Tuổi Trẻ Nồng Nhiệt
Chương 6: Đỏ mặt
Cuối cùng, Nam Thanh về nhất. Nhỏ vừa thở hồng hộc vừa cười toe toét:
“Tớ đã nói rồi mà.”
Long im lặng, nhưng lại ném chai nước suối về phía Thanh, may nhỏ phản ứng nhanh không thì trúng mặt. Nhỏ vừa tu vừa nói:
“Lần sau chạy đường dài Long phải phân bố sao cho đều, lúc đầu chạy bình thường thôi rồi về sau mình tăng tốc, giống như tớ ý. Kiểu của cậu chắc là chạy nhanh quá nên về cuối bị đuối ấy, nên mới thua..”
Cậu ta không phản ứng gì thêm. Nam Thanh có phải quá ngốc không, nhỏ nói những thứ quá ngớ ngẩn. Khoan đã, có phải Long vừa cười mỉm không?
“Long cười với Thanh à?” Nhỏ được hôm nói nhiều vô đối.
“…”
“Ey”
“…”
Long đi rất nhanh, thoắt cái đã ra khỏi sân vận động rồi..
* * *
“Cậu chạy nhanh thật đấy, Thanh à.” Vừa nói Hạo ngồi bàn bên vừa thở hổn hển vì chạy xong.
“Hì hì..”
Vân Du ngồi bàn trên quay xuống vỗ vai nhỏ:
“Thanh, đi xuống căn tin với mình chút đi.”
“Nhưng.. mình còn chưa ôn môn văn, tí vào lớp lại như lần trước bị gọi thì..” Thanh đáp.
“Không sao, có gì mình giúp. Đi thôi!” Du vừa nói vừa kéo tay lôi nhỏ đi..
Đang đi mà bao nhiêu người đều để ý đến Thanh, nhỏ chẳng hiểu tại sao mà khá nổi tiếng ở trường. Ai cũng dán cặp mắt tò mò nhìn vào cô nhưng vài người đều bị Vân Du liếc đến mức sợ không dám nhìn nữa.
“Này, mời cậu.” Vân Du để chai nước trước mặt Thanh nói.
“Cảm ơn nha.”
Ngồi một lúc, Nam Thanh để ý thấy cô bạn cứ nhìn rất chăm chú vào chỗ hành lang tầng hai khu C. Nơi đó có một nam sinh trông khá đẹp trai, tay vịn lan can đang đứng đọc sách. Thấy Vân Du ngây ngây người mãi, nhỏ trêu:
“Du, ai đấy? Người yêu cậu à? Khá đẹp trai nha.”
Vân Du chưa đáp, chỉ thấy hơi tủm tỉm và mặt khá là đỏ. Sau đó, cô bạn nói:
“Là mình thích thầm, không phải người yêu.”
“Vậy à.. tên gì? Lớp nào?”
“Anh ấy hơn chúng ta một tuổi. Tên.. tên Đức Thành.” Du cười cười nói.
“Đẹp trai thật!”
“Hi.. hi.. Mình với anh ấy nhà gần nhau, lúc nhỏ hay chơi với nhau cũng có thể coi như thanh mai trúc mã.”
“Cậu có thanh mai trúc mã á? Sướng nha!” Vừa nói Thanh vừa vỗ vai cô bạn.
“Nhưng anh ấy không biết mình thích, chỉ có thể nhìn từ xa. Aizzz..”
“Khổ thân con bé!” Nhỏ xoa đầu Vân Du trêu.
Hai người ngồi uống nước được một lúc thì Du lại nói:
“Ey Thanh, cậu thích Uy Long hả?”
“Làm gì có.” Nhỏ trả lời thẳng thừng.
“Không thì sao lần trước một nhóm nữ sinh lớp khác vào lớp chúng ta làm gì? Cậu mờ ám quá.”
“Không thật mà. Mà nhóm nữ sinh lần trước là fan của Long à? Lại còn cảnh cáo gì đấy, mình cũng chẳng hiểu chuyện gì.”
“Hahaha.. chắc là fan cậu ta, mấy nhỏ đó hễ mà có ai thân mật với “nam thần” của họ thì sẽ không bao giờ để yên. Nhưng khoan, mình vẫn sẽ luôn ủng hộ tình yêu giữa cậu và Uy Long.” Du nói xong liền nháy mắt.
“Cậu điên à? Yêu yêu cái đầu cậu ấy.”
* * *
Đại diện khối 11 đi thi chạy chỉ có Uy Long và Nam Thanh. Có thể các lần trước Long có thành tích tốt nên thầy bổ sung vào danh sách.
Lúc trên xe Long đã bị chú ý rồi, tới chỗ tập trung thì con gái trường khác liếc trộm cậu ấy càng khủng khiếp hơn. Chuyển sang Nam Thanh thì họ lại bĩu môi. Mặc dù cô không xinh lắm, ít ra không thấp nhưng đứng cạnh người đẹp trai ngời ngời, lại còn vô cùng cao như này cũng thấy có gì đó không được thuận mắt cho lắm. Nhỏ đứng chỉ đến vai Uy Long, trông khá nhỏ bé.. Vì vậy, ngoại hình đã không bắt mắt rồi thì ngàn vạn lần không nên chung chỗ với ánh hào quang, nhỏ thấy không nên tự dìm mình xuống đáy đại dương. Biết thân biết phận vậy nên tự mình tránh ra xa một chút. Nhỏ vừa đi được vài bước đã bị ai đó giật mạnh người lại. Nam Thanh bình tĩnh nhìn mới thấy quả bóng tròn xoe đập bịch một phát vào cái cột đằng sau, chậm một giây thôi là nhỏ vỡ đầu ý chứ. Nhỏ lí nhí cảm ơn Long, không hiểu sao hai má hơi đỏ. Sau rồi cũng ngượng ngượng đứng ra ngoài cùng..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!