy ra từ tối qua. Nó làm cô khó ngủ. Kiều Di mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình của Thẩm Lạc Liên đi ra khỏi phòng. Tóc cô vén lên thật cao. Đi vào phòng bếp, tự rót một ly nước ấm uống sau khi tỉnh dậy, đó là thói quen từ khi cô bị đau dạ dày.
Vì bụng đói, dù sao cả ngày hôm nay cô cũng phải đi chụp ảnh cưới ngoại cảnh. Trước khi đi cũng nên để bụng không bị đói. Cô nghĩ xong liền bắt tay vào làm, đây là công việc mà cô yêu thích nhất, chính là nấu những món cô thích coi như tự thưởng cho bản thân.
Tiếng động từ phòng bếp vì lớn mà Thẩm Lạc Liên đang ngủ ngáy trên sô pha cũng phải thức giấc. Anh quen với việc sống một mình trong căn nhà rộng rãi như vậy. Ngoại trừ anh ra thì chằng còn ai vào nhà này nhưng tại sao lại có tiếng động từ phòng bếp.
Anh đứng dậy, quần áo xuề xòa bước đi, cặp mắt quầng thâm lộ rõ, tối qua anh cũng phải trở người liên tục trên sô pha. Thân người anh quá cao mà sô pha thì không đủ để anh duỗi thẳng chân, thế nên cả đêm qua anh phải nằm ngủ co chân lại.
Hôm nay ngày cuối tuần, Thẩm Lạc Liên không có ca trực, anh cứ nghĩ sẽ thoải mái được nằm ngủ trên chiếc giường thân yêu nhưng không ngờ lại ngủ trên sô pha với thêm tiếng động lớn làm anh thức giấc.
Có trộm vào nhà anh? Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu của anh.
An ninh tòa nhà này sao lại kém như vậy? Là anh đã nhờ bạn anh mua giúp. Không nghĩ thêm nữa, Thẩm Lạc Liên rón rén từng bước từng bước đi vào hướng nhà bếp. Anh bỗng khựng người lại nhìn người đang đứng trong bếp, mặc đồ của anh.
Kiều Di, là cô ấy, tối qua khuya quá nên cô tạm ngủ lại đây.
Kiều Di không để ý đến xung quanh có thêm người xuất hiện. Điện thoại của cô để trên bàn reo lên. Cô quay sang vừa đúng lúc nhìn về phía nơi Thẩm Lạc Liên đang đứng quan sát cô.
Cô giật mình, đỏ mặt.
Không biết anh ta đứng đó từ khi nào, có thấy những hành động không đáng thấy của cô hay không?
Cô vờ như không có chuyện gì? Nhấn máy nghe.
“Cha”
Đầu dây bên kia giọng vui vẻ nói
“Con gái, không ngờ con còn nhanh hơn cha nghĩ đấy. Thế nào?”
“Cha, cha đang nói cái gì vậy?” Mặt cô nóng lên
“Còn ngại, không phải con đang ở nhà của con rể đấy sao? Không sao? Dù gì hai đứa cuối cùng cũng về chung một chỗ, cứ tập làm quen trước cũng được.”
Cha Kiều còn bồi thêm giọng cười hí hửng đầy sảng khoái của mình
“hahaa… Sớm có cháu bế, cha cũng mừng” Ông nói xong liền tắt máy.
Mặt của Kiều Di nghe cha nói mà liên tục thay đổi. Cô không ngờ cha mình lại vui vẻ đến như vậy. Nếu mà trước đây cô không về nhà là sẽ bị nghe một trận giáo huấn bí kíp gia truyền họ Kiều truyền lại mười đời tổ tông.
Lòng cô như đang khóc thầm.
“Tôi tưởng có trộm” Thẩm Lạc Liên nói. Kiều Di nghe liền cười khổ.
“Anh rửa mặt đi, tôi chuẩn bị xong hết rồi. Hôm nay chúng ta sẽ không được ăn đúng bữa đâu đấy”
Kiều Di nhẹ nhàng nói, người nghe thấy cảm giác giống như thứ mật ngọt được rót từ từ vào tai mình. Cô cũng không nghĩ mình lại có thể xuống giọng kì lạ với người đàn ông ương ngạnh, gia trưởng này.
Thẩm Lạc Liên giống như bị nghiện các món ăn của cô, anh muốn ăn thật nhiều, dù ăn bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ. Thật sự ngon và quá hấp dẫn. Anh nghĩ mình nếu cứ như thế này sẽ phát béo lên mất.
Kiều Di nhìn người đối diện không ngừng ăn. Cô cũng thấy nhẹ lòng, chứng tỏ là cô nấu không tệ lắm.
Nồi cháo hết sạch, Kiều Di còn chưa kịp ăn hết chén đầu tiên. Lúc cô nhìn vào nồi cháo đã không còn hạt nào. Thẩm Lạc Liên thấy xấu hổ, nhưng không biết phải làm gì. Cháo cũng đã hết. Thay vào đó anh chỉ biết cười trừ.
“Hì… cô nấu ngon quá”
Câu nói này của anh làm cô bật cười. Hóa ra con người thật của Thẩm Lạc Liên là như vậy.
Thẩm Lạc Liên gọi điện đến cho bạn của anh mua một bộ quần áo nữ mang đến căn hộ của mình. Trình Nhiên khá ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên kể từ khi Thẩm Lạc Liên về nước có để một cô gái ở trong nhà mình. À… là vợ sắp cưới của anh. Với lạ trước đây anh còn chưa từng nghe. Nhưng, phục tùng mệnh lệnh là công việc của anh, có thắc mắc hay tò mò thì trước tiên là đến nhà của Thẩm Lạc Liên, có gì tiếp tục nói.
Nói chung hôm nay anh kiêm luôn tài xế cho hai người bọn họ. Trình Nhiên cảm giác anh giống như bóng đèn, để chiếu sáng cho hai nhân vật chính phía sau. Sau vài phút bắt chuyện với Kiều Di anh cũng biết thêm về con người của cô. Có thể nói cô là một người hiền lành, xinh đẹp nhưng chỉ cần đụng đến cô là cô có thể xù bộ lông nhím của mình bất cứ khi nào.
“Tới nơi rồi, mời hai vợ chồng trẻ xuống xe”
Trình Nhiên đùa giỡn nói, nhưng lại làm cho hai người họ đỏ mặt xấu hổ. Cả hai đồng thời đẩy cửa ra ngoài. Họ là đang đứng ở một cánh đồng hoa rộng lớn. Nhìn theo hướng đông là biển, ánh nắng khá yếu ớt vào mùa này.
Thẩm Lạc Liên từ lúc ngồi trên xe đến khi xuống xe không nói câu gì. Anh chỉ như đang lắng nghe giữa bạn với vợ sắp cưới của mình nói chuyện. Nhưng chỉ là trong lòng hơi khó chịu một chút. Có thể vì tối qua ngủ không được thoải mái hoặc là do hai người bọn họ nói quá nhiều đi. (Sự thật anh chưa biết rõ là anh đang ghen tỵ đấy hay sao?)
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!