Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 88: Tòa thành pha lê (đặc sắc) 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 88: Tòa thành pha lê (đặc sắc) 2


Khi đầu ngón tay Cố Lan Sinh lướt qua bó hoa trêи sừng bò, Qua Việt Tú tin rằng có hơn một nửa người xem không hi vọng Cố Lan Sinh sẽ thành công, bởi vì trêи sân còn một anh chàng thanh niên mặc áo sơ mi sáng màu còn chưa chính thức trình diễn tài năng của mình, nói không chừng, hai thanh niên cùng màu da có thể đem đến cho họ một trận đấu bò theo phong cách châu Á thật mãn nhãn.

Nhưng mà, Tống Du Liệt đi đâu rồi?

Giống như trả lời cho câu hỏi của cô.

Con bò đực nhích sang một bên khiến thân hình Tống Du Liệt lộ ra ngoài.

Hai chân Tống Du Liệt đứng thẳng tắp, tay trái vòng sau lưng, tay phải nâng lên một góc bốn mươi lăm độ, động tác giống hệt các huấn luyện viên dụ dỗ con bò đực nhảy vọt lên không trung.

Nửa thân trước của con bò đực bay lên không trung, người xem chỉ đành trơ mắt nhìn đầu ngón tay của thanh niên mặc áo đậm màu lướt qua bó hoa, bay lên cao.

Độ cao này không thuộc trong phạm vi năng lực của loài người có thể thực hiện được.

Thanh niên mặc áo sơ mi đậm màu đã sớm chuẩn bị, lúc con bò đực nhảy lên không trung đã lùi vào khu vực an toàn.

Lần này, người phụ trách khiêu khích con bò đực phát đợt tấn công mới là thanh niên mặc áo sơ mi sáng màu, anh lựa một thời điểm thích hợp, tay vỗ nhẹ lên ʍôиɠ con bò, lại dùng tư thế đứng thẳng nghênh đón.

Đây có thể là động tác khiến con bò đực phẫn nộ

Bò đực nổi giận.

Lúc con bò đực đang lao về phía người thanh niên áo sơ mi sáng màu, người thanh niên đó né người, hai đầu gối khuỵu xuống đất, lợi dụng bãi đất đỏ dưới chân làm động tác trượt về phía trước, lại lợi dụng cơ thể dẻo dai luồn qua cái bụng phẳng lì săn chắc của con bò đực.

Con bò đực vồ hụt, phát hiện đã mắc mưu, thân hình to lớn khiến tốc độ xoay mình của nó trở nên khó khăn.

Khi con bò đực xoay mình xong, thanh niên áo sơ mi sáng màu bắt đầu chạy đến chỗ xa nhất của rào chắn.

Con bò đực giận dữ làm sao có thể bỏ qua người đã khiêu chiến uy nghiêm của nó, điều chỉnh trạng thái cơ thể đến mức cao nhất, khởi động, cất bước, lao như điên đến bóng người thanh niên áo sơ mi sáng màu đang chạy bạt mạng kia.

Hai chân làm sao mà có thể chạy đua được với bốn chân.

“Chạy, chạy đi, chạy nhanh lên, chạy nhanh nữa lên Tống Du Liệt, chạy nhanh lên một chút.” Cơ thể trở nên cứng đờ, chỉ có bàn tay cuộn thành nắm đấm, thật chặt.

Chặt đến vô cùng.

Quên cả thở, ánh mắt dán chặt vào bóng thanh niên mặc áo sơ mi sáng trêи nền đất đỏ kia, cho đến khi nó biến thành một vệt sáng, phía sau vệt sáng đó là móng guốc đen của con bò đực và chiếc vòng cao su đỏ.

Móng guốc đen vồ lấy vệt sáng kia…

Toàn đấu trường không hẹn mà đều kinh hô, tiếng kinh hô trước nay chưa từng có.

Dường như, chỉ có Qua Việt Tú không phát ra âm thanh nào, cô cũng không biết trong sân đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ thấy vệt sáng trắng kia giống như một chiếc lá, bay về phía lan can.

Tiếng vỗ tay của toàn đấu trường vang như sấm dội, chưa bao giờ toàn đấu trường lại đồng loạt vỗ tay vì một trận đấu như thế cả.

Có một đôi tay khoác lên bả vai cô, vừa lắc bả vai cô vừa nói dọa chết em rồi, Tống Du Liệt tên khốn kiếp, làm em sợ muốn chết.

Thật kì quặc, trong lòng cô cũng nghĩ những lời này.

Tống Du Liệt, cái tên chết tiệt này, anh dọa chết tôi rồi, con mẹ nó anh dọa chết tôi rồi.

Đôi tay kia vẫn còn lắc lắc bả vai cô, giọng điệu nức nở nói em biết anh ấy sẽ không sao, anh ấy là Novichok kia mà.

Nói như thế tức là Tống Du Liệt không sao đúng không?

Trong nháy mắt, hình ảnh trước mắt trở nên rõ ràng.

Vệt sáng trắng biến thành người thanh niên mặc áo sơ mi sáng màu, cơ thể anh đã dính chặt vào lan can màu xanh lá, khu vực lan can màu xanh lá tượng trưng cho khu vực an toàn, theo thứ tự tiếp đó là màu xanh da trời, khu vực màu xanh da trời là phạm vi con bò đực có thể tấn công, cuối cùng là khu vực màu đỏ – khu vực nguy hiểm.

Con bò đực bị chọc giận chỉ có thể đạp chân không ngừng vào lan can cho hả giận, sau khi chạy bạt mạng như điên cơ thể nó đã có dấu hiệu xuống sức, còn Tống Du Liệt ở yên trong khu vực đó, án binh bất động

Thở phào một hơi.

Vừa thở xong, người bên trái nói: “Chị họ, chắc chị cũng bị dọa sợ rồi?”

Nghiêng mặt sang bên cạnh, Qua Việt Tú thấy đôi mắt đỏ ửng của Trương Thuần Tình, hốc mắt đỏ, trán còn lấm tấm mồ hôi.

Trương Thuần Tình gọi cô là chị họ, tại sao Trương Thuần Tình lại gọi cô là chị họ? Thật là kỳ quặc, cũng thật đáng ghét, hốc mắt đỏ ửng của cô ta lại càng đáng ghét.

Qua Việt Tú gỡ cánh tay của Trương Thuần Tình đang lay bả vai của mình xuống.

Rất nhanh, con bò đực lại bắt đầu chạy như điên, lần này người dụ con bò đực chạy điên cuồng là Cố Lan Sinh.

Cố Lan Sinh cũng không muốn sống nữa rồi.

Chẳng qua là sức bật của Cố Lan Sinh còn thiếu sót một chút so với Tống Du Liệt, lúc nhảy về phía rào chắn bị con bò đực quật ngã xuống đất, may mắn là sức tấn công của con bò đực sau một hồi liên tục chạy đã bị tiêu hao bớt, hơn nữa Tống Du Liệt đã kịp thời xuất hiện phân tán sự chú ý của con bò, Cố Lan Sinh mới thành công đứng dậy khỏi bãi đất, lại bắt đầu nghênh chiến với con bò.

Hai tên điên.

Tiếp theo, hành động của hai kẻ điên này đã khiến cho khán giả trong đấu trường quên mất bó hoa trêи sừng bò, còn tưởng là đây chỉ là một cuộc biểu diễn đơn thuần, mục đích là muốn con bò đực thuần phục anh này, hoặc là anh kia.

Tin chắc là sau ngày hôm nay khán giả sau này nhắc đến trận đấu buổi chiều nay, rất nhiều người cũng sẽ hình dung như vậy:

Tôi thật may mắn khi được chứng kiến hai thanh niên phương Đông xuất hiện trong đấu trường đấu bò này, mặc dù bọn họ không phải là đấu thủ chuyên nghiệp nhưng phối hợp với nhau hết sức ăn ý, cuối cùng, họ còn thành công khiến con bò đực mệt mỏi thiếu chút nữa là nằm rạp xuống đất, đúng rồi, cuối cùng người thanh niên mặc áo sơ mi sáng màu đã cầm được bó hoa, tôi cũng không biết vì sao hắn ta lại cướp được bó hoa đó nữa, lúc hắn ta cướp bó hoa đi giống như người nhện đột nhiên từ đâu chui ra lấy đi bó hoa trước, bởi vì người thanh niên mặc áo sơ mi đậm cũng chỉ chậm một tích tắc thôi, tôi cảm thấy nếu cánh tay hắn ta dài hơn chút, có lẽ người cướp được bó hoa không chừng lại là hắn ta đấy. Nhưng bất kể ai cướp được bó hoa đều cũng không sao cả, bởi vì màn trình diễn này vô cùng xuất sắc.

Con bò đực được người huấn luyện dẫn vào trong rào chắn, người bắt được bó hoa chính là Tống Du Liệt.

Cái tên đó, rõ ràng là đang khoe mẽ, tư thế cầm hoa cực kỳ ngầu, dựa trêи rào chắn xanh da trời, giống như Spider Man, chân nhún một cái nhảy lên trêи không, nhẹ nhàng lấy bó hoa trêи sừng bò, hơn nữa còn đáp đất bằng một tư thế cực chuẩn của một vận động viên thể thao, cả người cả hoa đều vững vàng đứng trêи mặt đất.

Mà Cố Lan Sinh cũng không tồi, nửa người anh treo lên sừng bò, tay trái nắm sừng, tay phải kéo bó hoa, chạm được vào bó hoa rồi, nhưng tay Tống Du Liệt từ trêи trời rơi xuống.

Chắc mệt mỏi nhất là con bò đực kia nhỉ?

bò đực mệt mỏi, Qua Việt Tú còn mệt mỏi hơn.

Mà cô còn là một người mắc bệnh tâm thần.

Năm phút vừa rồi đã vượt quá sức chịu đựng của một bệnh nhân tâm thần.

Tống Du Liệt là tên khốn kiếp, mà Cố Lan Sinh cũng không phải là người tốt đẹp gì.

Là vì bó hoa kia ư?

Ở trấn Mossan hoa bạt ngàn, tiện tay hái là được cả bó.

Lúc này, cô hẳn là nên rời khỏi chỗ ngồi của mình, không để ý đến hai người kia nữa, nhưng mà chân lại bất động, ánh mắt dán chặt lên cái sân kia.

Màn biểu diễn cực kỳ xuất sắc của hai tên nhóc châu Á kia đã khiến cho bố Dean cười không khép miệng lại được, ông gọi trưởng trấn đến trước mặt hai người này.

Trận đấu bò đã kết thúc, nhưng còn một thứ chưa được công bố, chưa một ai rời khỏi khán đài, bọn họ rất tò mò, rốt cuộc người thanh niên mặc áo sơ mi sáng màu sẽ tặng hoa cho ai, có được bó hoa này không hề dễ dàng.

Lão Dean cực kỳ hiểu ý muốn của khán giả.

Khi được hỏi sẽ tặng hoa cho cô gái nào, Tống Du Liệt chỉ dùng sự im lặng để trả lời.

Đấu trường lạnh xuống.

Một cô gái tóc xoăn dài ở hàng trước đột nhiên lao xuống khán đài, vọt tới trước mặt Tống Du Liệt, cô gái tóc xoăn này cũng làm một chuyện tương tự với Elena, muốn Tống Du Liệt ký tên lên xương quai xanh của mình.

Ký tên xong, cô gái tóc xoăn dài này còn cướp micro của bố Dean.

Giọng nói vô cùng phấn khích của cô gái tóc xoăn đó vang lên toàn đấu trường: “Tôi thề, anh ấy là người đàn ông châu Á đẹp trai nhất mà tôi từng gặp, tôi cảm thấy tôi đã từng thấy anh ấy ở đâu rồi, ở trêи báo, tạp chí, TV, tôi thề đó.”

Cô gái tóc xoăn vừa nói xong, mười mấy cô gái tiếp theo cũng lao xuống khán đài, đồng loạt tới trước mặt Tống Du Liệt kéo cổ áo, cởi áo khoác.

Toàn bộ nhân viên bảo vệ đấu trường thấy cảnh tượng này có chút không khống chế được, lập tức phong tỏa toàn khán đài.

Người cuối cùng đi về phía Tống Du Liệt là cô gái tóc ngắn mặc áo màu lựu đỏ, nhìn kĩ, thì ra đó là Trương Thuần Tình.

Chắc hẳn Trương Thuần Tình không đến đây để đòi ký tên mà muốn nhìn Tống Du Liệt thật kĩ xem anh có bị thương chỗ nào không? Mọi thứ đều ổn cả chứ?

Chỉ có dùng chính con mắt và tay sờ xác nhận thì mới yên tâm.

So với màn biểu diễn khoe mẽ của Tống Du Liệt, bác sĩ Cố có phần lép vế nhiều, nhưng vấn đề là bố Dean vẫn còn đang kéo cánh tay anh.

Chắc là vì lão Dean nhìn tình cảnh trước mắt sốc quá quên cả buông tay Cố Lan Sinh ra; hoặc là còn muốn cả hai người thanh niên này cùng phỏng vấn một lần, nếu ông đoán không lầm hai thanh niên châu Á này hẳn là có quen biết nhau.

Bác sĩ Cố trình diễn cũng rất tốt mà, tại sao không có cô gái nào đòi anh ký tên?

Qua Việt Tú rời chỗ ngồi, chỉ vào Cố Lan Sinh nói với nhân viên bảo vệ đó là bạn của tôi.

Vượt qua rào chắn, chân đạp xuống nền đất đỏ, đứng trước mặt Cố Lan Sinh.

Cau mày, người này, có khác gì con của vua không.

Lại nhìn người khác một lần nữa, bởi vì xung quanh được đông đảo các cô gái trẻ vây kín, nên cô chỉ nhìn thấy cổ áo của anh, cổ áo dường như rất sạch sẽ, không giống như Cố Lan Sinh, chỗ nào cũng dính bột đất đỏ, dính cả lên mặt.

Nhất định là do bột đất đỏ dính lên mặt khiến cho các cô gái không phát hiện ra bác sĩ Cố cũng có một khuôn mặt anh tuấn

Nhưng thế thì có sao?

Bây giờ, bởi vì bác sĩ Cố không bắt được hoa mà khuôn mặt lấm lem của anh có chút tiếc nuối.

Hôm nay Qua Việt Tú mặc áo sơ mi rộng, vừa khéo có thể thay giấy ăn, lấy tay ống sơ mi chùi mặt Cố Lan Sinh sạch sẽ.

Như vậy cũng còn tạm.

Cô mượn một chiếc bút của cô gái cạnh mình.

Nhập gia tùy tục, xem ra các cô gái Pháp rất thịnh hành việc ký tên lên xương quai xanh.

Đưa bút cho Cố Lan Sinh, cởi hai nút áo sơ mi, vạch cổ áo ra, gõ lên xương quai xanh của mình, nháy mắt với Cố Lan Sinh, ý tứ rất rõ ràng:

Thưa anh, màn trình diễn của anh thật tuyệt vời, hãy ký tên anh lên đây đi nào

Cố Lan Sinh không nhúc nhích.

Lại nháy mắt tiếp: Đừng phí lời, mau ký tên đi.

“Qua Việt Tú, hoa bị em họ của em lấy đi rồi.” Cố Lan Sinh mở miệng.

“Bác sĩ Cố, chân tôi tê rồi nè.”

Như ý nguyện, Cố Lan Sinh cúi đầu, đổ lên người cô.

Như ý nguyện, Cố Lan Sinh ký tên lên xương quai xanh của cô.

“Tôi đảm bảo, đến sáng ngày mai nó vẫn còn ở đó.” Nháy mắt với Cố Lan Sinh.

Cố Lan Sinh vuốt mái tóc cô.

Một giây sau…

Âm thanh do tiếng kim loại sinh ra khiến Qua Việt Tú bịt lỗ tai lại theo bản năng.

Ngay sau đó…

Giọng Tống Du Liệt truyền qua micro.

Giọng nói dịu dàng, khiến người ta như được tắm trong gió xuân.

Giọng nói dịu dàng như cơn gió mùa xuân ấy nói với khán giả toàn đấu trường rằng: Có một cô gái đã cùng anh vượt một khoảng thời gian khó khăn, cô gái ấy đã cùng anh từ Johannesburg đến nơi này, anh rất cảm kϊƈɦ cô ấy, anh hy vọng cô ấy sẽ có một buổi chiều đẹp trời khó quên.

Thời khắc ấy, muốn Qua Việt Tú không nhìn cũng khó.

Một buổi chiều đẹp trời.

Sẽ vậy, cô gái cùng anh đến nơi này tin rằng rất lâu về sau sẽ mãi nhớ về buổi chiều hôm ấy, trước bao cặp mắt của toàn dân thiên hạ, bó hoa đó được tặng cho cô ta, mặc dù bó hoa đã không còn đẹp còn tươi như trước.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Quan trọng là, hoa do người kia tặng.

Mắt Trương Thuần Tình đỏ ửng, nhận lấy bó hoa mà Tống Du Liệt tặng.

Lúc này, qua năm phút thấp thỏm lo sợ, lại có những lời mà Tống Du Liệt nói, tình cảm tựa như dòng nước chảy trong lòng hóa thành làn gió mềm mại, Trương Thuần Tình vỗ nhẹ bả vai Tống Du Liệt.

Nói: “Khốn kiếp, dọa em chết mất.”

Trong nháy mắt, hốc mắt đỏ lại dâng lên nước mắt.

Quang cảnh này, tình ý chân thành, lãng mạn cực kỳ.

Tống Du Liệt đứng im tại chỗ, để mặc cho cô ta nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai anh.

Qua Việt Tú cũng đứng ở đó, ngơ ngác nhìn.

“Mau đi thôi.” Một giọng nói thì thầm với cô.

“Sao phải đi cơ chứ?” Hỏi

“Lấy bó hoa trong tay cô ta đi”

“Tại sao lại lấy hoa của cô ấy?”

“Tại sao phải đi cướp hoa ư, có cần tôi nói cho cô biết không? Qua Việt Tú, bó hoa kia là của cô.”

“Mày nói vớ vẩn gì thế, bó hoa đó đang ở trêи tay Trương Thuần Tình, làm sao có thể là của tôi.”

“…”

“Bó hoa kia thật sự là của tôi sao?”

“…”

Ánh mắt nhìn thẳng vào bó hoa trêи tay Trương Thuần Tình, giọng nói kia lại bảo với cô: Bó hoa kia là của cô đấy.

Đúng rồi, bó hoa kia hẳn là phải thuộc về Qua Việt Tú.

Thứ thuộc về Qua Việt Tú sao có thể ở trêи tay người khác, cho dù là như vậy! Nếu không phải là của Qua Việt Tú, thì cũng phải biến nó trở thành của Qua Việt Tú.

Bước về phía trước một bước, muốn bước tiếp bước thứ hai thì tay bị kéo lại.

Cứ như vậy mà bị gắt gao kéo lại.

Chết tiệt, ai kéo thế?

Ánh mắt tìm được chủ nhân kéo tay cô.

Chết tiệt, Cố Lan Sinh lại thích xía mũi vào chuyện của người khác rồi.

Nhìn trực diện Cố Lan Sinh, Cố Lan Sinh nhìn Trương Thuần Tình và Tống Du Liệt.

Ánh mắt nhìn về phía Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình.

Nhưng lời lại đang nói cho cô nghe: “Qua Việt Tú, anh nghĩ là anh muốn lí giải loại cảm giác này một chút, cùng nhau lớn lên với một chàng trai đẹp trai như vậy, nhưng may mắn hơn là em tới thế giới này trước cậu ta mấy năm.”

“Cũng chỉ vì mấy năm đó, em cảm thấy sai cậu ấy làm chân chạy vặt là chuyện đương nhiên, lần này bắt cậu ấy đến tiệm bánh ngọt, lần sau bắt cậu ấy đến cửa hàng thú bông, bắt cậu ấy cùng em đi trượt băng, đi dạo công viên. Khi vui vẻ thì xếp hàng cả đêm mua bộ sưu tập Marvel cho cậu ấy, khi không vui sẽ quát mắng cậu ấy, tất cả là tại cậu, tại cậu tại cậu. Đến tuổi nổi loạn sẽ bắt cậu ấy giả làm bạn trai em để cùng nhau đến quán bar, thương lượng đứa nào sẽ phụ trách trộm CMND của người nhà đến quán bán đồ người lớn, lấy được CMND rồi thì sẽ nói với người phục vụ, bọn em chỉ là chân sai vặt thôi.”

“Khi mua được tạp chí người lớn như đúng ý nguyện, vui vẻ lật vài trang, má nó, cũng chỉ đến thế thôi sao, người phụ nữ không mặc quần áo này chẳng có gì đáng để nhìn, vừa định đem cuốn tạp chí nhét cho cậu ta thì lại nghĩ điều gì đấy, cầm quyển tạp chí đung đưa trước mặt nó nói rằng: thằng nhóc này, không có gì là đẹp đẽ ở đây cả. Nhưng sợ nó không nghe lời em, em hung hăng cảnh cáo nó: bây giờ tuổi cậu còn nhỏ, thứ đồ này cậu không được động vào nghe chưa.”

A Liệt, quay đầu xe thôi em =)) Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com: Lastheleaf

Mới nói một chút xíu, chút xíu thôi mà có thể tuôn ra tràng giang đại hải rồi sao? Còn biết nhiều hơn cả cô cơ.

Biết nhiều hơn cô, cũng hiểu được nhiều hơn cô

“Qua Việt Tú.”

“Ừm.”

“Thằng nhóc kia không còn là đứa mà chỉ vài ba câu của em là có thể lừa bịp được nó nữa rồi.”

“Qua Việt Tú.”

“Ừm.”

“Thằng nhóc giúp em trộm thẻ căn cước, cùng em đến cửa hàng mua tạp chí “người lớn” đã trưởng thành rồi.”

Ngẫm lại, đúng thật là như vậy.

“Có lẽ bây giờ em còn chưa quen cậu ta lấy lòng cô gái khác, rõ ràng là thằng nhóc đó mới hôm qua, thậm chí là một tiếng trước còn chạy xuống phố mua bánh trứng cho em kia mà.”

Là như vậy sao? Tương lai sẽ là như vậy ư?

Có lẽ là vậy.

Phải biết rằng bác sĩ Cố rất hiểu biết; bác sĩ Cố cũng có rất nhiều bạn; số điện loại của Cố Lan Sinh giống như đường dây nóng giải quyết vấn đề vậy; nếu ai gặp vấn đề nhức nhối nào, có thể tìm đến bác sĩ Cố đều có thể được giải quyết ổn thỏa.

Có lẽ, nghe lời Cố Lan Sin không sai.

Bây giờ chẳng qua là cô còn chưa quen được thằng nhóc đẹp trai đó lấy lòng một cô gái khác trước mặt cô.

Chỉ là, bây giờ tâm trạng cô hơi tệ.

Bởi vì sao ư? nước mắt rưng rưng ở hốc mắt đang sắp tràn ra đến nơi.

“Cố Lan Sinh.”

“Ừ.”

“Tôi muốn vào nhà vệ sinh một lát.” Nói.

Cúi đầu, không nhìn ai cả.

Đường đi đến nhà vệ sinh ở đấu trường đấu bò rất quen thuộc với cô.

Mấy ngày trước phòng vệ sinh này vừa được sửa sang lại, có điều kiện giới hạn là nam nữ được sử dụng chung.

Khóa trái cửa, dựa lưng vào cánh cửa, mở to hai mắt, mặc cho nước mắt liên tục chảy xuống, như vậy cô sẽ không giống Trương Thuần Tình, khiến hốc mắt mình đỏ au.

Hốc mắt bạn gái đỏ, hốc mắt chị họ cũng đỏ, không phải rất quái đản sao?

Tại sao lại là bạn gái? Cố Lan Sinh đã nói rất rõ ràng.

Cho dù bây giờ chưa phải là bạn gái, thì sau này cũng sẽ là bạn gái, cho dù không phải Trương Thuần Tình thì cũng sẽ là người khác.

Mặc dù Tống Du Liệt không giúp cô trộm CMND người nhà; không cùng cô đến cửa hàng mua tạp chí “người lớn”, nhưng anh là tên nhóc cùng cô lớn lên không sai, giống như dì nhỏ nói khi đó: Sẽ có một ngày A Liệt phải gặp cô gái khác.

Trêи thế giới này, mọi người đều sống như vậy.

Đừng khóc, đừng khóc, Qua Việt Tú đừng khóc.

Chẳng qua là mày chưa quen được cảnh thằng nhóc đẹp trai đó lấy lòng cô gái khác trước mặt mày thôi.

Đúng rồi, chính là như vậy đấy.

Cố gắng mở to mắt mà nước mắt vẫn tuôn rơi.

Bây giờ cô phải nghĩ cách ngăn cho nước mắt ngừng chảy mới được.

Cuộc tranh tài đấu bò đã kết thúc, đến lúc đó không ít người sẽ đến nhà vệ sinh, hơn nữa bố Dean còn bảo cô quay trở lại chụp ảnh chung nữa.

Qua Việt Tú còn chưa nghĩ ra cách để ngừng khóc thì có người đến gõ cửa nhà vệ sinh.

Hít một hơi.

Ngoài cửa người kia vẫn gõ liên tục.

Lại hít sâu một hơi nữa, hỏi: “Ngài có thể chờ một lát không?”

“Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch!”

Hít thở thật sâu, lau gò má, mở cửa.

Chỉ mới hé một khe cửa, cẳng chân kia đã lọt vào, giày sneaker tối màu, trêи giày còn dính bột đất đỏ, gấu quần còn dính nhiều hơn.

Trong lòng hốt hoảng.

Ánh mắt men từ gấu quần nhìn lên.

Muốn đóng cửa lại thì đã muộn.

Cửa bị đẩy ra thật mạnh.

Không chịu nổi sức lực kia, lùi về phía sau nửa bước, nhân lúc đó anh giữ cô lại, tay kia đẩy cánh cửa.

“Rầm!” một tiếng.

Cánh cửa đóng lại thật chặt.

“Tống…”

Một giây sau, lưng dán chặt lên cánh cửa, cùng lúc đó, môi bị chôn thật chặt, mùi vị quen thuộc cùng vị đất đỏ lan đến lục phủ ngũ tạng của cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN