Túc Liệu - Hiệp Cốt - Chương 18: Hoàn chính văn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Túc Liệu - Hiệp Cốt


Chương 18: Hoàn chính văn


Chập chờn ngủ suốt cả ngày, cơn sốt của Ngô Sâm cuối cùng cũng giảm.

Họ đã đặt vé máy bay cùng nhau về lại thành phố cảng vào chiều ngày mai, một ngày trước khi về, Ngô Sâm dậy sớm, thu dọn đệm chăn, lúc ăn sáng nói lát nữa định ra ngoài một chuyến.

Hà Thanh đặt chén cháo xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh đi đâu thế?”

“Vào nội thành mua vài món đồ cho ông nội ấy mà.”

Ngô Sâm cẩn thận gắp vỏ trứng bị sót lại trong món trứng gà cho Hà Thanh, chấm vào nước tương, “Đường đi quá xa, lái xe không dễ, anh thuê xe rồi. Mai đã đi rồi, em ở nhà ở cạnh ông cho ông vui nhé.”

Hà Thanh cắn đầu đũa, gật gật đầu.

Trước khi xuất phát, ầm một tiếng, tài xế mới khởi động chiếc Minibus nhỏ bé cũ nát, cửa kính hàng ghế sau bị gõ rung lên cành cạch.

Ngô Sâm quay đầu nhìn một cái, sửng sốt, mở cửa xuống xe, Hà Thanh đã bước tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng thở hổn hển lấy hơi.

“… Em vẫn nên đi cùng anh thôi, anh không quen đường mà.”

Nhìn hai gò má đỏ ửng của cậu, lòng Ngô Sâm thực sự rất ấm áp. Ban đầu hắn muốn để Hà Thanh ở nhà nghỉ ngơi, nếu Hà Thanh đồng ý đi, đương nhiên hắn vui còn chẳng kịp, hận không thể trực tiếp bế người ta lên xe luôn. Miệng lại cố ý nói: “Không sao, có chỉ dẫn còn có tài xế nữa, không lạc đường đâu.”

Hà Thanh nôn nóng cào cào đất, không chịu đi, vụng về nói lại lần nữa: “Em cũng chẳng có việc gì làm nên đi cùng anh thôi.”

Ngô Sâm giả bộ không được vui mà nhướng mày, “Chẳng có việc gì làm?”

Nghe vậy, thấy xung quanh không có ai, Hà Thanh đến gần vài bước, kéo tay Ngô Sâm, nhỏ giọng nói: “Muốn đi với anh thôi mà.”

Nhìn đến tiếng cười thể hiện thành công của Ngô Sâm, Hà Thanh mới nhận ra mình bị trêu. Ngô Sâm trước lúc cậu thẹn quá thành giận mà đổi ý xoa đầu cậu, kéo cửa sau ra, cùng nhau ngồi vào.

“Đi thôi.”

Trên đường đi, tài xế mở một ca khúc cũ khá kinh điển, tự giác làm mờ nội dung câu chuyện ở ghế sau.

Hà Thanh dựa vào vai Ngô Sâm, kéo tay hắn, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ vụt qua, kéo dài thành một dải màu xanh lục.

“Trước đây luôn là một mình em đến nhà ga ở phía trước ấy để mua thuốc theo toa cho ông nội.”

Ngô Sâm nhìn con đường núi trước mắt tưởng chừng như không có điểm cuối, tưởng tượng một đứa trẻ nhỏ nhắn non nớt, ép sát vào vách đá, tránh những chiếc xe qua lại, từ từ thành một thiếu niên trắng nõn nà. Chỉ là con đường bùn đất này chưa bao giờ được tu sửa, từ đầu chí cuối cũng chỉ có một người.

Ngô Sâm nắn bóp lòng bàn tay cậu, “Sau này để anh đi cùng em.”

Trong lòng Hà Thanh nghĩ Ngô Sâm được xe đưa đón từ nhỏ, hà tất phải chịu phần khổ này, giày da được đặt làm bị mài mòn hư hỏng xót biết bao nhiêu, Ngô Sâm có sẵn lòng cậu cũng chẳng muốn. Nhưng nhìn đôi mắt của Ngô Sâm, Hà Thanh không nói gì, cười cười, đôi tay chui vào áo gió của hắn, vòng lấy hông hắn, đầu gối lên ngực hắn cọ cọ, như một bé mèo được sưởi ấm thoải mái.

Mất hai giờ rốt cuộc cũng đến được siêu thị lớn nhất nội thành.

Đỗ xe xong, tài xế cười chào hỏi, bảo mình ra ngoài hút điếu thuốc, khi nào ông chủ xong cứ gọi điện thoại cho anh là được.

Siêu thị này thậm chí không thuộc về chuỗi siêu thị có thể dễ dàng nhìn thấy trong các thành phố lớn, là do tư nhân mở, hai tầng, poster lớn dán ở cửa đã phai màu từ lâu, như là bị nước mưa hòa tan vậy, có vẻ rách nát khổ sở.

Tâm trạng của Ngô Sâm và Hà Thanh lại rất tốt, như hai học sinh cấp ba sung sướng vui vẻ đi mua đồ ăn vặt cho chuyến đi chơi mùa xuân.

Siêu thị này rất ít thiết bị gia dụng, đa số là đồ ăn. Ngô Sâm biết ông nội có bệnh trong người, cần phải kiêng nhiều thứ, định mua một ít thịt trắng, lại nhớ tới nhà không có tủ lạnh, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện bảo thư ký đặt hàng.

Hà Thanh gói mấy túi rau củ rồi quay trở lại, nghe được nội dung cuộc điện thoại, liên tục xua tay. Chờ đến khi hắn gọi điện xong vội la lên: “Đừng mua mấy cái đó, ông nội không thích xem TV đâu, em với ông nội một năm bốn mùa cũng không có thói quen dùng điều hòa luôn.”

Ngô Sâm nói nhẹ như mây: “Không sao cả, coi như lễ hỏi vậy.”

Hà Thanh đỏ bừng cả mặt.

Nghĩ đến gì đó, Ngô Sâm cúi đầu bổ sung một tin nhắn nữa gửi cho thư ký, lầm bầm lầu bầu nói: “Nệm nữa, phải đổi cái mềm hơn.”

Hà Thanh bất đắc dĩ nói: “Đủ mềm rồi mà.”

“Không đủ.”

Hà Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, “Anh cần mềm vậy để làm gì thế.”

Nghe vậy, Ngô Sâm nhìn qua, cười khẽ nâng cằm cậu lên, mân mê, làm khẩu hình: “Để làm em.”

Bên cạnh có người đi qua, Hà Thanh lập tức dán lên người Ngô Sâm, như sợ bị người nghe thấy, nghiêm túc mà lại thẹn thùng nói: “Về nhà nói tiếp…”

Về đến nhà, ông nội đã làm xong cơm chiều, thấy họ mua nhiều đồ ăn cùng thiết bị gia dụng về như vậy liền hô lớn quá lãng phí.

Quan hệ giữa ba người đã hòa thuận hơn rất nhiều, ít nhất ông nội không trả lời lạnh lùng nữa. Sau bữa cơm ấm ấp, Ngô Sâm vén tay áo lên dọn dẹp chén đũa, theo thường lệ, chủ động đem ra bồn bên ngoài để rửa.

Nhiệt độ không khí vào ban đêm khá thấp, mấy bữa trước, Hà Thanh luôn giúp hắn cùng nhau dọn chén ra ngoài, có mấy lần còn muốn gian lận rửa thay hắn, đều bị Ngô Sâm kiên quyết từ chối. Hà Thanh luôn cảm thấy tay mình thô ráp, đốt ngón tay của Ngô Sâm hữu lực rõ ràng như thế, hẳn là nên dùng để lái xe, cầm bút. Ai ngờ Ngô Sâm suy một ra ba, nói cơ thể cậu yếu đuối, không chịu được lạnh, dứt khoát bắt cậu mỗi ngày ở nhà để hắn hầu hạ là được, lại bảo, việc nhà ai làm cũng như nhau.

Nhưng đêm nay Hà Thanh lại không chịu ngồi yên, đang định ra ngoài làm cùng Ngô Sâm, bị ông nội – người vẫn chưa sang nhà bác Vương chơi – gọi lại.

Ông nội vẫy vẫy tay, Hà Thanh lưu luyến nửa giây, bước nhanh vào trong phòng.

Đóng cửa lại, ông nội lấy từ phía sau ra một cái túi, “Chắc là cũng khá đủ rồi, con bỏ vào bao đưa cho Tiểu Ngô đi.”

Cảm nhận được trọng lượng nặng trĩu trong tay, phản ứng đầu tiên của Hà Thanh là hoảng hốt: “Ông nội, nhà chúng ta lấy đâu ra nhiều thế này…”

Suỵt một tiếng, Hà Thanh che miệng lại.

Ông nội rũ mắt, trầm mặc thật lâu, nặng nề nói: “Tiền cưới vợ của con.”

Hà Thanh: “…”

Thở dài một hơi, ông nội chậm rãi nói: “Cậu Tiểu Ngô này là một đứa tốt. Ông không rõ lắm vấn đề trong công việc trước đây của hai đứa, nhưng cậu ta thực sự phúc hậu, có thành ý, là một lãnh đạo đáng tin tưởng. Mấy thứ cậu ta vừa nói, ông suy nghĩ một hồi, bằng này chắc sẽ không thiếu nhiều đâu.”

Nói đoạn, ông nội nhìn sang, vỗ vỗ đầu vai Hà Thanh, “Con cũng đừng phụ lòng người ta.”

Hà Thanh thiếu chút nữa bị ông vỗ đến mềm chân không đứng nổi, nắm chặt cái túi, lầu bầu dạ một tiếng.

“Học tập cho tốt, làm việc cho tốt.”

“Dạ…”

“Tích tiền cưới vợ cho tốt.”

“Dạ…”

Vốn Ngô Sâm đã dặn cậu kỹ, ông nội có hỏi tới thì nói là công ty chăm sóc đặc biệt nhân viên có hoàn cảnh khó khăn. Kết quả vừa nhắc đến tiền cưới vợ, Hà Thanh đột nhiên chợt nảy ra ý tưởng.

Trước khi mở cửa, Hà Thanh gọi ông nội lại.

“Ông nội, cơm trưa ngày mai ăn cá trê hồng nha.”

Ông nội ngẩn ra, cười nói lại thèm à.

Hà Thanh lắc đầu, lại gật đầu, hạ quyết tâm mà hứa hẹn nói: “Con muốn học, ông nội dạy con cách làm đi mà.”

Cùng ngày về, ông nội tiễn đưa đến tận cửa nhà. Chiếc Minibus nhỏ bé đã khởi động rất lâu, Hà Thanh vẫn cứ ghé vào cửa xe, chỉ thấy ông nội ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng trước cửa nhà, đầu tóc bạc phơ, dần dần mờ nhạt thành một đốm trắng không thể thấy rõ.

Quẹo vào giao lộ, người biến mất, Hà Thanh lại vẫn nhìn theo rất lâu mới ngồi trở lại, không tiếng động mà vùi mình vào vòng ôm của Ngô Sâm.

Máy bay đáp đất, lúc về đến nhà đã là một ngày sau.

Trên sàn nhà phủ một lớp bụi mỏng, chỉ mới qua mấy ngày lại như đã nhiều năm không trở về. Hà Thanh kéo hành lý vào phòng, Ngô Sâm cùng cậu sửa sang lại một chút. Sau một lúc lâu, hắn tìm thấy thứ gì đó từ trong túi công tác của mình.

“Có ý gì đây?” Ngô Sâm nheo lại mắt, hỏi.

Hà Thanh cười ra tiếng, nhìn đồ vật trong túi, “Tiền biếu á, ông nội bảo em đưa cho anh.”

Ngô Sâm hiểu được, nhận lấy nói: “À, là của hồi môn.”

Hà Thanh giả bộ tức giận nhìn hắn, bị Ngô Sâm nắm cằm, mút cái miệng nhỏ đang chu lên một cái.

Dọn dẹp đồ đạc xong, Hà Thanh đi vào nhà bếp, do dự mở tủ lạnh ra, quả nhiên, nguyên liệu nấu ăn mua trước đó đều đã héo queo, không thể dùng nữa. Ngoài ra, Hà Thanh còn thấy một hộp bánh kem rất lớn.

Có người ôm lấy cậu từ phía sau.

“Hôm đó vừa xong thủ tục, anh định mua về ăn mừng.”

Ngô Sâm bất đắc dĩ mà cười cười, “Bây giờ hẳn là cũng hết hạn rồi, chỉ có thế bỏ đi thôi.”

Dừng một nhịp, Hà Thanh đóng tủ lạnh lại, chống lên cửa tủ lạnh, nhẹ nhàng ôm lấy eo Ngô Sâm. Ánh mặt trời sáng ngời đáp xuống mặt, thành hai mảng phấn hồng, “Không sao, lần sau để em mua.”

Cậu lấy hết can đảm, nhìn vào đôi mắt Ngô Sâm, tức khắc có cảm giác trang trọng như lời thề trong hôn lễ.

“Em yêu anh.”

Như đã kết thúc buổi lễ, cậu nhón chân, thành kính hôn lên môi nửa kia của mình. “Chuyện này sẽ mãi mãi không hết hạn.”

Ngày Ngô An An xuất ngoại là vào nửa tháng sau, một buổi sáng mùa đông sáng sủa.

Đại sảnh sân bay, nơi diễn ra vô số cảnh mở đầu và kết thúc của những câu chuyện, Trương Dao đứng ở nơi xa, chờ hai người kia tạm biệt.

“Chú sẽ đến thăm con chứ?”

Không biết từ khi nào, Ngô An An không hề gọi Ngô Sâm là ba, như một người lớn thu nhỏ ngửa đầu hỏi một cách trịnh trọng.

Ngô Sâm đút tay trong túi, như đang suy nghĩ gì đó gật đầu, “Ừm, nếu con học tập chăm chỉ.”

Ngô An An bĩu môi, do dự hỏi: “Chú.. sẽ kết hôn sao?”

Ngô Sâm không nói gì, rút tay khỏi túi vươn ra, dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út hiện lên như ánh sao chói mắt.

Đêm qua học bài đến tận khuya, Hà Thanh ngồi trên ghế ở sân bay, đầu gật gà gật gù, có thể thiếp đi bất kỳ lúc nào.

Bỗng nhiên, đầu tự nhiên mà gối lên một bả vai vững chãi, đầu vai được ai đó dịu dàng đỡ lấy. Hà Thanh tiện thể chợp mắt trong chốc lát, mới từ từ mở to mắt.

“Ưm… Được rồi anh.”

Ngô Sâm lau vệt nước đọng ở khóe miệng giúp cậu, cười đẹp vô cùng, làm Hà Thanh đang ngái ngủ nhìn thấy mà choáng váng đầu óc.

“Ừm, ngủ thêm một lát không?”

“Không cần đâu, chúng mình về nhà đi.”

“Ừ.”

Đứng dậy, Ngô Sâm nắm bàn tay trái đeo nhẫn của Hà Thanh đặt vào trong túi mình, quay đầu hỏi: “Cười gì thế?”

Hà Thanh tựa hồ muốn nói gì, cuối cùng chỉ cười cười, đỡ vai Ngô Sâm làm một nụ hôn say đắm, ngọt như bọt kem trên ly cà phê cậu chọn vừa nãy, “Không có gì, em vừa học được món mới, về nhà để em làm cho anh ăn nhé.”

Đẩy cửa ra, họ đi về hướng mùa xuân đang đến.

END 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN