Dưới sự hỗ trợ của ánh nến vàng ấm áp, con ngươi Hà Thanh như một viên đá quý sáng bóng, cậu cười rộ lên, quẹt một ít kem lên chóp mũi Ngô Sâm, “Tuổi mụ……”
Hôm nay là ngày sinh nhật Hà Thanh.
Sau khi trở về, Ngô Sâm tìm người, nhanh chóng giúp hắn làm hồ sơ nhập học ở một trường cấp 3 trong khu vực. Hà Thanh vẫn luôn ở lì trong nhà học thêm, một tuần học hết bảy ngày. Tới mức độ mất ăn mất ngủ như vậy làm Ngô Sâm tan ca về nhà cũng không đành lòng tìm cậu thân mật một chút.
Vì thế tháng trước, lúc được Ngô Sâm hỏi muốn được tặng quà gì, Hà Thanh – thiếu chút nữa quên sinh nhật của chính mình – thật cẩn thận nói thử, có thể ở nhà ôn bài thôi không.
Đáp án đương nhiên là không được. Ngô Sâm tuân thủ việc kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, bất quá cuối cùng hai người đều lùi một bước, quyết định làm một bữa tiệc sinh nhật ấm áp đơn giản ở nhà.
Trên bàn ăn là mì trường thọ, Hà Thanh làm, là lệ thường ngày sinh nhật từ nhỏ đến lớn. Hai tô lần này là bản nâng cấp lên xa hoa, bỏ thêm trứng chiên và phi lê thịt bò.
Ngô Sâm một tay nâng bánh kem, cũng quẹt một ngón tay vào bánh kem đưa lên đến miệng Hà Thanh. Động tác này thực sự tràn đầy ý tán tỉnh, nhưng hiển nhiên, Hà Thanh không nghĩ nhiều như vậy. Cậu há miệng ngậm lấy đầu ngón tay, đầu lưỡi nhỏ nhắn linh hoạt lướt qua lòng bàn tay, mút một cái, cuốn sạch lấy kem bơ thơm ngọt, như một bé mèo biết nghe lời.
“Ước một điều đi.”
Hà Thanh nhắm mắt lại, mười ngón đan vào nhau, bộ dạng với môi hơi nhấp, khóe môi cong lên như đang làm một giấc mộng đẹp. Làm Ngô Sâm không nhịn được hỏi cậu ước gì vậy.
Hà Thanh cười mà không nói, đứng dậy câu lấy cổ Ngô Sâm, cho hắn một nụ hôn đậm vị bơ.
Cơm nước xong, hai người gọi điện thoại cho ông nội nửa tiếng. Ngô Sâm lấy từ chỗ bậc thềm ra một hộp quà màu đen tuyền, bảo đây là quà Giang Nhân nghe nói tới sinh nhật Hà Thanh nên chuẩn bị riêng cho cậu.
Hà Thanh ngồi xếp bằng trên sàn nhà, cầm một miếng bánh kem nhỏ ăn từng ngụm một, nhìn về phía hộp quà, “Là gì vậy ạ.”
Hộp quà rất lớn nhưng không nặng. Ngô Sâm có vẻ hơi phiền lớp đóng gói rườm rà bên ngoài, vừa bởi bỏ dải lụa màu cam được thắt thành chiếc nơ bướm vừa lắc đầu.
Mở nắp ra, hai người tò mò nhìn vào.
Ngô Sâm: “…”
Hà Thanh: “…”
Im lặng một lát.
Hà Thanh: “… Là dụng cụ tra tấn sao?”
Ngô Sâm: “… Không, là đồ chơi.”
Ở Hà Thanh một loạt đơn thuần đặt câu hỏi trung, Ngô Sâm không nói một lời mà, biểu cảm biến hóa rất phức tạp, song đóng lại nắp hộp.
Hai tiếng cuối cùng của ngày sinh nhật, hai người mặc đồ ngủ, cùng nhau vùi mình trên sô pha xem phim.
Lúc Hà Thanh nhắc tới chuyện chia phòng, Ngô Sâm đúng lúc đó đang bị những hình ảnh mờ ám làm hắn hơi vất vả, nghe vậy, lập tức ấn nút tạm dừng, điều khiển từ xa vứt sang một bên, xoay người đè Hà Thanh lên sô pha.
Ngô Sâm uy hiếp nheo mắt lại, “Em không hài lòng với chuyện gì hả?”
Kế hoạch ôn tập của Hà Thanh được xếp rất chặt, gần như mỗi ngày đều phải thức tới 0h, sắp tới bọn họ chỉ có cuối tuần để thân mật. Lời của Ngô Sâm có ý gì không cần nói thẳng cũng biết.
Bị đẩy ngã đột ngột, tóc xõa ra lung tung, trong tay còn cầm một miếng bánh kem dâu tây vừa lấy, Hà Thanh ngơ ngác, “Hông phải… Ngày nào anh cũng ngủ với em, hôm sau anh còn phải đi làm. Còn bốn tháng nữa em thi xong rồi, em định tạm thời ngủ trong phòng cho khách…”
Hà Thanh đoán rằng Ngô Sâm sẽ không từ chối, nhưng vẫn ôm lấy vai Ngô Sâm, ngậm quả dâu tây đưa đến bên miệng hắn, khép hờ mắt, như đang nói mớ, giọng nói mềm nhẹ mơ hồ: “Được không ạ…”
“Bắt đầu từ ngày mai đi, hôm nay vẫn cần…”
“Ngô Sâm à…”
Hàng lông mi mảnh dài của Hà Thanh quét nhẹ qua mí mắt hắn như đường cát vậy, Ngô Sâm cảm thấy mình đã rơi vào thế tấn công ngập trong đường mật ngọt ngào của Hà Thanh, không biết mở miệng thế nào, ngậm trái dâu tây thô ráp vào trong khoang miệng, lại nhẹ nhàng tinh tế mút vào làn da ở sườn cổ mềm như sữa bò của Hà Thanh, coi bé Hà Thanh vừa tắm xong như vừa ngâm mình trong hộp sữa dâu ngập đường. Ngô Sâm không thích ăn ngọt, nhưng cực kì kiên nhẫn với chuyện nhấm nháp từng tấc một trên cơ thể Hà Thanh.
Gần đây Hà Thanh được món canh gà trong bữa trưa của dì giúp việc vỗ béo, trở nên mượt mà hơn, Ngô Sâm luồn tay vào áo ngủ của cậu, cặp mông co giãn như hai trái bóng, trên lưng cũng có thêm một chút thịt. Một tuần chưa được làm, vừa nghĩ được ra vào bên trong thân thể này, có lẽ sẽ khiến một lớp thịt mỏng rung lên, Ngô Sâm khẽ cắn lên xương quai xanh của cậu, như ma cà rồng cố kiềm chế bản thân không mút cắn người đẹp ngon lành trong lòng mình.
Thân dưới bị chỗ nửa cương của Ngô Sâm chạm đến, trong cổ họng Hà Thanh phát ra tiếng ưm, rất nhanh cũng bị kích thích phản ứng lại. Như nắng hạn gặp mưa rào, cậu cũng rất muốn, ám chỉ kêu một tiếng: “Ngô Sâm…”
Bỗng nhiên, Ngô Sâm ngừng lại. Hắn rũ mắt nhìn cậu, giọng điệu ngả ngớn:
“Hai mươi rồi, không phải trẻ con nữa, đúng là không nên ngủ cùng người lớn nữa.”
Ngô Sâm như trêu chọc trẻ con, nhéo nhéo vành tai nóng bừng của cậu, hướng dẫn từng bước một: “Nghĩ lại thì, xét theo tuổi và vai vế, đúng ra em không được cư xử không có trên dưới với anh đâu, còn gọi thẳng tên nữa.”
Nghe vậy, Hà Thanh ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, tay chân gấp gọn gàng, nói gì nghe nấy: “Vậy em gọi anh là tổng giám đốc Ngô…”
“Chậc, xa cách quá.”
Không nói bề ngoài, chỉ xét theo tuổi, Hà Thanh tự hỏi một lát, không chắc chắn nói: “Chú à…”
Ngô Sâm nhướng mày, “Chú già đến vậy à?”
“Ừm… Hổng có.”
“Là “chú” thì không có tinh lực đút no em đâu.”
Hà Thanh sốt ruột chặn miệng hắn lại, hai người nghịch ngợm trong chốc lát, Ngô Sâm tiến sát lại bên tai cậu nói một cách xưng hô. Khuôn mặt Hà Thanh hồng như trái dâu tây, không sao nói nên lời. Cuối cùng dưới sự đe dọa lẫn dụ dỗ của Ngô Sâm, bỗng nhiên nhớ tới cách cô thôn nữ gọi ý trung nhân của mình. Hà Thanh chậm rãi nhấc chân, quấn lấy eo Ngô Sâm, không thầy dạy cũng hiểu ra một cách xưng hô khác:
“Ca ca…”
Ngô Sâm sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới, nhìn chăm chăm vào cậu.
Nhưng biểu cảm cho thấy hắn rất thích, Hà Thanh liền dán sát bờ môi của hắn, vừa hôn vừa mời:
“Ca ca… Em muốn…”
Âm thanh của nụ hôn trở nên dính nhớp lại vang vọng, vừa nãy khi ăn bánh kem cũng không gây tiếng động lớn như vậy, bây giờ ăn môi lưỡi của đối phương lại tỏ ra vô cùng thèm khát. Phòng khách rất tối, chỉ là màu xanh nhạt từ màn hình tinh thể lỏng, khiến thính giác được phóng đại gấp mấy lần. Hà Thanh vừa thẹn thùng, vừa kịch liệt đáp trả nụ hôn, một bàn tay mò mẫm trên bàn trà, mất một lúc mới chạm được đến điều khiển từ xa nằm trên sàn nhà, tùy tay ấn tiếp tục, lời âu yếm của nhân vật chính trên bộ phim rốt cuộc cũng chạy song song với âm thanh khi họ hôn nhau.
“Lớn rồi vậy có chơi đồ chơi với ca ca không?”
Khả năng giữ mình của Hà Thanh không bằng trước đây nữa, hoặc chính xác hơn là chưa từng tốt khi đối diện là Ngô Sâm. Lúc này toàn bộ trái tim và thân thể của cậu đều bị Ngô Sâm giao cho tình dục điều khiển, không nghĩ nhiều gì liền gật đầu nói dạ.
Cậu nghe tiếng Ngô Sâm đang cười, mới chậm chạp nhận ra đang nói tới chuyện gì. Tách ra một chút, hơi hồi hộp lo sợ hỏi: “Có đau không…”
Ngô Sâm cũng nghĩ đến điều này, thu hồi dục vọng trong mắt, dùng bàn tay nóng bỏng vuốt trán Hà Thanh, lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, “Chắc là có.”
Nói chung trời sinh động vật giống đực đã có bản năng thích chinh phục phối ngẫu của mình, Ngô Sâm phải thừa nhận, giây đầu tiên hắn nhìn thấy những thứ công cụ đó, máu trong người hắn đã sôi lên sùng sục.
Nhưng thật ra không chơi thì cũng chẳng sao cả. Như là trẻ em sợ bị chích, nếu bé khóc la chống đối, phụ huynh cũng sẽ thấy xót. Vậy không chích nữa, dù sao tôi cũng sẽ bảo vệ em ấy thật tốt. Ngô Sâm đã nghĩ vậy.
Nhưng mà, Hà Thanh lại gọi hắn một tiếng ca ca, vô cùng tin tưởng mà ôm chặt lấy hắn, vươn đầu lưỡi, như một bé mèo con trung thành, liếm láp đôi môi Ngô Sâm từng chút từng chút một.
“Đừng làm em đau quá nhé…”
“Hold me now
Touch me now
I don”t want to live without you”
Âm lượng TV được mở rất to, bài hát nhạc phim “Nothing”s gonna change my love for you” đang đến phần điệp khúc. Trên sô pha, hai thân thể quấn lấy nhau run rẩy còn nhanh hơn tiết tấu của bài hát.
Đêm chung giường cuối cùng, Ngô Sâm và Hà Thanh cùng nhau sử dụng món quà Giang Nhan tặng. Hà Thanh rên rỉ kêu rất đau, cũng rất sướng.
Mà Hà Thanh còn ngọt còn mềm còn ngon lành hơn bánh kem dâu tây, là kết luận của Ngô Sâm sau khi được thỏa mãn hoàn toàn vào đêm sinh nhật của Hà Thanh đấy.
(Bộ phim là The Bridges of Madison County – Những cây cầu ở quận Madison)