Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn - Chương 119
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn


Chương 119


Kết quả là làm cho Tây Cung luôn giám thị Đông Cung bắt đầu lung tung suy đoán đồ vật thần bí kia là vật gì!

Bởi vì gần đến cuối năm, cần tế trời tế tổ, Hoàng Đế phải tắm gội lau mình giữ giới, nên không đi hậu cung, Hoàng Quý phu lang muốn tự mình mở miệng dò hỏi cũng không có cơ hội nhìn thấy Hoàng Đế để mở lời.

Làm cho bọn họ càng thêm tò mò cùng kiêng kị sự kiện này.

29 tháng chạp, bắt đầu tế tổ.

Hoàng Đế sau khi được Tấn công công chăm sóc xong liền chuẩn bị rời đi, lại bị cản lại: “Bệ hạ của ta a, ngài còn một vật chưa mang lên!”

“Còn có cái gì?” Hoàng Đế nhìn nhìn bản thân, áo là long bào nghiêm trang nhất, trên đầu là đeo Cửu Long Dực Thú quan, toàn thân không thấy thiếu thứ gì.

“Còn có lòng hiếu thảo của Thái Tử điện hạ!” Thấy Hoàng Đế có vẻ không hiểu được, Tấn công công lập tức lấy ra bao đầu gối cùng lò sưởi tay do Thái Tử đưa tới mấy ngày trước.

Nhìn thấy hai vật nhỏ này, Hoàng Đế nở nụ cười: “Thật đúng là đã quên, vẫn là ngươi tỉ mỉ!”

“Chỗ nào nha, đây là đồ vật Thái Tử điện hạ tặng cho ngài, nô vẫn luôn cất giữ, điện hạ đã nói, thứ này phòng lạnh giữ ấm, nhất định phải mang lên cho ngài, đỡ cho ngài về lại khó chịu!” Vừa nói liền nhanh nhẹn vén long bào lên, cột bao đầu gối vào đầu gối.

Cầm lò sưởi tay, bỏ vào ba cây than chỉ bạc, đặt vào trong túi kín may phía trong tay áo rộng của long bào, phỏng chừng khi đến Thái Miếu, lò sưởi tay cũng đã ấm lên, vừa lúc ôm vào trong tay sưởi ấm.

Tuyết lớn như mưa, Ngự liễn của Hoàng Đế dần đến cửa Thái Miếu, vị ngôi cửu ngũ này liền xuống kiệu, lập tức có Thái tử tiến lên đỡ ông vào Thái Miếu cung phụng các đồi Hoàng Đế.

Sau khi vào đại điện, Thái Tử nhạy bén nhìn xung quanh, sau đó lén nói nhỏ cùng Hoàng Đế: “Phụ hoàng, có mang theo lò sưởi tay không? Cảm giác năm nay còn lạnh hơn năm trước a!”

Hoàng Đế thấy Thái tử dùng bộ dáng ngây ngô hồn nhiên nói chuyện với mình, trong lòng liền mềm mại, nhẹ nhàng vỗ tay đang đỡ mình: “Yên tâm, phụ hoàng mang theo.” Nói xong còn cố ý lộ ra lò sưởi tay cho đứa nhỏ này nhìn xem, chứng minh chính mình có mang theo.

“Vậy là tốt rồi, bao đầu gối cũng mang theo chứ ạ? Cho dù ở trong tông miếu có đệm hương bồ, nhưng vẫn rất lạnh a!”

“Đều mang theo, Tấn công công đều chuẩn bị tốt cho trẫm.” Hoàng Đế đuối lý, con cái hiếu thảo như vậy, ông lại quên mất, ngượng ngùng nói mình đã quên đành nói đã sớm mang lên.

“Vậy là tốt rồi, phụ hoàng hành lễ đi, nhi thần canh ở cữa cho ngài.”

“Ừ, đi thôi.”

“Nhi thần cáo lui!” Câu này lại nói rất lớn, người ở bên ngoài đều có thể nghe thấy.

Hành lễ, Thái tử cuối cùng cũng lui ra, mặt đầy tươi cười đứng ở cửa.

Đây là lễ tiết hắn phải tuân theo, Thái Miếu tháng chạp tế tổ, chỉ có một mình Hoàng Đế vào trong, báo cáo được và mất trong một năm cho các vị tiên đế, mà Thái Tử thì canh giữ ở cửa, nguyên nhân là do Thái Tử sau này sẽ là quân chủ cần làm quen trước với cách làm, thêm nữa là đối các vị thần công tỏ vẻ Hoàng đế tín nhiệm Thái Tử, bởi vì Thái Miếu là nơi ở của anh linh các vị tiên đế, khoảng cách từ đại điện đến cửa là không có hộ vệ, người cách Hoàng Đế gần nhất, chính là Thái Tử đứng ở cửa.

Tam hoàng tử đứng dưới bậc thang, nhìn người mặc trang phục màu vàng sậm của Thái tử, trong mắt tràn ngập hâm mộ ghen tị hận, hắn mới là người sinh ra trước, tại sao hiện tại lại phải đứng ở dưới nhìn lên người khác? Chỉ bởi vì hắn là con vợ cả ở Trung Cung, chẳng sợ Hoàng Cha của hắn đã chết nhiều năm, vị trí Trung Cung vẫn bị chiếm cứ bởi tên của một người chết!

Nếu cha của hắn cũng thành Hoàng Hậu, như vậy hắn cũng là con vợ cả ở Trung Cung!

Lúc ấy có phải hắn cũng có cơ hội mặc bộ đồ kia, đứng canh giữ ở cửa Thái Miếu như thế? Trở thành người được người khác nhìn lên?

Mà Hoàng Đế bệ hạ quỳ gối trước các bức họa của tổ tiên, cảm giác được sự mềm mại thoải mái chỗ đầu gối lại móc ra hai chiếc lò sưởi tay tinh xảo thưởng thức, cảm giác ấm áp nơi tay, làm ông lộ ra một nụ cười chân thành hiền từ.

Mãi đến buổi chiều, Hoàng Đế mới ra cửa Thái Miếu.

Thái Tử lập tức tiến lên nâng, còn thuận tay sờ soạng vuốt rồng của Hoàng Đế, ngẩng đầu liếc nhìn Hoàng Đế, cả hai cùng cười ấm áp.

Bởi vì tay của Hoàng Đế, là ấm, không còn lạnh lẽo như mọi năm.

Nhưng một kẻ đồng dạng xông lên định đỡ Hoàng thượng – Tam hoàng tử, nhìn thấy tình huống như vậy lập tức thay đổi sắc mặt, trong mắt hắn chính là Hoàng Đế đối Thái tử nở nụ cười, mà Thái tử cũng là một bộ dạng vô cùng vui vẻ, nói như vậy giữa hai người trong lúc đó nhất định đã xảy ra cái gì đó, làm cho quan hệ giữa hai người hòa hoãn lại, trước đây quan hệ phụ tử bọn họ tuyệt đối không phải như vậy!

Không phải nói đến mức cha không từ con không hiếu, thế nhưng cũng không đến mức thân cận tốt đẹp như này, cho tới bây giờ đều là hắn và a cha tương đối thân thiết với Hoàng Đế hơn!

Thế nhưng Tam hoàng tử không thể biểu hiện cảm xúc ra ngoài, vì vậy hắn bước lên bậc thang, cũng đưa tay đỡ một bên Hoàng thượng: “Phụ hoàng, trở về thôi, thời tiết bên ngoài quá lạnh.”

“Ừ, đi thôi!” Hoàng Đế bình thản để Tam hoàng tử cùng đỡ mình đi xuống bậc thang.

Bộ dạng của Thái tử có vẻ không chút để tâm, phảng phất Tam hoàng tử tồn tại bên cạnh giống như không khí, vẫn trò chuyện bình thường cùng phụ hoàng, ngay cả khóe mắt cũng chưa từng liếc sang Tam hoàng tử.

“Tuyết lớn như vậy cũng là chuyện tốt, chờ đến đầu xuân có lẽ sẽ không gặp phải tình cảnh hạn hán vào vụ xuân nữa rồi!” Nhìn tuyết trắng bay rợp trời, Thái tử theo Hoàng đế bước ra đến cửa đại môn, chỗ nghi trượng đang đứng chờ bọn họ.

“Đúng vậy, đầu xuân nông dân trồng trọt chỉ sợ thiếu nước.” Hoàng đế đối với việc Thái tử có thể suy nghĩ đến nông nghiệp có vẻ rất hài lòng, không tự chủ được cùng hắn hàn huyên đôi câu.

Mà Tam hoàng tử đối việc đồng áng dốt đặc cán mai, lại thêm sự coi khinh của Thái tử đối với hắn, càng tức giận khó kiềm chế, trực tiếp phun ra một câu: “Đến lúc đó đừng còn tuyết rơi, sẽ không tốt.”

Những lời này nói thực không đúng lúc!

Còn chưa ra khỏi đại môn của Thái Miếu mà Tam hoàng tử đã lên tiếng nguyền rủa giang sơn của mình, Hoàng Đế vô cùng buồn bực trừng mắt nhìn hắn.

“Nhi thần lỡ lời!” Kỳ thực lời vừa ra khỏi miệng Tam hoàng tử liền hối hận, thế nhưng lời nói ra cũng như bát nước đổ đi, hắn thu lại không được a.

Vội vàng quỳ xuống đất dập đầu thỉnh tội, đồng thời hắn cũng lo lắng Thái tử sẽ nhân lúc này bỏ đá xuống giếng.

Kỳ thực Hoàng đế cũng nghĩ như vậy, mấy năm nay huynh đệ bọn họ đấu qua đấu lại ông đều nhìn trong mắt, nhưng vì có thể giúp Thái tử thành tài ông không thể không cho bọn họ đấu, chỉ có hoàng tử vượt qua tất thảy những tranh đấu này mà giành chiến thắng mới có thể ngồi vững vàng trên cái giang sơn này sau khi ông mất.

Thế nhưng Thái tử lại không làm như vậy, ngược lại lại lên tiếng thay Tam hoàng tử giải vây: “Ha hả, Tam hoàng tử nói hơi quá lời một chút, lúc này có tuyết rơi xem ra chính là tuyết rơi đúng lúc điềm báo năm mới được mùa, là điềm lành đại cát đại lợi a.”

“Được rồi được rồi, Thái tử nếu nói là điềm lành vậy chính là điềm lành, đứng lên đi!” Hoàng đế nghe Thái tử vừa nói như vậy quả nhiên ngăn lại được cơn giận bị câu nói lỡ miệng của Tam thái tử khơi mào, tức giận tiêu biến không ít.

Cũng bởi một câu nói kia, Tam hoàng tử trước mặt Hoàng Đế để lại một vết nhơ.

Ba mươi tháng chạp, cũng là ngày giao thừa, Hoàng đế tiến hành đại điển tế thiên.

Trên đài làm từ đá nơi tổ chức tế thiên, thiên tử phải tự mình quỳ lạy chư vị thần tiên, khẩn cầu một năm mới mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Một phen trình tự rườm rà rắc rối, hoàn thành hết cũng khiến Hoàng Đế quỳ cả canh giờ, lúc đứng dậy đều là Thái tử tự mình đỡ lên.

Sau khi trở lại trong cung cũng là trực tiếp ở lại trong Điện Phụng Thiên nghỉ ngơi.

Mà ở hậu cung, Hoàng quý phu lang đã chuẩn bị xong hết tất cả, hàng năm sau khi đại điển tế thiên kết thúc, Hoàng Đế đều bởi vì quỳ quá lâu dẫn đến đầu gối đau nhức khó chịu, Hoàng quý phu lang vừa hay có một thủ pháp xoa bóp phi thường hữu hiệu, có thể đẩy lùi cảm giác không khỏe của Hoàng Đế, vì vậy mọi năm sau khi kết thúc lễ tế thiên Hoàng thượng đều đến chỗ Hoàng quý phu lang nghỉ ngơi, chờ đến dạ yến cuối năm vào buổi tối trực tiếp mang theo Hoàng quý phu lang cùng đến.

Tình huống như vậy khả năng Hoàng thượng không nghĩ nhiều, thế nhưng tại trong mắt mọi người ở hậu cung lại trở thành hành động bày tỏ sự sủng ái dành cho Hoàng quý phu lang, dạ yến đêm giao thừa theo truyền thống đều là mang theo Hoàng hậu cùng nhau dự tiệc a.

Thế nhưng năm nay lại làm cho Hoàng quý phu lang thất vọng rồi, y đợi cả tối cũng không có đợi được ngự liễn, sai người đi tìm hiểu xem kẻ nào to gan dám quyến rũ mê hoặc dành lấy sự sủng ái của quân vương, lại nhận được hồi báo ngự liễn vẫn dừng ở Điện Phụng Thiên, căn bản là không có dời đi.

Hoàng quý phu lang nổi giận đập phá đồ đạc trên bàn.

Thái tử ở Đông cung nghe được tin tức này không khỏi cười nhạt: “Mọi năm y đều đắc ý dào dạt theo Hoàng Đế cùng đến dạ yến, bây giờ bổn cung thực muốn biết y định lúc nào mới đến dạ yến đêm giao thừa! Là chờ Hoàng thượng tới rồi cùng vào hay là muốn tới trước!”

Đây chính là một bài toán khó giải!

Tới sớm, đám người trong hậu cung còn ai không nhìn được rõ? Đây rõ ràng là Hoàng quý phu lang đã đánh mất thánh sủng a. Mấy năm liền đều cùng Hoàng thượng đi tới dạ yến, cái dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ kia đủ để gắt gao áp chế đám người trong hậu cung, ngay cả một chút tâm tư phản kháng đều nổi lên không được, bây giờ thì sao? Cho dù bọn họ không nói thẳng, Hoàng quý phu lang tự mình cũng không sống dễ chịu được.

Mà tới sau? Kia chính là hành vi tìm chết!

Cho tới bây giờ chỉ có người khác chờ thánh giá, còn không có đạo lý để Hoàng Đế phải chờ người khác, kia nếu như là một nhân tài trị quốc thì có thể Hoàng Đế để thể hiện ý tứ trân trọng sẽ chờ một hồi, thế nhưng là một phu lang trong hậu cung, dù có được phong làm Hoàng quý phu lang thì sao, trong mắt người hoàng tộc ngươi cũng chỉ là một trắc phu lang mà thôi, chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách để Hoàng thượng phải chờ, nhưng là ngay cả Hoàng hậu cũng chưa từng khiến Hoàng đế phải chờ.

Quả nhiên!

Dạ yến đêm giao thừa – đêm 30, Hoàng quý phu lang là người tới sau cùng, ngay sau ấy Hoàng thượng cũng tới.

Mà người giờ khắc này bồi bên Hoàng thượng, là Thái tử điện hạ!

Nguyên nhân rất đơn giản, Thái tử điện hạ lấy lý do muốn biết cái bao đầu gối có hữu dụng hay không nên tiến vào Điện Phụng Thiên, lại cùng Hoàng Đế ngồi một chỗ nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, từ cái bao đầu gối nói đến chuyện đại tuyết năm nay rồi nói sang chuyện vụ xuân sắp tới, một lần nói chuyện như vậy liền nói đến tối, Hoàng Đế liền mang theo Thái tử điện hạ tới dạ yến.

“Hoàng đế bệ hạ giá lâm!”

“Thái tử điện hạ giá lâm!”

Lúc tiếng hô thứ nhất cất lên, Hoàng quý phu lang không có phản ứng gì đặc biệt, bình tĩnh theo mọi người hành lễ, nghe đến tiếng hô thứ hai liền không giữ được bình tĩnh nữa, mà đồng dạng còn có Tam hoàng tử!

Một hồi dạ yến đêm giao thừa năm nay, Thái tử nghĩ có lẽ trong suốt mười mấy năm qua, đây là lần hắn ăn tối thoải mái nhất, vừa trả thù được vụ bị bọn Tam hoàng tử tính kế năm trước, lại thấy được vẻ mặt tươi cười giả tạo gượng chống của Hoàng quý phu lang, vẻ mặt xanh mét của Tam hoàng tử, bảo hắn làm sao không thư thái cho được!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN