Tuổi học trò thật đáng để nhớ !
Chap 3 : Đứa học trò ' siêu quậy '
Không phải vì tôi nữ tính, không phải vì tôi con gái mà là vì tôi hay gây mất trật tự nên cô giáo xếp ngồi bàn nữ để tôi không nói chuyện, hay ít nói chuyện đi. Có lẽ cô biết tôi không hay chơi với bạn nữ, thường là chỉ chơi với bạn nam, nói chuyện với bạn nam.
Mà bàn học hồi đó còn to, dài hơn bây giờ, nên thường năm đứa ngồi một bàn, nên đối với tôi, thường là ít nhất ngồi cạnh hai bạn nữ hoặc tối đa bốn bạn nữ.
Nhưng với tôi lúc đó thì biện pháp đó chẳng sao cả. Tôi vẫn chồm lên bàn trên, quay xuống bàn dưới “buôn dưa lê” như chẳng có ai trong lớp nữa.
Mà sao tôi “buôn dưa lê” tài thế không biết. Tôi buôn hết tiết này sang tiết khác, ngày này sang ngày khác, tháng này sang tháng khác, năm này qua năm khác. Thế là hầu như hôm nào tôi cũng bị cô giáo đánh.
Mà hồi đó chưa cấm cô giáo đánh như bây giờ đâu, cô giáo đánh tôi toàn bằng thước kẻ to. Có hôm cô giáo bắt để cả hai bàn tay lên bàn rồi giáng thước kẻ xuống, ấy vậy mà tôi không khóc. Hôm sau lại…như thế.
Đấy là chuyện ở lớp, còn khi học ở lớp xong, thời đó chỉ học một buổi sáng hoặc chiều thôi. Tôi thường học sáng, học xong về nhà, bọn tôi hay tụ tập cả lũ cùng xóm lại chơi đánh đáo, chơi khăng… trò nào tôi cũng chơi hết, mỗi tội toàn thua.
Nhưng có một cái tôi không thua bao giờ đó là…đánh nhau. Không thua bao giờ cũng phải vì tôi thường xuyên chỉ đánh nhau với một đứa con gái và lũ em nó. Thế nên ắt hẳn phần thắng là tôi. Sao tôi quỷ sứ thời đó thế không biết.
Quay lại chuyện tôi hay gây mất trật tự trong lớp, có hôm cô giáo đánh tôi gãy thước, về cởi áo ra lũ bạn thấy lưng tôi toàn vết thước tím bầm, ấy thế mà tôi vẫn thế, vẫn nói chuyện như thế.
Rồi chắc cô biết vớ phải đứa học sinh ngang bướng, không dạy nổi, tức quá không làm gì được tôi, cô vừa đánh tôi cô vừa khóc. Phải nói rằng khổ cho cô nào dạy tôi.
Rồi hôm đó cô viết giấy về cho bố tôi, mà thời xưa không hay viết giấy về cho phụ huynh như bây giờ đâu. Nếu phải viết để thông báo về học sinh thì chỉ là học sinh quá kém, hay nói đúng hơn là không “cải tạo” nổi.
Bố tôi thường đi công tác cả ngày, phải đến tối bố tôi mới về. Thế nên tôi biết phải đến tối bố tôi mới có thể đọc được tờ giấy đó, và sau đó cũng mới có thể “dạy” được tôi. Thế là tối hôm đó tôi biết là thể nào cũng bị bố đánh, sau khi ăn cơm xong tôi trốn sang nhà hàng xóm chơi luôn.
Thế nhưng thoát thế nào được, em tôi sang gọi tôi về. Thế là bố tôi đánh cho tôi một trận tơi bời khói lửa và dĩ nhiên đứa nào bố đánh không khóc thì mới lạ. Và đến giờ này thì tôi cũng chỉ…nhớ đến đó thôi.
Tôi cũng không biết tôi đã thay đổi như thế nào, chỉ biết là trước kia vì hay nói chuyện trong lớp, nghịch ngợm nên học lực tôi chỉ trung bình. Nhưng kể từ lớp năm, là tôi không còn nói chuyện nữa, tôi luôn ngồi bàn đầu hoặc ít cũng bàn thứ hai và tôi đã vươn lên từ…”đội sổ” đến xếp thứ tự khoảng 12/35 bạn.
Lên cấp hai tôi bỗng dưng ghét nhất “bọn” gây mất trật tự trong lớp, cũng kể từ đó thì tôi luôn là học sinh ngoan và học khá được thầy cô quý mến. Nếu tính riêng về toán, các môn tự nhiên thì tôi luôn đứng thứ hai, chí ít cũng là thứ ba trong lớp.
Vậy đấy các bạn, trong cuộc đời chúng ta sẽ có nhiều thay đổi, thay đổi về tính cách, thay đổi về hình dáng về công việc. Nhiều thay đổi về tính cách mà chính chúng ta cũng không ngờ tới. Nhưng dù thay đổi nào thì chúng ta cũng cần một thay đổi tích cực, một thay đổi có ích cho xã hội, cho cộng đồng và cho chính chúng ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!