Tuổi học trò
Chương 4: Chuẩn bị.
Trời mùa hè nóng nực đến mức khiến nó cảm thấy uể oải cả người, chỉ muốn nằm lì ở nhà, dán mặt vào cái quạt mà thôi.
Từng cái nóng phả xuống, ập cả vào trong căn phòng nhỏ của nó khiến mọi thứ thật ngột ngạt.
Nó không thích mùa hè cho lắm, vì nó rất ghét nóng, cái nóng khiến con người bức bối, tính tình cũng nóng nảy hơn. Nó thích mùa đông hơn, nó rất thích ngắm những cơn mưa rơi và cái không khí lạnh khi gió đông ùa về, được làm ở trong đống chăn ấm, nằm ngủ thật no mắt.
À, sắp tới sinh nhật của Vi rồi, nó phải nhanh chóng tìm một món quà nào đó cho cô bạn thân của mình nữa chứ. Vi là đứa bạn thân nhất của nó kể từ hồi lớp 6 đến giờ, nó nhất định phải tặng cho Vi một món quà thật ý nghĩa.
Đang nằm vật vờ suy nghĩ nên chọn quà gì thì chiếc điện thoại cảu nó rung lên. Nó vơ chiếc điện thoại, trên màn hình hiển thị tin nhắn của Vi.
“Trâm ơi, sang nhà tớ đi”.
“Có chuyện gì vậy”.
“Sang giúp tớ một tay thôi”.
“Ok”.
Nó khoác vội chiếc áo rồi xin phép mẹ ra ngoài.
Nhà nó và nhà Vi khá gần nhau, chỉ cách chừng 2-3 phút đi bộ thôi.
-Vi ơi.- Nó gọi.
-Vào đây nhanh lên.
Vi kéo nó vào nhà, đi thẳng đến phòng mình.
Ở nhà hình như không có ai, chỉ có một mình Vi.
Trong phòng có rất nhiều thứ linh tinh, cũng không bừa bộn lắm, chỉ có điều nó không hiểu Vi đang làm gì.
-Cậu đang làm gì thế?
-Tớ đang chuẩn bị cho sinh nhật đấy.
-Ừ nhỉ.- Nó bừng tỉnh.
-Cậu giúp tớ trang trí phòng nhé.
-Đương nhiên rồi, cậu cứ chỉ đạo, tớ sẽ làm theo.
-Hai chúng ta cùng nhau làm, làm gì có chuyện tớ sai bảo cậu làm.
-Hì hì, nói thế cho nó trịnh trọng ấy mà.- Nó cười trừ.
-Được rồi. À, mà trưa nay cậu ở lại đây nhé.
-Cũng được, để tớ báo với mẹ tớ đã.
-Ừ, cậu nhanh báo đi.
Vi cười cười rồi cặm cụi cầm những đồ trang trí lên, nhìn một lượt quanh phòng trong khi nó thông báo với mẹ. Chắc cô bạn đang xem xem mình nên trang trí như thế nào, trong phòng có rất nhiều thứ, xem ra vi đã chuẩn bị rất nhiều.
Nó biết Vi luôn làm mọi thứ một mình, từ khi trở thành bạn thân với Vi, nó mới có thể cùng cô bạn làm nhiều việc. Bố mẹ Vi đi làm xa, thường không có mặt ở nhà, vì thế mà Vi mới có vẻ lớn hơn tuổi, tự mình làm mọi việc, cũng biết tự chăm sóc bản thân.
Nhiều lần Vi không ngần ngại nói với nó rằng cô ấy ganh tỵ với nó bởi sự ấm cúng, quan tâm trong gia đình nó. Vì thế, không ít lần nó kéo Vi sang nhà mình chơi. Nó muốn Vi hiểu rằng, cô bạn vẫn còn một gia đình nữa, một gia đình luôn yêu thương Vi, là một nơi Vi có thể tìm đến.
Sau một hồi loay hoay, treo lên rồi tháo xuống, nó và Vi cũng đã hoàn thành được một nửa công việc, như thế đã là tự hào lắm rồi.
Bụng nó réo lên từng hồi, nó quay sang nhìn Vi đầy xấu hổ.
-Để tớ nấu một ít đồ ăn rồi chúng ta ăn trưa.
-Ừ, tớ ở lại làm thêm chút nữa.
-Ừ, nhớ cẩn thận.
-Biết rồi, tớ cũng không phải hậu đậu đến mức cậu nói.
-Đúng là chưa đến mức đó,chỉ có hơn thôi.
-Cậu… Thôi mau đi đi, tớ đói lắm rồi đó.
Nó cũng không phải là không biết nấu ăn được chỉ là không thể ngon miệng như mẹ hay Vi mà thôi, nhưng cũng “miễn cưỡng” có thể lo cho mình nếu như không có bố mẹ ở nhà. Hơn nữa, mỗi khi nó nấu nướng xong là y như rằng trong bếp thành một bãi chiến trường đúng nghĩa, nồi niêu xoong chảo rồi thì bát đũa mỗi thứ tứ tán một phương.
Vậy nên, tốt nhất là nó ở yên đây, làm thêm được một chút, còn hơn là theo Vi vào nhà bếp rồi lại gây thêm chuyện.
Nó làm được một lúc thì nghe tiếng Vi gọi, nó dừng lại mọi việc, chạy ngay xuống bàn ăn nhà Vi.
-Ôi, thơm quá.
-Vậy thì ăn nhiều vào, hôm nay vất vả rồi.
-Không có gì cả, hai chúng ta cùng làm mà.
-Mà cậu định mời bao nhiêu bạn bè thế?
-Cũng chỉ vài người thôi, khoảng 2-3 người.
-Thế còn… bố mẹ cậu đâu?- Nó dè dặt hỏi.
-Bố mẹ mình đi công tác rồi, tuần sau nữa mới về.
Nghe giọng Vi có chút buồn, nó cũng biết mình đã hỏi sai rồi.
-Này, tớ thấy hình như cậu lại nấu ngon hơn rồi đấy.
-Cậu chỉ có nói là giỏi thôi.
-Tớ nói thật mà, chẳng bù với tớ.
-Tại cậu không chịu thường xuyên vào bếp thôi. Khi quen tay rồi thì sẽ nấu ăn ngon thôi.
-Thôi đừng nhắc nữa, mỗi lần tớ vào bếp là y như rằng ngay sau đó sẽ bị mắng.
-Thì ai bảo cậu làm xong lại không chịu dọn dẹp.
-Đâu có, là tớ định ăn xong thì dọn một thể luôn đấy chứ.
-Vụng chèo khéo chống.
-Có cái này bù cái kia mà.- Nó cười trừ.
Ăn trưa xong, nó xung phong rửa bát đũa. Sau đó thì lại kéo nhau vào phòng tiếp tục công việc còn dang dở. VÌ công việc còn lại cũng khá đơn giản nên rất nhanh chóng thì hoàn tất.
Nhìn lại thành quả của mình, trong lòng nó lâng lâng vui vẻ.
Nó tạm biệt Vi rồi ra về. Giờ thì nó còn đi mua quà cho cô bạn nữa, phải mua một món quà thật đẹp mới được.
Dắt chiếc xe đạp ra, nó phóng đến tiệm văn phòng phẩm gần nhất.
Chà, nhiều đồ quá, biết chọn thứ gì bây giờ? Nó lượn lờ loanh quanh hết gian hàng này đến gian hàng khác mà vẫn không biết phải lựa chọn cái nào.
Suy đi tính lại, với tính cách của Vi và túi tiền của nó, cuối cùng thì mua cho Vi một chiếc chuông gió màu tím, mong rằng khi nghe thấy tiếng chuông vang lên trong những ngày gió, tâm trạng của Vi sẽ vui vẻ, không cảm thấy quá trống vắng khi ở một mình.
Trời ban trưa nắng gắt là thế nhưng buổi chiều lại vô cùng mát mẻ. Thời tiết đã sắp chuyển mùa rồi, chiều chiều lại hay xuất hiện những cơn mưa rào, chợt đến lại chợt đi nhưng cũng đủ làm cho không khí dịu mát hơn rất nhiều.
Nó lang thang trên con đường quen thuộc, lặng lẽ ngắm nhìn phố phường lúc chiều buông. Ánh nắng chiều yếu ớt đang chiếu rọi khắp mặt đường, không gắt như ban trưa, cũng không ó khí se se như sáng sớm mà là ánh nắng vàng nhạt, có chút chói mắt lại tựa như chút cố gắng cuối cùng trong ngày.
Đẹp thật, nó lại càng yêu thêm từng ngõ ngách, từng con đường ở đây hơn.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!