TỪ TỪ YÊU - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


TỪ TỪ YÊU


Chương 6


“Mẹ, mẹ gọi có chuyện gì không?”
Thẩm Lạc Liên ngồi bên ngoài ban công nói chuyện, thời tiết mùa thu bây giờ khá đẹp, nắng đủ ấm không quá nóng, anh thích thời tiết như thế này. Từ hướng nơi anh đang ngồi có thể nhìn ra mặt đường. Lúc mua căn nhà này, anh phải nhờ người bạn bên kinh doanh bất động sản đặt cho mình trước mới có thể mua được. Nó khá thích hợp tầng thứ 4, tầm nhìn vừa với những ngôi nhà cao tầng khác, không bị che chắn mà có thể nhìn quan sát những thứ xung quanh. Nhiều người mơ được mua căn nhà này, có người còn trả giá cao hơn so với giá anh mua nhưng anh không chịu, căn nhà này quá phù hợp ý của anh, làm sao anh có thể nhường. Nó chỉ có đúng một phòng ngủ, cùng một phòng làm việc, phòng bếp rộng rãi cùng phòng khách, ban công cũng khá rộng, anh có thể trồng mấy chậu hoa. Nhưng anh không có thời gian nhiều nên để trống đành mua tạm một chậu xương rồng đặt lên bàn trước ban công. Vì cây xương rồng chịu cạn tốt hơn là chịu nước, nên khi nào anh có thời gian sẽ tới nước cho đó, cỡ thời gian sau sẽ tưới tiếp. Không cần quá chăm bón nhiều nhưng vẫn luôn tràn đầy sức sống.
Một cú điện thoại Thẩm Lạc Liên liền bị triệu hồi về nhà, sau 3 giờ lại xe, anh có mặt tại nhà và lúc này anh đang cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.
Trong cuộc điện thoại sáng nay, không cần biết anh đúng hay sai nhưng anh thấy giống như anh là người làm sai thì phải. Thật không hiểu người lớn có con cái lớn đều trở nên như vậy hay không? Mà tại sao cha mẹ anh lại như đổ hết mọi tội lỗi cho anh, anh còn chưa nói hay giải thích mọi chuyện đều không phải như hai người nghĩ mà.
Thẩm Lạc Liên trong lòng khóc thành một dòng sông. Khoảnh khắc này anh không còn điều gì phải suy nghĩ nhiều, anh chỉ mong những lời giáo huấn đầy lý lẽ của cha và những nghĩa từ thâm sâu của mẹ mau mau tuôn ra hết một lượt. Ánh mắt dò xét của hai người họ làm anh thật sự rất khó chịu.
“Con biết mình nên nói gì và nên giải thích điều gì rồi phải không?” Cha Thẩm Lạc Liên nói, mẹ anh ngồi bên cạnh im lặng chờ đợi. Thẩm Lạc Liên biết nên gật đầu.
“Nhưng thôi, Lạc Liên dù con có giải thích như thế nào đi chăng nữa thì bây giờ mẹ với cha con đều muốn có một cô con dâu ngay rồi” Mẹ Thẩm cười tít mắt, chỉ cần nghĩ đến chuyện mà sáng hôm qua hai người đọc được tin trên báo, bà thấy khá vui mừng.
Là một người làm mẹ như bà thì bao giờ cũng mong cho con cái khỏe mạnh, thành đạt, lớn lên còn biết đối nhân xử thế, lập gia đình. Nên với chuyện xảy ra hôm trước đối với con trai của bà, bà thấy khá là thích hợp. Dù sao đứa con này của bà đã 30 tuổi, không còn trẻ nữa.
Thẩm Lạc Liên ngại nhất là chuyện nhắc đến tuổi tác của mình, năm nay tính ra anh chưa được 29 mà mẹ với cha anh cứ mỗi lần nhắc tới anh với hàng xóm, bạn bè thì đều nói anh đã 30. Mặc dù nó có chệnh lệch một đơn vị hay hai đơn vị thì nó vẫn rất quan trọng. Huống chi một con người như anh thì nhìn khuôn mặt cũng không đến nỗi là một người đàn ông ba mươi tuổi. Gương mặt của anh giúp anh ăn gian tuổi, trẻ thêm 2, 3 tuổi lận.
“Đúng rồi, cô gái cùng con hôm đó, ta thấy hai đứa trông rất hợp. Con nhìn xem”
Bà đưa cho anh tờ báo có in màu mặt của hai người khá rõ ràng. Thẩm Lạc Liên thật ra chưa xem tờ báo này, nên nếu biết thì anh chỉ nghe loáng thoáng từ mấy cô y tá trong bệnh viện. Họ còn đem ra bàn tán. Còn cả chuyện anh giúp cô khám bệnh nữa, a thật đau đầu. Anh không nghĩ mọi chuyện lại đi rất xa.
Nhưng nhìn đi nhìn lại, công nhận cô với anh có chút nét tương đồng. Người ta hay nói là tướng phu thê. Ba chữ “Tướng phu thê” hiện rõ trong đầu của anh, anh vội phủ nhận, không thể có chuyện phi khoa học như vậy.
“Mẹ, con với cô ấy không quen biết nhau” Anh chán nản nói
“Ta thấy cô gái kia khá phù hợp với con. Mẹ cũng coi vận mệnh của hai đứa cực kì hợp nhau, cô gái này sẽ giúp tương trợ cho sự nghiệp của con sau này” Mẹ Thẩm gần như hứng thú mà nói
“Mẹ lại mê tín” Anh buột miệng nói ra
“Mẹ không mê tín, Nhưng chuyện vợ chuyện chồng là quan trọng cả một đời người không thể không tin được. Dù sao con năm nay con cũng gần 30 tuổi, thầy có nói là nếu con cưới vợ trong năm này thì cực kì vượng. Ta cùng cha con đã bàn bạc hết rồi. Ta cũng biết cô gái đó với con cũng chưa có quan hệ quen biết. Nhưng chúng ta là cảm mến cô gái đó. Muốn cô gái đó làm con dâu họ Thẩm.”
Thẩm Lạc Liên không biết phải nói gì. Càng không ngờ, mẹ cùng với cha anh lại đi tìm ông thầy bói nào đó coi bói, lại còn biết cả thông tin cô gái kia. Nhanh quá nhanh.
Nói gì đi nữa thì mọi chuyện mẹ anh đã quyết thì khó mà có thể lay chuyển được, cha anh là người khôn ngoan chốn thương trường cũng phải bị khuất phục bởi mẹ Thẩm.
Anh còn nhớ có lần lúc còn nhỏ vì một chậu cây kiểng của cha chăm suốt 2 năm, ông yêu thương, chăm sóc, tưới nước cho nó, hàng ngày tỉa cành tỉa lá. Nhưng bởi vì một cú sút bóng của anh mà chậu cây kiểng rơi xuống đất đồng thời vỡ tan tành. Vì sợ, anh đã trốn ở nhà kho phía sau nhà. Cha mẹ cả bà nội của anh đi tìm suốt cả buổi chiều.
Sau đó quá đói bụng đành tự anh trở về. Anh đứng trước mặt cha, nhưng khuôn mặt ông không hề có sự tức giận nào cả, mà ôm chầm lấy anh. Anh cực ngạc nhiên lại vô cùng hoảng sợ.
Đến khi lớn lên, chợt nhớ lại chuyện này, anh mới hỏi cha, tại sao cha không hề giận anh. Thì nhận được câu trả lời khá thuyết phục, nếu như là anh lúc đó có thể cũng sẽ giống như cha.
“Mẹ con đã nói một câu, mà chính cha bị bà làm cho khuất phục” Thẩm Lạc Liên như chờ đợi, anh không biết mẹ đã nói gì với cha mà cha anh không oán trách, không tức giận anh lúc đó.
“Bà ấy nói giữa con trai và chậu cây kiểng kia ông chọn đi”
Thẩm Lạc Liên cũng suy nghĩ, đúng thật nếu để anh lựa chọn giữa chậu kiểng và con trai thì anh sẽ chọn con trai. Vì chậu kiểng có thể tìm mới, lại tiếp tục chăm sóc nó. Nhưng nếu như mất con trai hay con gái chỉ cần la mắng đứa bé vài câu nhưng cũng có thể làm cho đứa trẻ ám ảnh cả đời.
Mẹ anh chính là một người phụ nữ vĩ đại, thông minh.
Và, anh cũng hiểu ra được lý do mà mẹ lại nói câu kia với cha chính vì họ chỉ có một đứa con duy nhất là anh. Nếu như vì sự tức giận kia có thể họ mất đi đứa con là anh mãi mãi.
“Cha, cảm ơn cha lúc đó đã không chấp nhặt với con”
Cha Thẩm khẽ cười, lúc đó anh là một thiếu niên 15 tuổi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN