TỪ TỪ YÊU
Chương 25. Chụp ảnh cưới (2)
Thẩm Lạc Liên muốn chứng tỏ được sự tồn tại của mình, anh cố gắng hắng giọng thật lớn, làm cho Kiều Di và Trình Nhiên đều quay lại nhìn anh.
“À, quên mất. Lạc Liên cậu đã mang theo đồ đi theo chưa?” Trình Nhiên hỏi
“Không cần cậu nhắc” giọng anh nói như có chút giận hờn.
“Thẩm Lạc Liên mau lại đây chuẩn bị nào”
Kiều Di gọi lớn cả tên cả họ anh, Thẩm Lạc Liên nóng mặt, lần đầu tiên anh đứng trước mặt bạn bè mà bị một người con gái lớn giọng gọi rõ ràng họ tên của mình bên ngoài như vậy. Trình Nhiên cũng có chút ngạc nhiên với hai vợ chồng này. Anh không nghĩ vợ của Lạc Liên lại lớn tiếng gọi hết tên họ của bạn anh như vậy.
Trình Nhiên cố nhịn cười để không phải bật ra ngoài. Anh cảm giác bây giờ bên trong cơ thể anh giống như đang nội thương nặng. Khá thú vị với cô vợ của bạn mình. Thẩm Lạc Liên muốn giận ra mặt nhưng vẫn không dám biểu lộ ra ngoài vì sỉ diện của đàn ông, không nên đôi co với một cô gái. Anh chỉ ngoan ngoãn bước đến hướng Kiều Di đang đứng. Bỏ mặc lại một người nhịn cười gần sắp không trụ được thêm nữa.
Vừa đến chỗ Kiều Di đứng, Thẩm Lạc Liên kéo mạnh tay cô về phía mình, làm cô có chút đau.
“Cô không biết chúng ta cần làm gì với người ngoài sao?”
Kiều Di hơi chút bất ngờ vì hành động tức giận đang dồn nén trong người của Thẩm Lạc Liên.
“Tôi quên rồi, tôi sẽ sữa, được chưa?” Cô cũng không muốn thua kém anh, mà gằn lại.
Đang mắt đấu mắt, miệng đối miệng giữa hai người, thì người thợ chụp ảnh tiến đến.
“Mọi người đã tới cả rồi, chúng ta bắt đầu chụp được chưa?”
Thời khắc này, cả hai mới hạ mình xuống. Thật không ngờ cả hai lại cùng nhau kết hôn, sống chung trong thời gian tới. Mà cứ ở cùng nhau là cãi vã, đấu mồm đấu miệng, chỉ có những lúc ba bữa cơm thì hai người mới ngưng lại chút ít. Thời gian còn lại cả hai dành cho nhau là làm nội thương nhau.
——————
Người chụp ảnh vẫn liên tục yêu cầu cả hai người tạo dáng chụp. Nhưng có vẻ cả hai đều ngại đụng chạm nhau vì chưa ai từng trực tiếp tiếp xúc nắm tay nhau, hôn môi… từng có. Vì sự biểu lộ khá mất tự nhiên của hai người làm cho người chụp phát hỏa.
“Anh chị Thẩm, cả hai có thể thoải mái, thả lỏng cơ thể một chút được không? Đừng quá căng thẳng”.
Thợ ảnh vừa nhìn vào ống kính vừa quan sát, vừa nói. “Đúng rồi, đúng rồi, chú rể giữ nguyên tư thế như vậy, còn cô dâu nhìn thẳng vào mắt chú rể một cách đắm đuối”
Kiều Di cũng nghe theo lời hướng dẫn của người thợ ảnh, nhưng đến đoạn để cô nhìn người đang đứng trước mặt một cách đắm đuối. Sao? Cô nhất định phải làm như vậy? Trong lòng Kiều Di kịch liệt phản đối. Thẩm Lạc Liên phát hiện được sự khác thường của con người này. Anh cũng đang chán ghét phải đứng bên ngoài chụp hình chờ lâu. Đành để mình cúi xuống nhìn thẳng vào mắt của cô, lúc này bị ánh mắt bất ngờ nhìn vào làm cho Kiều Di nhanh cúi đầu xuống, lỗ tai đã dần đỏ bừng lên.
“Tốt lắm, cứ giữ như vậy?” Thờ chụp ảnh liên tục chụp, đổi vị trí chụp liên hồi. “Kiểu này được rồi, chúng ta chụp sang kiểu khác. Mọi người thu dọn đồ đi, cô dâu chú rể vào nghỉ ngơi một chút”.
Cuối cùng cả hai thoát được cảnh giả vờ tình tứ, Kiều Di thở phào nhẹ nhõm. Cô tiến đến vị trí có ghế ngồi, Trình Nhiên cũng đang ở đó, anh cũng nhìn thấy cô, vẫy tay cười.
“Thật mệt quá!” Kiều Di vừa xách váy cưới lên, vừa ngồi ngay ngắn vào ghế.
“Cô uống nước đi” Trình Nhiên mở một chai nước ngọt đưa cho Kiều Di, cô đón lấy.
Thẩm Lạc Liên vốn đã không thích hành động của Trình Nhiên đối xử với Kiều Di, anh vừa nhìn thấy cô bước đến nơi đang ngồi của Trình Nhiên thì liền đi theo. Kịp thời lấy tay cầm lấy chai nước ngọt từ tay của Kiều Di. Cô còn chưa được uống một ngụm nào.
“Này, anh làm cái gì hả? Tôi còn chưa được uống” Kiều Di vẻ mặt tức giận.
“Tôi đang khát” Thẩm Lạc Liên buông thả lời nói như không có gì
“Nước này là anh Trình mời tôi uống, sao anh lại lấy uống, trong khi đó vẫn có chai nước khác”. Kiều Di đang tức giận thật sự
“Cô có thể uống chung với tôi” Thẩm Lạc Liên trẻ con, đưa chai nước ngọt vừa mới uống xong sang cho Kiều Di. Kiều Di tức giận không nói nên lời, cô đang cố gắng chịu đựng người đàn ông này.
Trình Nhiên nãy giờ quan sát hai người bọ họ, cảm giác chiến tranh lớn chắc chắn sẽ bùng nổ, nên anh đành can thiệp vào.
“Cô Kiều, cô cần uống một chai nước khác không?” Trình Nhiên cũng một lòng tốt mà đưa cho cô chai nước ngọt khác.
Thẩm Lạc Liên vốn chịu đựng không được, bây giờ còn không thể nào chịu thêm nữa.
Đang lúc Kiều Di đón lấy chai nước ngọt từ tay Trình Nhiên nhưng lại bị Thẩm Lạc Liên lần nữa giật mất. Kiều Di nhìn anh bằng một ánh mắt tóe lửa.
“Không được uống, cô chỉ uống nước lọc thôi”
Kiều Di nghe anh nói đến đoạn này cô cảm giác giống như muốn nhất xỉu tại chỗ ngay lập tức.
Trình Nhiên cũng chỉ biết giở khóc giở cười về bạn của mình. Uống một ít nước ngọt thì có làm sao? Tại sao Thẩm Lạc Liên lại làm quá lên như vậy?
“Cô ấy uống một chút thì có làm sao đâu? Nè, cô cầm lấy” Trình Nhiên vẫn nhiệt tình đưa chai nước ngọt cho Kiều Di
“Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy hay là cậu?” Thẩm Lạc Liên như phát điên
“À… Thì đương nhiên là cậu rồi” Trình Nhiên như hiểu được vấn đề nhưng anh vẫn muốn tiếp tục trêu chọc người này. “Hai người quá mức tình cảm. Lại hiếm thấy cậu lo lắng đến cho người khác. Chắc Kiều Di là ngoại lệ. Tốt quá, tốt quá”
Thẩm Lạc Liên bị Trình Nhiên nói vậy, vẻ mặt xấu hổ, ngại ngùng của anh không biết phải giấu vào đâu? Nhưng vì lòng tự tôn vốn dĩ đã cao ngất trời của mình, anh cố giấu và lấy lại bình tĩnh để nói tiếp.
” Cô ấy bị dạ dày. Cậu thấy tôi nói có hợp lý không?”
Trình Nhiên nghe được lý do khá phù hợp từ Thẩm Lạc Liên, anh muốn bắt bẻ lại nhưng thôi đành tạm tha cho anh một con đường sống. Công nhận hiếm khi thấy được sự ham muốn sở hữu trong con người Thẩm Lạc Liên và lại hiếm khi thấy được sự bối rối ở anh. Kiều Di từ nãy giờ vẫn đứng giữa hai chí tuyến, cô vẫn giữ im lặng. Nhưng cô thật sự rất muốn uống chai nước ngọt mà Trình Nhiên đưa cho cô.
“Tôi uống một chút thôi” Cô quay sang nói chuyện với Thẩm Lạc Liên, giống như đang hỏi anh có cho phép cô uống một chút ít được không. Kiều Di ánh mắt khẩn cầu đầy mong đợi.
“Uống chai này đi. Không quá ngọt”.
Thẩm Lạc Liên đưa cho cô chai mà anh giật lấy từ tay cô lúc Trình Nhiên đưa cô. Lúc đó anh liền uống vài ngụm, bây giờ đưa cho cô uống chung như vậy có quá mất vệ sinh hay không? Trình Nhiên chỉ biết cười. Kiều Di nhận lấy. Giống như anh ta kiểm tra xem chai nước có độc hay không rồi mới đưa cho cô uống. Cô cũng cứng đầu, ném lại chai nước cho anh. Tự mở một chai nước suối khác uống cho hả cơn giận.
“Mọi người chuẩn bị chụp tiếp thôi” Tiếng hô của nhiếp ảnh gia làm phá tan cơn lửa đang dần bén lên giữa Kiều Di và Thẩm Lạc Liên.
“Bây giờ tới đoạn cô dâu và chú rể sẽ hôn nhau”
Kiều Di gần như đông cứng lại. Sao lại có cảnh hôn nhau ở đây. Thẩm Lạc Liên vờ như không quan tâm. Còn cô mỗi lần nghĩ đến việc cô cưỡng hôn anh trong bữa tiệc sinh nhật của Lý Từ lần trước, nghĩ thôi đã thấy nóng mặt. Thẩm Lạc Liên nhìn được vẻ ngượng ngùng của cô, anh càng muốn ra sức trêu chọc.
“Cứ coi như cô cưỡng hôn tôi thêm lần nữa đi” anh nói xong nhếch miệng lên cười.
Kiều Di như phát hoả. Coi như cô cưỡng hôn anh lại lần nữa. Lần đó chỉ là bất đắc dĩ nên mới để mình tự tiện như vậy.
“Hai người chuẩn bị xong hết rồi chứ? Bây giờ là cô dâu nép gần người chú rể” Kiều Di bấm bụng làm theo, cô muốn nhanh chóng kết thúc trò quái đản này sớm. “Đúng rồi, cô dâu làm tốt lắm! Chú rể, đặt một nụ hôn lên trán cô dâu”
Thẩm Lạc Liên mặt không thay đổi, nhưng anh cảm nhận được nhịp thở đầy sự hồi hộp của đối phương.
“Cô cứ bình thường đi, tôi không muốn phải thực hiện lại nhiều lần đâu”
Thẩm Lạc Liên nói Kiều Di cũng cố gắng điều hoà lại sự căng thẳng của mình. Anh nói đúng đừng để một động tác mà phải thực hiện lại nhiều lần.
“Tuyệt vời, đẹp lắm” người chụp ảnh luôn miệng khen. “Chú rể, cô dâu hôn môi nhau”
“Hôn môi nhau” cả hai đồng thanh nói.
Người chụp ảnh bị hai người nói lớn mag giật mình. “Phải, là môi chạm môi”
Kiều Di ghé sát người Thẩm Lạc Liên. Nhưng vì anh quá cao so với cô, cô kéo mạnh cánh tay anh để anh cúi đầu xuống. Thẩm Lạc Liên bất ngờ bị một lực mạnh kéo tay xuống, anh không để ý nên có chút đau. Cúi nhìn cô gái bé nhỏ kia. Hiện giờ cô chỉ đứng cao hơn bả vai anh chút xíu, mặc dù đã đi giày cao gót mười phân.
“Hình như trong lúc chúng ta bàn với nhau không có kiểu này”
Thẩm Lạc Liên suy nghĩ một chút rồi nói “Có lẽ mẹ tôi yêu cầu. Nhưng khi sao, cô và tôi cứ chụp cho nhanh đi. Cô cưỡng hôn tôi” Thẩm Lạc Liên lại bày chuyện trêu chọc cô.
“Tôi không có tâm trạng” cô lạnh lùng nói.
“Vậy lần này để tôi cưỡng hôn cô”
Nói là làm, Thẩm Lạc Liên không để đối phương chuẩn bị gì, anh nhanh tay ôm mặt cô mà đặt môi mình xuống môi cô. Vì quá bất ngờ Kiều Di chỉ biết mở mắt nhìn người đang hôn mình. Cô gần như mất ý thức.
“Cô dâu, nhắm mắt lại đi” câu nói này làm Kiều Di thêm xấu hổ vạn lần.
Thẩm Lạc Liên cảm thấy buồn cười. Lần trước cô cưỡng hôn anh hai lần trong một buổi tiệc có nghĩa độ to gan lớn mật của cô rất lớn. Nhưng lần này, anh phải thay thế chủ động trả thù lại cô, cho cô đêm nay không ngủ, lần trước anh cũng phải mất ngủ cả đêm.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!