Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn - Chương 121
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn


Chương 121


Thịnh Kinh

Mặc cho người ở Tây Cung mọi cách tìm hiểu, cuối cùng vẫn không thể biết được thứ Thái tử tặng là gì lại có thể làm cho Hoàng Đế bệ hạ vui vẻ cười mấy ngày.

“Tấn công công quả nhiên là một nhân tài!” Nghe nội thị bẩm báo xong, Thái Tử điện hạ càng cảm thấy nghe lời đại ca là chính xác, nhìn xem, ngay cả Tấn công công cơ hồ dầu muối không ăn, cũng bắt đầu cung cấp phương tiện cho hắn không phải sao? Tuy rằng không phải chuyện lớn lao gì, nhưng có thể làm cho người của Tây cung khó chịu, chính là chuyện tốt!

Sau đó mấy ngày, Thái Tử ở Đông Cung vô cùng an tĩnh, mọi việc vẫn diễn ra bình thường, ngoại trừ học tập cùng vài việc cần Thái tử làm thì không có chuyện gì xảy ra.

Đầu năm theo thường lệ nghỉ bảy ngày, mùng tám bắt đầu đại triều hội.

Đầu tiên là các nước phụ thuộc, phiên bang, bộ lạc triều bái tiến cống, sau đó là đại yến cùng quần thần; hôm sau các văn võ bá quan từng người đơn độc triều bái, ngoài làm lễ chúc Tết còn phải định ra một số quốc sách sẽ thực hiện trong năm nay.

Sau một đợt chúc mừng, một quan viên Lễ bộ tấu một việc làm cho cả đại triều hội đang ồn ào trở nên yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe: “Khởi bẩm bệ hạ, có câu: Nước không thể một ngày không có vua, nhà không thể một ngày không có chủ, mà hậu vị của triều ta đã bỏ trống mười sáu năm, thiên hạ đã mười sáu năm không có quốc mẫu, thần mời Hoàng đế bệ hạ lập một Hoàng Hậu, lấy phượng nghi thiên hạ, làm gương cho phu lang của lê dân bá tánh!”

Bàn tay trong tay áo của Thái tử đột ngột siết chặt lại!

Người lo lắng không kém chính là Tam hoàng tử.

“Việc khanh tấu, bàn sau đi!” Hoàng đế tự hỏi một chút, đưa ra câu trả lời.

Tam hoàng tử cười, Thái tử cũng cười, nhưng trong tươi cười, lại mang theo chút cay đắng.

Phụ hoàng, chẳng lẽ ngay cả địa vị cuối cùng của Hoàng cha, ngươi cũng để người khác chiếm lấy sao?

Chờ đại triều hội kết thúc, Hoàng Quý phu lang cũng nghe được tin tức này, tuy vẫn chưa thực hiện được nguyện vọng, nhưng Hoàng Đế không có trực tiếp cự tuyệt phong hậu, như vậy y vẫn còn có cơ hội!

Mà hậu cung là chỗ nào? Là nơi không có bí mật, gió phất nhẹ ở tiền triều liền có thể gây nên sóng gió động trời trong hậu cung!

Có người đề nghị phong hậu, mà Hoàng Đế không phủ quyết, tin tức như vậy nhanh chóng lan khắp hậu cung, tức khắc toàn bộ hậu cung như nổ tung!

Từ lúc Tiên Hoàng Hậu vì khó sinh mà mất, mười sáu năm trôi qua, cho dù là lần Thái Tử dẫn quân chiến bại kia, có người đưa ra việc lập hậu đều bị Hoàng Đế bệ hạ phủ quyết, thế nhưng lần này không có! Mà là “bàn sau”!

Nháy mắt, toàn bộ hậu cung đều hành động!

Huyện thành

Ăn Tết.

Đêm giao thừa, Mạc Thiên Hàm chiếm phòng bếp, mọi người đã vô cùng hiểu biết tài nấu nướng của hắn, cho nên đều đoán sắp có lộc ăn, Lam ca tử cùng Giang ca tử định né tránh nhưng được Mạc Thiên Hàm giữ lại: “Một mình ta cũng không thể làm hết tất cả mọi việc, hai vị ở lại giúp đỡ đi!”

Vì thế hai người ở lại, nhưng cũng thay đổi cái nhìn với Mạc Thiên Hàm, mới đầu cảm thấy hắn là một thương nhân bổn phận, sau lại phát hiện hắn vô cùng cưng chiều phu lang, là một hán tử cực kỳ tốt, hiện tại lại cảm thấy, người này lòng dạ rộng lớn. Bình thường những chuyện liên quan đến bí mật nấu nướng đều né tránh người khác, mà thân phận của bọn họ đều là người ngoài, Mạc Thiên Hàm lại không chút kiêng kị, đây là xem họ như người một nhà a.

Nói thật, Mạc Thiên Hàm thật đúng là không sợ bọn họ học trộm, hệ thống mỹ thực của Trung Hoa rườm rà lại khổng lồ, căn bản không phải một bữa tiệc trừ tịch có thể khái quát, ngay cả một ông chủ khách sạn năm sao như Mạc Thiên Hàm đều không thể nói đã biết hết tất cả cách nấu cùng món ăn, huống chi người ở đây.

Cơm tất niên, Mạc Thiên Hàm nấu các món không khác mấy với năm trước, nhưng số lượng vô cùng nhiều, bởi vì hiện tại người trong nhà hơi nhiều, có người già cũng có trẻ con, còn có mấy thanh niên trai tráng, không thể dùng số lượng năm trước mà tính toán.

Cả gia đình ngồi cùng nhau trên một chiếc bàn cực lớn, giữa bàn có một trục xoay, bên trên có một cái bàn nhỏ, đây là do Mạc Thiên Hàm gọi người làm, bàn gắn đĩa quay được thế này vô cùng tiện lợi, quán rượu của bọn họ cũng dùng loại bàn này cho những bàn dành cho bữa tiệc hơn mười người.

Mạc Thiên Hàm cùng đám người Trần Lôi dẫn Tiểu Hổ đi thả pháo xong liền vào nhà rửa tay rửa mặt, ngồi ngay ngắn trên bàn, dẫn đầu nâng chén rượu lên: “Lần đầu tiên ăn Tết chung với mọi người, chén rượu này trước kính thiên địa sau kính quỷ thần, khẩn cầu phù hộ mọi người ở đây bình an vui vẻ!”

Tất cả mọi người cùng nhau nâng chén, đem rượu trong chén kính cho thiên địa thần quỷ, đem rượu rải cách cửa nhà ba thước, Mạc Thiên Hàm chờ mọi người quay lại chỗ ngồi lại nâng chén rượu lên: “Chén thứ hai, mọi người cùng nhau uống nào, rượu đoàn viên, cầu nguyện hàng năm sau này đều có thể đoàn đoàn viên viên!”

Một chén này, mọi người đều uống cạn, đây là rượu đoàn viên, cần phải uống hết!

Chén rượu thứ ba, vẫn là Mạc Thiên Hàm kính: “Chén thứ ba, cảm ơn mọi người, đã quan tâm chăm sóc hai phu phu chúng ta suốt một năm qua! Cạn!”

Đám người Trần Lôi nghe xong liền có chút kích động, bọn họ thân là ám vệ vốn không thể lộ ra ánh sáng, bọn họ chỉ tốt hơn ảnh vệ một chút là trong lúc hành động có thể dùng thân phận của người khác sinh hoạt một đoạn thời gian, nhưng nhiệm vụ lần này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng người được chủ thượng để ý như vậy chắc hẳn rất khó ở chung, chờ đến lúc quen thuộc mới biết được, đây là nhiệm vụ tốt đẹp nhất mà họ nhận được trong đời.

Đám người của Lưu sao sao rất cảm động, họ đã phiêu bạt bốn phương hồi lâu, rất ít khi có thể an ổn, lần này gặp được phu phu Mạc Thiên Hàm, thật là ông trời rủ lòng thương, đặc biệt họ còn được hai người quan tâm chăm sóc tận tình, không chỉ trị hết bệnh cho Hương ca tử, ngay cả tiểu Hổ cùng Khang ca nhi đều nuôi thêm chút thịt.

Thấy người lớn chỉ lo uống rượu, tiểu Hổ đã sớm đói bụng, nhưng người lớn chưa cầm đũa, con nít như nó càng không thể cầm, cuối cùng thấy bọn họ dường như chỉ lo uống rượu, liền vô cùng bực bội hỏi: “Có thể ăn sao? Tiểu Hổ đói bụng quá!”

Bị trẻ con hỏi, các người lớn đều cười, Mạc Thiên Hàm liền cầm đũa gắp cho tiểu Hổ một đùi gà nướng: “Có thể có thể! Tới, tiểu Hổ ăn đùi gà, năm sau tiểu Hổ có thể cao lên!”

“Ưm.. ưm!” Cầm lấy đùi gà liền cắn một miếng to, Mạc thúc thúc làm gà nướng ăn thật ngon!

Mọi người cười, sôi nổi cầm đũa dùng bữa, Mạc Thiên Hàm vẫn chăm chú lấy xương cá, cuối cùng mới kẹp thịt cá vào trong chén cho Thu Nghiên, sau đó lại gắp một thịt viên kho cho phu lang, mọi người đều đã quen với việc này!

Từ kinh ngạc đến thói quen làm như không thấy, bản thân cũng thật bội phục khả năng thích ứng của mình! Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy trong bữa cơm có hán tử nhặt xương cá cho phu lang, mùa đông ra cửa sẽ tự mình mặc đồ cho phu lang, lúc lên phố liền che chở không lộ ra một góc áo.. tóm lại, bọn họ gặp đủ việc hoàn toàn ngược lại với thường thức, nhưng nhìn nhiều, cuối cùng cũng quen với cách phu phu ở chung như vậy, bọn họ cùng Mạc Thiên Hàm đều không biết, kết quả của chuyện mưa dầm thấm đất này là sau khi các tiểu tử thành thân đều trở thành hội viên đặc biệt của câu lạc bộ thê nô.

Mùng hai, Mạc Thiên Hàm cũng tự mình lái xe mang Thu Nghiên đến chỗ Cổ sao sao chúc Tết, mang cho Cổ sao sao một ít lễ vật mừng năm mới, Mạc Thiên Hàm vẫn đi phòng bếp nấu cơm, Thu Nghiên vẫn ngồi nói chuyện phiếm với Cổ sao sao, lão nhân đối với Thu Nghiên dò hỏi ít chuyện nhỏ nhặt hàng ngày.

“Nghiên nhi a, hiện tại ngươi và tướng công có cảm tình tốt, nhưng tình cảm tốt cỡ nào cũng phải có đứa bé để giữ gìn, các ngươi đã thành thân gần hai năm, sao còn chưa có tin tức tốt vậy?” Cổ sao sao rất để ý vấn đề này, ông cũng là không có hậu với tướng công, sau khi tướng công về trời, ông liền sống cô độc một mình, ông không muốn Thu Nghiên già rồi cũng giống như ông.

“Sao sao, Nghiên nhi cùng tướng công đã đi hỏi thăm, là do thân thể Nghiên nhi không tốt, tướng công nói để Nghiên nhi nghỉ ngơi hai năm, đợi thân thể Nghiên nhi khỏe mạnh, lại muốn con cũng được.”

Đây đều là lời Mạc Thiên Hàm an ủi Thu Nghiên, hắn không có nói cho Thu Nghiên biết với thân thể của y sẽ rất khó mang thai sinh con.

“Nga, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi!” Cổ sao sao có được đáp án, xem như buông bỏ được một cọc tâm sự.

Từ chỗ Cổ sao sao quay về đã đến mùng 3, lần này lúc đi bái thần liền có ba chiếc xe ngựa, người lớn trẻ con đều đi, đoàn người theo lệ bái thần tiên, Lưu sao sao dẫn mọi người đi bái điện tiểu tiên, đám tiểu tử Trần Lôi bái thần xong liền ra bên ngoài chờ, không tiện đi chung với một đám ca nhi ca tử.

Mà Mạc Thiên Hàm vẫn đơn độc đi cùng Thu Nghiên đã bái tất cả điện tiểu tiên, làm cho các ca tử đã kết hôn cũng đi bái điện tiểu tiên hâm mộ vô cùng.

Tới điện phía sau liền cung phụng điểm tâm do họ mang đến, vừa lúc gặp lại đoàn người của Lưu sao sao, điểm tâm của mọi người đều vô cùng xinh đẹp, đều là công của Hương ca tử, Hương ca tử vô cùng khéo tay, làm ra điểm tâm không chỉ ngon miệng mà vẻ ngoài cũng rất xinh đẹp, dễ nhìn hơn tay ngang như Mạc Thiên Hàm nhiều.

Mười lăm tháng giêng trôi qua chưa lâu, Điền Kim Tùng liền từ Thịnh Kinh trở về, còn mang theo rất nhiều người cùng đồ vật. Người là cấp dưới hắn cần, đồ vật là chủ thượng tặng cho phu phu Mạc Thiên Hàm.

Điền Kim Tùng vào cửa nhà Mạc Thiên Hàm liền sửng sốt, trước kia chỉ có đám người Trần Lôi, sau đó sự tình quá nhiều, hắn cũng biết Mạc Thiên Hàm có bao nhiêu bảo vệ cùng coi trọng Thu Nghiên, cho nên vì không để tiểu phu lang đơn thuần lo lắng, cũng như không để người khác biết quan hệ giữa bọn họ, hắn vẫn luôn gặp Mạc Thiên Hàm ở bên ngoài, đã lâu chưa vào cửa. Tuy rằng hai nhà là hàng xóm, nhưng Điền Kim Tùng rất ít khi về đây ở, phần lớn thời gian đều chạy bên ngoài, lúc mùa đông mới tới cũng có nghe trong nhà Mạc Thiên Hàm có thêm một gánh hát, là vì dạy nhạc khúc cho Mạc phu lang, nhưng lúc đó hắn bận chuyện Nhã Khách Cư cùng Tụ Hiền Các ở phủ Thiện Thủy, căn bản là tai trái nghe chảy ra tai phải, không để ở trong lòng, lần này tới cửa bái phỏng, đã cách xa nhau mấy tháng.

Nhưng hắn vừa vào cửa liền nhìn thấy một đứa bé khoảng chừng bảy tám tuổi, lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, đang nhón chân cố gắng vắt quần áo lên sào trúc phơi nắng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN