TỪ TỪ YÊU
Chương 31: Trở về nhà
“Á… á…”
Tiếng kêu của Kiều Di phát ra, chân thì rụt lại nhưng bị tay Thẩm Lạc Liên giữ chặt lấy. Anh đã chăm chú đưa nhíp nhỏ chạm vào mảnh sứ cắm vào dưới lòng bàn chân của cô, rồi cẩn thận, từ từ kéo nhẹ ra nhất có thể.
Kiều Di lúc mở mắt lúc nhắm mắt không dám nhìn, cô cảm nhận hình như mảnh sứ đâm vào cũng khá sâu.
Cô cố gắng nhịn đau,
Cắn chặt răng,
Nhắm chặt mắt lại.
Thẩm Lạc Liên tay giữ chặt chân cô, một tay vẫn tiếp tục việc gắp mảnh sứ ra khỏi lòng bàn chân của cô, còn mắt đang quan sát vẻ mặt của cô. Anh khẽ cười. Không ngờ có lúc trông cô cũng thật dễ thương như vậy.
Ánh mắt của anh từ từ quan sát từ gò má của cô có chút ửng hồng, rồi dần chuyển sang mũi, nó không quá cao nhưng vừa vặn với gương mặt của cô. Lông mi dày, dài và cong vút, khó tránh mắt cô khi mở ra lại đẹp như vậy. Dần di chuyển ánh mắt xuống là đôi môi đỏ hồng khẽ mím lại của cô. Anh không tự làm chủ được mà muốn đưa tay chạm lên nó, nhưng lại nghĩ đến việc làm của mình cần làm là phải lấy mảnh sứ dưới lòng bàn chân của cô ra.
Cuối cùng, anh cũng gắp ra được mảnh sứ nhỏ ra. Kiều Di cảm thấy dưới lòng bàn chân không còn nhức nữa, nhưng ở đó vẫn còn hơi ấm đọng lại, rồi dần dần cô thấy lành lạnh xâm nhập vào, cảm giác như bị mất mát đi thứ gì đó.
Không gian bỗng chốc im lặng khác thường, im lặng đến mức có thể nghe được nhịp thở của đối phương. Cô thấy khó chịu, nhưng mạch cô càng đập nhanh hơn không thể khống chế được. Cô lấy hết can đảm của mình, từ từ đưa mắt lén nhìn người bên cạnh, bất chợt chạm phải ánh mắt của anh. Vậy là tất cả những gì cô náo loạn trong lòng, đến biểu cảm của mình, đều bị anh nhìn thấy hết.
Kiều Di như khẽ tự bấu chặt lấy lòng mình, cô nhè nhẹ cúi đầu xuống, vì lúc này cô không còn mặt mũi để mà đứng lên tố cáo anh.
Nhưng, cô đang cố gắng lấy lại mặt mũi của mình, thì đôi bàn tay ấm áp của ai đó ôm chặt lấy hai bên má của cô. Và… cô cảm giác được đôi môi mềm của ai đó đang chạm vào môi cô. Tiếng trống trong lòng cô càng đập mạnh hơn, hình như môi cô đang run run. Đây là cảm giác đáng sợ có phải hay không?
Nụ hôn lần này so với lần cưỡng hôn trước nó thật sự khác. Cô muốn vùng dậy nhưng người kia vẫn không chịu buông tha, càng thêm lực tay hơn nữa. Thẩm Lạc Liên giống như đang cắn nát đôi môi của cô.
Cô không thể chống cự lại được sức của anh, chỉ có thể thuận theo cử động của Thẩm Lạc Liên. Dần dần cô cảm thấy bản thân hoàn toàn bị đầu hàng, cuối cùng tay cô ôm lấy eo anh, nhưng lại như bị vô lực.
Hai môi tách nhau, Kiều Di chỉ biết cúi gằm đầu xuống, đôi má cô có thể cảm nhận được sức nóng của nó.
Thẩm Lạc Liên vẫn dùng ánh mắt đắm đuối quan sát cô, anh cư nhiên vòng tay ôm lấy cả người cô vào lòng. Kiều Di hơi bất ngờ, họ không quá mức thân quen nhưng tại sao Thẩm Lạc Liên lại cả gan hành động lớn mật như vậy. Nhưng cô trách mình, cô thích được ở trong vòng tay của anh, nó thật an toàn và vững chắc.
Đầu cằm của Thẩm Lạc Liên đặt lên đầu của cô, anh cọ qua cọ lại, Kiều Di cũng ngoan ngoãn để mặc người đàn ông này ôm vào lòng. Kiều Di cả thân thể cứng đơ lại, cô muốn trốn khỏi anh. Cô cố gắng đẩy nhẹ người anh ra, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt anh.
Lúc này chính là lúc để cô phải bình tĩnh nhất, phải rõ ràng. Kiều Di thầm nói với bản thân mình.
“Anh… Tại sao lại hôn tôi?”
Cô vừa hỏi xong, cố gắng quan sát vẻ mặt của người này nhưng hình như không thấy thay đổi, một vẻ mặt thản nhiên không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Lạc Liên vừa nghe cô hỏi, anh cũng không biết tại sao anh lại hôn cô, mà khi hôn không thể ngăn cản cảm xúc của mình dừng lại. Tại sao? Anh cũng thật muốn biết câu trả lời. Nhưng hiện tại, bản thân anh đã hoàn toàn mất khống chế không thể nói bất cứ điều gì. Thẩm Lạc Liên quyết định giữ im lặng và mau chóng đứng dậy đi khỏi chỗ vừa ngồi. Anh nhanh chân đi vào phòng ngủ, để mặc một mình cô bơ vơ.
Kiều Di ngây ngốc nhìn theo hướng anh đi, cô chợt rùng mình một cái. Trách bản thân quá mức dễ dàng để người khác lợi dụng lúc mình yếu thế nhất. Cô không cam lòng, Thẩm Lạc Liên đã quá chiếm tiện nghi của cô rồi.
Thành thủ bọc bên ngoài của cô đã bị Thẩm Lạc Liên phá vỡ một cách dễ dàng, cô thề sẽ không có lần sau và phải bọc thêm nhiều lớp để tự bảo vệ mình.
Hai người trở về, sau lần mất khống chế của bản thân, Thẩm Lạc Liên không nói chuyện với cô, anh như né tránh phải đối mặt với cô. Sau khi đi làm về dù sớm hay muộn, anh chỉ thực hiện đúng những động tác như vào nhà thay dép, mở cửa phòng làm việc, thay đồ, tắm rửa, ăn, đọc sách, nghiên cứu và ngủ. Mà nhà rộng chỉ có mỗi một phòng ngủ, không ai nhường ai, cuối cùng cô quyết định sẽ nằm chung giường nhưng có sự ngăn cách ở giữa hai người.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!