Tuổi học trò
Chương 11:
Việc học tập cũng khá là suôn sẻ, vì chỉ mới là thời gian đầu nhập học nên mọi việc cũng đơn giản để học sinh dần quen với môi trường học tập, thầy cô cũng rất vui tính, tuy cũng có vài người hơi khó nhưng nó cảm thấy những người như vậy mới có thể khiến cho đứa lười như nó có thể học tập tốt được.
Vi là bí thư lớp nên thỉnh thoảng nó cũng tham gia vào giúp một tay, thành ra thì nó nghiễm nhiên trở thành thư kí của Vi, phụ trách những việc như sổ sách của Đoàn, thỉnh thoảng giúp Vi thu tiền hoặc kiểm tra việc thực hiện các hoạt động trong lớp. Đến bây giờ, nó có cảm giác hình như nó cũng là một thành phần cốt cán trong lớp, chỉ là không hợp quy cách cho lắm mà thôi.
Vi là một con người rất có trách nhiệm với công việc, một khi đã đảm nhiệm thì sẽ cố gắng làm cho tốt, nếu nó không ngỏ ý giúp thì chắc Vi sẽ một mình làm hết mọi việc thôi. Nó rất hiểu tính cách của Vi, luôn không an tâm về mọi thứ nên mới muốn tự mình làm hết. Nếu người khác làm không tốt, thì Vi cũng ngại nói nặng lời, rồi sẽ lại gánh hết trách nhiệm về mình.
Nhiều khi nó cảm thấy Vi tự làm khổ mình nhiều quá.
Sau khi kết thúc việc thu sổ đoàn, lấy danh sách, nó đợi Vi sắp xếp trên bàn học rồi rủ cô bạn ra ngoài đi dạo.
Hôm nay trời mát mẻ và trong lành, nó dẫn Vi đi dạo quanh bờ hồ trong công viên, không khí ở đây rất thích hợp để thư giãn đầu óc.
Trời ráng chiều, ánh mặt trời từ từ khuất dần sau những tòa nhà cao tầng, những vạt nắng yết ớt le lói chiếu rọi khắp mặt sông. Trông mặt sông bây giờ nhấp nhô, phản ánh những tia sáng lấp lánh tựa như dát vàng, vô cùng rực rỡ. Làn gió nhẹ thổi qua làm bay bay mái tóc của Vi, những cọng tóc nhỏ, ngắn, nâu nâu cứ lất phất làm nó thấy Vi có vẻ trầm tĩnh, chững chạc nhiều.
Vi rất ít nói, lúc mới quen, nó cảm thấy Vi là một người rất kì lạ, luôn luôn một mình, trong khi các bạn cùng lớp suốt ngày bàn về những bộ phim Hàn tình cảm sướt mướt thì cô bạn chỉ ngồi tách biệt một chỗ, trên tay cầm một quyển sách đọc. Lúc thì là sách về thế giới đọng vật, lúc thì là về vũ trụ,lúc lại là lịch sử. Nó thật không hiểu tại sao Vi có thể đọc hiểu những cuốn sách cực kì khó hiểu như vậy?
Dần thân với nhau, cô bạn bắt đầu nói cười nhiều hơn, đương nhiên lúc đầu chỉ là với mình nó, nó mới hiểu, cuộc sống của cô bạn từ nhỏ đã vô cùng khép kín, vì thế, Vi chỉ có thể tìm niềm vui qua những trang sách, từ đó hình thành nên thói quen của mình.
Có tiếng bước chân bước đến gần bọn nó, có chút chần chừ lại có chút gấp gáp.
-Chào hai đứa, đi dạo à?
Bảo bước tới chỗ chúng nó, phía sau là Khải, thật trùng hợp khi gặp hai người này ở đây, nó cảm thấy hình như dạo này mức độ trùng hợp của bốn người bọn nó khá nhiều.
Nó thấy trên cổ Khải lấp lánh sợi dây chuyền, trong lòng cũng thầm hiểu. Vật đã về với chủ cũ, nó cũng thấy thoải mái nhiều.
-Chào hai anh.- Nó cất tiếng chào.
-Không khí ở đây rất tốt, hai đứa thật biết chọn địa điểm.
-Là Trâm đưa em đến đây đấy ạ, chứ em cũng không biết đâu.
-Thật sao, em ở đây sao lại không biết.
Vi cười trừ, cô bạn lúc nào cũng ở trong nhà, trừ khi mua đồ hoặc nó rủ đi chơi mới ra khỏi nhà thôi.
-Em đi nhiều nên biết nhiều nơi lắm đó ạ.- Nó khoe.
-Anh cũng thấy vậy, em lúc nào cũng chỉ biết chơi.- Bảo gật đầu.
-Này, anh làm như em lêu lổng lắm vậy, chỉ là ra ngoài cho thoải mái thôi. Hơn nữa khu phố mình rất đẹp, em rất thích đi ngắm cảnh đẹp ở đây thôi.- Nó không đồng ý.
-Anh cũng đâu chê em, đi ra ngoài nhiều cũng tốt, còn Khải đây này, anh phải lôi kéo mãi mới chịu ra ngoài đấy.
Ánh mắt Vi và nó hướng về Khải. Khải từ chối cho ý kiến, chỉ đứng đó nhìn phía chân trời đang dần tắt nắng. Nếu Bảo không nói thì dường như nó cũng quên đi sự có mặt của Khải rồi.
Ít nói đến mức nó không chấp nhận nổi.
-Chuyện học hành thế nào rồi?- Bảo tựa người vào thành lan can.
-Cũng ổn ạ.- Vi nhẹ giọng trả lời.
-Vì mới đầu năm nên có lẽ sẽ không có gì nhiều, đến lúc bắt đầu giữa kì thì bài vở sẽ nhiều lắm đấy.
-Tớ đi mua một ít đồ.- Khải nói với Bảo rồi quay bước đi.
Nó nhìn theo bóng dáng của Khải đang đi xa dần, có cảm giác Khải rất cô độc, khép mình.
-Anh ấy lúc nào cũng như vậy ạ?- Nó hỏi.
-Ừ, bề ngoài lúc nào cũng vậy.- Bảo trả lời.
-Bề ngoài?
-Ừ, những gì thể hiện ra ngoài đôi khi không phải là thật.
-Anh nói khó hiểu quá đi thôi.- Nó lắc đầu.
-Thì cũng giống như tớ vậy đó.- Vi nói thầm.
-Làm sao giống cậu được, tớ thấy anh ta đáng ghét hơn cậu nhiều.
-Vậy hồi trước cậu ghét tớ à?
-Không phải, tớ không có ý đó đâu, ý tớ là tớ cảm thấy anh ta rất đáng ghét.
-Thực ra Khải không đáng ghét chút nào đâu, anh nói thật đó.- Bảo giải thích.
-Em không hiểu sao mà anh lại có thể thân được với anh ấy, hai người như hai thái cực vậy khác xa nhau quá.- Nó lắc đầu.
-Không phải đâu, khi em thân thiết với Khải thì em sẽ hiểu Khải hơn, nó không giống vẻ bề ngoài đâu, chỉ là nó sợ thôi.
-Sợ?- Nó ngạc nhiên.
-Ừ, chỉ khi nào em hiểu được mới thông cảm được.
-Điều đó còn phải xem anh ấy có muốn cho người khác tìm hiểu không thôi. À, chẳng phải anh ấy có bạn gái rồi sao, tính tình như thế thì Linh chịu được cũng giỏi thật đó.
-Chuyện đó…
Bảo định nói gì đó nhưng thấy Khải quay lại nên thôi không nói nữa. Nó hướng theo ánh mắt của Bảo, thấy Khải đã trở về, trên tay còn cầm theo vài túi nilon.
-Cậu mua gì thế?- Bảo hỏi.
-Một ít vở và bút, không có gì nhiều.- Khải lơ đãng trả lời.
-Ừ, lúc nãy cậu nói rồi mà tớ quên mất.
-Không sao.
Không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo, không biết nói gì nữa, nó kéo kéo tay Vi. Vi nhìn nó, hiểu ý, bèn quay sang nói với Bảo.
-Cũng muộn rồi, em với Trâm xin phép về trước đây ạ.
-Ừ, hai em nên về sớm đi, tạm biệt.
-Chào tạm biệt hai anh.- Nó cũng nói theo.
Lúc quay người đi, nó có cảm giác hình như Khải có liếc mắt nhìn nó.
Có khi nào nó nhầm không nhỉ? Chắc là vậy rồi, sao có thể có chuyện đó được cơ chứ.
-Cậu đi ra ngoài mà mặt lúc nào cũng như dọa người khác như thế à?- Bảo bất đắc dĩ nói.
-Là cậu bắt tớ ra ngoài đấy chứ.- Khải thản nhiên.
-Cậu thật là, vì không muốn cậu cứ nhốt mình trong nhà mới kéo cậu ra ngoài, thế mà…
-Là cô gái đó à?- Khải bất chợt hỏi.
-Cái gì? Ai?
– Sợi dây chuyền của tớ ấy.- Khải nhìn thẳng về phía Bảo.
-À, ừ. Nhưng cậu không được tỏ ra biết chuyện này đâu đấy, tớ đã hứa với em ấy rồi.
-Là cậu không giữ được lời hứa, sao lại trách tớ.
-Ai bảo cậu cứ gặng hỏi tớ làm gì?- Bảo phẫn nộ.
-Miệng là của cậu, tớ đâu có quyền gì đâu.
-Cậu…
Xem như là Bảo thua đi, không phải thua mà là thua thậm tệ.
-Về thôi, còn đứng đó làm gì.- Khải đi trước.
-Này, đợi tớ với.
Bảo đuổi theo sau Khải, bóng hai người trải dài trên những viên gạch men.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!