Tuổi Thơ Dữ Dội
Chương 10: Phần thứ tư (2)
7
Ðã hơn mười một giờ đêm- Thành phố Huế vùi dần Trong yên tĩnh. Con sông
Hương sau một ngày náo động mệt lả bởi đò dọc đò ngang, ca nô, xuồng máy giặc chạy ngược, chạy xuôi, lúc này dường như cũng đã thiu thiu ngủ.
Tiếng sóng vỗ bờ uể oải như tiếng thở dài buồn bã trong mơ.
Giờ thiết quân luật, cả thành phố không còn một bóng người dân qua lại. Thỉnh
thoảng một chiếc xe tuần tiễu của giặc ầm ầm lướt qua dọc các đại lộ hai bên cầu Tràng Tiền- Trên xe lố nhố bóng mũ sắt và nòng súng.
Một vài toán Bảo Vệ Quân xách súng đi rong nện giầy đinh côm cốp trên hè phố.
Riêng trong khu vực thành nội im ắng hoàn toàn.
Bọn giặc ỷ thành nội có thành cao, hào sâu, các cửa thành như Thượng Tứ,
đông Ba, Nhà đồ, Chánh Tây đều có bốt gác, Việt Minh khó lòng đột nhập
nổi, nên chúng không tổ chức tuần tra nghiêm ngặt như ngoài phố. Nhiều
con đường tối om không có đèn đóm gì.
Nhiều công sở không có lính
gác. đại Nội, hồ Tĩnh Tâm, khu Tam Tòa lục bộ, khu Ngọ Môn, dãy nhà để
súng thần công v.v… Vắng lặng đến rợn người.
Chính giữa cảnh tối
tăm vắng lặng đó, bỗng xuất hiện hai bóng đen nhỏ bé, lúc ẩn lúc hiện,
dọc con đường um tùm bóng cây, chạy qua khu Tam Tòa lục bộ.
Một bóng đen đeo một cái giỏ, còn bóng kia cầm cái cần câu dài ngoằng- Hai thằng bé câu ếch.
Một phần trời tối, một phần chúng đi len lỏi dưới bóng các tán cây đen xẩm, nên không thể nhìn rõ mặt Xem chừng chúng chỉ đeo giỏ vác cần cho có lệ chứ chẳng câu kéo gì hết- Mà cung cách chúng đi có vẻ dè dặt, lén lút,
lo sợ người bắt gặp- Ngang qua một gốc cây một cột điện hoặc cổng một
ngôi nhà công sở. Hai đứa đều dừng lại. Thằng vác cần câu rút trong ngực áo ra- một vuông trăng trắng, kêu sột soạt. Thằng đeo giỏ thọc vào
miệng giỏ một cái que đen đen, rồi cầm que quệt quệt lên gốc cây cột
điện. Thằng vác cần câu dùng cả hai tay áp vật trăng trắng vào đó. Thằng đeo giỏ thì thào: “Khéo cả lộn ngược!” – Thằng vác cần nói, đầu không
ngoái lại- “Cứ yên trí!“. Khi hai đứa rời chỗ, trên thân cây, cột điện,
bức tường màu xám nhờ, hiện ra một hình chữ nhật trăng trắng như đột
ngột trổ ra một khuôn cửa nhỏ.
Cứ như thế hai đứa đi dọc theo các con đường lớn trong thành nội. Và lúc qua nửa đêm, hai thằng mất hút sau
dãy nhà dài để súng thần công trước cửa Ngọ Môn.
° ° °
Một giờ hai mươi phút sáng. Phía khu vực đồn HỘ Thành bỗng lóe chớp và tiếp theo là một tiếng nổ lay chuyển cả trời đêm- Rồi tiếng súng máy, súng trường và cả tiếng lựu đạn nổ dồn dập, xối xả. Ðạn lửa bay đỏ lừ, rạch ngang rạch dọc bóng tối như muốn cắt thành từng tảng lớn nhỏ.
ôi quang cảnh hào hùng, sôi sục của năm mươi lăm ngày đêm chiến đấu bao vây giặc như bỗng chốc hiện về, dựng cả thành phố dậy. Cả thành phố đang ngủ say nhảy
quáng quàng trên giường xuống đất, nằm bẹp, co đầu, rụt cổ. đồng bào vừa kinh ngạc, vừa mừng, vừa sợ.
HỌ thi thào hỏi nhau trong bóng tối:“Răng tụi hắn rải truyền đơn, đăng nhật trình, nói là Việt Minh đã bị
tụi hắn tiêu diệt sạch rồi!”- “Cứ chờ đó mà coi, chưa biết ai tiêu ai!“. Và phần đông bà con trong bụng chỉ thầm mong tiếng súng cứ thế mà nổ
mãi, nổ mãi, to hơn nữa, mạnh hơn nữa, rung trời rung đất hơn nữa? Dù có phải tản cư lần nữa, dù có phải mất hết đồ đạc, tan cửa nát nhà lần
nữa, HỌ cũng sướng bụng.
Chỉ mới trong vòng một tháng sống trong lòng thành phố giặc chiếm, mà đồng bào đã thấy thấm thía gớm ghê nỗi tủi cực của người dân mất nước.
Nhưng thật đau lòng, chỉ khoảng một tiếng đồng hồ sau, tiếng súng thưa dần rồi im hẳn.
Rạng sáng hôm sau, một tin lan truyền đi rất nhanh khắp thành phố: Vệ Quốc
đoàn không biết bằng cách nào đã lọt vào được thành nội, tập kích đồn HỘ Thành do hai trung đội Bảo Vệ Quân đóng giữ. HỌ đã giật bom sập rụi
cổng đồn, giết hơn một chục lính Bảo vệ cắt mất mấy ngàn thước dây điện
thoại- đặc biệt hơn nữa, trên nhiều gốc cây, cột đèn điện, tường các
công sở, dán trắng xóa truyền đơn của Việt Minh.
Truyền đơn kêu gọi
đồng bào Huế hãy tin tưởng vào kháng chiến. Trường kỳ kháng chiến nhất
định thắng lợi? Cảnh cáo bọn người cam tâm làm tay sai cho giặc, bán
nước hại dân. mật thám, an ninh, Bảo Vệ Quân v. v… Kháng chiến không Ở đâu xa mà ngay sát nách chúng. Nếu chúng không mau mau hồi tỉnh thì
kháng chiến sẽ thẳng tay trừng trị. Nhiều người còn thêm thắt đồn đại là truyền đơn được dán bằng một thứ hồ gì mà dính đến nỗi tụi cảnh sát bóc mãi không ra, phải lấy lưỡi lê mà cạo.
Bọn Pháp và tay sai bị một
đòn sấm sét bất ngờ, vừa khiếp đảm, vừa tức tối. Chúng đã bị Việt Minh
làm cho mất mặt với đồng bào Huế. Mới hôm qua, báo, loa còn oang oang
nói thánh nói tướng nào là trật tự hoàn toàn đã được lập lại trên toàn
cõi Ðông Dương, nào là bọn đội Việt Minh đã bị tiêu diệt đến tên cuối
cùng. Thế mà đùng một cái, Việt Minh chơi cho một vố ngay giữa trung tâm thành nội, có thành cao hào sâu bao bọc.
để vớt lại thanh thế, bọn
giặc huy động một lực lượng quân khá đông, vây ráp khu thành nội. Từ năm giờ sáng, chúng đã cho đóng chặt các cửa ra vào, đặt các trạm kiểm soát trước mỗi cửa thành- Chúng ra lệnh dân chúng thành nội, nội bất xuất,
ngoại bất nhập. Ai dám trái lệnh, xích cổ đưa về lao Thừa Phủ. Chúng
chia quân thành nhiều toán, súng cắm lưỡi lê, đạn lên nòng, lùng soát
vây ráp, ngồi trên xe bọc thép có gắn đại liên, chạy ngược chạy xuôi như ngựa tế. Tên chỉ huy vây ráp oang oang ra lệnh cho các toán quân vây
ráp: “Kẻ nào khả nghi, có ý chạy trốn hoặc chống lại, cho phép nổ súng
hạ sát ngay tại chỗ!“.
8
Chính vào lúc đó, trên con đường kiệt Ở
ngã tư âm Hồn, đột ngột xuất hiện Tư-dát và Lượm. Chúng đang đi về phía
cổng Tam Tòa, nơi bọn giặc đang đi lại lố nhố rất đông. Hai đứa đầu trần chân đất, mặc sơ mi cộc tay màu cháo lòng, quần đùi xanh- Nếu nhìn kỹ,
khắp trên hai má, cánh tay, cẳng chân, nốt muỗi đốt dày dịt, và nhiều
vết gai cào xước. Lượm đi tay không, Tư-đát tay ôm một quả bóng tết bằng lá chuối khô và dây chuối. Trông dáng bộ nó ôm quả bóng lá chuối khô mà giống hệt một cầu thủ nhà nghề ôm bóng da ra sân cỏ. Thỉnh thoảng nó
làm điệu dội bóng xuống mặt đường, nhưng quả bóng nằm bẹp dí như cục
bùn- NÓ lấy bàn chân hất ngược bóng lên, bắt lấy, cầm quả bóng xoay
xoay, xem xét.
– Banh non hơi! – nó nói – đi đá tranh giải vô địch, đoạt “cúp” sư tử vàng mà banh biếc ra ri thì gay thiệt!
Ngang qua một gốc cây có dán tờ truyền đơn mà bọn cảnh sát chưa kịp bóc, nó
vội lánh xa sang bên kia lề đường, mắt liếc xéo một cái rất nhanh nói
nhỏ với Lượm:
– Dán lộn ngược rồi mi ơi! Chừ ai muốn đọc là phải làm
xiếc trèo lên cây, móc hai chân vào cành cây đầu chúc xuống đất mà đọc.
Khổ!
Lượm phì cười nói:
– Theo tao thì nhổ cây lên, dựng ngược rễ
lên trời mà đọc đỡ mệt hơn. – Hay để tao sang bóc ra dán lại hí! – NÓ
dợm chấn như định chạy sang bên gốc cây bóc tờ truyền đơn. Biết nó đùa
mà Lượm vẫn hoảng, chụp níu tay nó lại, cau mắt nói khẽ.
– Ba láp vừa chứ mi?
Cả hai đứa đều nhớ rõ là đêm qua khi dán đến tờ – truyền đơn này, tờ
truyền đơn cuối cùng thì phía đồn HỘ Thành rung lên tiếng bom nổ- Hai
đứa giật mình, chui bùa qua một hàng rào bông cẩn cao quá đầu người,
ngồi thụp xuống chân rào- Lượm thì thầm hồi hộp nói:
”Chắc là các anh lớn lọt vô choảng tụi nó rồi! Hèn chi trong tờ lệnh của ban Tham mưu
trung đoàn tối hôm qua tao đưa về cho anh Ðồng-râu, có dặn là tổ mình
phải rải truyền đơn đúng vô đêm ni. Lúc đọc cái lệnh đó tao đã
hơi.ngờ…” – Không biết đơn vị mô đang chơi trận ni mi hè?
Tao đoán là tiểu đoàn mười tám- Vỡ mặt trận, không thấy tiểu đoàn mười tám rút lên chiến khu Hòa Mỹ.
Chửng hai tai lắng nghe tiếng súng một lúc một nổ rát- Tư-dát băn khoăn.
– Các anh lọt vô lối mô được mi hè? các cửa thành thì không qua được rồi
nghe, lính gác đặc! Mà trèo thành thì trèo làm răng- Cao nghêu, lại có
hồ sát chân thành?
XÌ– mi cứ lo chim không biết bay?
Tư-dát vẫn
mải theo đuổi ý nghĩ của mình- NÓ nói- – Nếu là tiểu đoàn mười tám thì
chưa chừng có thằng Vệ-to đầu đang đánh Ở đó- Tao nhớ hắn quá mi ơi?
Tiếng súng, tiếng lựu đạn, thưa thớt dần rồi im hẳn.
Lượm nói:
– Chắc các anh rút rồi.
– Rứa, tau với mi cũng phải tìm cách mà chuồn ra khỏi thành thôi chứ mi?
– Chuồn lúc ni là rất nguy. Tao chắc tụi lính gác các cửa thành đang đốt
hết đèn đóm lên, canh gác còn ngặt gấp mười lúc thường- Theo tao chui
hẳn vô giữa vườn tìm chỗ kín núp chờ cho trời sáng. Cửa thành mở, ta cứ
đàng hoàng đi ra, tụi hắn mới khỏi nghi.
Tư-dát nghe phải. Hai đứa
lủi như hai con chuột vào giữa vườn, ngồi dựa vào lưng nhau dưới gốc một cây bưởi. Xung quanh cỏ tốt ngập đầu, muỗi hơn trấu. Muỗi bâu lại cắn
hai đứa mỗi lúc một dày đặc. Chốc chốc, hai đứa lại đưa bàn tay xoa một
cái, lòng bàn tay dính dính máu. Tư-dát đã thiu ngủ. NÓ giả giọng “các
mệ” nói trong trạng thái dở thức dở ngủ:
– Mi mắc cái màn buồm với trải cái đệm lông chim cho “mệ” nghỉ lưng một chút-.. Mệ hơi oải ba sườn.
NÓ nằm dài luôn xuống đất lổn nhổn gạch đá, đầu gối bừa lên một búi cỏ, và bắt đầu ngáy. Lượm cũng mệt và muốn ngủ không kém, nhưng nó cố hết sức
chống chọi- Hai đứa, phải có một đứa thức, lỡ gặp phải chuyện chi còn
biết đường mà xoay trở – NÓ nghĩ vậy. NÓ căng mắt cố nhìn xuyên bóng tối bao quát cả khu vườn. Khu vườn như bỏ hoang lâu ngày không có người
chăm xóc, chắc chủ nhà chưa hồi cư… điều nhận xét này làm cho nó hơi
yên bụng. NÓ nâng đầu Tư-dát đặt lên đùi nó rồi nhổ búi cỏ làm phất trần xua muỗi cho bạn và cho mình. Tư-dát vẫn ngủ say mê mệt. NÓ còn ú Ớ nói mê khá to, làm Lượm hốt hoảng đưa tay bịt mồm nó lại.
Ðến một lúc, – Lượm cũng không còn đủ sức chống lại cơn buồn ngủ. Búi cỏ làm phất trần tự nhiên tuột khỏi tay, đầu nó ngoẹo sang một bên, gật lia gật lịa rồi
dựa hẳn vào gốc cây ngủ thiếp luôn.
Khi hai đứa choàng tỉnh dậy, trời đã sáng trợt. Hai đứa bò trong cỏ rậm, định chui rào ra ngoài. Nhưng
ngoài đường tiếng xe chạy rầm rầm, tiếng giày đinh cồm cộp, tiếng súng
lên đạn rôm rộp. Hai đứa vội thụt đầu bò lùi lại, nép sau một bụi chuối- Hú vía! Nếu chui ra thế nào cũng chạm trán tụi giặc đang vây ráp.
Nhưng Ở lại trong vườn cũng không xong. Lỡ chủ nhà đi ra vườn, trông thấy hai đứa, họ hô hoán lên lại càng chết. Chưa biết làm cách nào, Lượm chợt
trông thấy những bẹ lá chuối khô liền nảy ra một mẹo. NÓ ghé sát tai
Tư-dát thì thầm. Tư-dát gật gật đầu.
– Mẹo nghe được! Nghe được.
Lượm bứt lá chuối khô để thành một đống.
Tư-dát cuộn lá chuối lại, dùng dây chuối bện thành một quả banh lớn hơn quả
bưởi. Tư-dát bện banh lá chuối phải nhận là thiện nghệ- Chỉ một loáng,
đống lá chuối đã biến thành một quả banh khá tròn.
Chờ cho ngoài đường im ắng hẳn, hai đứa ôm banh chui ra…
Và lúc này hai đứa đang đi về phía cửa Thượng Tứ.
° ° °
Dọc đường hai đứa chạm trán hết toán lính Tây Lê Dương này, lại toán Bảo Vệ Quân khác – Súng cắm lưỡi lê sáng quắc, mắt trợn trừng trợn trạc, chúng hằm hè xông vào các khu vườn, các ngôi nhà hai bền đường, lúc soát.
Hễ nhìn thấy một toán giặc từ xa đi lại là Tư-dát thả quả banh xuống
đường. Hai đứa làm bộ làm tịch tranh banh rất hăng – Vừa tranh banh vừa
la lối om sòm.
– ê? ê! Cấm chơi xấu! Cấm chơi xấu?
– Mi bị “manh” rồi! “Manh-pê-răng-ti” hẳn hoi nghe!
Mi bị cú “coóc-ne” thì có. Tau phải sút phạt mi cú “coóc-ne”!
Và hai đứa làm như vô tình sút luôn quả banh vào chân bọn giặc.
Tụi Bảo Vệ Quân tức tối nạt nộ:
đồ con ranh con lộn? Con cái nhà ai, hả?
– đây là chỗ tụi bay chơi đây, hả?
– Ai cho tụi bay được đá banh giữa đường?
– A lê cút?
Tư-dát vội nhặt quả banh, miệng liến thoắng rối rít:
Dạ, dạ… Tụi cháu lỡ… Xin các bác tha!
Khi chúng qua khỏi, hai đứa đưa mắt nháy nhau, nhe răng cười. Tư-dát nói nhỏ:
– Tụi hắn chắc đang tức Vệ Quốc Ðoàn nổ lòng bóng mi hè?
– Tức mà thôi à? Sợ đái ra quằn ấy chứ!
– Lọt ra thành thôi chứ mi?
Ra chưa được mô. Mi không nghe tụi hắn loa- Cấm dân trong thành, nội bất xuất, ngoại bất nhập à?
Tư-dát nhăn nhó:
– Lỡ mả cha hắn động, cấm hết cả ngày ni thì làm răng Tau đói xều mếu
rồi. Tau xấu máu đói lắm. – – được, cứ để coi cái đã Lúc đó ta sẽ nghĩ
mẹo mà ra. Chừ tao với mi giả đò lừa banh đến trước cửa đồn HỘ Thành,
điều tra tình hình coi các anh đánh có kết quả không, để về báo cáo với
anh đồng-râu.
Hai đứa vừa chạy đuổi nhau vừa lừa quả banh lá chuối
đến trước cửa đồn HỘ Thành. Cổng đồn xây bằng gạch khá kiên cố, lúc này
chỉ còn là một đống gạch vụn.
Bên trong đồn, giữa sân, đồ đạc ‘bàn
ghế vứt lung tung lộn tùng phèo như cảnh bị nhà cháy. Tụi lính nhốn nháo đi lại thu dọn, mang vác…
Hai đứa lừa banh qua cổng đồn, mắt liếc
rất nhanh bao quát toàn cảnh bên trong- Mặt chúng tự nhiên ỉu xìu, trong lòng dậy lên một nỗi buồn tiếc ghê gớm- Chỉ trừ cái cổng đồn, còn nhà
ngang dãy dọc vẫn nguyên vẹn cả. lúc mà đêm qua, ngồi trong khu vườn
hoang lắng nghe tiếng bom tiếng súng, chúng hồi hộp, hả hê hình dung cả
cái đồn này đang bị các anh nghiền thành cám.
Bên trái cổng đồn, cạnh đống gạch vụn ngổn ngang, có một xác chết đặt nằm giữa trên tấm cửa
chớp. Xác chết ăn mặc áo quần Vệ Quốc đoàn, da mặt đen xạm dập nát, bám
đầy bụi vôi, bồ hóng, miệng há to như đang hét xung phong. Vạt áo trước. rách tả tơi, loang lổ máu khô bầm. Bên vai anh vẫn còn đeo một đòn bánh tét Ruồi, nhặng xanh vo ve bâu kín mảng áo dính máu, bò ngang bò dọc
trên mặt anh. Chắc anh bị thương rồi chết vùi dưới vôi gạch, đơn vị rút
vội không kịp phát hiện để mang đi. Bọn giặc bới được xác đem bêu ra đây cho người qua lại ngó thấy.
Lừa quả banh qua khỏi cổng đồn chừng vài trăm thước. Lượm như bỗng kiệt sức. NÓ lảo đảo ngồi phịch xuống lề
đường. Cặp mắt đỏ hoe, chăm chăm nhìn về phía cổng đồn. Tư-dát tái mặt
lay lay vai bạn nói gần như van vỉ:
– đi mi! đi. Ngồi đây lâu, tụi hắn nghi chết.
Lượm như không nghe thấy bạn nói gì. NÓ lắp bắp thì thào như trong cơn mơ ngủ.
– Thấy mấy con ruồi xanh bò bò trên mắt anh, tao chỉ muốn chạy lại xua
tay đuổi… Ngó mà không làm chi được tao đau ruột quá mi ơi. Nói đến
đó, miệng Lượm bỗng mếu xệch.
Tư-dát nhìn bạn, miệng tự nhiên cũng mếu theo. NÓ ngồi xuống cạnh bạn, giọng dỗ dành:
– Nhưng biết làm răng được chừ… mi- Tụi hắn chết mười, bên mình chết có một… như rứa chắc anh ấy cũng thỏa.
Lượm nghẹn ngào:
– Cớ chi biết được nhà cha mạ anh ấy Ở mô hè… mà tìm báo cho cha mạ anh biết, lên xin đem xác về chôn…
Tư dát đứng ra giữa đường đo bóng nắng, kêu:
– Trưa quá rồi mi ơi. Phải tìm cách mà lọt ra thôi.
Anh đồng-râu Ở nhà chắc đang nóng ruột lắm.
Lượm như chợt tỉnh, đứng lên- Hai đứa lại lừa trái banh lá chuối về phía cửa đông Ba.
Lúc này bọn giặc đã mở cửa thành, cho người vào ra, nhưng lục soát rất gắt
gao. Một toán vừa Bảo Vệ Quân vừa Cảnh Sát, An Ninh, đứa súng trường,
đứa súng lục đứng lố nhố trước cửa thành.
Còn cách cửa thành chừng
trăm thước. Lượm với Tư-dát sút banh thảng về phía cửa thành- Tư-dát lăn xả vào chặn banh, nhảy như choi choi, miệng la bai bải:
– ê- Không được chơi xấu? Không được chơi xấu!
khi trái banh lăn tới còn cách cửa thành chừng chục bước, Lượm la lên:
– É “manh rồi”! “Manh” pê-răng-ti hẳn hoi nghe!
– “Manh” mô mà “manh”’ Chi trúng Ở cùi chỏ thôi!
Tư-dát gân cố cãi.
– Mi chơi ăn gian! “Manh pê-răng-ti” sờ sờ còn chối- Biết điều thì giữ gôn đi cho người ta sút phạt!
Tư-dát tỏ ý chịu thua- Hai đứa loay hoay tìm chỗ làm cọc gôn. Tư-dát chỉ từ bên này lề đường sang bên kia lề đường:
”Gôn” ri được chưa?
Hẹp quá! – Rộng thì có! Mi coi cổng gôn ngoài “Xịt tát” cũng còn hẹp hơn.
Lượm chịu. Tư-dát đứng ra giữa đường, chổng mông ra phía cửa. Nó xắn tay áo, lưng cúi lom khom, vẻ mặt căng thẳng, làm bộ tịch anh giữ gôn đang sẵn
sàng đón bắt quả banh sút phạt đền sáu mét.
– Ðúng sáu bước nghe!
Một tên Bảo Vệ-quân, cầm cây roi [bad word] bò bước đến quát:
– Tụi con ranh con lộn’ Chỗ ni là chỗ tụi bay chơi đấy hả? – Hắn quất
luôn một roi vào cái mông nhọn veo của Tư-dát đang chổng về phía hắn.
Tư-dát nhảy dựng lên kêu: “ối?” Vừa lúc đó, Lượm sút rất mạnh, quả banh vọt
qua chân Tư-dát, lăn ra đến tận bên ngoài cửa thành. Lượm nhảy lên reo
to.
– Bờ-ra-vô! Thủng lưới rồi!
Tư-dát ôm cái mông gày nhom, nhăn nhó.
– Phải sút lại! sút lại’ Tại bác Bảo Vệ đánh tau đau quá, tau mới không
bắt được. – Nó quay lại, mếu máo nói với tên Bảo Vệ Quân:
– Bác làm cháu bắt trật mất cú phạt “manh pê răng-ti” oan quá!
Tên Bảo Vệ Quân giáng cao cây roi lên, chửi:
Con mạ mi, Có xéo ngay không?
Tư-dát nhảy tránh ra gần phía cửa, mắt le lé nhìn cây roi trong tay tên Bảo Vệ Quân, Lượm chạy đến kêu:
– Ðược rồi, cho mi chạy ra nhặt banh vô, tao sút lại.
Lần này mà còn bắt trật là mặc kệ mi đó nghe!
Làm bộ quá mải chơi, hai đứa cùng một lúc chạy ùa ra khỏi cửa thành, xô đến bên trái banh lá chuối nằm lăn lóc cạnh lề đường. Chúng vừa la hét ầm ĩ vừa gàn chân nhau giành banh, hăng hái như một trận quyết đấu vậy Rồi
làm như vô tình, hai đứa cứ sút mãi trái banh mỗi lúc một xa cổng thành, trước hàng chục cặp mắt của bọn lính Bảo Vệ Quân, Cảnh Sát, An Ninh.
9
Khoảng mười giờ sáng hôm đó. Kim-điệu từ phía -trường Pơ-rô-vi-đăng đi ra
đường ngang- Ðến Nông khố ngân hàng cũ, (bây giờ là một đống gạch vụn)
nó rẽ xuồng con đường qua đập Ðá để sang Vĩ Dạ- Chiều qua, trước lúc lên đường làm nhiệm vụ, anh dặn cả tổ: Muộn lắm là mười giờ sáng mai phải
có mặt ở nhà để báo cáo công tác.
Nhưng mới đi được mấy bước, nó lộn
trở lại, vòng lên lối Trung bộ phủ cũ, và ra bến đò ngang sông Hương-“Bây giờ chưa đến mười giờ, ta qua chợ Ðông Ba, ních bụng bánh khoái rồi về cũng không sao – nó nghĩ vậy“. Nó không bao giờ ngờ được rằng, mấy
bước lộn trở lại đó đã mang lại biết bao nhiêu tại họa khủng khiếp cho
cả tổ quân báo… Và cho chính cả cuộc đời nó.
Từ tám giờ đêm hôm
qua, nó đã rải xong số truyền đơn được giao. Nó không khỏi hứng chí tự
đắc về thành tích của mình – Mấy buổi đầu bắt tay vào công tác tình báo
nội thành nó run lắm. Gặp khó khăn nguy hiểm nó dễ hốt hoảng, rối trí,
mất bình tĩnh. Nhưng chỉ sau một tuần, quen dần với hoàn cảnh và công
việc, qua vài lần rải truyền đơn, dán báo giết giặc”, vẽ bản đồ kho
tàng, vị trí địch trót lọt, được anh Ðồng-râu biểu dương trước cả tổ,
thế là nó phổng mũi- Nó sinh chủ quan, nghĩ bụng: Tướng công tác tình
báo nội thành khó khăn như răng, chứ dễ ợt như ri thì mình có thể hoạt
động được cả đời Cầu trời, ban quân báo Trung đoàn giao cho mình những
công tác thật khó thật nguy hiểm cả đội không đứa mô làm nổi. Mình làm
nổi, cả đội phải phục lác mắt. Vụt thấy mình tài giỏi, can đảm hơn hẳn
các bạn, nó đã tự ý làm một vài việc không cần thiết, có thể dẫn đến tai họa. Chẳng hạn, đêm qua nó dành lại một tập truyền đơn và sáng nay nó
đi thật sớm, đem rải trước ngõ mấy nhà những đứa bạn trước đây cùng học
với nó ở trường Khải định. Hoặc như lúc này, đáng lý phải về ngay nơi
trú quân nó lại lẻn qua chợ Ðông Ba ních bánh khoái.
Con đò ngang ở
bên kia bờ. Trên bến, lác đác mấy người gồng gánh ngồi, đứng đợi đò.
Kim-điệu hai tay đút túi quần, miệng khe khẽ huýt sáo điệu nhạc bài hát“nước non Lam Sơn”, năm đầu ngón chân khẽ nhịp nhịp.,Ngắm làn nước xanh trong, nhăn nhăn sóng, nó thấy lòng rộn ràng vui thích. Nó đang tưởng
tượng cái cảnh mấy thằng bạn thân lúc ra ngõ vớ được những tờ truyền đơn nó vừa rải sáng nay… Tụi hắn lượm lên gọi nhau í ới, châu đầu lại
đọc. Mới đọc được mấy dòng, mặt đứa nào cũng xanh mét cả lại. Chúng nó
chạy té tát hết vào nhà, nói lắp bắp không thành tiếng “Truyền đơn Việt
Minh rải trắng ngõ nhà mình, cha ơi! mạ ơi!..” Tụi hắn chắc đứa mô cũng
tưởng cái ông Việt Minh gan cóc tía dám đi rải những tờ truyền đơn đó,
phải tài giỏi lắm- Võ nghệ cao cường lại có tài biến hóa xuất quỷ nhập
thần như Long hình quái khách người Nhạn trắng. Côn lôn tiểu khách. Tụi hắn có đến nằm mê cũng không đám tin cái ông Việt Minh rải truyền đơn
đó lại chính là thằng Kim, bạn nối khố của tụi hắn!
Nghĩ đến đó nó
khoái chí, bật cười to, làm mấy người ngồi đợi đò phải ngoảnh lại nhìn.
Nó cứ tiếp tục huýt sáo, nhịp chân, tảng lờ như không biết.
Ðò vẫn
chưa sang. Người tụ tập đợi đò mỗi lúc một đông. Tụm năm, tụm bảy, họ
thì thầm bàn tán về trận đánh đồn Hộ Thành tối qua, chuyện truyền đơn
Việt Minh rải tứ tung bát giác, khắp cả ngoài phố, trong thành, mấy trăm Bảo vệ quân chia nhau đi lượm cả buổi sáng không hết!
– Nghe nói đi rải truyền đơn toàn là quân cảm tử.
Kim-điệu thôi huýt sáo. Nó lắng nghe chuyện mọi người thì thầm bàn tán. Nó khoái chí đến tột độ. Da mặt như căng lên, rần rật, nó bỗng thấy ngứa mồm
ngứa miệng cách chi! Nó thèm được bước lên mấy bước, vỗ ngực nói với
những người đợi đò: “Quân cảm tử Việt Minh chính là tôi đây! Chắc bà con không ai ngờ hè?” Vừa lúc đó có mấy tên lính Bảo vệ quân mang súng đi
đến. Chúng nghiêng nghiêng, ngó ngó, nhìn những người đợi đò, trợn trạc, dò xét, nhác trông thấy tụi lính, sự thèm muốn khoe khoang ngông cuồng
trong lòng nó vụt tan biến hết. Mặt nó tự nhiên hơi tái đi, chân run
run, tim đập thon thót. Nó chụm môi lại cố huýt sáo, nhưng huýt mãi
không thành tiếng. Nó hụt hơi.
Ðò cập bến. Người dưới đò bước lên. Người trên đò tranh nhau bước xuống.
Con đò sang đến bến chợ Ðông Ba. Kim đi vào chợ.
Nó lượn một vòng quanh chợ, rồi sà luôn vào cửa hàng bánh khoái. ăn một
bụng no nê đã đời, môi đỏ mọng lên vì húp nước lèo và cắn rau ráu ớt
tươi.
Nó bước khỏi cửa hàng mấy bước thì bất ngờ chạm trán Nguyễn Trì, ông anh nuôi của nó hồi còn ở Trung đoàn bộ.
Phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của người chiến sĩ cứu nước, nhưng các đội viên đội Thiếu niên trinh sát vẫn còn là những chú bé. Các em thèm khát được yêu thương, vỗ về, chăm chút, và thỉnh thoảng được làm nũng với
cha, mạ, anh chị… Xa gia đình, cha, mạ, anh, chị ruột các em nhận cha
nuôi, mẹ nuôi, anh, chị nuôi.
Anh, chị nuôi là các chiến sĩ hơn tuổi
cùng đơn vị, hoặc ở các đơn vị khác mà mỗi em cảm thấy gắn bó, yêu
thương. Phần lớn các đội viên trong đội Thiếu niên trinh.sát đều có anh nuôi, chị nuôi. Riêng Kim-điệu không những chỉ có một mà đến ba bốn ông anh nuôi, ba bốn bà chị nuôi. Nó xinh trai, láu lỉnh nhất đội nên được
nhiều anh, nhiều chị thích nhận làm em nuôi. Và nó rất biết lợi dụng cái ưu thế của nó. Nó nhận anh chị nuôi này một thời gian thấy không thích
nữa, lại bỏ, nhận anh chị nuôi khác. Và nó cũng rất thích thú, hãnh diện khi thấy vì nó mà các anh chị nuôi, nhất là các chị nuôi, giận hờn,
ghen tức nhau. Có chị còn khóc đỏ cả mắt khi thấy người khác tranh mất
đứa em nuôi xinh trai của mình.
Nguyễn Trì là ông anh nuôi thân
thiết, gắn bó nhất của nó. Trước ngày Huế nổ súng, Nguyễn Trì làm quản
lý của cơ quan Trung đoàn bộ. Ngày đó Lượm và Kim đều là liên lạc của
trung đoàn bộ. Nguyễn Trì yêu Kim bao nhiêu thì ghét Lượm bấy nhiêu.
Ngược lại Lượm cũng ghét Nguyễn Trì ra mặt ngay từ buổi đầu mới gặp Lượm thấy ghét Nguyễn Trì mà chính nó cũng không hiểu tại sao. Không những
ghét Nguyễn Trì, nó còn ghét luôn cả Lê Thành, thư ký đánh máy của Trung đoàn bộ, bạn thân của Trì. Do ghét mà tự nhiên Lượm thường xuyên để mắt xem xét lời nói, việc làm của Trì và Thành. Một hôm nó nghe lỏm được
Nguyễn Trì bàn với Lê Thành: sáng hôm sau đi nhận gạo ở kho quân lương
của Trung đoàn, Nguyễn Trì sẽ lấy cắp hai bao một trăm cân gạo, giao cho Lê Thành đi bán. Trì hẹn Thành đón gạo ở chân cầu Ðông Ba cũ. Lượm gặp
tham mưu trưởng Phùng Ðông – sau này là chi huy trưởng mặt trận C – báo
cáo điều nghe lỏm được. Tham mưu trưởng bèn bố trí lính cảnh vệ bí mật
theo dõi, và bắt quả tang hai đứa ăn cắp gạo. Cả hai bị tống cải hối
thất.
Sau khi ra khỏi cải hối thất, tham mưu trưởng đưa Nguyễn Trì về một đại đội làm lính trơn. ít lâu sau nhờ chú em nuôi Kim, Nguyễn Trì
biết được chính Lượm đã tố cáo hắn. Ðối với Lượm, Nguyễn Trì không phải
chỉ là ghét mà thù hận. Có lần Trì nói với chú em nuôi dễ thương và xinh trai của mình: “Nếu tình cờ anh gặp thằng chó chết đó ngoài mặt trận,
anh thề sẽ cho hắn ăn đạn“. Nét mặt Trì sa sầm và cười gằn một cách dữ
tợn.
Kim lo lắng kể chuyện lại với – Lượm, và khuyên:
”Hay là mi chịu khó tìm anh ấy mà xin lỗi…“.
Lượm tức tối nói: “Việc chi tau phải xin lỗi thằng ăn cắp của Vệ Quốc đoàn? Hắn có đạn cho tau ăn dễ chừng tau không có đạn cho hắn ăn chắc?”
° ° °
Nguyễn Trì đang từ cửa hàng bún bò khô đi ra. Trì vẫn như ngày làm quản lý ở
Trung đoàn bộ. Mặt đầy trứng cá, nặn nhiều nên từng đám đen bầm, đầu tóc đít vịt chải bị-dăng-tin bóng loáng tưởng ruồi đậu cũng phải trượt chân ngã oạch; cổ tay đồng hồ vàng lấp lánh.
Chỉ có khác trước kia là Trì mặc quân phục kaki gabađin, bây giờ mặc “Com lê” mới tinh như vừa lấy ở hiệu may ra, chân dận giày da đen mõm nhái soi gương được đầu đội mũ
phớt, mắt đeo kính râm.
Kim đâm bổ tới, mừng rỡ gọi:
– Anh Trì, anh Trì!
Trì quay lại, nhìn Kim vẻ hơi ngớ ra một chút.
Nhưng chỉ thoáng một giây, Trì đã đổi ngay nét mặt tươi cười vồn vã:
– Kim đấy à? Dạo này chú em lớn và đẹp trai quá ta?
Mặt Kim rạng rỡ lên vì được khen. Nó bước đến sát bên anh nuôi thì thầm hỏi:
– Chớ anh về đây khi mô?
Trì đưa mắt nhìn quanh vẻ sợ sệt, nhíu trán lại nói khẽ với Kim:
– Ðứng đây nói chuyện không tiện. Anh em mình ra cái ghế đá ngoài kia.
Trì dắt tay Kim ra khỏi chợ, đến cái ghế đá gần đầu cầu Tràng Tiền- Hai anh em ngồi sát bên nhau. Trì rút thuốc lá châm hút, vừa thở khói vừa hỏi:
– Em đi mô mà qua đây?
Em ở bên nhà qua. Mạ em biểu qua chợ mua mấy hộp hương vòng thắp bàn thờ
Phật… – Lúc này Kim đã nhớ lại lời dặn của anh đồng-râu.
Em hồi cư lâu chưa? Chạy đến mô thì lộn lại?
– Em rút theo Trung đoàn bộ, ra đến Hiền Sĩ thì gặp gia đình em tản cư ở đó. Em liền bỏ trốn về nhà.
Em theo cha mạ hồi cư đã được gần tháng nay. Rứa anh?
– Anh thì chán quá! – Nguyễn Trì lắc lắc đầu vẻ buồn bã trả lời- Chạy ra
đến Cổ Bi bị lạc mất đơn vị- Anh tìm đỏ cả mắt đến tận Mỹ Chánh cũng
chẳng thấy tăm dạng. Chắc các cha hoảng quá, chạy tuốt ra thấu Vinh hay
rút lên núi rồi cũng nên. Anh đành phải chôn súng chôn đạn bò về Huế.
Dọc đường, mấy lần suýt bị Tây bắn chết…
Nguyên Trì thở dài, búng cái tàn thuốc ra xa, nói tiếp giọng uất ức:
– Không ngờ Vệ Quốc Ðoàn ta lại tan rã mau đến rứa! Bao nhiêu công lao
cướp chính quyền, làm cách mạng, rứa là tan ra mây khói hết?…
Kim-điệu lúc này tự nhiên thấy thương hại cho ông anh nuôi to xác, diện ngất
trời của mình. “Chắc là anh ấy chưa được biết chuyện chiến khu, chưa
được học tập về ba giai đoạn kháng chiến… nó nghĩ thầm vậy“. Nó nói,
mặt hơi vênh lên:
– Anh cứ tưởng rứa chứ tan răng được anh?
– Em nói không tan, răng chẳng còn thấy bóng một mống Việt Minh nào?
– Rứa anh không nghe chuyện Vệ Quốc Ðoàn đánh đồn Hộ Thành đêm qua với
truyền đơn rải trắng đường phố đó à? – Nó suýt buột miệng khoe- “Chính
em rải truyền đơn đó chứ ai. Anh đang ngồi cạnh Việt Minh chính cống mà
anh không biết“. Nhưng nó đã cố gắng hết sức kiềm lại được. Nguyễn Trì
châm điều thuốc khác, chuyển giọng trầm trồ thán phục.
– Không biết đơn vị mô của Trung đoàn mình chơi cái vố Hộ Thành tối qua khá thiệt!
Kim-điệu hơi ngập ngừng một chút, rồi hỏi:
– Giả dụ anh mà được gặp họ anh có theo không?
Nguyễn Trì đang đưa lưng vào thành ghế đá, thở khói liền ngồi thẳng ngay dậy, giọng sôi nổi.
– Răng lại không theo? Em tưởng anh không nát ruột nát gan trước cảnh nước mất nhà tan ni à?
– Tưởng anh bây giờ đã đi làm việc cho Tây?…
Làm cho Tây ấy à? – Nguyễn Trì khinh bỉ nhổ toẹt một bãi nước bọt qua kẽ
răng. – Thà chết đói chết khát, xách bị đi ăn mày, chứ đời mô thanh danh là mọt thằng lính Vệ Quốc đoàn cũ như anh lại chịu nhục đi làm việc cho Tây.
Vẻ mặt và giọng nói cảm khái của ông anh nuôi làm Kim-điệu tan
biến hết mọi lo lắng, nghi ngờ. Nó cho rằng đã có thể thổ lộ với Nguyễn
Trì những điều bí mật, và cùng chia sẻ với anh nuôi nỗi vui thích hãnh
diện đang tràn ứ trong lòng. Nó còn nảy ra ý định sẽ dắt Nguyễn Trì về
Vĩ Dạ giới thiệu với anh đồng-râu, đề nghị anh kết nạp Trì vào tổ quân
báo- “Thêm được một người, tổ mình càng mạnh, thả sức mà hoạt động” Như
đoán được chú em nuôi xinh.trai, bồng bột, nhẹ dạ đang nghĩ gì, Nguyễn
Trì làm vẻ mặt đau đáu, thở dài nói:
– Nếu anh mà được biết quân mình bây giờ đang ở đâu, thì a-lê hấp! Anh sẽ quăng hết những thứ này xuống
sông. – Trì trỏ bộ áo quần, giày, mũ phớt, đồng hồ vàng. – Dù họ có ở
tận rừng xanh, rú đó anh cũng mò tới tìm theo.
Kim hạ thấp giọng:
– Em chắc quân mình không ở xa mô. Có khi ở sát ngay bên nách anh em mình cũng nên…
Làm chi có chuyện đó em- – Nguyễn Trì ném mẩu thuốc lá xuống đất. – đánh
xong là phải tìm đường rút.- Tây, Bảo vệ quân ở đầy thành phố. Việt Minh có ba đầu sáu tay cũng chẳng dám ở lại…
Kim nói gần như thì thầm:
– Rứa anh có dám tham gia hoạt động không?
– Hoạt động cái chi rứa? – Nguyễn Trì hỏi lại giọng ngờ nghệch.
– Hoạt động tình báo!
Nguyễn Trì ghé sát mặt chú em nuôi, giọng run lên hồi hộp: – Nhưng biết chỗ họ ở mô mà đến xin hoạt động em?
– ở đây chứ còn ở mô nữa! – Kim đưa ngón tay cái chỉ vào ngực mình, cặp
mắt long lanh đắc thắng hãnh diện. Nó thích thú thấy Nguyễn Trì cứ nhìn
nó, mặt ngây ra. – Em không giấu gì anh, không phải em theo gia đình hồi cư mô… Em được Trung đoàn cử về Huế hoạt động tình báo. Tất cả
những truyền đơn đó đều do tay em rải cả.
Nó đưa tay lên định phác
một cử chỉ để nhấn mạnh thêm cho điều bí mật quan trọng mà nó vừa tiết
lộ. Bất ngờ tay nó chạm phải một vật cứng và lạnh dắt bên sườn ông anh
nuôi khuất bên trong áo vét tông. Tay nó rụt ngay lại như chạm phải lửa. “Ui trời? Súng lục:“. nói muốn kêu lên vậy mà không thành tiếng. – Hay
là. Nó bàng hoàng nhìn Nguyễn Trì. Nó vùng đứng ngay dậy, định bỏ chạy.
Nhưng ông anh nuôi với bàn tay cứng như sất nguội đã chộp lấy vai nó kéo giằng xuống, và nói qua kẽ răng:
– Ngồi im đó- Cựa quậy tao cho ăn đạn ngay!
Kim-điệu mặt tái nhợt, nhìn ông anh nuôi, giọng như sắp òa khóc:
– Anh Trì, anh mà nở đối với em rứa à?
Nguyễn Trì không trả lời, đưa mắt nhìn sang bên kia đường, đưa hai ngón tay lên búng tách một cái ra hiệu.
Từ dãy phố bên kia đường, một thanh niên mặc áo ca rô, đầu đội bê-rê lệch, quần ống tuýp, đi giày bốt tin trắng, vừa huýt sáo vừa băng qua đường,
đến đứng khép nép trước mặt Nguyễn Trì, Trì nói nhỏ giọng ra lệnh:
– Giữ thằng này ngồi yên tại đây, chờ tao. Việt Minh chính cống đó. Coi chừng để nó thoát là mày phải thế mạng.
– Thưa xếp, thằng em đã canh giữ, thì nó có chạy đằng trời? Thằng mặc áo
ca rô ngồi xuống sát bên Kim đưa tay choàng qua vai ra chiều thân mật,
kiểu đôi bạn tri kỷ khoác vai nhau dốc bầu tâm sự- Kim vừa quay người
lại thì một hóng súng lục thúc đau nhói bên mạng sườn- Hắn gằn giọng
nói:
– Cứ ngồi yên vị như lứa? Mi mà cựa quậy, con “chó lửa” ni tức
mình sủa lên là rồi đời đó nghe! – Hắn thúc mạnh hơn họng súng vào mạng
sườn Kim để nhấn mạnh cho lời hăm dọa. Kim-điệu ngồi chết cứng trên ghế
đá, mồ hôi vã ra, ướt đẫm suốt từ đầu tới chân.
Nguyễn Trì đi đến một bót cảnh sát gần đó.
Chừng hai chục phút sau một chiếc xe “jép” chạy đến đỗ xích sát lề đường,
trước mặt ghế đá, máy vẫn nổ rù rù- Trên xe, ngoài thằng lái xe, còn có
hai tên Bảo vệ quân cầm tiểu liên. Nguyễn Trì từ phía bót cảnh sát đi
NAME = Desktop đến. Hắn đưa hai ngón tay búng đánh tách, ra lệnh cho
thằng mặc áo ca rô:
– đưa nó về Ty An Ninh!
Thằng này đứng lên, xốc nách Kim đứng lên theo dìu đến bên cửa xe, nói:
– Mời chú em lên xe!
Kim như người mất hồn, run rẩy đặt một chân lên thùng xe. Thằng này lên gối thúc mạnh vào lưng Kim.
Mất đà, nó ngã nhào vào trong xe, đầu va phải cái cạnh ghế ngồi, máu lõa ra, chảy đỏ lòm cả mặt.
Chiếc xe rồ máy lao đi, giữa những cặp mắt hãi hùng ngơ ngác cửa những người qua đường.
10
Gần hai giờ chiều. ở Vĩ Dạ, anh Ðồng-râu hết đi ra lại đi vào. Anh bồn chồn nóng ruột, đợi mãi không thấy Kim về. Mâm cơm để phần nó vẫn còn úp
lồng bàn trên phản.
Lượm và tư-dát về từ lúc mười một giờ kém mười
lăm. Hai đứa ăn cơm chưa kịp uống nước, xỉa răng đã phải tất tả mang báo cáo về cho tổ liên lạc ở Sịa. Lần này anh cử Tư-dát cùng đi với Lượm,
để nó quen đường.
Lở khi Lượm vắng mặt, nó có thể đi thay. Theo thông báo của ban quân báo trung đoàn, lần này phải chuyển về Huế khá nhiều
truyền đơn và báo Giết giặc.
Tư-dát cùng đi với Lượm, lở đọc đường gặp chuyện bất trắc, hai đứa có thể giúp nhau, bàn bạc, giải quyết.
Bà o cũng vừa cắp rổ đi chợ. ở nhà chỉ còn một mình anh. Quanh xóm im ắng
khác thường. Xóm này người hồi cư còn thưa thớt. Nhiều nhà còn cửa đóng, then cài, sân đầy rêu, bậc cửa mốc meo.
Anh vào buồng định chợp mắt một tí- Chờ đến ba giờ nêu không thấy Kim về, anh sẽ nhờ bà o lên phố dò la tin tức.
Anh vừa đặt lưng xuống giường, bỗng nghe ở phía đầu xóm có tiếng lao xao lạ tai- Anh bật ngồi dậy dỏng tai chăm chú lắng nghe- Tiếng nhiều bước
chân huỳnh huỵch và tiếng xát quy-lát súng. Tiếng một con chó sủa váng
lên, hốt hoảng. Linh tính dường như báo cho anh biết có sự chẳng lành-
Anh nhảy đến góc buồng, mở thập gạo, thọc tay vào lôi ra một khẩu súng
mô-de, quấn trong cái khăn mặt cũ. Anh mở ra, lau nhanh khẩu súng, tháo
băng đạn, kiểm tra rồi lắp vào và bật chốt an toàn. Ngay lúc đó, phía
trước ngõ nổi lên một tiếng còi chói tai, và tiếng hàng rào bị đạp gãy
răng rắc.
Tiếng hô dữ tợn vang lên:
– Không được để nó chạy thoát!
Biết mình đã bị bao vây, anh Ðồng-râu đạp mạnh bức phên sát đầu chõng tre
(bức phên này anh đã cẩn thận mở bứt nhiều nốt lạt buộc từ trước). Bức
phên đổ ụp’ Anh dẫm lên bức phên đổ lao ra phía vườn sau. Anh thấy lố
nhố giữa những hàng cầy ăn quả, mũ sắt và những họng súng.
– Nó thoát ra phía ni bay ơi Bắn!
Một viên đạn rít, nóng bỏng sát sau gáy anh. Anh cúi khom người, siết chặt
khẩu súng trong tay, bươn về phía bờ tre bên trái khu vườn.
Tiếng bọn giặc nhao nhao hò hét:
– đứng lại? Ðứng lại! Hàng thì sống!
Súng nổ từng loạt, tiếng chân rầm rập đuổi theo anh Ðồng-râu vọt qua bờ tre- Gai tre móc áo, kéo rách toạc từ ngực ra lưng.
– Bắt sống? Bắt sống, Vòng ra bên trái đón đầu nó.
Tiếng bọn giặc la hét rầm rầm. Anh vẫn chạy quay khẩu mô-de, bắn một phát
qua vai. Một tiếng kêu rú đau đớn- ôi? Tiếng người ngã đánh uych. Nhiều
tiếng la ré.
– Thằng ni có súng Cẩn thận đấy?
Gặp một con đường
kiệt, anh rẽ ngang định lao ra bờ sông- Nhưng muộn mất rồi. Nhiều họng
súng đón đầu anh- Cùng đường, anh lùi lại, vọt bừa qua mấy hàng rào đầy
gai, bươn đến một ngôi đình bị phá hoại chỉ còn trơ mấy bức tường. Anh
vọt mấy bậc tam cấp xây đá, lên nền đình ngổn ngang gạch vụn Ðưa mắt bao quát địa hình, anh đứng nép sau bức tường rạn nứt, cao quá đầu- Anh cúi khom người nhìn qua khe nứt, thấy bốn năm tên giặc, cầm súng lăm lăm
chạy vào sân đình, mắt nhớn nhác tìm kiếm.
Một thằng cao lòng khòng, tay cầm khẩu “côn-đu”, vẫy vẫy ra lệnh cho những thằng trước sân đình:
– Chặn tất cả các lối ra xóm! Hắn đang núp sau mấy bức tường nứt kia thôi!
Bắt tay lên miệng làm loa, tên này gọi to:
Ðồng-râu! Bỏ súng hàng đi! Chúng tao sẽ tha chết, Chống cự vô ích! Mày không thoát nổi mô!
Anh Ðồng-râu bàng hoàng trong khoảnh khắc “Tại sao tụi hắn biết tên mình! Thôi đúng rồi, Chắc là thằng Kim…“.
Một loạt đạn trung liên bắn thẳng vào bức tường anh đang nấp, cắt ngang ý
nghĩ của anh. Vôi vữa gạch vụn bay rào rào quanh anh. Anh chỉ nòng khẩu
Mô-de qua khe nứt, nhắm đúng ngực thằng chỉ huy, siết cò- Trượt! Viên
đạn bay vù qua vai hắn, làm đứt tung cái cầu vai áo khía. Thằng này nổi
nóng, vẫy khẩu “côn” bắn liền một băng vào khe tường nứt.
Anh
Ðồng-râu đổi vị trí bắn. Anh luồn sang bức tường bên phải, có cái cửa
tròn chữ Thọ. Anh quỳ xuống nâng súng ngắm một thằng cầm tiểu liên“Tôm-sơn” đang cúi lom khom, lò dò bước lên bậc tam cấp. Anh bắn liền
hai phát. Tên giặc đang cúi bỗng dướn thẳng người lên, cổ ngay ra như bị hóc xương, cặp mắt trợn ngược, miệng há to như sắp quát mắng. Bất thần
hắn ngã vật ra đằng sau, gáy đập mạnh vào thềm đá. Khẩu tiều liên văng
sang một bên. Hắn co quắp giẫy giụa, kêu ú ớ, và một dòng máu đỏ tươi
vọt ra chính giữa trán.
Ðạn hết, anh thò tay vào túi áo móc mấy viên
đạn dự trữ, định lắp tiếp vào súng. Nhưng ngay lúc đó, một tên giặc đội
mũ sắt, vòng ra phía sau ngôi đình, nhô đầu lên khỏi bức tường đổ. Anh
chưa kịp quay đầu lại, hắn đã chĩa khẩu tiểu liên vào lưng anh, kéo hết
một băng đạn. Cả băng đạn mấy chục viên ghim hết vào lưng anh.
Anh
chết tức khắc. Thân hình anh đổ nhào xuống cái bệ vôi có đặt những chiếc bát nhang sành sứt mẻ. Tay phải anh vẫn nấm chặt khẩu mô-de hết đạn.
Bàn tay trái ngón quặp chặt bốn viên đạn vừa móc trong túi ra. Mái tóc
rễ tre rậm lù xù thoáng điểm những sợi bạc, mồ hai dính bết trước trán.
Chòm râu quai nón vênh ngược, bám trắng bụi vôi, đôi mắt có nhiều nếp
nhăn rẽ quạt ở đuôi mắt mở to bất động.
Bọn giặc xúm đen xúm đỏ quanh xác anh. Chúng bẻ những ngón tay anh ra tước lấy khẩu súng và mấy viên
đạn. Tên chỉ huy ra lệnh lấy dây dừa buộc hai chân anh, kẻo xác ra tận
đường cái. Một chiếc Ô tô tải G.M.C; thùng xe vải bạt bít kín, đỗ ở đó.
Trong góc thùng xe, Kim-điệu mặt mũi tím bầm, sưng húp, ngồi thu lu, mặt gục xuống đầu gối.
Chính nó đã dẫn đường cho bọn giặc vây bắn anh
Ðồng-râu. Sự việc xảy ra khá đơn giản: Mười một giờ trưa hôm đó. Nguyễn
Trì đưa Kim về đến Ty An Ninh.
Lúc này nó đã rõ ông anh nuôi yêu quý, mà một giờ trước đãy nó có ý định giúp đỡ, dắt dẫn vào con đường hoạt
động tình báo, lại chính là trưởng ban Di động của Ty An Ninh. Ban Di
động của hắn đang lồng lộn tìm kiếm dầu vết, manh mồi của trận tấn công
đồn Hộ Thành và rải truyền đơn đêm qua. Cách đây mấy hôm các quan thầy
Pháp bên sở mật thám Phòng Nhì vừa “xà lù” Ty An ninh là kém cỏi, bất
lực. Việt Minh ngày càng làm mưa làm gió ngay trước mũi mà không tóm nổi một tên nào?
Cả Ty An Ninh lo sốt vó trước lời mắng mỏ của quan
thầy. Dùi đánh đục, đục đánh sảng. Gã Ty trưởng trút hết nỗi lo sợ bực
dọc lên đầu hắn, người chỉ huy đội quân điều tra, chỉ điểm của Ty. Gã
gọi hắn là “Trưởng ban ăn hại“.
Một sự may mắn tình cờ, hắn được gặp lại chú em nuôi quý hóa…
Chỉ sau mấy cái tát, mấy cú đấm của tên Năm-ngựa trước kia là dân dao búa
côn đồ, bây giờ là chuyên nghiệp tra tấn của ty, Kim-điệu đã phun ra
hết. Cả Ty An Ninh mừng rơn. Một mặt, tên Ty trưởng cho điều một trung
đội Bảo vệ quân về Vĩ Dạ, do Kim dẫn đường, vây bắt anh đồng-râu. Mặt
khác, Nguyễn Trì dẫn một tồ Di động viên về đầu cầu Bao Vinh đón bắt
Lượm và Tư-dát từ Sịa trở về.
Bọn Bảo vệ quân vứt xác anh đồng-râu
vào thùng xe, ngay trước mặt Kim. Cái xác nằm ngửa. nhìn thấy cái vạt
ngực áo bà ba đũi Mỹ Lợi thân thuộc của người chỉ huy, đầm đìa những
máu, và cặp mắt anh mở trừng, bất động, Kim kêu thét lên, hãi hùng,
hoảng loạn. Nó ôm chặt lấy tên Bảo vệ quăn ngồi cạnh như cầu xin sự che
chở.
Xe nổ máy, chở xác anh về đến đầu đập Ðá. Chúng đỗ xe, lôi xác
anh xuống đặt nằm trên vạt cỏ sát lề đường. Cạnh xác chúng cắm một tấm
biển có dòng chữ:
”Tên Ðồng-râu. Việt Minh đầu sỏ chỉ huy đánh đồn Hộ Thành và các vụ ám sát nhân viên nhà nước đã bị Ty An Ninh Thừa Thiên
điều tra phát giác, phối hợp với Quân đội quốc gia lùng bắt được và bắn
chết tại Vĩ Dạ vào lúc ba giờ bốn lăm phút ngày..-. tháng.-.. năm Chúng
bêu xác anh tại đấy suốt ba ngày ba đêm khi đã gần thối rữa mới đem
chôn.
11
Lượm và Tư-dát về đến trạm liên lạc khi mặt trời đã xế bóng. Trạm đóng trong nhà một cán bộ Việt Minh xã ở sâu cuối ngõ xóm.
ổ trạm lúc này chỉ có Hiền và Bồng. Châu đi liên lạc lên chiến khu từ
chiều hôm kia chưa về. Công việc của tổ liên lạc khá vất vả. Chỉ có ba
đứa mà phải lên về chiến khu xoành xoạch. Ðường từ Sịa lên chiến khu
phải băng qua nhiều trảng cát, vượt đường quốc lộ Một lội qua mấy con
sông, len lỏi qua nhiều xóm ấp nằm sát bên vị trí địch, đi hàng mấy giờ
liền dọc những sườn đồi đá sỏi, gốc cỏ tranh mọc lởm chởm nhọn sắc như
gai..
lúc lên về chiến khu, ba đứa phải cải trang làm trẻ chăn trâu
đi tìm trâu lạc. Ðó là hình thức cải trang thuận tiện, che mắt giặc tốt
hơn cả.
Ðầu đội nón mê (tài liệu thường cài trong lá nón), tay cầm
roi, áo quần cộc rách vá tứ tung, bùn lấm từ đầu đến chân; dọc đường, hễ gặp người lớn có khi là tề dõng. Bảo vệ quân, là chúng lại mếu máo hỏi: “Anh ơi chú ơi, hoặc ông ơi, có thấy con trâu Ô sừng quặp của tui chạy
lạc qua đây không?” Bồng mắc bệnh gì ngoài da không biết, cứ đến mùa
đông da nổi vẩy lên như vẩy rắn, cả đội gọi nó là Bồng-da-rắn. Nó không
chịu, bảo vẩy nó giống vẩy trăn hơn. Nhưng cả đội không đứa nào chịu cải tên cho nó là Bồng-da-trăn, cứ gọi Bồng-da-rắn. Nó ức lắm, mấy lần sinh sự đánh nhau.
Bồng-da-rắn trước khi vào Vệ Quốc đoàn làm đủ nghề, bán đậu phụng rang, bắp rang, “bánh mì nóng mới ra lò”, “Cà-rem” v.v…
Châu có một vết rám ở má bên trái, như bị lửa cháy sém, các bạn gọi
Châu-sém. Châu-sém là con nhà thuyền chài trên sông Hương. Châu-sém trạc tuổi Hiền, nhưng khỏe gấp hai gấp ba. Người nó đen trùi trũi, tay chân
đã có bắp thịt săn chắc như thừng neo thuyền.
Bồng-da-rắn và Châu-sém cải trang làm trẻ chăn trâu thì không còn phải bàn. Như lột. Riêng Hiền trắng trẻo, xinh trai, dáng dấp đặc biệt học trò thành phố, đóng giả
chăn trâu dễ lộ lắm. Nhưng nó vốn là đứa cứng đầu cứng cổ, không dễ gì
chịu hàng trước khó khăn. Công việc càng khó khăn càng say mê hấp dẫn
nó. Nhận lấy những việc thật khó, ít ai làm nổi, rồi làm tròn một cách
xuất sắc, đó là điều nó luôn luôn mơ tưởng. Ngược lại; những việc dễ
dàng làm cho nó buồn chán bỏ dở.
Khi mới bắt tay vào việc đi liên lạc lên chiến khu, Bồng-da-rắn, Châu-sém đều tỏ ý lo lắng, không tin tưởng
Hiền có thể đóng giả trẻ giữ trâu. Chúng nói:
”Nước da mi trắng như
bột lọc, bàn tay bàn chân sạch bong như tay chân mấy o nữ sinh Ðồng
Khánh rứa mà mi đòi giả đò đứa đi giữ trâu, thì tụi Tây, tụi Bảo Vệ Quân có mù cũng biết là giả đò! Hay thôi mi ở nhà giữ nhà đề hai đứa tau đi
cũng đủ.“.Hiền cười:
C- ảm ơn lòng tốt của tụi bay. Nếu ở nhà giữ nhà thì tao ở quách nhà tao, việc chi phải lặn lội đi Vệ Quốc Ðoàn làm chi cho mệt?
Và cũng từ hôm đó, nó cởi trần, mặc quần đùi chạy ngoài đồng cát dang nắng ngày này qua ngày khác-Chỉ mấy ngày mà tóc tai, da thịt nó khét lẹt mùi nắng- Nó để đầu tóc bù xù, tóc phủ gáy. trố như tổ quạ.Vốn là đứa sạch
sẽ nhất đội, nhưng bây giờ nó tập ăn ở nhớp còn hơn cả Bồng-da-rắn là
đứa nồi tiếng ở nhớp. Tay chân nó chỉ rửa qua quýt, móng tay móng chân
ghét dắt đen kịt. Tối đi ngủ, nó học Châu-sém, Bồng-da-rắn rửa chân khô: Ngồi lên chõng, xoa xoa hai bàn chân vào nhau, vỗ đánh bép một cái, thế là xong. Ðêm đầu tiên ngủ theo lối “rửa chân khô”, nó trằn trọc hoài
không sao ngù được. Cái cảm giác gai gai, sạn sạn, nhớp nhúa ở hai bàn
chân như ngấm khắp cơ thể nó, làm nó mất ngủ- Nó đổi bộ áo quần đẹp nhất của nó lấy bộ áo quần vá chằng vá đụp, hôi rinh rích của một thằng bé
chăn trâu trong xóm- Lúc mặc bộ áo quần này vào người da thịt nó nổi hết gai ốc. Những hôm không phải đi liên lạc, nó ra bãi thả trâu, đánh bạn
với bọn giữ trâu. Nó học cách gọi trâu lạc, nghé lạc: “Nghé ơi, nghé
ơi!“..- Nó cỡi những con trâu đang nhởn nhơ gặm cỏ, nằm ép bụng lên lưng trâu để quần áo, da thịt nó ướp mùi trâu.
Chỉ sau chưa đầy một tháng, Tư-dát gặp lại nó, suýt nữa không nhận ra- Tư-dát há miệng trợn mắt kêu lên:
– Ui chao! Mi đó à Hiền?
Vẻ sửng sốt, ngạc nhiên của Tư-dát làm Hiền thích thú hãnh diện ra mặt.
Thích thú và hãnh diện không kém gì những người vốn nghèo khổ, rách rưới nay trở nên giàu có, trưng diện làm bạn cũ suýt không nhận ra.
Trong ba đứa, nó đi bộ yếu nhất. Hồi còn ở nhà chân nó mấy khi rời khỏi được
dép. Gót chân đỏ ong không có một vết nứt, một tí chai. Buổi đầu đi liên lạc lên chiến khu trở về, hai bàn chân nó sưng húp, gót chân nứt nẻ,
rườm máu. Bồng-da rắn, Châu-sém thương nó quá. Hai đứa xúm lại chăm sóc. đứa nấu nước nóng, đứa đi mượn chậu hòa muối cho nó ngâm chân. Hai đứa
nhìn gan bàn chân nó, xót xa nói:
– úi chao, mi đi thêm vài lần nữa e què mất! Thôi để hai đứa tao đi thay cho.
Thằng Hiền lắc lắc cái đầu tóc bù rối như tổ qua nói giọng ông cụ non:
Hai đưa mi có đi thay lau cũng chỉ thay được năm bảy lần, chứ có thay được hết cả đời tau không?
– Rứa mi định đi liên lạc hết cả đời mi à?
– Ư, tau nghĩ kỹ rồi, tau phải rèn luyện cặp giò để làm chiến sĩ cách mạng như ông Minh-trâu mà thằng Lượm vẫn kể cho tau nghe.
– ông Minh-trâu là ông mô rứa?
– ông là đồng chí cách mạng với cha cậu Lượm. ông tên Minh nhưng dáng
người cục mịch đen đúa như cụ trâu, nên các đồng chí ông đặt biệt hiệu
Minh-trâu. Hai đứa mi chưa biết chứ thằng Lượm là con nhà cách mạng nòi
đó. Cha hắn làm chiến sĩ cách mạng từ thời tụi mình chưa đẻ, bị Tây bắt
rồi vượt ngục mấy lần- Tụi mật thám Tây bắn chết cha hắn ở nhà tù Côn
sơn lúc hắn mới có hai tuổi. ông Minh-trâu làm chủ nhiệm Việt Minh huyện Hương Thủy. Hồi cách mạng tháng Tám, ông chỉ huy cả huyện nổi dậy cướp
chính quyền.
Ngày còn hoạt động bí mật, ông chuyên việc đi liên lạc
cho Ðảng Cộng sản- Mà có phải đi liên lạc kiểu ấm ớ như mấy đứa mình từ
đây lên chiến khu, từ chiến khu về đây mô? ông đi phải đi từ Huế vô đến
Công Tum Ðắc Lắc, rồi ra tới Nghệ An, Thanh Hóa.
– Nhưng chắc ông ta đi mô, tàu hỏa?
– Ði tàu hỏa Ô tô, thì nói làm chi! ông toàn đi bộ, xuyên rừng mà đi!
Mang toàn công văn tài liệu của Ðảng Cộng sản mà đi tàu hỏa, Ô tô, để
mật thám tóm cho rồi đời à!
Châu-sém, Bồng-da-rắn lè lười khiếp phục.
Thằng Lượm kể chi ngó hai bàn chân ông cũng đủ biết ông đã đi bộ mấy nghìn
mấy vạn cây số. Bàn chân to mà vuông như lưỡi cuốc tượng, Gan bàn chân
dày cộm toàn chai, gót chân nứt nẻ như củ sắn bở luộc quá chín. Ði vấp
phải mảnh lu, mảnh ghè, kêu cái cong!
Làm chủ nhiệm Việt Minh huyện mà ông vẫn cứ đi đất, chẳng có thứ giày dép mô vừa chân ông ta cả…
Hiền nhúng hai bàn chân sưng húp, rát bỏng vào chậu nước muối nóng, mắt đăm
đăm nhìn ra trảng cát chói nắng. Nó nói, giọng nghiêm trang như muốn thổ lộ một niềm tâm sự thầm kín, một nỗi áo ước nung nấu từ lâu:
– Sau
này lớn lên, nếu tau cũng được vào đảng Cộng sản, đảng có hỏi tau: “Ðồng chí Hiền muốn nhận công tác chi?“. Tau sẽ xin với đảng: “Cho tui được
đi liên lạc cho Ðảng như ông Minh-trâu“.
– Rứa mi không đi làm xiếc nữa à? – Bồng-da-rắn thật thà hỏi?
– xiếc xót chi! Tại hồi đó còn con nít nên tao hay thích loăng quăng.
Nó làm như bây giờ nó đã người lớn lắm, và cái hồi còn thích đi làm xiếc ấy đã cách đây hàng bao nhiêu năm.
Châu-sém và Bồng-da-rắn cũng lây niềm mơ ước sôi nổi của nó. Hai đứa cùng nói:
– Lớn lên tau cũng sẽ xin vô Ðảng Cộng sản như mi.
– Có được không mi hè? VÔ Ðảng Cộng sản là phải tài giỏi lắm, chứ mấy đứa liên lạc ấm ớ như tụi mình thì ai cho vô. – Châu-sém nói.
– Ðể hôm
mô gặp anh Ðồng-râu tụi mình hỏi thử coi- Giọng Hiền lộ vẻ băn khoăn. –
Tau nghe lỏm mấy anh trên ban Tham mưu trung đoàn nói anh đồng-râu là
Ðảng viên Cộng sản từ thời còn bí mật.
Bồng-da-rắn nói:
– Thằng
Vịnh-sưa mà còn sống nhất định hắn phải được vô đảng Cộng sản- Hồi ở mặt trận Xê, tao hay nghe các anh lớn bàn nhau: Vô đảng Cộng sản trước hết
là phải anh dũng. Cách mạng cần việc chi, làm việc đó Chết cũng không
sợ. – Nó bỗng la lên, hết sức bất ngờ:
– Có hai con gà trống nhà ai đang đá nhau ngoài ngõ ghê quá bây ơi Ta ra coi đi!
Thế là cả ba đứa chạy ùa ra ngõ, xúm quanh đôi gà trống nhà ai đang cơn say máu chọi nhau, cánh đập phành phành, bụi đất, lông, bay mù. Mỗi cú đá
hay, ba đứa đều nhảy dựng lên, cười reo, hoan hô, cổ vũ.
12
Lượm và tư-dát sửa soạn lên đường trở lại Huế thì châu-sém từ chiến khu về, tay xách ba đòn bánh tét khá to. Nó reo lên mừng rỡ:
– Hay quá? May tau về vừa kịp không thì ba đòn bánh tét ni để mấy hôm chờ mi, thiu mất.
Lượm hỏi:
– Bánh chi đó?
– Giết giặc!
Lượm hiểu ngay trong ruột bánh là báo “Giết giặc”, tờ báo kháng chiến của tỉnh Thừa Thiên.
Ngoài ba đòn “Giết giặc còn bốn đòn “truyền đơn đưa về Sịa từ hai hôm trước. Hai đứa phải mang cả bảy đòn này đưa về Huế.
Tư-dát cười hề hề:
– Mấy ông Tham mưu trung đoàn mất lập trường quá. Vệ Quốc đoàn mình thì
đói vàng mắt lại cứ gửi bánh tét hết đòn to, đòn nhỏ cho Tây với Việt
gian ăn!
Hiền hỏi:
– Truyền đơn rải còn dễ chứ báo Giết giặc thì tụi bay làm răng?
Lượm nói:
– Lúc đầu tụi tau cũng lúng túng lắm, không biết làm cách chi để đồng bào đọc được- Nếu đem rải như truyền đơn thì tờ báo to rứa, ai dám lượm?
Sau anh Tư-dát nhà mình, – nó đưa mắt nhìn Tư-dát cười, – nghĩ được một
mẹo- Mua báo Bình minh của tụi Việt gian, khổ cũng vừa in tờ Giết giặc,
cắt lấy đầu đề báo, dán thay vô đầu đề báo Giết giặc. Rứa là mũ thì Bình minh mà đầu thì Giết giặc. Ba đứa tau cứ việc chia nhau báo, đem đi đón công khai giữa ban ngày, dán đúng vô những chỗ tụi hắn thường dán báo-
Ðồng bào xúm xít tha hồ đọc.
Hiền, Châu-sém, Bồng-da-rắn ôm lấy Tư-dát vật xuống đất, cù cho một trận.
– Trời ơi, mi khôn thiệt! Mi cũng là loại cách mạng nòi.
Tư-dát lăn lộn dưới đất cười chảy cả nước mắt đứt dây lưng quần thì ê chề lắm!
Lượm hỏi Châu-sém:
– Tình hình chiến khu dạo ni ra răng? Ðội mình còn ở trên đó hay về đồng bằng hoạt động?
– à, tau quên chưa nói cho tụi bay biết. Tụi tây vừa kéo lên đóng đồn ở
Ðất đỏ, cách chiến khu chỉ non bốn cây số Nghe nói tụi Tây đóng đồn ni
toàn là quân thiện chiến nhất nhì Ðông Dương- Tụi hắn muốn chặn ngang cổ họng chiến khu, không cho đồng bằng tiếp tế lên.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng bồn chồn của các bạn, nó nói thêm như an ủi. – Nhưng ăn thua chi!
Chặn đường đó ta đi đường khác. Chán vạn chỉ đường! Chừ nhà cửa chiến
khu mọc lên nhiều lắm. Có cả bệnh viện, xưởng bào chế, xưởng quân giới,
nhà Văn hóa đại chúng to rộng như cái đình. Còn đội mình không ở trong
núi xanh nữa mà ra làm lán ngoài tiền chiến khu, ngay trên bờ sông Ô
Lâu.
Các tổ được phân công về đồng bằng hết. Tổ bám đường quốc lộ
theo dõi xe cộ giặc đi lại hàng ngày, tổ bám vị trí giặc nắm tình hình
tin tức càn quét, hành quân.
Công việc tụi hắn cũng vất vả gớm lắm
bay ạ. Cả đội chỉ còn lại thằng Mừng với thằng Quỳnh-sơn-ca ở nhà làm
liên lạc cho đội trưởng. Hai đứa nhỏ mà đau luôn, nên đội trưởng bắt
phải ở nhà. Tụi hắn khóc đã gớm. Ðội trưởng phải mua chè sắn dỗ mãi mới
chịu nín. Thằng Mừng dạo ni chăm học lắm. Mấy lần lên chiến khu, tau đều gặp hắn ngồi trước cửa lán, cầm tờ báo Giết giặc, đánh vần đọc ê a. Lần vừa rồi lên, tao thấy hắn đang cởi trần phơi nắng, giăng áo ra bắt rận. Tau ngứa miệng nói chơi. “Mi đọc báo Giết giặc đó à? Có tin chi hay
không?” Hắn cau mặt, xạc tau luôn: “Anh ăn nói ba láp quá! Ai lại đi ví
cái áo rách đầy rận ni với tờ báo của Chiến khu giết giặc. Ui chao,
giọng hắn răng mà giống đúc giọng thằng Vịnh-sưa hồi ở Huế. Thằng
Quỳnh-sơn-ca mới làm được bài hát “Sông Ô Lâu kháng chiến”, hay lắm. Cả
chiến khu ai cũng hát- Trung đoàn trưởng, chính ủy đều khen hay- Trung
đoàn trưởng có viết thư gửi anh Dồng-râu đây, dặn anh mua cái đàn,,măng tre” “măng lồ-ô” chi đó, lần sau tụi bay mang ra đây để tao xách lên
cho ông, ông thưởng cho hắn.
Châu-sém moi trong cán cái roi trâu ra
một mảnh giấy cuộn tròn đưa cho Lượm- Tư-dát cầm đọc thư của Trung đoàn
trưởng gửi anh Ðồng-râu, dặn anh tìm mua một cái đàn măng-đô-lin loại
thật tốt, để thưởng cho em Quỳnh-sơn-ca đã có công sáng tác được một bài hát hay về dòng sông Ô Lâu, dòng sông của chiến khu cách mạng.
Tư-dát cười ngặt nghẹo:
– Ðàn măng-đô-lin mà mi nhớ ra thành đàn măng tre, măng lồ-ô, thì đến Bụt trên chùa cũng không nhịn được cười!
Châu-sém, cũng cười:
– Thì ai biết mô, cứ nghe nói măng là tao nghĩ là măng tre, măng lồ-ô,
chứ cái măng-đô-lin thì cha ai mà nhớ được. ổng thử dặn tau mua cá coi.
Có giống cá trời tau cũng nhớ!
13
Sắp đến gần cầu ván Mậu tài, Lượm nói với Tư-dát:
– Mi đưa bánh tét đây tao xách cho. Mi đi trước chừng trăm bước, giả đò
bắn ná. Thấy có chi động dạng thì giương ná lên như sắp bắn, ra hiệu cho tao biết.
Tư-dát trao bảy đòn bánh tét cho Lượm, rút ná cao su trong túi ra, lắp đạn, đi vượt lên trước.
Bước lên cầu ván, Tư-dát lại gặp thằng Tặng ngồi vắt vẻo bên mép cầu câu cá.
Lúc sáng qua đây, hai đứa đã gặp nó ngồi ở đó rồi.
Lượm giới thiệu Tặng với Tư-dát. Hôm trước nó đã kể chuyện cho cả tổ nghe
trường hợp oái oăm nó làm quen với thằng Tặng. Bây chừ được gặp mặt,
Tư-dát thích lắm, cười nói:
– Không khéo mi rồi thành ông Lã Vọng mất.
Lã Vọng là việc chi không biết, chỉ biết là mới sáng hôm qua, thu tóm được một thằng Vê-giê đi qua đây Vê-giê chính cống chứ không phải loại
Vê-giê ấm ớ như thằng ni mô. – Tặng cười khì khì chỉ vào Lượm.
Lượm sờ cằm:
– Ðúng là đánh nhau bể đầu mới nhận ra anh em chú bác. Cằm tau vẫn còn hơi ê ê.
– Rứa cho hai đứa bay đứng chờ đây, tau chạy về nhà chặt cây mía đến ăn
là hết ê ê ngay. Nó định đứng lên chạy về nhà chặt mía, nhưng Lượm nói:
– Thôi Tặng ạ, để khi khác. Lần này hai đứa mình có việc vội lắm, phải đi ngay cho kịp.
Tặng nhìn hai đứa, vẻ ái ngại:
– Cuộc đời vê cu-đê coi bộ cũng tất tả gớm hè!
Tư-dát vừa cười vừa ngâm nga:
”Ðời cách mạng từ đây tui đã hiểu. Dấn thân vô là phải chịu tù đày- Là gươm
kề tận cổ súng kề tai “ Mi chưa nghe nói đó à? – Nó bỗng nhìn xuống nước kêu ầm lên: Giật! Giật! Phao chìm rồi! – Nó chộp lấy cần câu trong tay
Tặng, giật phắt một cái thật mạnh làm lưỡi câu dính con cá rô văng ngược lên cành si và mắc luôn trên đó. Con cá bị treo mỏ giẫy giụa như điên,
làm chỉ câu càng quấn chặt thêm vào cành si.
Tư-dát xắm nắm định trèo lên gở. Tặng nói:
– Ðể đó tau gở cho. Hai đứa bay cứ đi đi cho kịp công việc. Này! cái đời
cách mạng chi mi vừa đọc đó, mi viết giúp cho tau vô tờ giấy, tao đánh
vần đọc chơi nghe!
Ðó là thơ, – Tư-dát nhìn Tặng ngạc nhiên, – mi cũng thích thơ à? Bài đó dài lắm, để tau chép hết cả bài cho mi, tha hồ đọc.
– Nì, có viết nhớ viết rõ rõ mà chữ to vô nghe. Ðây mới học bình dân, chữ thảo mà ngoằn ngoèo như chỉ câu rối là đây xin hàng đó nghe!
Nghe nó nói, tự nhiên Tư-dát thấy gương mặt Tặng trở lên sáng sủa, thông minh và dễ thương quá chừng.
Bây giờ trở về, nhìn thấy Tặng ngồi câu, Tư-dát mới chợt nhớ là quên chưa chép thơ cho nó. Tư-dát cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ.
Bên cạnh chỗ ngồi. Tặng để sẵn hai đẵn mía tím, gióng rất dài, chặt rất đều như đo mà chặt. Hai đẵn mía để dằn lên một tờ giấy trắng khổ rộng, có
kẻ dòng.
Tư-dát hỏi:
– Ðược mấy con rồi?
– Một trê, một diếc. – Tặng cầm một đẫn mía đưa cho Tư-dát. – Phần của mi. Còn đây là tờ giấy để mi viết thơ đời cách mạng.
Tư-dát xua tay:
– Thôi, thôi, giấy thì ở Huế thiếu chi. Mi để đó mà học. Lần sau đi qua
đây tau nhất định sẽ mang thơ cho mi. Tau sẽ chép đẹp như chữ in, không
cần biết chữ cũng đọc được? Thằng Lượm đang đi sau kia- Chừ tao phải đi
cái đã… Tau làm nhiệm vụ xích hầu. Tư-dát vừa xướt mía ăn vừa vượt
nhanh qua cầu để giữ đúng cự ly một trăm bước.
Lượm bước lên cầu. Tặng đứng lên, đưa mía cho Lượm.
– Cây mía ni tau chặt đúng cái bụi cây lần trước đó.
Ngọt hết chê!
Tặng chợt nhìn trật xuống xách bánh tét trong tay Lượm bằng cặp mắt ranh mãnh.
– Bánh tét mua à?
– Không- Của bà cụ quen ở Sịa gửi cho con gái bán hàng nước ở Cầu Ðông Ba cũ.
Tặng cười tủm tỉm:
– Bà cụ cậu quen chắc là hay lừa đảo ghê lắm Bánh gửi cho con gái ngó bộ thì to, mà xách thì nhẹ bỗng.
Chắc bên trong, bà chỉ độn toàn giấy nhật trình.
Nhận xét của Tặng làm Lượm giật bắn người. Ðó là một sơ xuất mà nó và tổ
liên lạc không nghĩ ra. Những đòn bánh tét này xách quá nhẹ.
Nó nói,
giọng khâm phục: – Cậu mà làm Việt Minh thì chết cha Việt gian! Cậu mà
làm Việt gian thì chết tổ Việt Minh? Nhưng cho biết làm răng hè? Không
thể mở ra mà chêm thêm đá vô cho nặng được… Mà cứ xách kiểu ni về đến
Huế, lỡ gặp phải tụi kiểm soát cũng khôn như cậu thì rồi đời.
Tặng nghênh nghênh cái đầu húi “cua” gần như trọc, cái trán nhăn, vẻ nghĩ ngợi:
– ừ gay thiệt! Mở ra thì lôi thôi lắm. Chỉ còn một cách lả phải giả đò xách nặng…
Tặng cầm lấy xâu bánh tét trong tay Lượm, đi thử qua cầu. Một vai nó lệch về một bên, bàn chân phía tay xách dẫm lên ván cầu vẻ nặng hơn hẳn bàn
chần kia.
Lượm nhìn theo càng thêm cảm phục: “Trời ơi, điệu bộ nó mới tuyệt chứ! Nhìn đúng như nó đang xách xâu bánh tét thật, nặng hàng bảy
tám kí lô”! Tặng vòng lại đưa xâu bánh tét cho Lượm:
– Cậu đi đi, không thì về đến Huế tối mất!
Xách xâu bánh tét, qua khỏi cầu được một đoạn.
Lượm quay đầu lại. Tặng đang đứng giữa cầu nhìn theo cười ranh mãnh, đầu gật gật như có ý bảo- “Ðược đó, Ðược đó” đi như rứa được đó! Cứ rứa mà đi
nghe?”.
14
Nguyễn Trì đội mũ phớt, đeo kính rậm, mặc bộ áo quần
ga-bạc-đin màu tro, ngồi vắt chéo chân trong tiệm cà phê nhỏ mới mở,
cách cầu Bao Vinh chừng ba trăm thước. Hai tên nhân viên di động đứng ở
bên kia đường.
Mỗi đứa dựa lưng vào một gốc cây, cách nhau vài trăm thước, vẻ như người đi đường dừng lại nghỉ chân.
Ba tên chó săn rình phục ở đây từ lúc một giờ ba mươi phút chiều. Coi bộ cả ba bồn chồn nóng ruột lắm.
Nguyễn Trì ngồi khuất sau tấm rèm cửa sổ nhìn ra đường, một tay lần lần trên
má nặn trứng cá, mắt hết nhìn phía cầu Bao Vinh lại nhìn đồng hồ đeo
tay. Hắn đã gọi đến cốc cà phê thứ ba, đốt hết điếu thuốc lá này đến
điếu khác.
Theo lời khai của thằng Kim thì tên Lượm thường đi liên
lạc về Sịa vào lúc mười giờ sáng và trở lại Huế khoảng ba bốn giờ chiều. Sao đến bây giờ đã gần bốn rưỡi, vẫn chưa thấy bóng hắn mò về? Hay nó
về rồi nhưng bằng con đường khác? hay chiều nay nó không về? Mỗi lúc hắn càng thêm tức tối nóng ruột. “ông nội mi! – Hắn gầm gừ chửi thầm, – tau mà tóm được, trước tiên tau phải cho mi rụng hàm răng cửa?” Bàn’ tay
hắn đang đặt trên đùi siết lại thành nắm đấm. Cánh tay giật giật như lên cơn động kinh- Hắn khoái trá tưởng tượng đến cái phút được giáng cật
lực nắm đấm vào miệng cái thằng đã từng làm cho hắn phải vô cải hối thất hồi ở Trung đoàn bộ..- Tự nhiên hắn nhếch mép cười gằn, làm o bán hàng
cà phê liếc nhìn hắn, lo lắng, ngơ ngác.
Toàn bộ con người hắn, từ
diện mạo đến cử chỉ toát ra cái vẻ hung hãn, liều lĩnh của kẻ phản bội,
quyết bán mình cho giặc, vì tiền bạc và cả vì thù hận.
Ngày Huế vỡ
mặt trận, hắn theo đơn vị chạy ra đến Hiền Sĩ thì bỏ trốn. Hắn quanh
quẩn trong vùng này cho đến ngày bọn Pháp tràn đến. Hắn ra hàng giặc và
tâng công bằng cách chỉ cho chúng bắt và bắn chết ba chiến sĩ bị thương
không rút kịp, sống trà trộn trong dân- Hắn lại chỉ cho giặc đào được
hai khẩu đại liên- hốt kít của đại đội liên pháo chôn giấu, mà do một sự tình cờ hắn biết được. Bọn giặc đưa hắn về Huế và cho làm trưởng ban Di động Ty An Ninh.
Thật ra, trong nghề mật thám, hắn chẳng có tài ba
gì, chỉ là loại lính mới tò te. Nhưng được cái hắn rất táo tợn, liều
lĩnh và hay gặp vận may- Như việc bất ngờ gặp chú em nuôi sáng nay chẳng hạn.
Sau vụ quân ta đột kích đồn Hộ Thành và rải truyền đơn, dán báo Giết giặc, bọn Pháp hết sức lo lắng và tức giận- Vì ảnh hưởng của vụ
này trong dân chúng quá lớn. Ba tổ chức mật thám của Pháp và ngụy quyền.
Phòng Nhì, sở Mật thám Liên bang và Ty An Ninh dưới sự chỉ huy chung của tên
quan ba mặt thám Sô-lê, đã huy động gần hết lực lượng tác chiến để điều
tra manh mối. Quan ba Sô-lê còn treo giải thưởng ba ngàn đồng Ðông Dương cho nhân viên nào phát hiện và bắt được những kẻ có liên quan trong vụ
này.
Nhờ gặp chú em nuôi mà món tiền thưởng đó.
Nguyễn Trì coi như đã cầm chắc trong tay.
sau khi cùng với đội hành động bắn chết anh đồng-râu ở Vĩ Dạ. Nguyễn Trì
dẫn hai nhân viên di động về phục ở đầu cầu Bao Vinh để đón bắt Lượm
trên đường từ Sịa về Huế. Hắn rất hy vọng sau vụ này, sẽ được bọn Pháp
cất nhắc lên chức phó ty An ninh.
Chính trong cái phút hắn đang mơ màng danh vọng đó, thì Tư-dát đi ngang qua trước quán cà phê mà hắn không để ý!
Trước hết, hắn không biết mặt Tư-dát. Và cũng theo lời khai của thằng Kim thì Tư-dát thường ở nhà với đồng-râu, Lượm chỉ đi liên lạc 1 mình về Sịa
lúc vây bắt Ðồng râu không tìm thấy Tư-dát. Hắn đoán thằng Tư-dát được
sai đi đâu đó nên đã may mắn trốn thoát.
Sổng mất, Tư-dát, hắn có ý tiếc, nhưng tự an ủi: “Bắt được thằng Lượm, là coi như bắt được tất cả“.
Theo lời khai của Kim-điệu, trong ba đứa- Lượm được đồng-râu tin cẩn nhất.
Nó tuy nhỏ nhưng là dân “cách mạng nòi“. Cha nó làm cộng sản bị Tây bắn
chết từ khi nó mới lên hai tuổi. Sau ngày Cách mạng tháng Tám, tên cha
nó được dân làng đặt tên cho con đường chính chạy qua làng. Nó được
đồng-râu giao riêng việc liên lạc với chiến khu. Nhiều việc bí mật,
Ðồng-râu chỉ cho một mình nó biết. Bao nhiêu truyền đơn, báo Giết giặc,
đều do một tay nó đưa về Huế- Trận đánh đồn Hộ Thành đêm qua nó cũng
được Ðồng-râu cho biết trước và có thể chính nó đã dẫn đường cho Vệ Quốc đòan lọt vào thành nội. Việt Minh đột nhập nội thành bằng đường nào, và bằng cách nào? Rút ra đường nào? đã rút ra hay còn lẩn quất trong thành nội? Chắc là nó biết rõ.
Sáng nay, trong phòng tra tấn của Ty An
Ninh, thằng Kim chỉ mới nếm sơ mấy quả đấm của Năm-ngựa, đã phun ra
không thiếu một điều gì. để nhẹ bớt tội bao nhiêu việc lớn nhỏ, có nhiều việc nó bịa đặt thêm thắt, trút hết lên đầu Lượm.
Bởi vậy, cả ty An
ninh và Sở Mật thám Phòng Nhì Pháp hết sức quan tâm đến việc phục bắt
Lượm. “Trần Lượm, một tên tình báo Việt Minh hết sức lợi hại và nguy
hiểm. Nếu bắt được hắn, sẽ khám phá ra nhiều tổ chức hoạt động bí mật
của Việt Minh trong thành phố Huế” Viên chủ sự Ty An ninh đã điện cho
quan ba mặt thám Sô-lê như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!