Tung Hoành Đại Thiếu
Chương 35: Xung đột trong quán rượu
Vạn cốt thôn không lớn, chỉ có khoảng gần hai chục cái nhà dân.
Nơi đây cư dân thổ địa từ lâu đã không còn, sinh tồn ở nơi này bây giờ là một đám người gan dạ, liều lĩnh, là cái loại người luôn đấu tranh giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Nơi náo nhiệt nhất thôn, là một cái quán rượu nhìn qua tương đối xập xệ, tuy nhiên người ra kẻ vào rất nổi bật dễ thấy.
– Tiểu tử, người mới?
Một tên đại hán râu tóc xồm xoàm, trong tay bưng lấy một thùng rượu lớn, nhìn thấy đám Quân Đại Soái tiến vào liền hỏi.
Nơi này tụ tập hầu hết là đám tán tu mạo hiểm suốt ngày tìm kiếm kỳ ngộ bên trong hung thú sơn mạch, đều là hạng người hung thần ác sát, hiếm có những kẻ nhìn qua tuấn tú tiêu sái như vậy a.
Đám đệ tử môn phái, gia tộc gì đó, không bao giờ bước chân vào những chỗ như thế này.
Quân Đại Soái gật đầu, lạnh nhạt đáp lời:
– Ta muốn tìm một xa phu trở lại Thiên Long thành, tiền nong dễ nói.
Đại hán kia nghe được, gật gật đầu, không phải đến uống rượu thì kệ mẹ ngươi, đoạn hắn quay người, đi đến một cái bàn nào đó bắt đầu rót rượu.
Tuy nhiên, đám võ giả ở xung quanh không kiêng nể gì quét mắt đến Quân Đại Soái, từng cái giọng nói thô cuồng mang theo mùi rượu nồng nặc trong không khí.
– Tên tiểu tử này, trông dáng vẻ tương đối phách lối a.
– Không sai, hơn nữa nhìn qua rất có tiền.
– Trên vai ngươi là cái gì yêu thú, mau qua đây cho đại gia xem một chút.
– Đúng, đúng, mau qua rót rượu cho các đại gia..
Một đám ngu ngốc.
Bổn soái không thèm chấp nhặt.
Quân Đại Soái thong dong đứng ở cửa, nhìn quanh một chút, đoạn nói lớn.
– Thế nào, không ai làm?
Một tên đầu đinh nam tử gắt gỏng.
– Làm con mẹ ngươi. Mau cút, đừng quấy rầy nhã hứng của lão tử..
Hắn còn muốn chửi mắng gì đó, đã thấy trước mặt hiện ra một thân ảnh.
“Bép”
Âm thanh bạt tai thanh thúy vang lên.
Đầu đinh cảm thấy trời đất quay cuồng, vô cùng choáng váng, cả thân hình không tự chủ được bay đi, xô đổ một dãy bàn ghế.
Cái đầu hắn méo xệch, ngất đi, nơi gò má hằn lên dấu vết một bàn tay đỏ rực, trong miệng đều là răng môi đầy máu lẫn lộn.
Một đám tráng hán tức giận đứng dậy, nhìn trên mặt đất đổ vỡ vò rượu, lại nhìn Quân Đại Soái, hung ác hét lớn.
– Tiểu tử, ngươi muốn gây sự?
Tên kia râu tóc xồm xoàm, xem ra là chủ quán, cũng lạnh lẽo bước đến.
– Muốn chết?
Tình hình giương cung bạt kiếm, tương đối căng thẳng, hai tên A Điền A Thất lúc này âm thầm kêu khổ, nhưng vẫn kiên trì đứng sau lưng chủ tử.
Lúc này, bên ngoài lại một đám người lục tục đi vào, bộ dáng phong trần, xem ra là mới trở lại từ hung thú sơn mạch.
Đám này có chút tò mò, nhìn xem khung cảnh trước mắt, một tên liền lên tiếng hỏi han bên cạnh vẫn đang hồn nhiên uống rượu xem trò vui võ giả.
– Chuyện gì xảy ra, ai dám gây sự ở địa bàn Lâm lão.
Một tên có vẻ quan hệ không tệ với hắn, cười lớn đáp lời.
– Haha, Khôn ca, là một tên tiểu tử láo xược. Ngươi chuyến này thu hoạch thế nào?
– Cũng tốt, chỉ là suýt nữa mất mạng. Để lát nữa, ta nói cho đệ một tin động trời..
Tên này Khôn ca, chính là một trong số những kẻ ăn bám Quân Đại Soái, may mắn sống sót sau đợt vây quét của đám dong binh Chu thị.
Hắn đặt mình ngồi xuống bên cạnh, cũng muốn xem kịch vui, bỗng nhiên trong mắt trừng lớn, có chút khó tin..
– Là… là hắn…
– Ồ, Khôn ca nhận ra tên tiểu tử này.
– Chu thị dong binh đoàn.. đã bị người diệt sạch.
– Đáng đời bọn hắn, là đám nào môn phái hay thế lực lớn vậy ca?
– Là.. một người.. Chính là kẻ trước mắt..
– Cái gì?????
Nghĩ đến cảnh tượng quay lại chỗ kia, nhìn thấy một đám thi thể không đầu, trong lòng Khôn ca không rét mà run, luống cuống đứng dậy.
– Trần đệ, mau chạy, kẻ này là ác ma..
Cũng không đợi tên này phản ứng, chính hắn nhanh chóng rời đi, chỉ hận cha mẹ sinh ra làm sao có mỗi hai cái chân, tốc độ có chút chậm a.
Quân Đại Soái đây.
Quét mắt nhìn qua, “phân tích nhãn” xem xét một chút, chỉ là một đám rác rưởi võ đồ võ sư, chỉ có một hai tên võ tông nhất phẩm.
Xác định chính mình có thể đi ngang, hắn cười nhạt nói.
– Ta muốn tìm người, không phải tìm trêu chọc. Chọc ta, tự gánh hậu quả.
Khinh khỉnh tư thái, khiến cho nổi giận đám kia càng thêm căm tức.
– Tốt phách lối.
– Ta muốn xem, hậu quả khi chọc ngươi là thế nào?
– Tiểu tử, hôm nay ngươi chết chắc.
Đằng đằng sát khí, dọa A Điền A Thất lạnh run.
Pikachu thì sao?
Nó nhàm chán liếc nửa mắt nhìn đám người, đoạn nhắm lại tiếp tục ngủ.
Còn Hỏa Long thú.
Vẫn mê man, tựa hồ nó đang dưỡng thương, ngoại giới động tĩnh gì đó đều mặc kệ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!