Tung Hoành Đại Thiếu
Chương 36: Thu Triệu cô nương
– Lâm đại ca, có chuyện gì vậy?
Bỗng nhiên, một cái âm thanh nữ nhân vang lên ở cửa, giữa đám đông nam tử ồn ào lộ ra mười phần không hợp.
Nói chuyện là Triệu cô nương, bộ dáng vẫn xinh đẹp khí khái như vậy, chỉ là hơi có chút mệt mỏi, hẳn là cũng vừa mới trở lại từ bên trong hung thú sơn mạch.
– Triệu muội muội, có người gây chuyện, đừng quản.
– Không sai, qua đây uống rượu với bọn ta, cùng xem kịch vui là được.
– Nhìn xem, bộ dáng phách lối tên kia thật chán ghét..
Mấy tên võ giả có vẻ quen thuộc với cô nàng lên tiếng, thuận tiện ánh mắt ngó qua một chút bộ ngực bạo lộ ra kia.
Ưm.
Vẫn to lớn như vậy, xem ra không bị đám yêu thú ăn mất miếng nào a.
Triệu cô nương không để ý đám này, có chút ngờ ngợ đi vào, phát hiện đúng là đám Quân Đại Soái, không khỏi một hồi vò đầu.
Thằng này, làm sao lại trêu chọc thị phi vậy.
Dù sao, người là mình dẫn đến đây, chắc hẳn là lính mới chưa biết rõ luật lệ, chính mình cũng nên giúp đỡ hắn một phen.
Cô nàng thầm nghĩ, đoạn lên tiếng can ngăn:
– Mọi người, tên này lần đầu đến đây, có chút không hiểu chuyện. Còn mong mọi người thông cảm một chút, đều bỏ qua đi..
Quân Đại Soái nghe tiếng quay lại, phát hiện ra cô nàng, có chút vui vẻ vẫy vẫy tay, tựa như rất quen thân.
– Ồ, Triệu cô nương, cô đây rồi. Cô sớm xuất hiện, thì sao ta phải tìm bọn mãng phu ngu ngốc này.
Tốt một tiếng mãng phu.
Tốt một tiếng ngu ngốc.
Triệu cô nương che mặt, chỉ muốn biến khỏi nơi đây thật nhanh, để mặc cho hắn tự sinh tự diệt.
Một đám nóng nảy võ giả lúc này điên tiết lao lên, trong tay bàn ghế các loại hung hăng đập xuống.
Kết quả.
Quân Đại Soái bàn tay khép lại, liên tục vỗ tới, tốc độ nhanh chóng tựa như tàn ảnh.
“Bép” “bép” “bép”
Đám kia từng cái bay đi, đau nhức ôm lấy mặt, lúc này đã sưng vù lên, in đỏ từng cái dấu tay.
– Ngươi, là Võ tông.
Tên chủ quán râu tóc xồm xoàm kia có chút kinh nghi nói, lúc Quân Đại Soái ra tay hơi để lộ một tia khí tức, để hắn nắm bắt được.
– Không sai.
Quân Đại Soái lạnh nhạt nói, khiến đám con hàng kia run rẩy lẩy bẩy.
Võ tông a.
Chính mình an an ổn ổn uống rượu là được rồi, làm gì phải lắm lời đây.
– Đại nhân, chúng ta có mắt không tròng..
Cả đám vội vã van xin nói, hồn nhiên quên đi đau đớn trên mặt.
Chọc giận Võ tông cường giả, chút đau đớn này không phải là vấn đề gì, chưa mất mạng đã xem như may mắn a.
Hơn nữa, còn trẻ như vậy đã là Võ tông, muốn nói không có hậu trường cứng rắn, ai tin.
– Công tử, tiểu nhân quá chén, lời nói mạo phạm, tiểu nhân tự phạt bạt tai.
Một tên hoảng sợ lắp bắp nói, đoạn rất quyết đoán vả một bên kia chưa bị đánh sưng mặt, khiến cho hai bên má đều đỏ chót.
Thế cuộc chuyển biến quá nhanh.
Triệu cô nương lúc này động thân mà ra, mang ánh mắt kinh ngạc nhìn Quân Đại Soái, lời nói hòa giải.
– Được rồi, chuyện này xem như thôi, Lâm đại ca, ngài xem.
Được gọi Lâm đại ca, cũng là tên chủ quán kia, có chút cau mày nhìn xem Quân Đại Soái, lại nhìn một chút đống ngổn ngang phía sau.
Qua một hồi lâu, hắn liền lạnh nhạt phất tay.
– Thôi vậy, cũng là do bọn hắn trước trêu chọc ngươi. Ngươi đi đi.
Nói xong, nhìn đám ăn hại kia nằm chật vật dưới đất, hắn nóng giận sút một cước vào trên thân kẻ gần nhất.
– Mau đứng dậy, dọn dẹp cho lão tử. Còn nữa, tổn thất trong quán, chính các ngươi thu xếp bù vào.
Dứt lời, hắn liền quay trở lại quầy rượu, trong miệng vẫn lẩm bẩm.
Một đám ngu ngốc.
Trên xe ngựa, Triệu cô nương tò mò quay đầu nhìn một chút Pikachu cùng với ấu long, lại nhìn Quân Đại Soái, không kiềm được lên tiếng.
– Ngươi, thật là người Thiên Long thành.
Kỳ lạ yêu thú.
Mạnh mẽ tu vi.
Trong Thiên Long thành, làm sao trước giờ chưa từng nghe nói qua có một tồn tại như thế này a.
Phải nhớ, Võ tông ở nơi đây đã có thể khai tông lập phái, sáng lập ra một cái gia tộc, cả đám đều là tuổi tác có chút lớn.
Trước mắt tên này, hiển nhiên là một tên tương đối trẻ tuổi.
– Không sai, bổn soái là đại thiếu Quân gia.
Quân Đại Soái nhàm chán trả lời, vẫn đùa nghịch trong tay Pikachu.
Bộ lông mềm mại của nó, sờ vào quả thật vô cùng êm ái.
– Cái nào Quân gia.
– Thiên Long thành có mấy cái Quân gia?
– Một cái a.. tuy nhiên, đại thiếu Quân gia kia nghe đồn là phế vật.
– Chính là ta.
Triệu cô nương vò đầu, quả nhiên giang hồ đồn đại không đáng tin.
Người trước mắt là phế vật, vậy bản thân nàng ta là gì đây.
Siêu cấp phế vật sao?
– Triệu cô nương, ta còn chưa biết tên họ cô.
– Ta. Ta là Triệu Vân.
Hử?
Triệu Vân?
Cái tên này, làm Quân Đại Soái bỗng nhiên nhớ đến một đạo thân ảnh cưỡi trên lưng ngựa trắng, dũng mãnh xông phá vòng vây cứu ấu chúa, hiên ngang lẫm liệt.
Hơn nữa, bộ dáng đánh xe ngựa của cô nàng lúc này, thật rất có điểm khí khái a.
Tên tốt, còn có tính cách như vậy, xem ra thu về làm một tên thủ hạ rất không tồi.
– Triệu Vân cô nương, làm tán tu tốt sao?
Hắn nhàn nhạt hỏi, đổi lại là một cái thở dài của người phía trước.
– Haiz. Tài nguyên rất khó kiếm, hơn nữa luôn phải đối mặt đủ thứ hung hiểm, ngươi xem tốt không? Chỉ là ta cũng không có cách nào, cũng có chút ưa thích cảm giác tự do.
Quân Đại Soái ngẫm lại đúng vậy, tuy nhiên người này hắn đã xác định muốn, liền thong dong ra lệnh.
– A Thất, mang chiến lợi phẩm ra đây.
A Thất nghe rõ, vội lấy ra sau lưng cái bao tải lớn, chật vật đổ ra giữa sàn xe ngựa.
Triệu Vân nhìn một chút.
Gì kia.
Một đống lớn túi trữ vật, cùng với mấy cái không gian giới chỉ, lúc này bày ra la liệt.
Tròng mắt mở to, cô nàng lắp bắp hỏi ra một câu vô nghĩa.
– Các ngươi.. là ăn cướp sao..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!