TỪ TỪ YÊU - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


TỪ TỪ YÊU


Chương 5


Buổi sáng ngày hôm sau tin tức về đại thiếu gia nhà họ Lý cùng em trai họ tranh giành một cô gái được lên trang nhất. Còn hình ảnh của Kiều Di hôn môi Thẩm Lạc Liên như bị bọn họ cố tình phóng to, lại chụp cận mặt. Chỉ cần nhìn vào, người quen liền nhận ra ngay.
Cha Kiều có thói quen đọc báo vào buổi sáng, vừa cầm tập tờ báo lên đập thẳng vào mắt ông là hình ảnh cô con gái đang hôn người một người đàn ông. Ông chỉnh lại cặp kính đang đeo, nheo mắt nhìn cho rõ. Sao lại là Kiều Di con gái của ông, còn người đàn ông mà con gái ông hôn là ai? Còn nữa cả thông tin là cô gái tuyên bố kết hôn nữa không phải là đùa sao? Tại sao mọi thứ cứ như dồn lại thành nhiều rồi đổ ra một lần. Cơn nóng trong lòng của ông càng lớn dần. Ông đập mạnh tờ báo xuống bàn.
“Kiều Di” Một tiếng hét thật lớn phát ra.
Kiều Di vẫn đang chìm đắm trong giấc mộng của mình. Hôm nay là chủ nhật, nên cô cố tình ngủ nướng, dù có chuyện gì để khi nào tỉnh giấc thì tính tiếp. Mặc kệ tin nhắn cứ liên tục báo về cô cũng không thèm để ý. Trong giấc ngủ say cô còn có thể nhẩm đếm được số tin nhắn người ta gửi đến gần 20 tin nhắn. Cô nghĩ ai lại có thể rảnh rỗi soạn tin nhắn gửi đến cho cô vào ngày chủ nhật tuyệt vời như vậy.
Nhưng bị tiếng hét lớn từ bên ngoài phòng, cô khó chịu thức dậy. Chỉ có người cha vĩ đại của cô ngoài ra không còn ai khác. Cô thầm nghĩ lại có chuyện gì nữa khiến một người rất bình tĩnh như cha cô giờ lại phải hét toáng trong nhà như vậy.
Cô nhớ hồi năm cuối cấp phổ thông có một bạn nam thích cô rồi gửi một bức thư tình bị cha đọc được. Từ sau lần đó cô không còn dám nói chuyện quá thân mật với các bạn nam khác. Sau kết thúc bốn năm học đại học cô cũng chẳng có đến một mối tình vắt vai. Tất cả là tại cha của cô, cô thầm trách ông.
Nhưng cô cũng vô cùng thương yêu ông. Cha đã thay mẹ làm nhiệm vụ vừa là người cha vừa là người mẹ. Từ khi cô lên mười tuổi, mẹ cô mất trong vụ tai nạn xe. Cũng từ đó cha đã ở vậy chăm sóc cô, yêu thương, đùm bọc, lo lắng và để cho cô tất cả những thứ tốt nhất. Trước đây cha bận rộn với công việc giảng đường của mình, nhưng vì nghĩ cần thời gian nghỉ ngơi, với lại cô cũng có một công việc tạm coi là ổn định nên quyết định để cha cô nghỉ hưu sớm. Ông cũng đồng ý, nhưng cũng có lúc ông cũng sẽ đến giảng đường dạy các buổi thính giảng vài ngày. Rất nhiều người quý ông và coi ông là tấm gương sáng nhưng tính tình của ông là khiêm tốn với cái tôi rất lớn nên ông cũng rất kĩ trong việc chọn bạn. Đây cũng chính là lý do mà cô có thể hiểu được vì sao ông lại nghiêm khắc với vấn đề tình cảm của cô như vậy.
Kiều Di mở cửa, đầu tóc cô bù xù, chân không mang dép, miệng ngáp thật to nhưng vẫn rang nói.
“Cha có chuyện gì sao?”
Cha Kiều thấy thái độ không mấy lịch sự của con gái, lửa giận trong lòng ông càng thêm rộng hơn. Ông cuốn tờ báo trên tay rồi đập mạnh vào đầu của Kiều Di.
“Cha, mới sáng sớm cha liền đập đầu con rồi” Cô cáu lên
“Ta là có nguyên nhân, con cầm mà xem đi. Cha con còn mặt mũi nào mà tìm gặp hàng xóm đây”
Kiều Di nhận lại tờ báo trên tay cha, cô mở ra đập thẳng mắt của cô là ảnh cô với một người đàn ông hôn nhau. Nhưng sao nó lại xuất hiện ở đây? Mấy phóng viên kia chắc cố tình phóng to ảnh của cô lên hay sao vậy?
“Con sẽ giải thích” Kiều Di nhanh chóng lấy lại sau tâm trạng hốt hoảng của mình lúc nãy. Cha cô không nói gì, cô cũng thầm hiểu được ý nghĩa của hành động này của ông. Cô liều mạng vệ sinh cá nhân thật nhanh để còn giải thích với cha.
Hai cha con Kiều mặt mày đều căng thẳng như nhau, có lẽ trận chiến này sẽ bùng nổ rất lớn. Từng có những chuyện xảy ra với cô nhưng chỉ nhỏ nhặt, cha cô chỉ dùng vài giờ giáo huấn là xong. Nhưng còn chuyện này là có ảnh cô trên tờ báo lại hôn người đàn ông lạ lại còn cầu hôn anh ta. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô nữa đây.
“Cha, con lúc đó…”
“Làm sao?” Cô chưa nói hết câu mà “Kiều Di, có lẽ là cha chưa dạy dỗ con thật tốt nên bây giờ con mới làm mấy chuyện như vậy. Ta cảm thấy thật có lỗi với mẹ con.”
Cha Kiều lại dùng những câu nói cũ, cô khá quen thuộc với nó. Cứ mỗi lần cô làm chuyện gì sai, có lỗi nhỏ hay lớn, cha cô đều mở đầu câu chuyện là “Chưa dạy dỗ cô tốt, có lỗi với mẹ của cô”.
Cô từng này tuổi đương nhiên cô hiểu được nổi khổ của cha. Một tay ông chăm sóc cô, đảm đương thêm trách nhiệm làm mẹ. Nhưng mà cô không cố ý để chuyện xảy ra mà ai ai cũng biết như thế này.
Kiều Di nước mắt lưng ròng, ngậm chặt miệng lại không dám nói lấy một lời.
“Haiza…” cha Kiều thở dài, ánh mắt hướng về tấm hình treo trên tường, là tấm hình gia đình ba người cùng chụp với nhau, lúc đó Kiều Di 7 tuổi.
“Lúc đó con thật dễ thương biết bao, mẹ con nói con rất giống cha nhưng ta lại thấy con cực kì giống mẹ. Lần đó vì chuyện này mà ta với mẹ con cãi nhau. Sau đó nghĩ lại thì thấy thật buồn cười”
“Cha” Kiều Di ôm chầm lấy người cha cô. Tay của cha Kiều khẽ vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô, cô cảm nhận được bàn tay có nhiều phần bị chai vì năm tháng. Hơn 14 năm một mình cha nuôi dưỡng cô nên người. Cha nghiêm khắc cũng vì muốn tốt cho cô.
“Con gái, nhiều lúc cha nghĩ muốn gả con đi thật sớm”
Kiều Di đang ôm cha nhưng vì câu nói quá là không tin nổi của cha mà làm cô bật dậy.
“Cha” cô lớn tiếng gọi
“Đó là sự thật, dù sao bây giờ cha làm sao mà có thể quản con được nữa. Con cũng trưởng thành, sự tự lập lại cao. Cha nghĩ suốt thời gian qua cha đã gần hoàn thành vai trò của mình rồi. Chỉ còn thiếu chút xíu nữa là hoàn tất” Ông vừa nói vừa cười
“Cha liền muốn đuổi con đi. Con không thể tùy tiện cưới một người mình không thích, lại càng không thể lấy một người con còn không biết rõ anh ta là ai?” Kiều Di gần như phát hỏa vì cha của cô.
“Ái chà, con gái. Cha không thể ép con, nhưng ta thấy nếu như con thử nói chuyện cùng hẹn hò với cậu ta chắc chắn sẽ rất hợp nhau”
“Chấm dứt. Không thể thế được, con phải chờ Cố Mai cưới trước sau đó con sẽ tính tiếp” Kiều Di dứt khoát khẳng định lời nói của mình.
“Duyên đến sẽ đến, nợ nhau thì phải trả. Trái đất vốn dĩ tròn, chỉ cần linh cảm cũng có thể gặp lại nhau.”
Đây là triết lý nhân sinh suốt hơn 50 năm qua cha cô tích lũy được sao? Ông thật sự muốn cô gái trẻ tuổi như cô phải về với cảnh phục vụ mẹ chồng, phục vụ chồng sao? Qúa điên trong lòng Kiều Di không ngừng gào thét.
“Cha chỉ nói vậy thôi. Nhưng chẳng có chuyện gì mà không thể xảy ra được. Con tiếp tục ngủ đi. Ta tìm lão Chân đánh vài ván cờ đây”
Cha cô nhanh chân bước thẳng về phía cửa nhà. Còn nói cô tiếp tục ngủ, cô không còn buồn ngủ nữa. Một ngày chủ nhật quá nhàm chán, lại chẳng đâu vào đâu.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN