TỪ TỪ YÊU - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


TỪ TỪ YÊU


Chương 4


“Tại sao em lại hôn anh ta?” Không tiếp tục vấn đề của bọn họ nữa, Lý Từ không chịu được ủy khuất mà quay sang chuyện cô hôn người đàn ông nọ.
Kiều Di thấy Lý Từ lúc này thật trẻ con, cô nhìn sang Thẩm Lạc Liên. Chạm phải ánh mắt đang giận dỗi của anh, cô có chút chạnh lòng.
“Tôi đúng là muốn cùng anh ta kết hôn” Kiều Di lại một lần nữa làm Thẩm Lạc Liên ngạc nhiên.
“Em quen biết sao? Kiều Di” Lý Từ buồn khổ hỏi cô
“Chính là vừa gặp đã yêu” Kiều Di thấy mình đúng mặt dày càng dày hơn, sao cô dám nói dối trắng trợn như vậy.
Thẩm Lạc Liên nghe cô nói là “Vừa gặp đã yêu” trong lòng không khỏi cười thầm. Cô gái nhỏ này thật lớn mật.
“Anh không tin” Sự kìm nén của Lý Từ không còn nữa anh hét lớn
Kiều Di cũng tức giận tại sao anh ta dám hét lớn vào mặt của cô.
“Được” Cô liền một lần nữa ép hôn Thẩm Lạc Liên, anh bị bất ngờ chính xác bốn lần trong ngày hôm nay.
Lý Từ lần nữa chứng kiến cô hôn người đàn ông trước mắt mình, anh tức giận bỏ đi. Cha mẹ Lý nãy giờ vẫn quan sát mọi chuyện, thấy con trai bỏ đi liền đuổi theo sau.
“Lý Từ, Lý Từ:” Mẹ anh không ngừng gọi theo sau
“Kiều Di chúc em hạnh phúc” Lý Lâm cũng bỏ đi để lại hai người bọn họ.
————
Cuối cùng buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay Kiều Di và Thẩm Lạc Liên là chủ. Nhà họ Lý đều bỏ về trước.
Kiều Di không còn mặt mũi nào nữa, đành cắn răng chịu nhục kéo Thẩm Lạc Liên ra khỏi hội trường.
“Cảm ơn anh tối nay”
Kiều Di nói lời tạm biệt, cô sải bước chân đi về. Đêm nay đối với cô mà nói nó thật là dài.
Thẩm Lạc Liên vẫn không biết tối nay rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với anh. Cô gái mới rời đi là ai? Còn cảm giác lúc bị cô gái kia hôn là sao? Mọi câu hỏi tự anh đặt ra nhưng vẫn không có được câu trả lời.
Chợt điện thoại anh reo cắt ngang mạch suy nghĩ của anh, Thẩm Lạc Liên nhìn vào màn hình điện thoại. Người này đã rất lâu không liên lạc với anh nhưng giờ lại tự động liên lạc. Anh không chấp nhặt mấy chuyện này, liền nhấn nút mở nghe máy.
Thẩm Lạc Liên đứng trước cửa phòng số 1007 của tòa nhà chung cư. “Cạch” tiếng mở cửa. Thẩm Lạc Liên đẩy cửa đi vào, đã trở về nhưng người vừa mới mở cánh cửa kia nhanh không thấy.
Thẩm Lạc Liên thay đôi giày đang mang bằng một đôi dép lê. Ánh mắt tìm kiếm, mò mẫm trong bóng tối. Ánh đèn chiếu sáng yếu ớt phát ra từ trong phòng bếp. Không gian im lặng quá mức anh cảm nhận được hơi thở của anh trong căn nhà rộng lớn này.
Anh không hiểu vì sao anh lại tới nơi này, anh từng thề với chính mình mọi chuyện đã kết thúc nhưng anh không thể biết tại sao mỗi khi có chuyện anh lại đến nơi này. Anh hận, đúng là rất hận nhưng sâu trong tim anh nó
Thẩm Lạc Liên dần thích ứng được trong bóng tối, anh liền tiến đến gần vị trí giữa phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
Bóng tối luôn bao trùm lên, anh chỉ có thể cố gắng mở mắt quan sát mọi thứ xung quanh trong màn đêm.
Rất nhiều thứ lúc này hiện trong đầu anh. Hận, một chữ khắc sâu trong tâm trí của anh.
Nhưng anh xuất hiện ở đây có lẽ là bản năng đã lâu rồi trở thành thói quen. Anh muốn học cách từ bỏ nó, buông xuôi và không để mình chìm sâu nữa.
Có lẽ bây giờ Thẩm Lạc Liên anh không quan tâm, anh đã sớm thích ứng với tất cả mọi chuyện xảy ra với mình trong suốt thời gian đã qua. Nó giống như rèn luyện anh thêm mạnh mẽ, tự cường và quyết đoán. Anh có thể từ bỏ những thứ không có lợi đối với mình mà cố gắng nắm chắc lấy những lợi ích mà anh cần có.
Chính môi trường sống đã rèn cho khả năng thích ứng, sinh tồn nhưng có một số việc anh vẫn mãi chưa thể nào thích ứng và quên đi nó. Đó có lẽ là sự tổn thương trong sâu thẳm nội tâm của anh. Không để bất cứ anh chạm vào nó ngay cả chính bản thân anh.
Lúc nào không hay anh đã trở về nhà của mình, bây giờ đã 12 giờ khuya. Thành phố vẫn có những dòng xe chạy dưới đường. Có vẻ khung cảnh này làm người ta càng thêm yêu nơi này hơn giống như “người kia” từng nói với anh.
Thẩm Lạc Liên kéo mạnh tấm màn cửa lại, đây là thời điểm ngủ ngon nhất. Nhưng anh nằm trên giường đã hơn 30 phút mà vẫn chưa chập mắt được. Trong đầu vẫn lẩn quẩn chuyện lúc tại bữa tiệc sinh nhật với cô gái kia. Thẩm Lạc Liên lăn qua lăn lại, anh không ngờ sống hai mươi bảy năm nay lần đầu tiên anh thấy mình mất ngủ như vậy. Mà đó là điều kì lạ xảy ra với anh từ sau 3 năm qua. Anh không dám tin, nó là sự thật thì anh phải đối diện như thế nào?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN