TỪ TỪ YÊU
Chương 8
Mẹ anh là người am hiểu đạo lý, chuyện “trọng nam khinh nữ” đối với bà mà nói nó chẳng quan trọng. Sinh con gái hay con trai thì vẫn là con của bà. Bà cũng có đôi lần tâm sự với anh, nếu như bà có thể mang thai thì bà hy vọng sẽ có một đứa con gái. Nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra trong cuộc đời bà thêm một lần nào nữa.
Tạo hóa vốn dĩ không công bằng, cũng chẳng bao giờ có sự hoàn hảo lẫn tuyệt đối.
Trước đây anh cũng từng hẹn hò, gặp gỡ với nhiều bạn gái. Nhưng mối tình mà anh nhớ sâu đậm nhất là lúc anh ra nước ngoài du học.
Anh còn nhớ lúc hai người gặp nhau là tại một buổi giao lưu hội đồng hương của sinh viên. Và anh gặp được cô, hai người liên lạc và sau đó cùng nhau hẹn hò suốt quãng thời gian học tập ở nước ngoài.
Nhưng cũng chính lần hai người quyết định trở về nước, cùng bàn bạc đưa gặp cha mẹ hai bên thì trước ngày đó anh phát hiện cô gái đó lừa dối anh. Anh nghĩ chính anh không bao giờ quên được đoạn ký ức đó, anh nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác không mảnh vải nằm trên giường chính căn nhà của anh. Có thể đây là một cơn ác mộng, anh vẫn chưa tỉnh giấc, anh muốn thoát khỏi nó thật nhanh và sự thật sẽ không phải như trong cơn ác mộng đó.
Nhưng… đó hoàn toàn là sự thật.
Anh cảm thấy thật ghê tởm, anh chán ghét tất cả những phụ nữ tiếp cận anh.
Cũng từ đó, chỉ cần những người phụ nữ đến gần, tiếp xúc anh liền cách xa họ, anh luôn giữ khoảng cách với chính mình. Điều đó làm anh trở nên ích kỉ.
Anh không nghe bất cứ điều giải thích từ cô. Mặc dù cô nói là hiểu lầm nhưng sự hiểu lầm lại để anh nhìn thấy cảnh cô cùng người khác ôm ấp nhau. Đó là hiểu lầm hay sao?
Nỗi ám ảnh đó đã theo anh suốt đến tận bây giờ, anh không dám đặt niềm tin quá nhiều về họ. Anh sợ bị phản bội.
Nhưng nếu như cả đời này chỉ vì sự ích kỉ của cá nhân anh thì coi như anh nợ cả gia tộc họ Thẩm. Anh là cháu đích tôn, anh từng hỏi tại sao chính mình lại phải mang trọng trách này, nó quá khó khăn. Anh cần cuộc sống tự do, một cuộc sống không gò bó hay bị ai quản lý.
Cả đời cha mẹ anh gò công xây dựng cuộc sống và có mỗi mình anh là đứa con. Nếu như anh nói với cha mẹ là anh không thích phụ nữ, liệu rằng sự chịu đựng của họ có đủ chống chịu được hay không? Còn cả mặt mũi của họ cùng với họ hàng.
Nam và nữ bình đẳng trong xã hội hiện nay, nhưng trọng trách luôn đè nặng lên vai anh. Thẩm Lạc Liên anh chính là hoa của trời, là ngọc quý của gia tộc họ Thẩm. Nếu thế anh mang tội bất hiếu, tội rất lớn. Cả gia tộc sáu đời Thẩm lại bị anh làm diệt vong.
Sống gần 30 năm, báo hiếu cha mẹ là nghĩa vụ anh phải thực hiện. Lập gia, sinh con nối dõi là trách nhiệm của anh. Anh từng muốn tìm người mang thai hộ như vậy anh không cần cùng họ quan hệ mà vẫn thực hiện tốt việc báo hiếu.
Đúng, nếu vậy cùng cô gái Kiều Di kia gặp mặt nhau thử xem sao? Thẩm Lạc Liên dường như đã bước đến đường cùng, chỉ còn cách này. Nếu được cả hai sẽ cùng kết hôn, giấy tờ chỉ minh họa cho cuộc sống của họ, còn cả chuyện mang thai hộ, như vậy cả hai vẹn toàn. Đây là tất cả những suy nghĩ của Thẩm Lạc Liên, anh phải thử, dù sao cô gái đó cũng thật ngu ngốc đi.
Thẩm Lạc Liên đang chế nhạo Kiều Di sao?
“Vậy, cha mẹ hẹn liên lạc với cô ấy đi”
Nghe thấy câu nói mà không phải câu trả lời từ Thẩm Lạc Liên, nhưng họ liền vui mừng ra mặt.
“Con trai, hôm nay con muốn ăn gì? Mẹ sẽ xuống bếp nấu”
Hóa ra, chỉ cần anh đồng ý chuyện mà hai người lớn này muốn là anh liền có bữa ăn ngon sao? Qúa bạc đãi một vị bác sĩ như anh rồi. Anh không ngờ, anh lại bị mua chuộc bởi những thức ăn mà mẹ nấu. Rõ ràng không có tiền đồ cùng chí khí của một đàn ông.
Mặc dù chuyện kia trong lòng anh không mong muốn, nhưng dù sao anh cũng có một bữa ăn no nê, lâu ngày trở về nhà, ăn một bữa thịnh soạn như vậy cũng được.
Thẩm Lạc Liên anh đã bị mua chuộc bởi dạ dày.
Bữa ăn tối cuối cùng cũng được dọn lên, tất cả những món mà Thẩm Lạc Liên thích nhất được bày sẵn vào bàn gần vị trí của anh. Vừa nhìn thấy chúng bụng anh liền cào lên, đã thật lâu lắm anh không được nhìn thấy những món ăn đầy mỹ vị như thế này. Thẩm Lạc Liên không ngừng nuốt nước bọt xuống, thật hấp dẫn.
“Con sẽ hẹn gặp cô bé khi nào” Cha Thẩm đã ngồi vào bàn ăn mà vẫn không chịu bỏ chuyện mới cùng nhau thảo luận xong.
“Mẹ nghĩ càng sớm càng tốt, cưới vợ xong thì ngày nào con cũng có những bữa ăn ngon” Mẹ Thẩm thêm vào, đây là bà đang rất muốn đuổi anh đi.
“Mẹ, cha, từ từ sẽ tính, bây giờ con vẫn còn rất bận, nên là hai người có thể cho con chút thời gian được không?” Thẩm Lạc Liên hạ giọng năn nỉ
Anh nghĩ cũng đúng nếu kết hôn thì cô gái đó sẽ giúp anh chuẩn bị thức ăn ba bữa, lâu lâu trở về có người đón anh trước cửa nhà, thay anh cất đồ, trồng thêm hoa ngoài ba công kia. Nhưng đó là trước kia, khi cùng quen với người đó, còn bây giờ anh cũng muốn nghĩ đến nó, chỉ là anh thấy bản thân không đủ can đảm, không dám tin vào đối phương.
“Được, thời gian một tháng, con nên chuẩn bị tốt đi”
————————
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!