Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn
Chương 120
Huyện thành
Mặc kệ trong hoàng cung ở Thịnh Kinh đã xảy ra chuyện gì thì đám người Mạc Thiên Hàm cũng không biết, vậy bọn họ đang làm gì? Bọn họ cũng đang bận rộn ăn Tết!
Sau khi Điền Kim Tùng rời đi, mọi chuyện đều phải do Mạc Thiên Hàm thay mặt xử lý, kỳ thật cũng không có quá nhiều việc cần Mạc Thiên Hàm ra mặt, nhưng Điền Kim Tùng đi rồi thì phải có một người phụ trách có thể quản lý được kẻ bên dưới, trước kia đều là do quản gia của Điền Kim Tùng ra mặt, nhưng lần này là do mở cửa hàng mới, quản gia phải trấn ở phủ Thiện Thủy, còn chuyện nơi đây đều ném cho Mạc Thiên Hàm phụ trách, thỉnh thoảng quản gia có chuyện phải xử lý ở cửa hàng mới cũng phải tìm Mạc Thiên Hàm hỏi ý kiến.
Mạc Thiên Hàm làm việc thoải mái hơn Điền Kim Tùng, buông lỏng quyền to, trừ khi là việc gấp còn những chuyện vặt khác tự ý mà xử lý, hắn thì về nhà thôi.
Về nhà làm gì? Đương nhiên là về gặp phu lang!
Tuy rằng đã vào huyện thành cư trú, nhưng Mạc Thiên Hàm vẫn chăm sóc Thu Nghiên tỉ mỉ, hắn vẫn luôn nhớ rõ Lý đại phu từng nói thân thể Thu Nghiên rất yếu ớt, những năm đó đã đào rỗng thân thể vốn yếu ớt của y, hiện tại dù là thuốc bổ cũng không dám cho y dùng, chỉ có thể dựa vào nuôi dưỡng từ từ.
Sau khi mùa đông đến, Mạc Thiên Hàm càng thêm chú ý Thu Nghiên, ngày thường không sao nhưng một khi ra cửa, hắn sẽ tự mình chuẩn bị cho Thu Nghiên từ trong ra ngoài mới cảm thấy yên tâm.
Đem Thu Nghiên bọc tròn vo, đầu đội mũ tay ôm lò sưởi, thân thể khoác áo choàng dày dặn, dưới chân mang giày bông, bàn tay cũng là bao tay may từ lông thỏ, Mạc Thiên Hàm ngắm nghía xong mới buông Thu Nghiên ra, để y chậm rì rì ra cửa.
Ừm, tướng công cái gì cũng tốt, nhưng mùa đông vừa đến, liền thích bọc y thành quả cầu.
Nhưng đôi mắt Thu Nghiên là cười, hiện tại y đều đã quen với sự săn sóc tỉ mỉ của Mạc Thiên Hàm, còn vô cùng hưởng thụ.
“Nghiên nhi?” Thấy Thu Nghiên mặc một thân “giáp nặng”, Lưu sao sao cười cong eo!
“Ai nha, Mạc gia cũng quá nghiêm trọng đi? Mặc như vậy đừng nói đi dạo phố, dù nằm trên đường cũng sẽ không cảm thấy lạnh! Ha hả..” Giang ca tử cười trêu ghẹo.
Những người khác thấy quần áo của Thu Nghiên cũng cười ầm lên! Bọn họ đều là một áo bông cùng một áo khoác, tuy có cầm lò sưởi tay nhưng không bọc kín như Thu Nghiên, hơn nữa bản thân Thu Nghiên tương đối nhỏ xinh, khoác lên lớp quần áo dày nặng như vậy, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Thu Nghiên đỏ mặt tùy ý bọn họ chê cười, y ăn nói vụng về nên không biết làm sao để đáp trả lời trêu ghẹo, chỉ có thể chậm rãi nhích ra ngoài cửa, thuận tiện liếc mắt trừng Mạc Thiên Hàm một cái.
Mạc Thiên Hàm lại vô cùng hưởng thụ cái liếc mắt của phu lang, cũng đáp lại mấy kẻ đang chế giễu phu lang của hắn: “Không còn cách nào, thân thể phu lang không tốt a! Đi ra ngoài phải chú ý giữ ấm!”
Mấy người nhìn bộ dạng của Mạc Thiên Hàm lại nhìn nhìn Thu Nghiên chậm rãi nhích ra cửa, lại cười ầm lên! Nhưng dù cười, họ vẫn biết, Mạc Thiên Hàm phỏng chừng là hán tử cưng chiều phu lang nhất thiên hạ!
Lưu sao sao không có đi chợ, ông cùng Hương ca tử, Lam ca tử ở nhà, Trần Lôi để lại Vương Kỳ Vương Thụy, bản thân cùng Trần Thiết đi theo, Tịch ca nhi và Nhạc ca nhi nắm lấy Tiểu Hổ cùng Khang ca nhi, Mạc Thiên Hàm đỡ Thu Nghiên, một đám người gồm sáu người lớn và hai đứa nhỏ cùng nhau đi mua sắm đồ Tết.
Mạc Thiên Hàm rất coi trọng chuyện đi họp chợ thế này, đương nhiên, nguyên nhân là Thu Nghiên rất thích chợ như vậy, từ sau khi Mạc Thiên Hàm dạy cho Thu Nghiên cách trả giá, Thu Nghiên liền vô cùng yêu thích hoạt động có thể tiết kiệm túi tiền này, vì vậy liền có hứng thú với chuyện mua sắm, dù sao chỉ cần có tướng công bên cạnh, y liền phồng lá gan, cùng đồ tể cao lớn vạm vỡ trả giá thịt heo, dám cùng tiều phu có cánh tay to hơn cả chân y trả giá củi, thậm chí dám cùng chưởng quầy khôn khéo của tiệm vàng kì kèo giá cả.
Vì vậy bên ngoài tặng cho Thu Nghiên danh hiệu “phu lang trả giá”!
Nhưng không ai biết, là Mạc Thiên Hàm dạy cho Thu Nghiên cách trả giá.
Mạc Thiên Hàm đâu? Ban đầu hắn dạy cho Thu Nghiên là vì khoe mẽ, sau đó nhìn thấy Thu Nghiên vô cùng tự tin trả giá với chủ quán, đột nhiên liền yêu thích Thu Nghiên với thần thái rạng rỡ như vậy, cảm thấy Thu Nghiên như thế thật lóa mắt, cứ như một vật phát sáng!
Đi trên đường nhìn đám người rộn ràng, ánh mắt của Mạc Thiên Hàm vẫn chỉ dừng trên người bên cạnh: “Nghiên nhi, ngươi xem đèn lồng kia thế nào?” Thấy Thu Nghiên bị một dãy đèn lồng xinh đẹp thu hút, Mạc Thiên Hàm đương nhiên lập tức mở lời!
“Cũng khá, ai, còn cái kia? Tướng công có thấy không?” Đang do dự, liền nhìn thấy một đèn lồng nhỏ nhắn tinh xảo, treo trong góc lắc lư theo gió.
“Cái kia à? Khá xinh đẹp, cũng khá tinh xảo a!” Mạc Thiên Hàm vươn tay hái đèn lồng xuống, đưa cho Thu Nghiên, Thu Nghiên cầm trong tay nhìn nhìn, quả nhiên vô cùng nhỏ nhắn tinh xảo!
“Tướng công, muốn cái này!”
“Được!” Mạc Thiên Hàm cảm thấy bản thân là cùng “lão bà” đi dạo phố, đương nhiên tất cả đồ vật lão bà thích đều phải nói “được”!
“Lão bản, cái đèn lồng này chúng ta mua!” Mạc Thiên Hàm móc túi ra trả tiền, chủ quán đưa tay nhận, gã chủ quán này cũng muốn bớt việc, tại bên cạnh sạp hàng của mình dựng một tấm gỗ, mặt trên vẽ năm đồng, bên dưới viết bốn chữ “Năm đồng một chiếc”, người ngoài vừa liếc qua liền hiểu ngay!
Địa phương tiếp theo là cửa hàng kẹo, cái này làm cho Tiểu Hổ cùng Khang ca nhi thực vui vẻ, hai đứa bé đã sớm cùng phu phu Mạc Thiên Hàm quen thuộc, mặc dù bị Tịch ca nhi cùng Nhạc ca nhi lôi kéo thế nhưng hai đứa bé này vẫn thành công cầm được một xâu đường quả yêu thích.
Thu Nghiên đem túi kẹo đưa cho hai nhóc, hai đứa cười khanh khách không ngừng, nụ cười của hai đứa cùng gương mặt tươi cười ôn hòa của Thu Nghiên khiến người nào nhìn vào cũng cảm thấy vui vẻ.
“Tướng công! Mau nhìn! Là mẫu giấy dán mới nhất kìa!” Sạp hàng trước mặt bị thật nhiều người đứng quây kín, trong tay mỗi người đều cầm hoặc nhiều hoặc ít mấy tờ giấy dán nhiều hình thù.
“Ân, thích không? Chúng ta cũng mua mấy tờ đem về nhà dán, được không?”
“Thích!”
Tịch ca nhi cùng Nhạc ca nhi cũng thấy thích, vì vậy ba người xúm vào chọn giấy, Trần Lôi Trần Thiết phụ trách trông hai tiểu hài tử, Mạc Thiên Hàm thì đứng bên cạnh Thu Nghiên, phòng ngừa người khác chen chúc va phải y.
Kỳ thực nói là đi mua đồ tết, nhưng đại đa số Mạc Thiên Hàm cùng bọn Trần Lôi đã sớm chuẩn bị tốt, lần này đi dạo chỉ để mua mấy thứ hỗn tạp nho nhỏ còn thiếu mà thôi.
Mấy thứ này thể tích thì nhỏ nhưng số lượng lại không nhỏ chút nào, lúc về Trần Lôi Trần Thiết đều mang theo bao lớn bao nhỏ, ngay cả Mạc Thiên Hàm cũng ôm theo không ít đồ linh tinh, bất quá hắn vẫn để không một tay để đỡ Thu Nghiên đi, mùa đông đường phủ đầy tuyết trơn trượt, Thu Nghiên đi đứng vốn đã không thoải mái, nếu trượt ngã còn không hại hắn đau lòng chết!
Từ lúc đón gánh hát của Lưu sao sao vào nhà, tính tình Thu Nghiên ngày càng cởi mở, y của trước đây nhu thuận chọc người yêu thương, chỗ ở của bọn họ hẻo lánh, chỉ có vài ca tử trong thôn cùng Thu Nghiên qua lại, bây giờ có đám người Lưu sao sao làm bạn, lại thêm Lý gia phu lang thỉnh thoảng ghé qua, dáng tươi cười trên gương mặt Thu Nghiên càng lúc càng nhiều, này làm cho Mạc Thiên Hàm thực vui vẻ.
Vì vậy Mạc Thiên Hàm thực chu đáo chuẩn bị quà tết cho từng người trong gánh hát, mỗi người ba bộ quần áo mới cùng hai cây vải mỏng, vài thứ đồ vật nho nhỏ mấy ca nhi yêu thích, còn có cả lễ vật cho Tiểu Hổ cùng Khang ca nhi, nhất là Lưu sao sao, Mạc Thiên Hàm còn bỏ công tìm trong cửa hàng nhạc khí được một cái la 16 âm, rất được lòng của Lưu sao sao.
Buổi tối, rửa mặt xong, Mạc Thiên Hàm bước vào phòng vừa lúc thấy phu lang nhà mình đang ngồi chải tóc, hắn thuận lợi tiếp nhận cây lược thay y từng chút một chải tóc.
“Phu lang, hôm nay tướng công có chuyện muốn nói với ngươi nha.”
“Tướng công nói đi, Nghiên Nhi nghe mà.” Ngoan ngoãn ngồi im để tướng công chải tóc, Thu Nghiên đối với một ít chấp nhất nho nhỏ của Mạc Thiên Hàm thập phần dung túng, tỷ như loại chuyện thỉnh thoảng sẽ thay y chải đầu như bây giờ.
“Ừ, chờ ta một chút.” Đem mái tóc chải mượt, lại bế người lên giường đắp chăn bông nằm cùng một chỗ, cảm giác thật phi thường ấm ấp a.
“Phu lang, đây là chỗ tiền năm vừa rồi nhà mình kiếm được.” Đem chỗ tiền hoa hồng được chia đổi thành một tấm ngân phiếu duy nhất, Mạc Thiên Hàm đưa tấm ngân phiếu đó cho Thu Nghiên.
“…”
Tiếp nhận ngân phiếu, nhìn qua chữ số trên giấy: “Tướng công, cái này, chỗ tiền này đều do ngươi kiếm được sao?” Có chút lắp bắp.
“Đương nhiên!” Hắn vươn tay nắm nắm cái mũi nhỏ của y: “Đây chỉ là tiền năm nay, sau này tiền kiếm được mỗi năm đều sẽ đưa cho phu lang giữ, nếu như tướng công muốn tiêu tiền cũng phải được phu lang đồng ý mới được!” Ân, vậy cũng là một loại hình thức của ‘chồng chủ ngoại vợ chủ nội’ rồi đi.
“Được!” Dưới sự sủng nịch vô biên như vậy, rốt cục Thu Nghiên đã không còn dáng vẻ nhu nhược trước đây, tuy rằng y vẫn là một người tương đối nhát gan, thế nhưng nếu đối tượng là Mạc Thiên Hàm như vậy y sẽ không còn sợ nữa, tướng công nhà y cưng chiều y như vậy, mới không cần sợ!
Sau đó Mạc Thiên Hàm bị động tác của Thu Nghiên dọa sợ ngây người!
Chỉ thấy Thu Nghiên thập phần nhanh nhẹn đem gối đầu của mình tách ra. Bên trong ngoại trừ ruột bông còn có một cái hộp gỗ dài nhỏ, mở ra, bên trong có vài tấm ngân phiếu nằm ngay ngắn, Thu Nghiên đem ngân phiếu trong tay nhét vào hộp, ‘cạch’ một tiếng lại đem nắp hộp đóng như cũ nhét kỹ vào trong gối, y nhanh nhẹn bò xuống giường cầm theo kim chỉ vèo vèo vèo vài cái đã khâu kín miệng gối. Lo xong mọi thứ y lại bò lên giường, đem gối đầu đặt về chỗ cũ, bản thân cũng nằm xuống đồng thời còn đưa tay kéo chăn lên, đột nhiên có chút kỳ quái nhìn sang Mạc Thiên Hàm: “Tướng công sao vậy? Nhanh ngủ đi, mai phải bắt đầu chuẩn bị lễ mừng năm mới rồi đó!”
Mạc Thiên Hàm: “!”
Ông trời của tôi! Phu lang nhà hắn sao lại có thể đáng yêu đến như thế a? Ha ha! Đem ngân phiếu giấu trong gối đầu! Y lại còn mỗi ngày gối đầu lên đấy ngủ!
“Ha ha ha!.. Nghiên Nhi.. Ha ha..” Mạc Thiên Hàm quá mức hưng phấn, ôm lấy Thu Nghiên hôn ‘bẹp’ một miếng lên gương mặt non mềm của y: “Ai ô, phu lang của ta a! Sao ngươi có thể đáng yêu như vậy a!” Nói xong cảm thấy vẫn chưa đã nghiền, lại bẹp bẹp hôn thêm vài phát.
“Tướng công? Nói cái gì đó!” Mặt y nóng đến cháy rồi đây! Ô ô! Y làm như vậy cũng vì không còn biện pháp, từ sau khi ở trong rừng trúc bị người thân đến trộm, Thu Nghiên liền cảm thấy để ở bên ngoài thực không an toàn, sau lại thấy Mạc Thiên Hàm đem ngân phiếu cất trong gối trúc của hắn, y mới nghĩ đến biện pháp này, bất kỳ chỗ nào cũng không tiện bằng giấu vào gối đầu của mình, mỗi ngày đều gối lên đó ngủ a!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!