Tuế Nguyệt Thiên Thu - Tinh Vũ Song Vương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Tuế Nguyệt Thiên Thu


Tinh Vũ Song Vương



Thời gian cứ như vậy mà trôi qua 10 năm, phụ thân Diệp Sinh của hắn từ 7 năm trước vì làm việc lao lực mà chết khiến cho hai người Vũ Thị, Diệp Yên vô cùng đau buồn và rồi Vũ Thị vì trong người tiềm ẩn đủ thứ bệnh nên cũng chỉ sau 2 năm mà bà cũng chết. Từ đó Diệp Yên cùng với Linh Dạ hắn đều nương tựa nhau mà sống

Diệp Yên hiện giờ cũng đã được 17 tuổi, nàng hiện tại không còn là một tiểu nữ hài lúc nào cũng bám dính hắn nữa, càng lớn nàng lại càng xinh đẹp tính nết cũng chuyển biến hiền dịu đi khiến cho bao nhiêu thanh niên trong thôn phải tương tư. Linh Dạ dưới vai Diệp Sinh thì cũng trưởng thành, hắn cũng đã cao hơn trước. Nếu lúc trước cơ thể của hắn phục hồi về mặt lực lượng thì hiện tại chính là phục hồi về hình dạng. Diện mạo của hắn sau 10 năm lại càng giống nữ nhân ra, cùng với vẻ tà mị trên mặt so với Diệp Yên chỉ có hơn chứ không kém. Gương mặt hắn khiến cho bao nhiêu phụ nhân lẫn thiếu nữ trong thôn đều phải ghen tị

Trong 10 năm này Linh Dạ cũng một lòng chờ đợi kẻ kết ấn xuất hiện thế nhưng lại vẫn như cũ. Ấn kí còn đó, người vẫn không thấy

-Ca, ngươi làm gì mà lại chưa ngủ. Tối lắm rồi

-Ân, ngươi cứ ngủ trước đi. Ta sẽ sớm đi ngủ thôi

Cách xưng hô của Diệp Yên đối với hắn cũng thay đổi từ “ca ca” thành “ca”, nàng lúc này hiền dịu ôn nhu không còn một chút nào vẻ tinh nghịch lúc nhỏ nữa.

Sau khi nghe Linh Dạ nói vậy thì nàng cũng gật đầu rồi đi vào phòng ngủ

….

-Ấn nô đã có thể thu hoạch rồi, lần này chúng ta sẽ hiến tế cho Cổ Hoàng

-Phải, rồi chúng ta sắp có thể thực hiện được mộng tưởng hơn 10 vạn năm nay

Hai cái bạch y thanh niên tuấn lãng đang đứng trên hư không nói chuyện với nhau, mỗi một người đều tỏa ra một luồng khí tức mạnh đến khiếp sợ. Tuy không bằng Luân Đế năm xưa nhưng cũng không thua kém bao nhiêu

Nói xong hai thanh niên bỗng nhiên biến thành hai luồng sáng bay nhanh vô cùng, hướng mà bọn chúng đang tiến về chính là Đại Vĩ đại lục

-Cái khí tức này… là bọn chúng, Tinh Vũ Song Vương. Bọn chúng đang tiến về phiến đại lục này sao ?

Linh Dạ nheo mắt lại nhìn lên bầu trời rồi âm trầm nói nhỏ, hai kẻ này đối với hắn chính là hai kẻ phiền phức. Hắn nói xong rồi cũng biến thành một luồng sáng bay về phía cái khí tức đó

Đêm đó cả bầu trời bỗng nhiên sáng lên một vệt thẳng kéo dài đến vô tận, vụ việc này sau đó trở thành một trong những hiện tượng bí ẩn của đại lục

Linh Dạ càng lúc càng cảm thấy hai cái khí tức đó càng gần thì hắn cũng dừng lại, hắn chính là muốn ngăn cản hai kẻ đó. Bởi vì phàm là nơi bọn chúng đi qua thì tinh cầu, đại lục đó trở thành một vùng đất chết. Hiện nay trên Đại Vĩ đại lục có người mà hắn đang bảo vệ, chính là Diệp Yên

Không bao lâu sau thì hai luồng sáng kia đang bay thấy hắn cũng dừng lại, hai luồng sáng biến trở lại thành hai cái thanh niên tuấn lãng. Bọn chúng nhìn hắn thì nở ra một nụ cười ghê tởm rồi nói

-Là ngươi sao Âm Tử. Chúng ta cũng đang muốn tìm kiếm ngươi để trả món nợ đây, nhưng mà bây giờ bọn ta lại có chuyện khác nên ngươi hãy tránh ra đi

Kẻ vừa nói chính là Thác Mông, còn kẻ kia chính là đại ca của hắn Thác Tạ. Hai kẻ này trên tay nhuốm máu không biết bao nhiêu sinh mạng, đây là 2 kẻ tâm thần độ điên của chúng so với Luân Đế còn muốn hơn. Thác Tạ năm xưa đã cưỡng hiếp thân mẫu của hắn, tự tay tiêu đâm chết phụ thân của hắn. Còn Thác Mông thì đi khắp nơi trên tinh không tìm bắt hết các tiểu nữ hài rồi đem về ăn sống rồi cùng với đại ca của y tiêu diệt cả gia tộc Thác Gia hùng mạnh

Hai kẻ như vậy thì Linh Dạ dĩ nhiên phải ngăn cản bọn chúng rồi

-Âm Tử… đã lâu rồi ta mới được nghe lại danh xưng này. Thật là hoài niệm

Thác Tạ nghe vậy thì quát lớn

-Ngươi tránh ra, bọn ta còn có chuyện. Đừng tưởng năm xưa giết chết Luân Đế thì lại tưởng rằng ngươi là mạnh nhất, đợi ta hiến tế ấn nô cho Cổ Hoàng đạt được vô thượng truyền thừa thì lúc đó đừng nói là ngươi, Âm Tử. Dù là Đại La Thiên Tôn, Viêm Hậu… thì chúng ta cũng không ngán

Linh Dạ nghe đến hai từ “ấn nô” thì lại suy nghĩ gì đó, gương mặt tuyệt mĩ của hắn bỗng lạnh lại. Hắn gầm lên hỏi

-Có phải các ngươi đã chọn ấn nô từ khi mà người đó còn là một bào thai phải không ?

Thác Tạ, Thác Mông nghe vậy thì sửng sốt. Cổ Hoàng chọn vật hiến tế chỉ có huynh đệ bọn hắn biết, tại sao cái Âm Tử này cũng biết ? Tuy mặc dù thắc mắc nhưng mà Thác Tạ cũng hừ lạnh rồi nói

-Đúng, vậy thì sao ?

Linh Dạ chẳng nói chẳng rằng hai tay hắn kết thành một cái tiểu ấn hình tam giác, bỗng nhiên không gian xung quanh bị nứt vỡ rồi biến thành hai sợi dây xích màu đen quấn quanh cơ thể chúng khiến cho huynh đệ bọn chúng không thể cử động được. Bỗng nhiên lúc này Linh Dạ lạnh giọng nói

-Năm lần bảy lượt, nếu hôm nay không tiêu diệt các ngươi thì ta không phải là Âm Tử. Không Gian Lĩnh Vực, Cấm

Cuối cùng huynh đệ Thác Tạ, Thác Mông biến thành những đốm lửa màu trắng rồi tàn lụi dần và tắt hẳn. Linh Dạ hừ lạnh một tiếng rồi xoay lưng bỏ đi, hắn thì thầm nói

-Cổ Hoàng cũng chỉ là một kẻ bại trận của ta, các ngươi đúng là không biết tìm chỗ dựa

Hai cái tuyệt thế cường giả cứ như vậy mà chết dưới tay hắn, dù Tinh Vũ Song Vương mang ác danh nhưng cũng là thần tượng của biết bao ma đạo tu sĩ. Nếu có người mà biết được hai người đã chết thì cũng sẽ thở dài tiếc nuối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN