TỪ TỪ YÊU - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


TỪ TỪ YÊU


Chương 7


“Lạc Liên, cha mẹ sống từng này tuổi, nuôi con yêu thương con không phải sự ích kỉ của người làm cha làm mẹ muốn đứa con nào của mình kết hôn. Nhưng chúng ta chỉ có mỗi mình con. Không thể vì thế mà cả cuộc đời làm cha làm mẹ mà không được bồng bế lấy cháu mình.”
“Mẹ, con hiểu mà” Anh nhìn rõ được sự lo lắng trong đôi mắt của mẹ, nhưng anh có nỗi niềm riêng của mình.
Anh cũng không phải ích kỉ nhưng mà chưa phải là lúc. Trong lòng anh sự khó xử bao quanh như cào xé từng mảnh suy nghĩ của anh.
Có lần, anh ra ngoài nhìn thấy vài cặp gia đình, cứ mỗi ngày cuối tuần dắt con đi dạo, ăn uống, vui chơi, anh cũng muốn. Nhưng mà anh vẫn cảm thấy lo sợ, không tự tin về cuộc sống nếu có thêm một người khác. Anh không biết tại sao anh lại có cảm giác như vậy? Một đứa bé, đó là suy nghĩ bây giờ của anh.
“Lạc Liên, có gia đình, có con lúc đó con sẽ biết quý trọng thời gian nhiều hơn. Con còn phải nghĩ đến chuyện sau này, chúng ta thì có con chăm sóc, lo lắng khi chúng ta về già. Nhưng đến lượt con, nếu như không dựng vợ gả chồng, thì sau này ai thay chúng ta mà chăm sóc con.”
“Thời gian” đúng là anh đã không quá có nhiều thời gian giành cho cha mẹ mình. Cuộc sống của anh bắt đầu xa gia đình lúc tốt nghiệp phổ thông, sau đó quay về nhà, anh lại tìm việc tại một bệnh viện nhưng không phải tại nơi anh sinh ra.
Anh lần nữa bị câu nói này của mẹ là khuất phục, không hổ danh là người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà họ Thẩm. Chỉ cần nói câu nào là chắc cú câu đó. Anh muốn chào thua nhưng không thể dễ dàng như vậy.
Mẹ Thẩm liên tục nói, cùng quan sát sắc mặt của con trai. Bà hiểu rõ đứa con trai này của bà, trong lòng của đứa trẻ này đang bị phân vân, nửa gục ngã nửa chống trả.
“Lạc Liên, chào mừng con trở về nhà lần thứ hai sau nửa năm không gặp” Bà buông lời, thở dài
Thẩm Lạc Liên như bị ai đâm khi nghe mẹ anh nói vậy. Anh nhớ đúng thật đây là lần thứ hai sai lần đầu về nhà lúc giao thừa. Khi đó mẹ với cha anh liên tục gọi điện hỏi thăm tình hình của anh, nếu rảnh thì giao thừa cùng nhau đoàn tụ, sum họp. Anh đắn đo suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng thấy bản thân quá vô tâm. Cha mẹ đều lớn tuổi. Họ hàng thì ở xa không có ai ở cùng họ để cùng trò chuyện. Anh cũng xin phép cấp trên cho anh nghĩ hết ngày nghỉ Tết để về nhà.
Sau Tết, anh cũng không trở về lần nào, chỉ có gọi điện hỏi thăm, đến nay là lần thứ hai anh trở về.
Anh nhớ có câu nói rằng “Hãy về ăn cơm với cha mẹ khi còn có thể”.
“Cha, mẹ, con xin lỗi” Thẩm Lạc Liên vừa cúi đầu vừa cố gắng đứng thẳng chân
“Không cần xin lỗi, hai ta đều biết con bận rộn, bận phải cứu chữa cho mọi người. Không thể trách con được”
Những lời mà mẹ anh nói, cứ như dao găm cứa mạnh vào trái tim mình. Anh biết mẹ không cố ý nói như vậy. Nhưng vì thấy bản thân mình thật sự có lỗi nên không dám cãi lại.
Công việc của anh tại bệnh việc thật nhiều, có những lúc ở trong phòng mổ nguyên một ngày một đêm không được nghỉ ngơi.
Có lần hai người họ còn muốn anh chuyển công việc này cho gần nhà hoặc nghỉ việc để giúp quản lý công ty. Anh không đồng ý, một mực từ chối. Nó giống như tất cả tâm huyết của anh dồn vào. Anh thấy nếu như một ngày nào đó không cùng đứng với những người khác trong phòng mổ, dưới ánh đèn lúc nào cũng sáng, chuyện sinh tử lại nằm trong tay anh, anh không thể, trách nhiệm của anh là phải thay họ giữ mạng sống.
Mà có lý do chính anh chưa từng nghĩ đến là sẽ thay cha tiếp quản công việc của gia đình. Điều thứ hai là anh không biết anh đang chờ đợi cái gì ở nơi đó?
“Cha, mẹ, con với cô gái đó chưa từng quen biết, nếu như cùng nhau kết hôn con nghĩ mọi chuyện không thể lâu dài được” Là anh vốn để mình suy nghĩ chu toàn
“Có thể bồi đắp, cưới xong hai đứa sống chung với nhau không được sao?” Cha anh nói vào
“Con nghĩ…”
Thẩm Lạc Liên chưa nói hết đã bị cha anh nó vào.
“Ta với mẹ con nghĩ đến chuyện này khá trọn vẹn cho cả hai. Cô gái này theo tìm hiểu thì rất tốt, gia giáo, với lại thông minh, tốt nghiệp đại học kinh tế. Như vậy khá phù hợp với gia đình chúng ta”
“Không cần môn đăng hộ đối, bây giờ là thời đại nào mà còn nghĩ đến chuyện như vậy. Con nghe cha nói, chắc chắn con sẽ nghĩ thông suốt”
Điện thoại trong túi áo bên trong của Thẩm Lạc Liên không ngừng rung, cũng may là anh để chế độ rung, nếu như là chuông thì người mà gọi liên tục như vậy sẽ bị cha mẹ anh hỏi. Anh vẫn không bắt máy. Nếu bắt máy bây giờ coi như anh không còn là họ Thẩm, vì cha mẹ anh cực kì không thích lúc đang nói chuyện với nhau mà có chuông điện thoại. Với lại đây là điện thoại khác của anh, số người biết đến chỉ có ba người là cha anh, mẹ anh và một người nữa chính là một người đã từng để anh yêu say đắm. Thế nên chỉ có thể là người đó, vì anh bây giờ đang ở cùng cha mẹ mình.
“Được, cha cứ nói” Anh mỏi chân vì đứng liên tục gần hơn một giờ đồng hồ.
Mẹ Thẩm phát hiện được hành động của con, bà có chút buồn cười.
“Mau ngồi xuống đi”
Thẩm Lạc Liên như được cứu sống. Lúc anh đứng ở trong phòng mổ vài tiếng đồng hồ không hề bị mỏi cùng lo lắng, lẫn áp lực xen kẽ như bây giờ.
“Con cưới cô gái đó về, yêu có thể từ từ yêu. Ta bậc phụ huynh không phải vì ích kỉ chỉ nghĩ cho mình mà bây giờ ép buộc tình cảm của người trẻ tuổi các con được. Nhưng bây giờ cha tuổi cũng đã lớn, cần có thời gian nghỉ ngơi. Làm việc hơn bốn mươi năm nay đã đủ rồi, cũng cần có thời gian riêng chứ.”
“Con không thích chuyện thương trường, con bé sẽ thay ta, thay con làm việc. Mọi thứ ta sẽ giao lại cho con bé quản lý, cũng không để nó thiệt thòi. Mất công bạn bè, hàng xóm lại đồn đại nhà họ Thẩm cưới con dâu về để làm trâu làm ngựa.”
“Tình cảm có thể từ từ bồi đắp. Con đã 30 tuổi thì chắc chắn cũng biết đến câu “vừa gặp đã yêu” rồi chứ?”
Thẩm Lạc Liên hơi kinh ngạc vì câu “vừa gặp đã yêu” của cha, anh cũng từng nghe Kiều Di nói vào lúc cô cưỡng hôn anh. Anh không tin là có thể “vừa gặp đã yêu” như bọn họ nói được.
“Cha, cho con thời gian suy nghĩ” giờ phút này anh gần như bị cha làm cho khuất phục hoàn toàn.
Nhưng tại sao, trước giờ cha mẹ anh chưa từng ép buộc anh kết hôn nhiều đến như lúc này. Hay là họ đã biết được chuyện của anh. Thẩm Lạc Liên không ngừng suy nghĩ, vẻ mặt có chút lo sợ.
“Lạc Liên con có biết không, từ lúc con trở về nước sau khi học xong, mẹ với cha con vẫn chưa từng nghĩ để con kết hôn sớm. Nhưng từ sau thời gian hai năm con trở về, cha với mẹ không thể nào yên giấc ngủ được. Nhiều lúc chúng ta còn nghĩ hay là con không thích phụ nữ”.
“Đùng, đùng” Thẩm Lạc Liên giống như nghe được tiếng sét lớn đánh ngang tai mình. “Không thích phụ nữ” bốn chữ rõ ràng hiện trong đầu anh. Anh bình thường, một tên đàn ông chỉ cần gật đầu hoa liền tự nguyện đổ theo.
“Nếu mà con như vậy thật chắc là cha và mẹ con kiếp trước có nợ nhưng chưa trả hết được mà đã đầu thai.”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN