Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 89: Tòa thành pha lê (đặc sắc) 3
Cửa toilet bị mạnh mẽ đóng lại
Theo bản năng, Qua Việt Tú kinh ngạc hét lên :”Tống—-“
Giây tiếp theo, lưng bị cố định trêи mặt cửa, cùng lúc đó, môi bị mạnh mẽ chặn lại, hơi thở quen thuộc hòa với mùi bùn đất ập vào trước mặt.
Tay muốn phản kháng nhưng bị Tống Du Liệt khống chế bằng một tay trêи mặt cửa, quay mặt đi muốn né tránh, anh như hình với bóng, sau mấy lần vật lộn, anh thành công cạy hàm răng cô ra, dùng một lực rất hung hăng chặt chẽ quấn lấy đầu lưỡi cô, trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng, cảnh tượng này, từ sau khi cô rời khỏi Johannesburg thì lại thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Có khi nào đây cũng chỉ là một giấc mộng?
Nếu không…nếu không, anh rõ ràng lúc nãy vừa mới đưa hoa cho Trương Thuần Tình, tại sao mới một lúc mà đã xuất hiện ở đây? Hơn nữa, lúc xuất hiện giống như trong mơ vậy, đều không nói một tiếng nào, không phát ra âm thanh, liên tục hôn cô, hôn cô đến nỗi đầu óc choáng váng.
Đúng vậy, bây giờ không phải đầu óc choáng váng thì là cái gì?
Cũng là cô tự mình nhón chân, tự mình dâng đôi môi lên, khi môi lưỡi đang quấn quít, phần lưng rời khỏi cửa, lại liên tục bị đè ép trở lại, tay chặt chẽ vòng sau cổ anh, toàn bộ cơ thể dán lên người anh, lăn qua lăn lại, lờ tịt bàn tay đang mò vào áo sơ mi của cô, dù sao đây cũng chỉ là giấc mơ, là mơ nên cũng chẳng sao, mãi cho đến khi chỗ xương quai xanh truyền lên cảm giác kỳ lạ, đó là gì vậy?
Trong lúc suy tư, chỗ xương quai xanh truyền đến cảm giác đau đớn.
Cảm giác đau đớn này rất chân thật.
Chân thật đến nỗi cô không nhịn được rêи lên một tiếng “Đau”
Anh không thèm để ý đến cô, cảm giác đau đớn chỗ xương quai xanh càng rõ ràng, giống như muốn lột lớp da chỗ kia của cô xuống vậy, Tống Du Liệt đang làm gì vậy? Anh đang muốn làm gì? Lúc nãy còn đang hôn nhau say đắm, “Đau—-” nhỏ giọng rêи lên, tại sao vẫn còn….”Đau, Tống Du Liệt dừng lại!”
“Đau, Tống Du Liệt dừng lại!”. Đây là giọng nói của cô.
Giọng nói này rõ ràng đến mức khiến Qua Việt Tú hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không
Mở to mắt, đôi mắt rơi trêи trần nhà, màu sơn của trần nhà vừa nhìn đã biết là mới sơn gần đây, nhớ lại, đây là do cô và Elena sơn, bây giờ cô đang ở trong nhà vệ sinh của đấu trường đấu bò, cô cũng không biết tại sao lại đến góc tường thế này, mà tay áo sơ mi cũng không biết bị cởi đến chỗ khuỷu tay lúc nào
Cúi đầu, chữ ký mà Cố Lan Sinh lưu lại trêи xương quai xanh của cô lúc trước đã biến mất không còn dấu vết, thay thế là, phần da thịt bị cọ sát mạnh đến sưng tấy cả lên, cảm giác như bị phỏng vậy.
Cảm giác bị phỏng này nhắc nhở Qua Việt Tú, chuyện vừa mới xảy ra không phải là mơ.
Lưng của Tống Du Liệt dựa vào cửa của nhà vệ sinh, cách cô khoảng một bước chân, tóc cũng hơi bù xù, không giống hình tượng anh hay xuất hiện trước mặt công chúng, anh chậm rãi lấy thuốc lá và bật lửa từ trong áo khoác ra.
Đứng ở góc tường, chân còn hơi run run, ngọn sóng tình do anh tạo ra vẫn còn ở đó, trong không gian hẹp có cảm giác kϊƈɦ thích không rõ, cài từng cúc áo sơ mi lại, cài xong, ngơ ngác nhìn anh
Đốt thuốc lá, đám khói rất nhanh đã tản ra, khuôn mặt của Tống Du Liệt ẩn trong màn khói, anh đang nhìn lỗ thông gió duy nhất của toilet, vị nicotin trôi lơ lửng trong không khí, giọng nói của bố Dean thông qua micro đứt quãng truyền đến, lần này là quảng cáo dầu olive của trấn Mossan.
Hút xong điếu thuốc kia, ánh mắt lơ đãng liếc qua cô, Tống Du Liệt đi về phía cửa toilet
Vươn tay giữ chặt anh.
Giữ chặt anh, nói Tống Du Liệt anh không nên làm chuyện như vậy.
“Chuyện gì?”. Anh hỏi
Cúi đầu, nói: “Tôi muốn anh xin lỗi”
Lúc nãy vất vả lắm cô mới hạ quyết tâm, chữ ký mà Cố Lan Sinh lưu lại trêи xương quai xanh của cô bị anh lau sạch đi, hôn cũng hôn rồi, tin rằng chỉ cần bây giờ cô cởi cúc áo, dấu tay trêи người cô nhất định sẽ để lộ chuyện bọn họ lúc nãy mới làm. Nhưng, cũng phải thử làm gì đó, theo quy tắc mà mỗi thế hệ nhân loại trêи thế giới này để lại
Chỉ cần anh xin lỗi, cô sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì cả, xin lỗi giống như một loại hình thức vậy: chuyện gì là đúng, chuyện gì là sai.
Đáp lại cô là tiếng cười nhạo
“Qua Việt Tú, người nên xin lỗi là em, em thế mà lại khiến Tống Du Liệt làm một người xấu vào buổi chiều này, khoảnh khắc tôi đưa bó hoa đó cho Trương Thuần Tình, Tống Du Liệt biến thành loại người xấu xa mà hắn khinh thường nhất. Điều này phải trách em, lúc đó chỉ cần em ngồi im trêи khán đài, bó hoa đó có lẽ sẽ rơi vào tay bất cứ người nào trong hội trường, nhưng tuyệt đối sẽ không rơi vào tay Trương Thuần Tình”. Tống Du Liệt nói.
Gắt gao giữ chặt anh, nói Tống Du Liệt xin lỗi.
“Đồ điên”. Anh lạnh lùng nói.
Làm như không nghe thấy, nghe như không nghe.
Mở miệng: “Xin lỗi”
“Xin lỗi? Là bởi vì xóa sạch cái chữ ký ghê tởm kia của em, hay là….chị họ của tôi, hay là bởi vì hôn em nên xin lỗi, hay là vì sờ em nên xin lỗi, hm?” chỉ bằng một động tác nhẹ nhàng, dễ dàng có thể thoát khỏi tay cô, đôi tay xoa má cô, giọng nói trầm thấp lôi cuốn “Hay là, xin lỗi vì đã làm gương mặt này đỏ bừng?”
Khốn nạn! Tống Du Liệt, tên khốn này, đi chết đi!
Đáng lẽ nên mắng anh ta
Nhưng ——–
“Tôi cho rằng bản thân đang nằm mơ”. Lời giải thích này đúng là quá ngu xuẩn.
“Vậy sao?”
“Lúc nãy tôi thật sự đã cho rằng mình đang nằm mơ”
“Mơ? Là giấc mơ em họ như thế nào mà lén đi theo sau chị họ vào toilet, ở trong toilet, em họ làm gì mà khiến cho khuôn mặt của chị họ đỏ bừng bừng hả?”. Anh áp sát vào tai cô, dùng giọng nói thấp không thể thấp hơn “Nếu tiến vào, giấc mơ này liệu có càng kϊƈɦ thích hơn không? Hm?”
Đông cứng tại chỗ.
Hơi thở của anh rời khỏi cô.
Tay gắt gao giữ chặt anh buông ra.
Là Tống Du Liệt sai, là Tống Du Liệt đã đánh thức tiềm năng đặc thù của một người bệnh tâm thần, Qua Việt Tú khi phát bệnh, sức lực rất lớn
“Bốp—–”
Tiếng vang lên trong trẻo. Lực dùng cũng là mạnh nhất từ trước đến nay
Cô vẫn chưa kịp tận hưởng tiếng va chạm thanh thúy đó, thì đã nhìn thấy một bàn tay giơ lên, bàn tay che trời lấp đất đang hướng về phía má của cô, đáy mắt của đôi mắt gần trong gang tấc kia hiện lên sự hung dữ
Cái này hạ xuống, sẽ tiêu đời mất, cũng được, sau khi tát cái bạt tai đó cô liền hối hận, nếu anh trả lại cô một cái tát thì sẽ huề nhau.
Hy vọng anh xuống tay nhẹ một chút, cô sợ đau.
Nhắm chặt mắt lại.
Qua Việt Tú không đợi được tiếng “bốp” vang lên
Hàm dưới bị nâng lên
Tống Du Liệt mạnh mẽ nắm hàm dưới của cô: “Qua Việt Tú.”
“Qua Việt Tú, thật ra, người điên mới là Tống Du Liệt, người luôn điên cuồng luôn là Tống Du Liệt, kiêu ngạo hay tự tôn đều không cần nữa rồi, chỉ muốn mỗi Qua Việt Tú, trong mắt cũng chỉ nhìn thấy Qua Việt Tú, đôi môi đỏ, mái tóc đen luôn đong đưa trước mắt, giờ phút này, muốn vươn tay ra trêu cô một chút, ví dụ như nựng gương mặt của cô, ví dụ như kéo kéo mái tóc của cô, sau đó, muốn kéo cô vào góc tường, muốn đôi môi hồng của cô chỉ nói cho mỗi Tống Du Liệt nghe, muốn kéo mái tóc đen dài đó vào lồng ngực của Tống Du Liệt, nói Qua Việt Tú nghe lời nào, nói Qua Việt Tú đừng đi”
Cười.
Là tiếng cười bi thương có thể ngay lập tức khiến cô muốn mở to mắt
Mở mắt ra, muốn nhìn thấy anh
Lại một lần nữa, hàm dưới bị nâng lên.
Đôi mắt chỉ có thể nhìn lên trần nhà.
Tống Du Liệt vẫn đang nói chuyện, giọng nói không lớn
“Ừm, Qua Việt Tú luôn là rất có bản lĩnh, bốn người chồng trước lại thêm một Cố Lan Sinh, một Cố Lan Sinh rất biết làm bánh bao dưa chua, một Cố Lan Sinh đối với Qua Việt Tú mà nói là một sự tồn tại đặc biệt, bắt Tống Du Liệt đi cứu Cố Lan Sinh đối với Qua Việt Tú là một chuyện đương nhiên, đưa Cố Lan Sinh đến tiệc sinh nhật của ông ngoại cũng là một chuyện đương nhiên, làm trò ôm ôm ấp ấp trước mặt Tống Du Liệt cũng chẳng sao, để Cố Lan Sinh sáng sớm xuất hiện trong phòng Qua Việt Tú càng chẳng sao, chỉ cần trong lòng vui vẻ là được”
“Nhưng, Qua Việt Tú vui vẻ, Tống Du Liệt lại không hề vui vẻ, người phụ nữ không tim không phổi(*), mệt, người phụ nữ Qua Việt Tú đó rốt cuộc khi nào mới hiểu ra, một người đàn ông uống hết rượu dư của phụ nữ chỉ bởi vì muốn tạo ra cảm giác ái muội, một người đàn ông xuất hiện trong phòng một người phụ nữ vào buổi sáng chỉ vì muốn thỏa mãn con mắt và giành được hảo cảm”
(*): 没心没肺: không tim không phổi: vô tư, không lo nghĩ nhiều
“Rất tốt, sau đó, Qua Việt Tú cùng Cố Lan Sinh còn đi xem đấu bò cùng nhau, bước chân không khống chế được cũng bước vào đấu trường, rồi kiếm một chỗ ngồi, cũng không biết tại sao lại đến đây, đấu bò chỉ là một trận đấu nhàm chán do đám dư thừa hormone nghĩ ra, ⅔ trận đấu trôi qua, ai tham gia thi đấu, trong sân có mấy con bò cũng không biết, chỉ biết Cố Lan Sinh luôn nói thầm thì bên tai Qua Việt Tú, hai người nam nữ lớn như thế nhưng lại không thua gì mấy đứa học sinh cấp hai đang nói chuyện, trình độ ấu trĩ thật sự khiến người khác ấn tượng, nhìn thôi cũng khiến người khác phiền”
“Hình như hai người còn chưa cảm thấy đủ ấu trĩ, lý do Cố Lan Sinh rời khỏi ghế ngồi rất dễ đoán, đơn giản là muốn làm màu, giống như mấy tên giàu hormone kia, tặng hoa cho Qua Việt Tú, sau đó nói một tràng những câu tưởng đâu là hay, đến lúc đó, con nhỏ điên kia chắc chắn sẽ cực kỳ đắc ý, trêи phương diện yêu thích sự hư vinh, con nhỏ điên chưa bao giờ cự tuyệt ai cả”
“Không, không thể được, Tống Du Liệt có làm gì đi nữa cũng không thể để con nhỏ điên kia được đắc ý, để khiến con nhỏ điên kia không đắc ý, Tống Du Liệt thế nào cũng phải làm gì đó, ví dụ như ngăn cản Cố Lan Sinh lấy được bó hoa kia”
“Ngốc nghếch làm sao, trong vô thức, trong đầu nghĩ, động tác cướp hoa từ trong tay Cố Lan Sinh nhất định phải thật phóng khoáng, động tác cầm hoa tiếp đất nhất định phải thật đẹp, bởi vì…. Bởi vì Qua Việt Tú đang xem, con nhỏ điên sẽ vì Tống Du Liệt lấy được hoa, sẽ vì động tác tiếp đất cực đẹp của Tống Du Liệt mà cũng giống như khán giả ở hiện trường, mà vỗ tay không?
Đôi mắt nhìn trần nhà, Qua Việt Tú nghĩ, lúc ấy cô có vỗ tay không?
Hình như không có, mọi người xung quanh đều vỗ tay, tiếng vỗ tay to đến nỗi giống như muốn nhấn chìm luôn cả đấu trường, lúc ấy có một người đẩy cô, nói chỉ có mình cô là không vỗ tay.
“Qua Việt Tú, tôi đoán, lúc đó em là người im lặng nhất toàn đấu trường, đúng không?”. Anh hỏi cô.
Hình như là vậy
Tống Du Liệt cười, cười đến nỗi trái tim của cô co rút lại
“Không vỗ tay cũng không quan trọng, nhưng tại sao, đôi mắt của em cứ như bị mù, em không nhìn thấy Tống Du Liệt, em không nhìn thấy người lấy được hoa là Tống Du Liệt”
Người lấy được hoa là Tống Du Liệt, cô biết chứ, tại sao lúc đấy lại không chịu tiến lên, đúng vậy, động tác lấy được hoa của anh làm cực kỳ phóng khoáng, liền mạch lưu loát.
“Qua Việt Tú, người lấy được hoa là Tống Du Liệt không phải Cố Lan Sinh.”
Anh thả cằm cô ra.
Khoảnh khắc ấy, cô rất muốn nhìn mặt anh
Nhưng cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.
Giống như trở về thời niên thiếu.
Bóng lưng ấy dùng thái độ trầm mặc, dùng thái độ quyết tuyệt dựng lên tấm màn chắn thật dày giữa anh và cô.
Vươn tay, muốn chạm vào anh.
Thậm chí muốn ngã vào lòng ngực anh, nói với anh, thứ gì em cũng không cần nữa.
Đầu ngón tay chưa chạm vào vạt áo của anh
Anh nói:
“Sau này sẽ không, đây là lần cuối cùng Tống Du Liệt vì Qua Việt Tú mà phát điên làm chuyện ngu ngốc, Tống Du Liệt cũng không có sức lực dư thừa vì Qua Việt Tú mà phát điên làm chuyện ngu ngốc”
Hoảng hốt, muốn chạm vào anh biến thành kéo cổ tay anh: Đừng, em không muốn….
Thế nhưng, khóe miệng không tài nào mở ra được.
Chỉ có thể nắm chặt tay anh, hy vọng anh biết, anh hiểu.
“Vẫn còn muốn tát một cái nữa ư?”. Anh hỏi.
Buông tay ra
Cứ như vậy……
Cô trơ mắt nhìn anh rời đi, trơ mắt nhìn cánh cửa toilet kia đóng lại
Đồ ngốc, tên ngốc, tên khốn, cũng không quay đầu lại nhìn tôi một cái.
Quay đầu lại, anh sẽ biết không chỉ có mình anh phát điên làm chuyện ngu ngốc
Anh đi rồi, Tống Du Liệt đi rồi.
Cô phải làm sao bây giờ? Phải làm sao mới tốt đây?
Không biết
Đứng ngơ ngác
Cũng không biết đứng bao lâu
Tiếng đập cửa vang lên
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com Lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Trong lòng căng thẳng, là anh, anh quay lại tìm cô ư? Quay lại tìm cô, kéo tay cô nói những câu lỗi thời, nói Qua Việt Tú chúng ta đi, chúng ta cùng đi một nơi không ai biết chúng ta.
“Được được, em đi với anh”. Miệng lẩm bẩm, bước chân nghiêng ngả lảo đảo.
Mở cửa.
Cơn gió lạnh phả vào mặt.
Không phải.
Không phải Tống Du Liệt, là Cố Lan Sinh.
Nhắm mắt lại.
Một giây, hai giây, ba giây.
Trợn mắt, hỏi Cố Lan Sinh, anh cũng muốn đi toilet ư?
“Không, anh đến xem em có bị rơi vào bồn cầu không?”
Cố Lan Sinh được trưởng trấn giao nhiệm vụ, đưa cô về chụp ảnh chung, cô là một trong những nhân viên sửa chữa đấu trường này
Hôm đó có 56 người chụp ảnh chung.
Bọn họ đứng ở hàng thứ 2, Qua Việt Tú và Cố Lan Sinh đứng đầu tiên ở bên trái, Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình đứng ở đầu tiên bên phải, cách nhau 14 người, trong tay Trương Thuần Tình cầm hoa.
Tấm ảnh chung sẽ được gửi đến trung tâm hình ảnh Avlonion để chế tác thành ảnh chụp. Sau đó sẽ được bỏ vào viện bảo tàng lưu giữ của trấn Mossan, sẽ được bảo tồn vĩnh viễn.
Không lâu sau đó, ông ngoại nhận được ảnh chụp, lấy kính lão ra, xem ảnh thật kĩ một lần, nói Đống Đống sao mặt con giống mới khóc vậy, lại nói A Liệt, lẩm bẩm nói mặt bên trái của A Liệt bị sao vậy? “Bị đuôi bò quật trúng ạ” cô nói với ông ngoại, đây cũng là do Tống Du Liệt nói trước khi chụp ảnh, người phát hiện khuôn mặt Tống Du Liệt có hơi lạ là Elena, Elena nói, vị khách đẹp trai kia, anh mới đi đùa giỡn với con gái nhà người ta à?” “Cô đoán không sai”. “Cô gái đó nhất định rất xinh đẹp?”. “Thật ra tôi không chú ý đến điều đó, tôi chỉ chú ý đến chiếc sừng trêи đầu nó”.
Đó là lời nói sau này.
Trong 56 người đó, người rời khỏi đấu trường sớm nhất là Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình, Qua Việt Tú và Cố Lan Sinh là người rời khỏi đó trễ nhất.
Không đi con đường lúc đến mà lại đi đường nhỏ hướng ngoại ô, đường nhỏ ở nông thôn chỉ có thể đi được một người, Trương Thuần Tình cầm hoa đi trước, Tống Du Liệt đi theo sau.
Hai người một trước một sau, bước chân nhàn nhã, đối lập hoàn toàn với khi tới vội vội vàng vàng, đường nhỏ ở nông thôn thật đẹp, bây giờ không gấp, Trương Thuần Tình rất thích trạng thái như vậy.
Khiến Trương Thuần Tình ngầm vui vẻ như vậy, là do Tống Du Liệt thả chậm bước chân trước
Trương Thuần Tình không nhớ rõ cô đã nhìn bó hoa mấy lần rồi.
Lúc nhận hoa từ tay Tống Du Liệt, cô như đang nằm mơ vậy, đến bây giờ, Trương Thuần Tình vẫn còn nghi ngờ, bó hoa trong tay là thật hay giả
Vuốt vuốt cánh hoa, là đồ thật
Ngây ngốc nở nụ cười
Là đồ thật, thể hiện lời Tống Du Liệt nói khi đó là thật, Tống Du Liệt nói cảm ơn cô đã cùng anh vượt qua khoảng thời gian khó khăn, cảm ơn cô đến đây cùng anh.
Tin rằng, rất nhiều năm sau, khi nhớ về buổi chiều hôm nay, màu vàng ngả sang màu hồng bùn đất, những đôi mắt chăm chú đó, chàng trai anh tuấn đưa hoa trước mặt cô vĩnh viễn sẽ không phai màu.
Đương nhiên, còn có bó hoa trong tay nữa.
Tuy rằng đa số cánh hoa đều nhăn nhúm hết cả rồi, nhưng Trương Thuần Tình vẫn rất thích chúng, cô đã nghĩ đến cách để giữ lại nó.
Cô muốn đem nó ép thành hoa khô, đặt ở nơi sáng ngời nhất trong phòng.
Ở con đường nông thôn nhỏ này, trừ bỏ tiếng nước chảy, cũng chỉ có tiếng bước chân của cô và anh.
Một dòng suối cách mặt đất nửa thước chảy dài theo con đường nhỏ, những ngọn cỏ bên bờ suối xanh biếc, ngọn cỏ mọc bên bờ suối cùng con đường nhỏ này giống như một dải lụa màu xanh lá, vô số hoa dại nở rộ trở thành những thứ rực rỡ điểm xuyến cho dải lụa màu xanh lá này.
Đôi mắt trôi theo dòng nước chảy hướng đến chân trời, vòng một vòng dừng trêи người của người phía trước.
Cũng không biết từ khi nào, Tống Du Liệt đã đi trước, đưa lưng về phía cô biến thành đối mặt với cô, bước chân cô lùi lại, đôi mắt kia nhìn cô.
Khoảng cách giữa hai người không đến 5 bước
Câu “Trương Thuần Tình” anh gọi thật nhẹ nhàng.
Cười với anh.
“Trương Thuần Tình, thích đến như vậy ư?”. Anh hỏi
“Cái gì?” nhướng mày
Tống Du Liệt chỉ tay cô.
Bây giờ trong tay cô đang cầm hoa, lắc lắc hoa trong tay, hỏi là hoa sao?
Tống Du Liệt gật đầu.
Lại nhìn thoáng qua bó hoa lần nữa, mặt mày hớn hở nói đương nhiên.
Tống Du Liệt dừng bước.
Không chỉ dừng bước, còn nhanh chân bước về phía cô, hỏi cũng không hỏi liền cướp đi bó hoa trong tay cô.
Giây tiếp theo, bó hoa rơi vào trong dòng suối, nước chảy cuốn theo bó hoa chậm rãi trôi theo, hướng chảy của dòng nước ngược với hướng của Trương Thuần Tình
Hành động bất chợt của Tống Du Liệt khiến Trương Thuần Tình có chút ngây ngẩn
Phục hồi tinh thần, bước chân vội vàng định chạy theo hướng bó hoa
Tay bị giữ lại
“Tống Du Liệt, anh muốn làm gì?” đôi mắt trôi theo bó hoa đang dần cách xa, tức giận hỏi.
“Trương Thuần Tình, nhìn tôi”
Nông thôn tĩnh lặng, giọng nói kia giống như đang chơi đùa với cỏ xanh trong điền viên, khiến ánh mắt cô không tự chủ được muốn đi tìm kiếm.
Ánh mắt thu hồi khỏi dòng nước chảy, chậm rãi ngước lên nhìn anh.
Đôi mắt anh sáng trong
Nói: “Đồ vật không chân thành và mang theo mục đích thì vứt bỏ không có gì đáng tiếc”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!