TỪ TỪ YÊU - Chương 30: Tuần trăng mật (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


TỪ TỪ YÊU


Chương 30: Tuần trăng mật (2)


Sáng sớm ngày hôm sau cả hai đã có mặt tại chân núi mà cả hai cùng dự định leo lên. Thời tiết vào mùa này khá lạnh. Kiều Di mặc lên người một chiếc áo lên dài tay, cổ áo lên tới cằm , cô chọn một cái quần dài màu xám, đầu đội mũ vành lớn. Trên lưng đeo bao đựng quần áo cùng thức ăn. Còn Thẩm Lạc Liên anh ta làm cô có chút ngạc nhiên. Dưới thời tiết này anh chỉ mặc một cái áo cộc tay, quần sooc qua đầu gối. Nhưng cô mặc kệ nếu người này đã thích mặc như vậy kệ anh ta đi. “Giày của cô có độ bám tốt chứ?” Thẩm Lạc Liên nhìn xuống chân của Kiều Di. “Tốt” trời khá lạnh nên mặt cô có chút phiếm hồng. Thẩm Lạc Liên bước lên trước dẫn đường, đồng hành với hai người còn có vài người khác.
Mặt trời lúc này cũng đã dần lên cao, không ngờ nhiệt độ vào thời điểm này lại nắng nhiều hơn cô nghĩ. Kiều Di bây giờ cảm giác toàn bộ cở thể đang đổ mồ hôi. Buổi sáng cô chọn áo len mặc, quần dài, với khăn quàng cổ, giờ nó không còn tác dụng chống rét mà giờ có tác dụng giúp cô được một bữa xông hơi miễn phí ngoài trời.
Cô không chịu nổi nữa, thật sự quá nóng, người cô cũng ướt đẫm mồ hôi rồi. Cuối cùng cô lựa chọn cách dừng chân nghỉ một chút như vậy mới có thể tiếp tục đi tiếp.
Thẩm Lạc Liên đang bước đi, rồi chợt dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía sau. Từ chỗ anh đang đứng với chỗ Kiều Di đang ngồi nghỉ ước chừng khoảng hơn mười mét. Cô bỏ chiếc mũ vành xuống, cầm lấy rồi quạt nhẹ. Mồ hôi từ trên trán vẫn liên tục chảy xuống mặt, một tay còn lại lấy khăn ướt lau nhẹ lên mặt.
Hình như chai nước đựng vào túi của Thẩm Lạc Liên? Cô chợt nhớ đến là mình khát nước.
Nhìn thấy cô đang tìm thứ gì trong balo của mình, anh nhớ là chai nước đều nằm trong balo của mình. Cũng không nên để cô chịu khát như vậy. Dù sao đã đi nửa đoạn đường, cũng nên nghỉ chân rồi sau đó tiếp tục đi tiếp. Thẩm Lạc Liên nhanh chân bước quay lại về nơi cô đang ngồi nghỉ.
Kiều Di phát hiện có bóng người thật lớn đứng chắn trước mặt mình, cô ngước mắt lên nhìn, ánh mắt của cô chạm vào một ánh mắt người đang đứng. Cô vội né tránh không dám để mình tiếp tục nhìn trúng ánh mắt vừa mới chạm phải xong.
Một chai nước được đưa đến trước mặt, Kiều Di hơi sững người lại, lúc này cô thật sự quá mức căng thẳng. Lại càng không hiểu nổi chỉ sau vài này chung sống nhưng sao lại làm cô gặp những tình huống quá ngạc nhiên và đầy bối rối.
Vẫn tiếp tục suy nghĩ của mình, cô không còn để ý đến chai nước trước mặt mình, cho đến khi ý thức dần trở về cô mới choàng tỉnh. Người nọ vẫn kiên trì chờ đợi sự đón nhận chai nước từ tay mình. Cô nhẹ nhàng mở mắt ra rồi ngước nhìn người đứng đối diện. Ânh mắt của anh có lộ chút ít sự kiên nhân, cô không muốn để anh tiếp tục phải đợi mình liền nhận lấy chai nước.
“Cảm ơn anh” cô nhẹ giọng nói. Thẩm Lạc Liên không nói gì chỉ ngồi bên cạnh thật gần nhau nhẹ nhàng uống nước.
Dọc đường có vài ông bà cụ vẫn kiên trì leo núi. Nhìn thấy cô với anh đang ngồi cạnh gần nhau, lại thấy họ tủm tỉm mỉm cười. Cô da mặt mỏng đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt đó cũng không tránh khỏi sự đỏ mặt.
Leo núi.. là ý định sắp đặt của cha cô và ông tự chọn nơi này, đương nhiên nó chính là ngọn núi làm cho cô thừa sống thừa chết. Nhà nghỉ trên núi tất cả đã được đặt sẵn, cô không phải là người quyết định và anh cũng không.
Cuộc hôn nhân bí mật và mời chỉ những người thật sự thân thiết. Dường như chẳng ai biết chuyện cô kết hôn chỉ là cô xin nghỉ lấy lý do chăm sóc chan ốm. Cha cô đúng là một người dám hy sinh vì con, thật kính phục.
Kiều Di thất bại với chiêu này của cha.
Cuối cùng cả hai đã leo đến đỉnh núi và không quên chụp tấm ảnh kỉ niệm và chính là gửi cho cha mẹ hai bên xem.
————
“Anh có muốn ăn một chút bánh chocolate không?”
Kiều Di cùng anh trở về nhà nghỉ ở lưng núi. Đó là một ngôi nhà nghỉ cá nhân, tách biệt ra giống như một căn nhà nhỏ và đặc biệt phù hợp với cặp vợ chồng.
Cô đưa một thanh chocolate cho Thẩm Lạc Liên, anh nhận lấy. Cắn một miếng nhỏ rồi nhai. Trong đầu của anh bây giờ chỉ mong những ngày còn lại trôi đi thật nhanh, như vậy quá vất vả cho hai người. Các bậc phụ huynh thật có những ý tưởng riêng làm cho anh và cô không kịp thích ứng.
“Anh ăn tạm đi, tôi kiếm gì đó trong bếp rồi nấu vài món”
Kiều Di nhanh chân bước đi vào nhà bếp không còn để ý đến bàn chân bị sung lên của mình. Đó là cô vấp ngã giữa đường cách đỉnh núi không quá xa. Khi chụp ảnh để gửi cho cha mẹ hai bên cô đã cố gắng đứng bằng một chân và nhờ tay của Thẩm Lạc Liên chống đỡ cho cô đứng dựa vào người.
Quay về Thẩm Lạc Liên đã phải cõng cô về. Nhưng anh không nói một câu nào thật là hiếm có. Không khỏi là cô nghi ngờ có chuyện gì xảy ra với anh.
Kiều Di loay hoay với đống thức ăn ở trong bếp. Chân đi cà nhấc nhưng vẫn cố nấu hoàn thành buổi ăn hôm nay. Cũng coi như lời cảm ơn anh đã cõng cô một đoạn đường xa.
Vừa nấu xong, cô ra khỏi nhà bếp, ngó tìm Thẩm Lạc Liên ở phòng khách, nhưng không thấy anh. Cô đành quay lại vào trong phòng bếp, sắp xếp dọn cơm ra bàn ngay ngắn.
Cô ngồi chống cằm tự làu bàu một mình.
“Thật sự đói rồi, anh ta giờ biến mắt đâu?”
Cùng lúc câu nói của cô kết thúc thì Thẩm Lạc Liên xuất hiện ngay trước mặt cô.
“Đói rồi, mau ăn thôi”
Anh vừa nói vừa ngồi xuống. Đôi mắt quan sát hết tất cả các món trên bàn ăn, nhìn quả thật đặc sắc.
Cô xới một chén cơm đưa cho anh. Cả hai im lặng ăn không nói gì. Có lẽ vì thật sự đói bụng, nên chỉ tập trung vào việc ăn là chính. Trong không khí chỉ còn nghe tiếng va chạm đũa, chén và lâu lâu nghe được tiếng nhai cơm của ai đó.
Sau hơn một giờ đồng hồ để hoàn thành công việc lấp đầy dạ dày, cả hai vẫn tiếp tục giữ im lặng.
Kiều Di lẳng lặng dọn dẹp bát đĩa trên bàn, Thẩm Lạc Liên đang ngớ người ra cũng ý thức được việc anh cần làm là giúp cô một tay. Anh cũng xếp lại từng thứ một trên bàn, giúp cô bưng đống chén bát đặt vào bồn rửa chén. Kiều Di đứng một bên tráng qua một lần nước từng chén, bát, rồi sau đó rửa sạch. Cô không muốn để ý tới chuyện gì, cảm giác lúc này của cô vô cùng không thoải mái, tim cô cứ liên tục đập nhanh.
Thẩm Lạc Liên anh vẫn ngồi thẫn thờ, anh công nhận tài nấu nướng của cô thật sự quá mức hợp khẩu vị của mình. Tự nhiên trong đầu anh hiện lên suy nghĩ cùng kết hôn với cô quả thực không tệ. Anh vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, còn ánh mắt vẫn luôn hướng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô. Kiều Di cảm nhận được hình như có ánh mắt nào đó vẫn liên tục nhìn vào mình, cô thấy khó chịu nhưng không dám quay lưng lại, vẫn tiếp tục việc rửa chén bát của mình.
Đột nhiên từ phía sau lưng, Thẩm Lạc Liên đứng ngay bên cạnh, cầm lấy chiếc đĩa từ tay cô, rồi tráng bằng nước sạch. Hành động quá đột ngột làm cho cô vô cùng ngạc nhiên mà chỉ biết ngước mắt nhìn anh. Trong lòng cô có chút hốt hoảng không thôi, nhưng anh vẫn không nói gì chỉ liên tục tráng rồi lau từng chiếc đĩa rồi xếp lại ngay ngắn.
Kiều Di cũng không muốn ý kiến gì, chỉ liên tục công việc của mình. Nhưng vì quá mức lo lắng mà cô lỡ trượt tay đánh rơi một cái chén xuống sàn nhà. Mảnh sứ vụn ở dưới chân của cô, cô vô tình lùi lại một bước nhưng đã không kịp dưới chân cảm giác đau xót dâng lên, cô giẫm trúng mảnh sứ. Cô nhanh chóng rụt chân lại, Thẩm Lạc Liên cũng vì tiếng động mà nhìn cô, rồi nhìn xuống dưới chân của cô. Anh không nói câu gì chỉ bước đến bế cô lên. Kiều Di cảm giác bị người khác nâng bổng mình lên cô có chút hoang mang, nhưng không dám cử động.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN