Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 24: Novichok (6)
Rời khỏi tòa cao ốc SN Energy, Trương Thuần Tình trực tiếp đến tòa soạn.
Trương Thuần Tình không ngu ngốc đến mức đem những sự việc xảy ra bên trong văn phòng Tống Du Liệt để viết bài.
Mà nếu như Trương Thuần Tình có đem những việc đó viết ra thì bên tòa soạn cũng không dám đăng bài, chắc chắn Tống Du Liệt hiểu rõ điều này.
SN Energy là một trong những đối tác chiến lược của bộ Tài Nguyên Nam Phi. Mang lại việc làm cho người lao động, cải thiện các cơ sở vật chất nơi công cộng và đóng thuế đầy đủ cho đất nước, muốn đắc tội với vị “Thần Tài” này tuyệt đối là điều không thể.
Muốn thăng quan tiến chức trong công việc thì cứ viết thật nhiều từ ca ngợi, thêm vài câu nói về cuộc sống cá nhân của Tống Du Liệt, thế là đủ.
Dựa theo yêu cầu của Cohen, Trương Thuần Tình đem sổ ghi chú cuộc phỏng vấn giao cho tên trợ lý của anh ta.
Vừa vào tới nhà, Trương Thuần Tình nhanh chóng đóng cửa lại. Vẫn chưa kịp cởi áo sơ mi, cô liền thò tay vào trong áօ ɭót lấy máy ghi âm mini ra. Máy ghi âm này rất nổi tiếng, một số phóng viên của Al Jazeera* đã từng sử dụng nó để ghi lại những âm mưu gian lận của các vị quan chức cấp cao FIFA.
*Al Jazeera là một công ty truyền thông quốc tế có trụ sở tại Doha, Qatar.
Trước khi phỏng vấn, Trương Thuần Tình đã liên lạc với đối thủ cạnh tranh của SN Energy để bắt tay hợp tác. Một khi ghi âm thành công, máy ghi âm sẽ được mang đến London, sử dụng phương tiện truyền thông ở Anh làm móng, phơi bày hết thảy mọi việc.
Đối với việc sử dụng vũ khí hóa học, không làm cho mọi người không chú ý là rất khó. Đặc biệt là Novichok do Nga phát minh. Dạo gần đây, Anh-Mỹ-Pháp-Đức đang xem Nga như cái gai trong mắt.
Truyền thông phương Tây có tiếng nói hơn truyền thông Nam Phi, không chỉ dễ nói chuyện, mà một khi ra tay đều sẽ khiến thiên hạ đại loạn.
Câu “Chúng tôi không làm, thì những người khác sẽ làm” của Tống Du Liệt nếu lọt vô tai đám nhà báo, chắc chắn bọn chúng sẽ đem “nó bỏ vào trong nồi” rồi “nấu” ra đủ loại bịp bợm. Cho dù ban đầu chuyện chỉ bé như hạt vừng, nhưng “hạt vừng” sau khi được bỏ vào lò nướng, nó liền trở thành chiếc bánh vừng đen.
Đến lúc đó, cô nhất định sẽ uống một trận thỏa thích. Xem đi xem đi, lúc mới ra khỏi cái nơi quái quỷ kia cô vẫn còn bình thường, nhưng lúc này đây trong lòng cô đang vô cùng vui vẻ. Bằng chứng là hãy xem tim cô đang đập nhanh như thế nào đi.
Nhưng mà…..
Chỉ trong vòng 100 giây ngắn ngủi, Trương Thuần Tình liền thấu hiểu được cảm giác tàn khốc từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục.
Trong văn phòng của Tống Du Liệt có lắp đặt thiết bị chống nghe trộm và hệ thống làm nhiễu sóng điện từ.
Âm thanh phát ra từ máy ghi âm nghe như tiếng cười nhạo, cười Trương Thuần Tình không biết trời cao đất rộng.
Cởi giày cao gót.
Giày cao gót hung hăng bay về phía đồng hồ, làm cho đồng hồ rơi xuống, thời gian dừng lại.
Phố mới lên đèn, Trương Thuần Tình ra khỏi nhà đi đến quán ăn. Cho dù tức giận đến mấy đi nữa thì bụng của cô đã bắt đầu giương cờ biểu tình. Trương Thuần Tình chưa ăn bất cứ thứ gì từ trưa đến giờ.
Quán ăn nằm kế bên cửa hàng điện gia dụng.
Một số cô nàng trẻ tuổi tụ tập đứng trước cửa hàng, hình như đang bàn về chuyện gì đó trông có vẻ rất thích thú. Cái tên mà bọn họ nhắc đến khiến cho Trương Thuần Tình bất giác nhíu mày, thế nhưng chân vẫn không tự chủ được bước về phía đó.
TV của cửa hàng đang chiếu thông báo của chính phủ Johannesburg. Thông báo công bố danh sách tên các công ty lớn tham gia buổi đấu giá từ thiện. Tổng giám đốc SN Eneregy cũng có mặt trong danh sách.
Mọi người đều biết rằng tổng giám đốc SN Energy rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng. Nhiều người trong giới truyền thông nói đùa rằng “Có khi anh ta mắc chứng sợ hãi trước ống kính”. Đối với tin đồn này, người đại diện của SN Energy trả lời: “Tổng giám đốc Tống không mắc chứng sợ hãi trước ống kính, chẳng qua ngài ấy là vì không muốn các cô gái vừa nhìn liền mất ngủ mà thôi.”
Đúng là thích tự sướиɠ.
Buổi từ thiện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, đáng tiếc vị thị trưởng vừa mới nhậm chức cách đây không lâu của Johannesburg đột nhiên vắng mặt.
Hôm nay tâm trạng Tống Du Liệt rõ ràng là cực kì tốt, không chỉ mặt mày rạng rỡ, mà còn còn tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông. Điều này làm cho những người có mặt ở đó không biết nói như thế nào.
Sau nhiều câu hỏi râu ria, một tên phóng viên cẩn thận đưa ra câu hỏi: “Anh Tống, gần đây có phải anh đang gặp rắc rối gì đó với bên hay không?”
Tất cả các phóng viên đứng xung quanh đều đổ mồ hôi lạnh. Sao lại đi hỏi cái vấn đề không nên hỏi.
Nhưng trêи mặt của Tống Du Liệt không xuất hiện bất cứ chút khó chịu nào.
“Tôi nghe nói bọn họ đang có kế hoạch lên án công ty anh?” Tên phóng viên ấy tiếp tục hỏi.
Những tên phóng viên còn lại cười khô khốc vài tiếng.
“Anh tên Tracy?” Tống Du Liệt tháo thẻ công tác treo trêи túi của tên đấy xuống.
“Tracy Parker.” Giọng điệu có chút xấu hổ, tiếp theo, tự nhiên nhắc đến việc nhà “Tôi còn có năm anh trai, nên có lẽ anh cũng hiểu vì sao tôi tên Tracy.”
Tống Du Liệt cười cười trả lại thẻ công tác: “Nếu như anh có hứng thú đối với tiên tri, tôi khuyên anh, sau khi quay về nên viết một bài báo nói rằng những người kia dù có tìm ra được bằng chứng thì cũng không dùng được, đến lúc đó người đọc sẽ hết sức ca ngợi về tài tiên tri của anh.”
Vẻ ngoài, nụ cười, giọng nói dù đã cách một màn hình vẫn không thể ngăn được sự yêu thích của những cô gái trẻ đang đứng trước TV.
“Bọn họ nói không sai, tối nay chắc chắn tôi sẽ mất ngủ.” “Cô mất ngủ cũng là chuyện bình thường. Tôi mà trở về chắc chắn bố tôi liền không vừa mắt, nói không chừng tối nay liền xảy ra chiến tranh. Cả buổi chiều, tôi cứ xem đi xem lại không dưới mười lần.”
Những cô gái ở Johannesburg này thật sự là…
Trương Thuần Tình nhấc chân đi sang chỗ khác, mỗi bước chân đều mang theo oán niệm: Tống Du Liệt, tôi nguyền rủa anh.
Không, không, không, Tống Du Liệt tôi muốn anh cứ khỏe mạnh mà sống.
Sống với cơ thể khỏe mạnh để chịu đựng sự tổn thương sâu sắc nhất.
Đúng, chính xác là như vậy.
Vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên có hai đôi chân vươn ra chặn ngang Trương Thuần Tình.
Chủ nhân của bốn cái chân ấy đến từ đôi nam nữ đang đứng dựa người vào cột đèn trêи vỉa hè. Đầu của người đàn ông nghiêng về phía Trương Thuần Tình, còn đầu người phụ nữ đang tựa trêи vai người đàn ông, chỉ để lộ nữa sau ót.
Sau lưng bọn họ đeo một túi ba lô lớn, cao đến nữa lưng người, ống quần dính đầy bụi bẩn, quần áo cũng không khá hơn là bao, bên cạnh để lộ ra túi thức ăn nhanh.
Tình huống như vậy thường xuyên xuất hiện ở Nam Phi.
Có vẻ bọn họ vừa trải qua một quãng đường dài, tới được nơi này chắc là đang cực kì mệt mỏi. Tìm xung quanh một nơi có thể nấu nước, đứng ven đường ăn mì ăn liền. Giờ phút này những thứ thô ráp kia đối với bọn họ không khác gì mỹ vị nhân gian.
Dù sao thì cũng đang ở một nơi xa lạ, không có ai quen biết. Tại đây tìm một vị trí thích hợp, kéo mũ nhắm mắt tận hưởng cảm giác no bụng, thế là xong.
Người đội mũ là đàn ông, cả hai che kín nữa mặt, đặc biệt là người phụ nữ, chỉ để lộ ra cái cằm.
Đôi nam nữ đứng đối diện cửa hàng bán thuốc tây, bên trong đang mở TV, nhân viên cửa hàng vừa mới cho bọn họ một ít nước nóng.
Một lần nữa, Trương Thuần Tình lại nhìn thấy gương mặt của Tống Du Liệt.
Đáng ghét.
Cứ nhìn thấy hoài.
Tiếng giẫm chân làm cho người đàn ông kia giật mình thu chân lại, dùng bả vai đẩy cô bạn gái, chân của cô ấy liền thu vào. Bốn cái chân để thẳng lần lượt cong gối.
Trương Thuần Tình đi ngang qua bọn họ.
Đi khoảng mười mấy bước, Trương Thuần Tình nghe được giọng nói phát ra từ người đàn ông.
Chân đi chậm lại.
Lại lùi về sau vài bước, Trương Thuần Tình nhận ra đó là tiếng Trung.
Sau khi đến sống ở London, mọi người xung quanh đều nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, dần dần, Trương Thuần Tình không còn có thói quen nói tiếng Trung. Chỉ nhớ được vài chữ Hán cơ bản. Trương Thuần Tình luôn tự nhắc nhở với bản thân đó chính là tiếng mẹ đẻ của mình, nhưng chỉ được vài lần rồi quên luôn.
Sau khi Đỗ Lập Tân rời đi, Trương Thuần Tình mới một lần nữa mở lại cuốn từ điển tiếng Trung.
Ở một nơi xứ lạ quê người, xem như là đã nghe được giọng nói quê hương.
Người đàn ông dùng tiếng Trung nói: “Tôi nhận ra người ở trêи TV.”
“Tôi nhận ra người ở trêи TV” là có ý gì?
Cách nơi Trương Thuần Tình đứng vài bước, TV của tiệm may đang chiếu cảnh Tống Du Liệt chào tạm biệt với tên phóng viên Tracy. Gương mặt hoàn mỹ ấy khiến cho những tay chụp ảnh có mặt ở hiện trường phớt lờ luôn người được gọi là Tracy. Tất cả các ống kính đều tập trung vào vị tổng giám đốc SN Energy.
Cho nên “người ở trêи TV” mà người đàn ông nhắc đến chắc chắn là Tống Du Liệt.
Bên này, bà chủ tiệm may đang chăm chỉ làm việc; bên kia, các cô học viên tay chân thì đang làm, còn hồn thì bị “tên xấu xa” trêи TV câu đi mất.
Thật là…
Giọng người đàn ông một lần nữa cất lên: “Từng có một ngày, tôi cùng cậu ta chia sẻ một bao thuốc lá.”
Trong lòng Trương Thuần Tình có một chút bất ngờ. Điều khiến cho cô bất ngờ không phải là những gì người đàn ông kia nói, mà là giọng nói này nghe có chút quen thuộc.
Tiếp theo là giọng của người phụ nữ: “Cậu ta? Nói cứ như mình là người đã lớn lắm rồi.”
Cũng là tiếng Trung. Giọng nói mềm mại, dịu dàng mang thêm chút lười biếng. Tựa như những cánh hoa hướng dương rơi trong buổi chiều mùa thu, nằm nghiêng người một cái, chân đè lên bãi cỏ, mệt mỏi thì ngủ một lát, không thì cứ tiếp tục nhìn ngắm bầu trời.
“Không tin lời tôi nói? Chỉ vì tôi không đủ tiền mời cô ăn, mà người trêи TV thì rời khỏi hiện trường bằng máy bay riêng.” Người đàn ông mất hứng.
“Tôi không có nói là tôi không tin anh, tôi thề.” Giọng người phụ nữ nghiêm túc.
Một lát sau.
“Cố Lan Sinh, tôi biết người ở trêи TV, nếu như tôi nói cho anh biết, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, cậu ta liền chạy đến đây thắt dây giày cho tôi, anh có tin không?”
Xem ra, không chỉ có những cô gái sống ở Johannesburg mới ngu xuẩn. Trương Thuần Tình lắc đầu.
Lần nữa cất bước.
“Cố Lan Sinh, lúc nãy tôi vừa mới thể hiện sự tin tưởng của mình dành cho anh, hiện tại tới lượt anh.”
Giọng nói của đôi nam nữ cứ thế mà bị gió đêm cuốn đi xa .
Nhẹ nhàng, trong gió truyền đến
“Cô đang nhắc khéo với tôi, dây giày của cô bị lỏng?”
Tới chỗ khúc cua, Trương Thuần Tình quay đầu lại.
Dưới ánh đèn đường, người đàn ông khom người xuống thắt dây giày cho người phụ nữ.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, mũ ở phía sau của áo khoác trượt xuống một chút, mái tóc rơi ra khỏi mũ như dải satin đen mềm mại bay trong gió.
Ngày tiếp theo, theo như lời đã hứa, tờ “Báo thành phố” cùng với “Thời báo chủ nhật” đều đăng tin về Tống Du Liệt lên trêи trang nhất.
Tờ “Báo thành phố” đăng về cuộc phỏng vấn độc quyền với Tống Du Liêt. Tác giả bài phỏng vấn là một nhà báo từng đoạt giải thưởng Kelai. Nội dung phỏng vấn đơn giản: một hỏi một trả lời. Có thể dùng câu “Có tài ăn nói*” để hình dung.
*Nguyên tác 妙语连珠 : Diệu ngữ liên châu
Đáng tiếc, bài báo không đăng kèm hình ảnh cá nhân của người được phỏng vấn.
Điều đáng tiếc này rất nhanh sau đó được “Thời báo chủ nhật” bù đắp lại, nhìn xem, nhân vật xuất hiện trêи trang đầu của “Thời báo chủ nhật” không phải là Tống Du Liệt đây sao? Chỉ tiếc góc chụp có hơi “hack não”.
Nhìn là biết ngay do người trong nghề làm, bức ảnh được chụp lén trong nháy mắt.
Muốn chụp được Tống Du Liệt cùng bạn bè mở tiệc trêи tầng 46 là việc không hề dễ dàng. Nhưng không dễ dàng không có nghĩa là không làm được, ví dụ: có thể sử dụng flycam để chụp.
Cơ mà, tại sao phải tốn công tốn sức để chụp Tống Du Liệt cùng bạn bè gặp mặt?
Sau khi cẩn thận nhìn lại, trong bức ảnh Tống Du Liệt cùng với người phụ trách tổ chức phi lợi nhuận đang thì thầm với nhau.
Vài ngày trước,” vị này” cùng với hơn mười người khác tham gia buổi họp nhằm lên án những việc mà SN Energy gây ra được tổ chức tại tòa soạn “Thời báo chủ nhật”. Vào ngày báo được phát hành, cũng chính “vị này” lớn tiếng phát biểu trêи TV rằng sự ngạo mạn và bản tính tham lam của SN Energy sẽ tàn phá môi trường, phá hủy hệ sinh thái.
Chỉ mới có vài ngày trôi qua, “vị này” liền trở thành “bạn thân” của SN Energy?
Ánh mắt của các độc giả một mực khóa chặt trêи người Tống Du Liệt cùng với vị phụ trách kia, rốt cuộc bọn họ đang nói với nhau về chuyện gì?
Cười lạnh một cái, Trương Thuần Tình đem hai tờ báo vứt thẳng vào sọt rác.
Tống Du Liệt từng nói: muốn giải quyết dứt điểm một vấn đề việc đầu tiên là phải cho con chuột hamster ấy ăn no, rồi sau đó mới dạy bảo bắt nó làm việc cho mình.
Xế chiều hôm đó, người đại diện phát ngôn của SN Energy tuyên bố với bên ngoài rằng: SN Energy đã ý thức được những việc mình làm, để rút kinh nghiệm công ty sẽ quyên góp một số tiền vào tổ chức UNEF*.
*UNEF: Chương trình Môi trường Liên Hiệp Quốc (United Nations Environment Programme )
Chỉ giỏi được cái ra vẻ là người tốt, 10 đô la cũng xem như là một số tiền.
Giống như những gì Tống Du Liệt nói với tên phóng viên Tracy: dù có tìm ra được bằng chứng thì cũng không dùng được.
Cuối tuần trôi qua , Johannesburg sóng yên biển lặng.
Sáng thứ hai.
Người quản lý nhân sự của “Báo thành phố” uyển chuyển thông báo với Trương Thuần Tình:”May, cô rất xuất sắc, nhưng thật đáng tiếc, cô không nằm trong sự cân nhắc của chúng tôi.”
Nói theo một cách khác thì là: kỳ thực tập đã kết thúc, cô có thể đóng gói biến đi.
Trước đây, người này đã từng nói với Trương Thuần Tình rằng: Tôi chắc chắn cô sẽ trở thành nhân viên chính thức của “Báo thành phố.”
Tối hôm đó, Trương Thuần Tình biết được một tin từ chỗ Bella: Cô bị đuổi việc là do cuộc điện thoại đến từ trợ lý của Tống Du Liệt.
Vị trợ lý nói rằng: Cô phóng viên tên May kia không biết phép tắc là gì. Lúc rời khỏi văn phòng ngay cả câu chào tạm biệt cũng không có, điều này làm cho Tổng giám đốc Tống có chút không thoải mái.
Nói xong hết thảy mọi việc, ánh mắt Bella nhìn sang Trương Thuần Tình đảo đều liên tục từ đầu đến chân rồi từ chân cho đến đầu, cuối cùng dừng lại tại chỗ bộ ngực, nói:
“Trước kia, tớ từng hy vọng rằng ngực của Trương Thuần Tình vẫn còn có thể phát triển, nhưng sự thật thì, hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều.”
“Cho nên?” Giọng nghe có chút tức giận.
“Ngực của cậu đã dừng phát triển vào mùa hè năm mười bảy tuổi.” Bella trả lời
Việc này làm Trương Thuần Tình có chút tiếc nuối, mãi cho đến khi hai mươi tuổi cô đành miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này.
Mẹ cô từng nói: Người khác thì có đôi nhưng cô thì chỉ có một, cụ thể ở chỗ mà nói chính là ngực: người khác có một cặp bánh bao, còn cô thì chỉ có một cái vì thế nên đành chia ra mỗi bên một nữa.
“Nói những điều này là có ý gì?” Trương Thuần Tình vừa chống nạnh vừa hỏi.
Bella nắm một bên vai Trương Thuần Tình: “Trương Thuần Tình, trợ lý của Tống Du Liệt cố tình gọi điện thoại đến tòa soạn, còn bảo do cậu làm người ta thấy không thoải mái, không thấy kì lạ sao?”
Có cái gì mà kì lạ, Trương Thuần Tình thật sự không có chào hỏi liền cứ thế mà đi về.
“Trêи đời này không có bất cứ chuyện kì lạ gì mà không thể xảy ra. Có thể là do Trương Thuần Tình gặp may mắn, mặc dù là “sân bay” nhưng tổng giám đốc SN Energy lại thích cậu, vì thế liền kêu trợ lý gọi đến tòa soạn.”
Ngay sau đó, trong lòng chợt “oh” lên một cái.
Một giây sau, Bella buông vai Trương Thuần Tình ra.
Biểu cảm trêи mặt Bella khiến cho Trương Thuần Tình nhanh chóng đi tìm lược chải tóc.
Một tiếng thở dài vang lên.
“May, trước kia tớ đã nói với cậu một lần rồi tớ không muốn lặp lại điều đó thêm một lần nào nữa. Tớ hy vọng cậu luôn giữ lý trí khi đối diện với Tống Du Liệt, cho dù chỉ 20% thôi cũng được.”
Bella đưa ra một cái bao thư có in logo của SN Energy: “Tớ đã lấy được nó vào trưa nay.”
Trương Thuần Tình mở bao thư ra.
“Thế giới thứ ba” (Third World) là một trong những trang báo điện tử có ít danh tiếng ở Nam Phi.
10 ngày trước, Trương Thuần Tình thấy “Third World” đăng thông tin tuyển dụng, đầu nóng lên, liền đã gửi sơ yếu lý lịch qua email đến công ty bọn họ.
“Third World” thuộc quyền sở hữu của SN Energy. Các công ty lớn đều thường làm như vậy.
Mở một trang web nói về lịch sử phát triển của công ty, những điều tốt đẹp đã làm trong nhiều năm qua, tiện thể “mỉa mai” luôn các đối thủ cạnh tranh.
Có một câu nói, nói rằng: Không vào hang hùm sao bắt được cọp con.
Lúc nộp hồ sơ, Trương Thuần Tình không hề ôm hy vọng, tỉ lệ thất nghiệp ở Nam Phi rất cao.
Bỏ chuyện tỉ lệ thất nghiệp sang một bên, văn phòng của “Third World” nằm ở tầng 45, cùng với Tống Du Liệt có mối liên hệ lầu trêи lầu dưới. Điều này đủ để thu hút nhiều cô gái chạy đến như vịt, chắc chắn trong những người này không ít người có thành tích cao.
Thông báo tuyển dụng ở “Third World” chỉ tuyển hai nhân viên. Sau khi sàng lọc sơ bộ, bọn họ sẽ chọn ra 50 người để phỏng vấn.
Nói cách khác, Trương Thuần Tình đang cầm trêи tay 2/50 cơ hội.
Khi Chúa đóng cánh cửa này của bạn thì người sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa khác, đây chính là chân lý sống của những người đang lâm vào nghịch cảnh.
Chân lý này liệu có trở thành sự thật?
Thứ tư, Trương Thuần Tình rời khỏi “Báo thành phố”.
Sáng thứ sáu, Trương Thuần Tình đến “Third World” tham gia phỏng vấn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!