—————
“Cậu còn mặt mũi gọi điện đến hỏi thăm tôi nữa hay sao?” Kiều Di vẻ mặt giả bộ hờn giận nói chuyện.
“Di Di cậu nên bỏ cái tính hay trách móc tôi đi, tôi đang rất sung sướng đừng để tôi mất hứng nghe không?”
Tâm trạng của Cố Mai bây giờ thật sự sung sướng, hạnh phúc, cô cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn với bạn trai. Nhờ Kiều Di mà cô có thể đường đường chính chính ký tên vào tờ hôn thú đỏ chót này. Nhìn thôi mà lòng cứ vui nhộn nhịp.
Cố Mai chợt ngừng nói, cô nhớ điều gì đó.
“Thế nào? Đêm động phòng sao rồi? Chia sẻ, chia sẻ cho bạn bè chút đi”
Kiều Di thì căm phẫn không biết nói gì chỉ ngồi nghiến răng ken két.
“Còn thế nào? Đương nhiên tắm rửa, ngủ, chứ còn làm gì?”
“Còn ngại” Cố Mai vẫn dở giọng trêu chọc cô, còn cố ý kéo dài từ “NGẠI” ra khiến Kiều Di muốn chửi thề.
“Không có chuyện gì nữa là tôi cúp máy đó”
“Không không, chờ đã, tôi chỉ muốn gọi điện cảm ơn cậu và chúc tân vợ chồng sớm có tin vui và trăng mật vui vẻ. Hahahaa….” Cố Mai nói một hơi dài, sau đó là một tràng cười lớn và cuối cùng để lại một tiếng “tút… tút… tút” dài.
Kiều Di hậm hực, bực dọc. Cuộc sống của cô hình như Cố Mai, dì Cố và cha của cô cố tình dàn xếp mọi chuyện. Nhưng chỉ là cô không biết lý do gì? Đôi lúc nghĩ đến mà đâm ra lại tự tủi thân vô cùng.
“Sáng mai cô có muốn cùng tôi leo núi không?”
Thẩm Lạc Liên vừa mới đi tắm xong, tóc vẫn còn dính nước, nhưng vẫn không chịu sấy khô. Một giọt nước từ trên cao rơi xuống tay của cô, cô ngẩng đầu nhìn người đang đứng gần ngay cạnh mình. Chỉ thấy vẻ mặt đầy nham nhở, lúc nào cũng luôn làm cô bực mình.
“Này anh Thẩm, tắm xong thì đầu tiên anh cần làm gì?”
“À, đương nhiên lau khô người sau đó sẽ mặc quần áo”.
Thẩm Lạc Liên biết ý của cô là muốn anh lau sấy tóc cho khô nhưng anh lại cố ý nói sang ý khác. Kiều Di giống như bị châm thêm lửa lúc trước đã có sẵn, giờ như nóng thêm nữa.
“Tôi… Nè, anh là bác sĩ anh còn không biết nếu tắm xong không sấy tóc đi sao?”
“À, tôi cứ tưởng cô hỏi về chuyện kia” Anh cố ý làm vờ như không biết ý cô nói, đưa ra bộ mặt “xin lỗi cô, tôi không biết ý của cô”. “Nhưng mà tôi không có thích sấy tóc, như vậy tóc dễ hư”.
“Nếu không dùng máy sấy thì tự lấy khăn lau cho đỡ ướt đi, anh không nhìn thấy nước từ trên đầu anh rơi đầy xuống người tôi với sàn nhà sao?” Cô phát cáu
“Tôi bị đau tay, lần trước đỡ cô đến giờ vẫn chưa hết đau.”
Thẩm Lạc Liên quá thông minh khi lấy lý do này làm cho Kiều Di hết đường nói. Mà lại làm Kiều Di có lỗi.
“Cầm lấy”
Thẩm Lạc Liên vứt một cái khăn tắm lớn lên người Kiều Di xuống, còn anh thì nhanh chóng vòng lại chỗ cô đang ngồi trên sô pha rồi ngồi xuống dưới chân cô. Kiều Di bị hành động quá mức nhanh của anh làm cho sững người, không hiểu được vấn đề đang xảy ra trước mắt mình.
“Còn đơ người nữa, mau giúp tôi lau tóc đi, vợ”. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, miệng cười. Một từ “Vợ” như được anh cố ý nhấn mạnh.
Kiều Di cũng ngoan ngoãn cầm khăn lên, rồi nhẹ nhàng dùng tay vò nhẹ lên đầu anh. Thẩm Lạc Liên thì như đang hưởng thụ cảm giác được người khác giúp mình lau tóc, anh còn ngáp nhẹ, cơn buồn ngủ nhanh ập đến. Anh từ từ nhắm mí mắt lại, tinh thần như được thả lỏng, chỉ còn sự hưởng thụ thay vì những lúc lo lắng, căng thẳng trong bệnh viện.
Khi cô cảm thấy tóc của người này đã dần khô thì thôi động tác mình lại. Nhưng còn người nọ không còn chỗ dựa vào bị mất trọng tâm nên cả người ngã chúi đầu về phía trước. Cũng may Kiều Di lúc này nhanh tay tới đỡ lại người Thẩm Lạc Liên từ phía sau. Cả người cô áp sát vào lưng anh, cảm giác lúc này là sự đụng chạm quá mức gần gũi so với những lần hai người tự cưỡng hôn nhau.
Thẩm Lạc Liên vì giật mình mà tỉnh dậy. Anh cảm thấy có vòng tay ôm từ phía sau của mình, còn có cả hơi ấm ở lưng. Ngồi bất động vài giây, anh vội xoay người lại, Kiều Di vì quá bất ngờ mà ngã nghiêng người về bên phải cạnh vị trí ngồi của Thẩm Lạc Liên.
“a..a.a.aa…”
Cô chưa kịp kêu hết câu bỗng cả người nằm vào trong lòng của Thẩm Lạc Liên. Bây giờ cô mới cảm thấy tim mình đập thật sự loạn nhịp, mặt cô bắt đầu nóng dần lên. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, mà chỉ cố gắng nhắm tịt mắt lại và cố cắn răng để lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình.
“Em ổn chứ?” Thẩm Lạc Liên lúc này thái độ anh thay đổi hẳn, anh không biết lúc mới gặp sự cố va chạm như vậy mà tim anh cứ nhộn nhịp không yên.
Vừa nghe được giọng của Thẩm Lạc Liên, Kiều Di cố nhoài dậy thoát khỏi người anh, mắt vẫn không chịu mở, cho đến khi đã đứng dậy hẳn. Cô nhanh chân chạy vào phòng, đóng mạnh cửa một cái. Để lại người bên ngoài trố mắt nhìn theo, miệng vẫn không ngừng mở hết cỡ, anh cảm giác thật thú vị mỗi khi trêu chọc cô xấu hổ.
Mới có hớn 8 giờ tối, Thẩm Lạc Liên ngồi dựa lưng vào sô pha, tay cầm điện thoại lướt lên lướt xuống, còn ti vi vẫn mở, chương trình ẩm thực. Đôi lúc mắt anh lại dán vào màn hình ti vi không rời vì vài món ăn quá là hấp dẫn, bụng anh cũng không ngừng kêu “ọc…ọc”. Anh cảm thấy đói thật sự.
Thẩm Lạc Liên đặt điện thoại trên bàn, liền bước về phía cửa phòng ngủ.
Kiều Di nằm trên giường, chân trái gác lên đầu gối chân phải, đồng thời lắc chân. Tay cầm điện thoại liên tục bấm bấm, có vẻ như đang nhắn tin với ai đó. Kể từ sau lần Lý Lâm gọi điện đến cho cô lần đó, đến giờ không hề một chút động tĩnh gì. Dù sao thì anh cũng đã có cuộc sống riêng. Lý Từ cũng bị cô chặn số, đôi lúc cô vào danh sách chặn thì có chục cuộc gọi và tin nhắn từ Lý Từ gửi đến với nội dung hẹn gặp cô.
“Vợ, anh đói bụng”
Thẩm Lạc Liên đúng da mặt dày nhưng nếu không dày thì sẽ không có thức ăn ngon. Từ lúc ăn mấy món mà cô nấu, anh giống như bị nhớ hương vị ấy. Phải làm nũng nũng nịu thì cô mới nấu.
Anh biết cô gái này mặc dù không thích anh nhưng chỉ cần nghe điệu bộ anh làm lố lên cô chắc chắn chào thua. Qủa nhiên đúng như vậy. Kiều Di dừng động tác tay đồng thời hạ chân xuống. Con mắt cô nhìn anh như hình viên đạn. Cô đang cảm thấy da thịt cô đang run lên bần bật.
Cô không ngờ Thẩm Lạc Liên có thể từ bỏ phong độ của mình vì một miếng ăn.
“Chúng ta thỏa thuận. Được thì tôi sẽ nấu, còn không anh tự mà ôm bụng đói đi”
Thật ra chiều nay cô chỉ nấu cháo cho cả hai người ăn. Nên đói bụng là đương nhiên vì bây giờ bụng cô cũng đang gào thét lên như anh vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!