TỪ TỪ YÊU - Chương 26: Chụp ảnh cưới (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


TỪ TỪ YÊU


Chương 26: Chụp ảnh cưới (3)


—————
Mọi người vẫn tiếp tục công việc của mình, từ đằng xa xa, có thêm một nhóm người đi đến gần nơi họ đang đứng. Hình như cũng đang đến đây chụp ảnh cưới ngoại cảnh.
Cuối cùng cảnh cuối cũng hoàn thành xong. Kiều Di vẫn đứng bất động. Thẩm Lạc Liên thấy sự kì lạ không có thay đổi của cô. Môi anh tách khỏi môi cô, hình như cô đang nín thở, mặt tái lại.
“Kiều Di, cô không sao chứ?” anh cố lay nhẹ tay cô.
Kiều Di cảm nhận được lực tác động nhẹ lên tay mình, cô dần dần lấy được ý thức. Cô giống như choàng tỉnh, ngước mắt nhìn Thẩm Lạc Liên, thoáng có sự xấu hổ không thể né tránh được.
“Tôi… tôi… tôi không sao?”
Cô cố tránh ra xa anh, nhưng vì lùi bước quá nhanh mà giẫm vào đuôi váy, mất đà, ngã người về phía sau. Bỗng một cánh tay nào đó đưa ra đỡ ngang người cô, năm ngón tay của người đó chạm vào hông cô. Kiều Di đang nhắm mắt rồi nhanh mở mắt nhìn người đỡ cô.
Thẩm Lạc Liên.
Mắt đối mắt, khuôn mặt cô liền nóng lên, có sự bối rối trong đôi mắt. Cô cố gắng đứng dậy khỏi cánh tay anh. Thẩm Lạc Liên cũng đỡ cô đứng dậy.
“Cô không sao chứ?”
Lần thứ hai trong ngày hôm nay anh hỏi cô câu này.
Trình Nhiên đang ngồi cũng liền đứng dậy, chạy đến chỗ hai người đang đứng.
“Cô có làm sao không?”
Anh vừa dứt lời xong, liền nhận một ánh mắt quẹt thẳng vào mắt mình. Anh liền ngậm miệng mình lại.
“A… cảm ơn anh Trình Nhiên đã lo lắng, tôi không sao?” Kiều Di vui vẻ nói.
“Cô không sao? Nhưng tôi đang có sao đây này”
Thẩm Lạc Liên tức giận nói, anh hỏi cô mà cô không thèm nói một câu gì, đến khi Trình Nhiên hỏi cô lại trả lời. Như vậy có phải là không để anh vào mắt của cô, cố tình trêu chọc anh sao?
“Chờ tôi một lát”
Điện thoại Kiều Di đổ chuông. Cô bấm nút trả lời.
“Không ngờ em với Thẩm Lạc Liên tiến triển nhanh như vậy?”
Kiều Di giật mình, cô tự hỏi mình đây không phải là giọng nói của Lý Lâm hay sao? Nhưng hình như anh ấy đã đổi số mới.
“Anh là…?” Cô nghi ngờ hỏi, để chắc chắn người đầu dây bên kia có phải là Lý Lâm hay không?
“Sớm kết hôn mà quên anh. Kiều Di, cùng nhau bỏ trốn được chứ?” Lời nói này của Lý Lâm giống như khẩn cầu cô một cách thật lòng nhưng cô không thể, dù sao đối với cô Lý Lâm chỉ là một người anh trai.
“Có được không?” Lý Lâm vẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Kiều Di như đóng băng, cô không biết vào lúc này cô phải nói gì với Lý Lâm. Tại sao anh biết cô kết hôn. Chuyện này chỉ có gia đình hai bên, Cố Mai và dì Cố biết, còn những người bạn thì đa số cô mời những người thân quen nhất, với lại họ cũng không quen biết với gia đình họ Lâm.
“Sao anh biết chuyện tôi sẽ kết hôn?” Cô hỏi Lý Lâm
Anh ta chỉ cười lớn, rồi sau đó nói: “ Em nhìn xem, đã là bí mật thì nên bí mật cho cuối cùng rồi vỡ òa, công nhận em không giỏi chuyện giấu người khác. Nhìn về phía trước đi”.
Kiều Di cùng nhìn về phía trước, thấy rõ ràng là Lý Lâm, anh ta đang mặc bộ quần áo vest, nhìn vào trên ngực trái có gắn hoa, bên cạnh anh là một cô gái mặc váy cưới. Lý Lâm nhìn cô, anh mỉm cười, tay dơ cao điện thoại lên. Thẩm Lạc Liên thấy cô kì lạ khi nghe điện thoại, cũng nhìn theo hướng ánh mắt của cô thấy người đứng cách họ không xa là Lý Lâm. Anh có nghe tin là anh ta cũng sẽ cưới trong năm nay. Nhưng không ngờ lại gặp nhau thật ngạc nhiên như vậy.
Lý Lâm đưa điện thoại vào tai, rồi nói tiếp: “Ngày đám cưới của em, không muốn để anh tới dự sao?” Lý Lâm giọng đầy mờ ám.
Kiều Di run sợ, không biết Lý Lâm sẽ làm gì vào ngày hôm đó nữa. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh vốn có của mình, hít thở sâu rồi nói.
“Lý Lâm, có lẽ anh nghĩ nhiều quá nên đâm ra ảo tưởng. Hình như anh cũng tới đây chụp ảnh cưới, thật trùng hợp quá. Tôi không nghĩ lại có thể gặp anh ở nơi này. Mà thôi, anh cũng sắp kết hôn rồi. Chuyện gì có hiểu lầm thì anh cũng nên bình tĩnh mà suy nghĩ lại. Tạm biệt”
Cô thật sự rất tức giận, không ngờ người nhà họ Lý đều cùng một ruột cả ra. Vùi dập, lấy người khác ra làm trò cười là niềm vui của họ. Lý Lâm để lâu thì bộ mặt thật của anh cũng không khác gì họ cả đâu.
“Chúng ta đi về thôi” Thẩm Lạc Liên nói để nhằm phá tan sự im lặng trong trầm mặc của cô.
Cô dần tỉnh lại, nhìn thẳng vào Thẩm Lạc Liên thầm đánh giá con người này, có thông minh, đẹp trai và nhất là mồm miệng khá là sắc bén. Lựa chọn của cha coi như là tạm đúng, còn cô hiện tại và sau này phải chung sống lâu dài với nhau thì mới có thể đưa ra kết luận được.
Trình Nhiên vẫn tiếp tục làm tài xế lái xe chở hai người về. Thẩm Lạc Liên ngồi trên xe im lặng không nói, chỉ đưa tay trái ra xoa bóp phần cánh tay phải của anh. Kiều Di ngồi bên cạnh thấy lạ, bèn quay sang nhìn hết hành động của anh.
“Để tôi giúp” Có lẽ lúc đỡ cô ngã, vì quá bất ngờ mà làm tay của anh bị đau.
Không để Thẩm Lạc Liên gật đầu đồng ý, Kiều Di liền bắt tay ngay vào việc xoa bóp cánh tay phải cho anh. Anh như bất động trước hành động của cô vợ sắp cưới này. Hiếm khi cô mới chủ động tiếp xúc anh như vậy. Tim anh có vẻ đập mạnh hơn lúc bình thường, cảm giác máu đang dồn thẳng lên não. Đây là hiện tượng gì, Thẩm Lạc Liên vẫn bất động, cứng người lại, ánh mắt vẫn dán vào gương mặt của cô.
Trình Nhiên đang lái xe, cũng nhìn hai người qua gương chiếu hậu phía trước, bất giác mỉm cười. Lần đầu tiên trong đời anh thấy rõ được sự bối rối của Thẩm Lạc Liên. Thật không ngờ nếu mà đem chuyện này cho mấy người anh em của anh nghe chắc chẳng ai dám tin đó là sự thật.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN