Tuổi Trẻ Nồng Nhiệt - Chương 7: Thích! Không được sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Tuổi Trẻ Nồng Nhiệt


Chương 7: Thích! Không được sao?


Cố gắng nỗ lực hết mình, kết quả lại không làm Thanh vui lắm. Chỉ dành giải ba thôi, một bạn nam trường khác giải nhì, Long nhất.

Rõ ràng hôm trước nhỏ chạy thắng Long mà, hôm nay đã thua xa ơi là xa. Sao cậu ấy khủng vậy, cái gì cũng giỏi.

Nhỏ đang nghĩ thì nghe thấy tiếng phịch một cái, có bạn nữ cùng tuổi bị mất sức ngất xỉu. Các thầy cô ở xa quá, bạn ấy hơi béo nữa, nên mấy bạn nam kia ngại, cuối cùng Long cõng bạn ấy chạy về phía phòng y tế. Nhỏ không biết tại sao nữa, không hiểu sao lòng cứ gai gai khó chịu.

* * *Giờ ăn trưa—- —

“Mau.. mau.. mau đi nhanh..” Vân Du vừa đi tay vừa kéo Nam Thanh đi vội xuống căn tin trường.

Nhìn vô khu lấy đồ ăn trưa thì phát hoa mắt, người người chen lấn xô đẩy nhau. Du cũng lôi Thanh vào.

“Chỗ ít người không thèm vào, cậu cứ phải lôi mình vào chỗ quầy đồ ăn đông nhất làm gì?” Nam Thanh nói, giọng có vẻ không được nhỏ lắm.

“Suỵt.. suỵt..” Du che miệng nhỏ lại và tiếp tục chen lấn vào trong đó. Thanh vẫn đi đằng sau, nhỏ chợt liếc mắt nhìn sang, à thì ra là vậy, nhỏ biết tại sao Du lại lôi nhỏ vào đây rồi. Cô lí nhí vào tai Vân Du:

“Anh Thành hả, thế không nói sớm.”

Du không nói gì, gật đầu một cái và miệng hơi cười. Vân Du và Đức Thành lấy cơm cùng lúc với nhau, cũng tiện chào hỏi nhau vài câu, điều đó làm Du khá là vui.

Nhỏ với cô bạn cầm khay đồ ăn đi ra bàn ngồi. Được một lát, có một cậu bạn đi đến rồi dừng chân, đặt khay đồ ăn lên bàn, kéo ghế ra và ngồi cạnh Vân Du. Cậu ấy tên Thanh Duy, tính cách hơi trẻ con, đeo thêm cặp kính tròn trông khá dễ thương.

“Vân Du, gắp cho tớ miếng trứng đi” Du vừa định gắp miếng trứng đưa đến gần miệng thì Thanh Duy chợt nói. Du cười cười đưa miếng trứng sang chỗ Duy, gần đến miệng cậu ta rồi thì Nam Thanh lên tiếng:

“E.. e.. hèm”

Vân Du thì vẫn cười cười lấy miếng trứng đang gần miệng của Duy quay ngược trở lại rồi ăn ngon lành.

“Thanh! Tại cậu cả đấy!” Duy bĩu môi lại nhưng khuôn mặt vẫn đáng yêu.

Bỗng từ đâu đó, Minh Hạo cầm khay đồ ăn ra chỗ ba người bạn ngồi. Uy Long bình thường hầu như chỉ ngồi một góc ăn cơm một mình, giờ đây cũng bắt đầu bước chân ra khỏi ghế, đi tiếp đến chỗ Minh Hạo.

Hai người con trai kéo ghế ra cùng một lúc. Ngồi ở giữa là Nam Thanh, còn hai bên là Long và Hạo. Thanh hơi giật mình nhưng sau đó vẫn ngồi ăn rất bình tĩnh. Cô bạn Vân Du thì khá bất ngờ, cười nói:

“Hôm nay sao bàn ăn chúng ta đông vui thế nhỉ? Nói xem, sao hai người lại ra đây?” vừa nói Du vừa chỉ chỉ vào hai cậu bạn nam.

“Thích! Không được sao?” Bỗng dưng Long và Hạo nói cùng nhau.

Cậu bạn Thanh Duy ngồi cạnh Vân Du nghe xong liền bật lên cười, Du cũng cười theo rồi nhìn chằm chằm vào Thanh. Được một hồi, cả bàn ăn lại im lặng, Minh Hạo lúc này quay sang chỗ Thanh tươi cười gắp miếng thịt cho nhỏ:

“Cho cậu nè, ăn đi!”

Uy Long vẻ mặt vẫn lạnh tanh nhưng trong đó có vẻ hơi khó chịu, cậu ta nhìn xuống đĩa đồ ăn rồi gắp sang cho Thanh rau súp lơ xanh, rồi phán một câu:

“Ăn rau tốt cho sức khỏe hơn!”

Xong xuôi, hai cậu ta ngó đầu nhìn nhau vẻ mặt vô cùng thách thức. Nhỏ cúi xuống nhìn vào khay thức ăn mà không biết nên làm gì, chiếc đũa vẫn còn đứng nguyên trên không trung. Thanh nhăn mặt nhìn Vân Du ngồi đối diện, kiểu như kêu gọi sự cầu cứu trong ánh mắt màu nâu khói trong veo. Du huých huých tay Thanh Duy ngồi bên cạnh rồi cậu ta cũng hiểu ý, Duy lấy đũa gắp thịt và rau từ chỗ Nam Thanh rồi cho vào miệng ăn, nói:

“Nhiều thế này cậu ấy sao ăn nổi, để mình ăn hộ cho.”

Hai cậu bạn ngồi cạnh Nam Thanh thật sự bất lực không thể làm gì hơn. Mọi người lại tiếp tục ăn trưa bình thường..

* * *

Lớp có hai phái chính, mỗi bên cùng bảo vệ một luận điểm, một phái cho rằng Minh Hạo hot hơn, phái còn lại cho rằng Uy Long hot hơn. Một khi đã là thành viên của lớp, ai cũng phải bỏ phiếu, nhỏ cũng không ngoại lệ. Thanh bỏ phiếu cho Hạo, nhỏ thấy cậu ta rất nhiệt tình hòa đồng ngoài ra còn chơi tennis giỏi nữa. Còn đối với Long, nhỏ thấy cậu ta rất kiệm lời, tuy đẹp trai nhưng nhỏ không có thiện cảm lắm. Khổ nỗi các bạn nữ bây giờ có vẻ thích mẫu nam “lạnh lùng” hay sao mà bên của Long đông gấp đôi bên của Hạo.

Tiếng chuông vào lớp reo lên..

Nam Thanh đang ngồi chuẩn bị bài vẽ cho tiết mỹ thuật bỗng một cô bạn đi đến cầm chiếc khăn lau bảng tay ôm chặt bụng rồi năn nỉ:

“Thanh.. Mình đau bụng quá, cậu đi giặt hộ mình khăn lau bảng được không?”

Nhỏ thấy vậy thì cũng muốn giúp đỡ bạn kia, liền nhận lời ngay và bắt đầu cầm chiếc khăn lau bảng đi giặt. Nhưng nhỏ không biết rằng đó chỉ là một vở kịch dựng lên để trêu đùa nhỏ, còn khăn lau bảng đã được giặt sẵn..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN