Tuổi học trò thật đáng để nhớ ! - Chap 2 : Năm anh aem siêu nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Tuổi học trò thật đáng để nhớ !


Chap 2 : Năm anh aem siêu nhân


Tiết trời đang giao thoa giữa mùa xuân và mùa hạ, những chồi non trên cây bàng trước ngõ còn nguyên vẹn một màu xanh. Giữa cái nóng bức ngột ngạt của mùa hạ sắp tới, một mình tôi ngồi trong căn phòng ở đất Sài Thành xa xôi, phồn hoa đô hội.

Xem lại những tấm hình gắn liền với bao kỷ niệm một thời “tuổi còn thơ ngày hai buổi tới trường, yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ, ai bảo chăn trâu là khổ, tôi mơ màng nghe chim hót trên cao” mà lòng tôi không khỏi bồi hồi về một thời đã xa.

Một thời rong chơi cùng bạn bè, thả diều, chăn trâu, tắm mát mà đến bây giờ tôi không thể nào quên, cứ hằn sâu trong tâm trí.

Còn nhớ hồi đó, chúng tôi gồm năm thằng quỷ: Gia, Minh, Hùng, Nam và tôi, mà chúng tôi thường ví với năm anh em trên một chuyến xe tăng hay là năm anh em siêu nhân vậy.

Thật vậy, chúng tôi đối với nhau như anh em ruột, mấy đứa tôi tuy nhà chẳng gần nhau nhưng được cái học chung một lớp hồi tiểu học. Tối tối chúng tôi lại đến nhà thằng Gia để học bài chung rồi mấy anh em ngủ chung một cái gường bé tí.

Nhớ những buổi chiều trời mưa cả bọn rủ nhau chạy ra đồng để lượm những hạt lạc (đậu phộng) do trời mưa nó trồi lên, cái cảm giác vừa tắm mưa, vừa được chiến lợi phẩm thật là thích. Thằng nào thằng nấy lấm lem, ướt nhẹp mà vẫn cứ cười nói vô tư.

Rồi những khi đến trường trèo lên cây phượng, cả nhóm bứt lá thả xuống theo chiều gió cho vui, làm gãy cả một cành phượng to. Chúng tôi đem phi tang ra cái hồ phía sau trường rồi dìm xuống, nào ngờ thầy giáo biết được thế là cả nhóm bị một trận đòn no.

Thầy bảo Gia và Nam đi bẻ roi, thằng Nam nói “lấy roi to thì thầy sẽ đánh nhẹ”, thằng Gia thì bảo là lấy roi nhỏ đánh không đau mà chỉ rát thôi. Và điều bất ngờ đã xảy ra: thầy dùng cả hai roi đánh luôn.

Những buổi tối thứ bảy đến nhà thằng Gia học thì y như rằng cả hội nhảy lên gường, tắt hết điện sau đó lấy gối đánh nhau túi bụi, quả là chẳng khác gì một buổi đánh hội đồng.

“Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò” mà quỷ không thấy, ma cũng không có nên học trò là thứ nhất. Nói về độ nghịch ngợm có lẽ chúng tôi là nhất, khi nào cũng vậy hệ chuyện gì xảy ra thì y như rằng là do nhóm bọn tôi làm.

Nhưng không phải thế mà chúng tôi lười học, mấy thằng bọn tôi cứ thi nhau thằng nào điểm cao hơn, đi thi huyện tỉnh giành được nhiều giải hơn. Nhưng dù có thế nào thì đối với chúng tôi, tình bạn vẫn là trên hết.

Nhớ quá những ngày bọn tôi đi lên bãi cát bắt con giông giông. Đào cát hết sức mới bắt được mấy con về nướng ăn, tuy mệt nhưng đối với những tâm hồn nhỏ bé thì vui là tốt rồi.

Xem mấy bộ phim Tam quốc diễn nghĩa, Thủy hử, thấy mấy anh em kết nghĩa vườn đào thế là chúng tôi cũng học đòi theo. Nào hương, nào là quả đem ra đằng sau trường, đốt hương lên để kết nghĩa anh em, làm y như thật ấy.

Bất ngờ thầy đi qua thế là cả bọn chạy té khói, thầy tịch thu hết bánh kẹo, hoa quả làm cả hội tiếc đứt cả ruột. Nhưng hài nhất là tới nhà thầy học vào buổi tối. Có lần thầy đi có việc, khi về thầy tắt máy xe dắt bộ vào để kiểm tra xem chúng tôi học hành thế nào. Nào ngờ mấy thằng cứ mải chơi cờ caro, thầy cho một trận đòn no. Có lẽ thằng Hùng là bị thầy đánh đau nhất, nó là em họ thầy nhưng mà thầy đánh đau hơn cả bọn tôi, nhìn nó mà bọn tôi thấy thương thương.

Tuy vậy nhưng thầy đối với bọn tôi tốt như một người cha. Thầy lúc nào cũng nấu cơm cho bọn tôi ăn mỗi khi đến nhà thầy học bài, mỗi lần về quê là lại đem bánh gai xuống cho bọn tôi. Rồi khi nào có giỗ là thầy lại bắt xe cho bọn tôi lên nhà thầy ăn giỗ, tắm mát trên con sông gần nhà thầy.

Thầy lấy chuối kết bè chèo chúng tôi ra ngoài bãi bồi để bẻ mía ăn, thầy đúng với câu nói “người giáo viên như người lái đò chở tri thức” về cả nghĩa bóng, lẫn nghĩa đen.

Tắm xong là mấy thằng không mặc gì cứ chạy lông nhông ngoải đường để về nhà thầy. Cái hồi đó thì biết xấu hổ là gì, chỉ biết vui là được rồi. Đến bây giờ mà nghĩ lại nhiều khi tôi còn cười một mình, mà sao cái hồi đó ngố như vậy.

Rồi thầy dạy chúng tôi chơi cờ vua thay cho môn cờ caro mà bọn tôi hay chơi. Minh là thằng giỏi nhất, lúc đầu nó chả biết gì nhưng rồi nó chơi thắng cả thầy, nó được đi thi Hội khỏe Phù Đổng.

Tuy bọn tôi không được đi nhưng vẫn được quà vì lần nào mà thằng Minh chả chia cho bọn tôi. Nói về những chuyện giữa bọn tôi thì nhiều vô kể, không có giấy mực nào có thể viết hết.

Anh em bọn tôi chơi với nhau cho đến cấp ba thì thằng Gia chuyển vào Gia Lai học, thằng Hùng thì vào Bình Thuận với bố mẹ nó.

Thế là anh em bị xa cách nhau, đêm hôm bữa bọn nó đi bọn tôi đã uống một bữa say mèm, không phải vì bọn tôi nghiện rượu nhưng vì buồn quá nên bọn tôi mới uống, mà người ta hay nói là dùng rượu để giải sầu. Uống xong mấy thằng lăn ra, thằng thì ngủ, thằng thì khóc, chả hiểu trời đất sao nữa.

Bọn nó đi, ba đứa tôi ở lại nhưng vẫn luôn như anh em kết nghĩa vậy, chúng tôi học cùng lớp chọn của trường cấp ba đó. Luôn giành những giải cao nhất, luôn là “Tam đại ca vô đối”.

Chúng tôi vẫn luôn giữ liên lạc với thằng Gia, thằng Hùng bình thường. Nhớ thằng Gia nó gửi thư vể khoe với bọn tôi là “Trong này, tao vẫn sống tốt, mà trong này con gái đẹp lắm chứ không như ngoài đó đâu”.

Bọn tôi ôm bụng cười vì nghĩ trong đó toàn mấy em gái đen thui chứ có gì đâu mà đẹp. Nghĩ lại mà buồn cười.

Rồi chúng tôi thi đại học. Mỗi thằng lại chọn hướng đi riêng cho mình .Thằng Minh thì học Học viện Ngân hàng, thằng Nam học ĐH Xây dựng, tôi thi Kinh tế TP. HCM bị thiếu điểm nên đã theo một trường khác.

Nhưng không vì học xa nhau mà bọn tôi không quan tâm nhau, chúng tôi vẫn thường gọi điện, lên “Facebook” nói chuyện, xem hình ảnh của nhau. Rồi những khi được nghỉ tết là bọn tôi lại tụ tập lại ăn nhậu, đi chơi, đi thăm thầy giáo.

Nhưng rồi cuộc sống sinh viên khó khăn bộn bề về việc học lẫn cuộc sống. Đạp xe đi học đến khi trên vai ướt đẫm mồ hôi, rồi những khi ăn mì gói trừ bữa vì cuối tháng tiền đã hết nên chúng tôi không thể quan tâm nhau thường xuyên như trước đây nữa.

Những kỷ niệm sẽ còn mãi với thời gian, nó in sâu vào tâm trí mỗi người và mỗi khi ngổi lại với nhau chúng tôi sẽ nhắc lại sao hổi đó bọn mình “ngu tuyệt vời” và cười ồ lên vì sung sướng.

Có thể bạn không có những kỉ niệm giống bọn tôi, nhưng tôi nghĩ rằng bạn có thể thay đổi. Đừng chỉ loay hoay trong phòng và đọc những bình luận trên Facebook, mà thay vào đó hãy bước ra ngoài, rủ bạn mình đi ăn kem, xem phim hay chỉ là đi dạo một vòng quanh nhà hàng xóm…

Đừng cố đi tìm kiếm những người bạn ở một nơi nào đó xa xôi trên Facebook mà hãy quan tâm đến chính bản thân, gia đình và bạn bè của bạn.

Cuộc sống là một bộ phim có đầu có kết, mỗi con người chính là nhân vật chính trong bộ phim đó và cũng chính là đạo diễn. Tất nhiên sẽ có phim hay, phim dở, nhưng mỗi con người sinh ra đã là duy nhất và hoa đẹp của đất trời.

Vấn đề là mỗi người phải tự phát triển nó lên, tình bạn có thể là liều thuốc tốt cho tâm hồn, không có tình bạn thì chắc chắn cũng không có thế giới này.

Hãy yêu thương bạn bè như yêu chính bản thân mình, hãy quý trọng những phút giây bên cạnh bạn bè mà bạn đang có.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN