Tường Vy Nở Muộn - Ngoại truyện 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3217


Tường Vy Nở Muộn


Ngoại truyện 1


Câu nói ấy rất nhỏ, câu nói ấy rất mơ hồ. Tôi tưởng mình nằm mơ, đã vô số lần tôi ảo tưởng anh sẽ tỉnh thế nhưng khi ngay sau đó tôi lại quay lại với hiện thực nghiệt ngã, vài ngày trước thi thoảng tay anh vẫn động đậy khiến tôi có hi vọng. Có điều bác sĩ nói đó là phản xạ thần kinh không phải ý thức của anh khiến tia hi vọng của tôi cũng bị dập tắt.

Tôi thấy tim như ngừng đập nhào đến nắm chặt bàn tay của Tường gọi tên anh. Mi mắt anh khép hờ rồi từ từ mở ra. Anh chật vật mãi mới mở được to đôi mắt thế nhưng tôi lại thấy đời này giây phút này tuyệt vời nhất. Tôi cứ tưởng rằng mình sẽ đợi anh một đời một kiếp vậy mà giờ anh đã mở mắt thật rồi. Câu nói ban nãy của anh không biết mơ hay thật, tôi nắm chặt lấy tay anh vội vã hỏi:

– Có phải anh vừa gọi tên em không? Có phải không anh?

Ánh mắt anh rất mông lung, bác sĩ nói rằng trong ba ngày nếu tỉnh lại thì có khả năng sẽ phục hồi có điều giờ đã quá ba ngày. Bác sĩ còn nói tuy vậy vẫn có khả năng anh sẽ mất trí nhớ, cũng có thể ảnh hưởng đến trí lực. Câu nói ban nãy của anh có lẽ do tôi quá mệt mỏi mà sinh ra ảo giác rồi. Tôi vừa nắm tay anh vừa lẩm bẩm:

– Tường. Em đây. Em đây.

Tôi lại hỏi:

– Anh có thể gọi tên em không? Anh có nhớ em là ai không?

Tường vẫn không đáp, ánh mắt anh nhìn tôi như thể không nhớ tôi là ai. Sự hi vọng ban nãy của tôi giờ lại biến thành thất vọng. Câu nói của anh chính xác là do tôi ảo giác rồi. Tôi đưa tay lên chạm vào anh, cầm bàn tay anh đặt lên bụng, xốc lại tinh thần rồi nói:

– Anh không nhớ ra em là ai cũng không sao cả, anh tỉnh lại là tốt rồi. Nếu anh không nhớ ra em là ai em sẽ giới thiệu lại với anh, em là Vy, là vợ anh, đứa bé trong bụng là con anh, nó chưa có tên vì anh chưa đặt tên cho nó. Anh nhớ ra chưa?

Tường vẫn không đáp, tôi mặc kệ vẫn mặt dày tự nhận là vợ anh tiếp tục nói:

– Anh vẫn không nhớ ra à? Không sao từ từ anh sẽ nhớ. Nếu cả đời này anh không nhớ ra em sẽ cùng con khiến anh làm quen lại, em và con sẽ dùng cả đời này chăm sóc anh.

Thuỳ nãy giờ đang đứng ngoài kia, có lẽ cô ta cũng kinh ngạc không kém tôi liền lao vào đẩy tôi ra. Tôi loạng choạng suýt ngã, cô ta liền nắm lấy tay Tường giọng lạc đi:

– Tường, anh tỉnh lại rồi sao? Anh nhớ em là ai không anh?

Tôi bị cô ta đẩy ra, Tường nhìn cô ta, từ khoé môi bắt đầu mấp máy. Không hiểu sao tôi nhìn cảnh tượng này bỗng có chút đau lòng. Cảm giác như Tường nhớ ra được Thuỳ là ai, có lẽ phần kí ức với cô ta anh không quên. Đôi mắt Thuỳ sáng lên, cô ta vừa níu chặt tay Tường vừa hỏi lại:

– Anh nhớ ra em đúng không? Em biết mà, em biết anh nhớ ra em mà. Anh có biết em chờ đợi anh thế nào không? Tường.

Cô ta giọng nghẹn ngào đi, Tường nhìn Thuỳ, dường như anh lấy toàn bộ sức lực của mình khó nhọc thốt ra duy nhất một chữ:

– Cút!

Tôi nhìn anh, không hề nghe nhầm, tuy câu nói ấy yếu ớt hơn thường ngày nhưng cũng vẫn rất rõ. Thuỳ kinh ngạc nhìn Tường, cô ta dường như vẫn không tin nổi hai hàng lông mày chau lại. Tường rút tay khỏi cô ta, ánh mắt hướng về phía tôi. Tôi chưa kịp hỏi anh có nhớ ra tôi không đã thấy anh khẽ nói:

– Vy.

Có lẽ đây là thứ âm thanh tuyệt diệu nhất tôi từng nghe. Tôi mặc kệ Thuỳ lao vào túm lấy tay anh hỏi lại:

– Anh vừa nói gì cơ? Anh gọi lại đi.
– Vy.

Lần này tôi đã nghe rõ hơn rất nhiều, tôi lấy tay chỉ vào bụng mình hỏi tiếp:

– Vậy… đứa bé trong bụng, anh có nhớ không? Nó là ai?
– Con trai anh.

Ba chữ con trai anh khiến tôi đã không còn kìm nổi nữa để mặc cho nước mắt rơi. Tường đưa tay lên chạm vào má tôi, từ đáy mắt nỗi đau thương hiện lên chẳng cần che giấu. Anh chật vật chạm vào giọt nước đang lăn lau đi, chật vật nói:

– Đừng… đừng khóc! Anh đau.

Tôi nghe vậy càng khóc nức nở, bên ngoài bác sĩ thấy trong phòng ồn ào cũng trở lại. Tôi vội quệt nước mắt định đứng dậy lùi lại đã bị bàn tay của Tường nắm chặt, bàn tay anh đã không còn lạnh lẽo như trước mà có phần ấm áp. Bác sĩ thấy vậy thì kinh ngạc vô cùng liền vội vàng nói:

– Cậu buông tay cô ấy đi, để tôi khám lại cho cậu. Cậu hiểu tôi nói gì không?

Tường thấy vậy mới buông tay tôi gật đầu. Không biết bà Phi đi đâu, đến khi thăm khám xong bác sĩ nói tình hình anh ổn bà Phi cũng vẫn chưa quay về. Tôi nghe bác sĩ nói lúc này mới dám thở phào một hơi. Anh ổn là tốt rồi, anh tỉnh là tốt rồi tôi cũng chẳng mong gì hơn. Khi bác sĩ đi ra ngoài Thuỳ vẫn đứng trân trân ở chân giường. Lúc này ánh mắt anh đã tinh anh hơn, anh nhìn Thuỳ gằn lên:

– Cô vẫn chưa đi à? Cút!
– Anh Tường…
– Câm ngay.

Tôi sợ Tường mới tỉnh lại đã nói nhiều lại còn hằn học ảnh hưởng đến sức khoẻ liền vỗ vỗ tay anh rồi đứng dậy ra phía Thuỳ nói:

– Anh ấy đã nói thế rồi cô đi đi.
– Cô cho anh ấy ăn bùa mê thuốc lú gì mà anh ấy thành ra thế này hả?
– Thuỳ! Sao cô vẫn không chịu hiểu nhỉ? Lúc anh ấy cần cô cô bỏ đi, giờ anh ấy không cần cô cố chấp làm gì? Tính tôi thẳng tính có gì nói đấy, chuyện quá khứ của hai người tôi cũng chẳng muốn quan tâm hay nhắc lại đâu nhưng cô đứng trước mặt anh ấy chửi con anh ấy là thứ nghiệt súc, là thứ sao chổi thì dù cho tôi có tha thứ thì anh ấy chắc chắn cũng không tha thứ đâu. Cô bảo cô và anh ấy có cả thanh xuân bên nhau vậy chắc cô hiểu anh ấy đúng không? Nếu anh ấy đã bảo cô cút thì cô đi đi, đừng để anh ấy điên lên tôi không cản nổi đâu.

Nói xong tôi nhìn Tường, khoé môi anh chợt cong lên như cười. Thuỳ có lẽ mặt cũng không đủ dày nữa cuối cùng xách túi đi ra ngoài. Khi chỉ còn tôi và Tường ở trong phòng tôi vừa lau tay cho anh vừa hỏi:

– Anh thấy trong người sao rồi? Còn mệt nhiều không?

Anh không đáp chỉ lắc đầu. Có lẽ anh vẫn còn mệt nhiều nên tôi cũng không dám hỏi nhiều mà chỉ lặng lẽ ngồi cạnh anh rồi nhìn anh. Anh vẫn nắm chặt tay tôi như vậy. Tự dưng sáu tháng mới gặp lại, lại trải qua một trận thập tử nhất sinh, tôi cứ sợ là giấc mơ nên thi thoảng lại bấu mình một phát. Khi thấy rất đau mới dám chắc chắn là thật. Tường nhìn thấy vậy thì cười nói:

– Đồ ngốc.

Tôi thấy anh cười được cũng không nhịn nổi nữa cũng cười:

– Anh có biết lúc anh bị tai nạn em sợ thế nào không? Em còn nghĩ nếu anh mà không tỉnh lại em và con không biết sống sao nữa.
– Anh xin lỗi.
– Không, xin lỗi gì chứ? Là tại em hết, tại em cả, anh có sai gì đâu mà xin lỗi? Là tại em đòi chia tay anh… anh xem, em ngu ngốc cỡ nào chứ? Tại em nên anh mới bị thế này. Mình không chia tay nữa anh nhỉ?
– Mình đã bao giờ chia tay đâu? Anh đã đồng ý bao giờ đồng ý chia tay đâu?

Nói đến đây tôi mới dám chắc lần nữa trí nhớ anh hoàn toàn bình thường. Anh nhìn tôi, đột nhiên tôi thấy từ khoé mắt anh có gì đó ươn ướt, rồi một giọt nước khẽ lăn xuống, đây là lần thứ hai tôi thấy anh khóc. Tôi thấy vậy hoảng quá vội vã hỏi:

– Tường… sao anh lại khóc?

Anh nhìn tôi, khó nhọc đáp:

– Thương em.

Tự dưng thấy anh nói vậy tôi cũng suýt bật khóc. Nhưng rồi tôi cố gắng nhắc mình còn đứa bé trong bụng, anh tỉnh rồi thì việc quan trọng nhất là phải giữ đứa bé cho đủ ngày đủ tháng vì bác sĩ nói tôi đang có dấu hiệu doạ sinh non. Tôi đưa tay chạm vào khoé mắt anh rồi nói:

– Đừng khóc. Anh nói em khóc anh đau, anh cũng đừng khóc bởi anh khóc em đau lắm.

Bên ngoài chợt có tiếng cạch cửa, bà Phi cũng từ đâu chạy vào, còn có cả Hùng. Thấy anh tỉnh bà vừa cứ khóc mãi không thốt được lên lời. Tường nhìn mẹ, khẽ nói:

– Mẹ, sao lại khóc?

Bà Phi lại khóc rống lên nói:

– Sao không khóc? Mày doạ mẹ một trận thế mà bảo mẹ không khóc hả? Mẹ còn tưởng mày không tỉnh lại được nữa cơ? Lại còn con mày nữa chứ, nghĩ đến nó mẹ lại đau lòng, đau lòng lắm biết không.
– Con tỉnh rồi mà, mẹ đừng khóc nữa.
– Được rồi, không khóc thì không khóc, tỉnh là tốt rồi, nhớ được mẹ là tốt rồi. Không khóc thì không khóc.

Tôi nhìn bà Phi mũi cũng cay xè. Tường mới tỉnh, anh còn rất mệt nên tôi với bà Phi cũng bảo anh nghỉ ngơi, không cần nói thêm gì nữa. Anh gật đầu một lúc thì lại thiếp đi, lúc này tôi mới thấy Hùng đang ở ngoài sụt sịt khóc. Thấy cậu ta khóc bà Phi liền chẹp miệng:

– Nó tỉnh rồi đây mày còn khóc cái gì? Khóc nãy giờ rồi.
– Bác kệ cháu.
– Bố tổ cái thằng, thôi không phải khóc nữa, nó đang ngủ, khóc lắm nó bực nó bẻ răng cho bây giờ.
– Bác đừng doạ cháu thế, anh ấy giờ ăn còn chẳng ăn được nữa là bẻ răng cháu. Khổ thân anh Tường…

Tôi với bà Phi thấy vậy buồn cười quá tự dưng bật cười. Hùng thấy tôi với bà Phi cười thì ngúng nguẩy bỏ đi. Khi chỉ còn tôi với bà Phi ngồi trong phòng bà Phi hỏi tôi:

– Cháu thấy trong người thế nào rồi? Bác sĩ bảo cháu doạ sinh non hả?
– Dạ vâng ạ.
– Vậy thì đừng đi lại nhiều nữa. Thằng Tường nó tỉnh rồi, cháu về nghỉ ngơi đi. Giữ gìn sức khoẻ cho cả cháu và đứa bé nữa đấy.

Tôi nhìn bà, mấy ngày nay quay cuồng bên Tường nên tôi và bà cũng ít nói chuyện. Bà Phi thấy tôi nhìn mình thì hỏi tiếp:

– Sao? Còn gì lấn cấn muốn hỏi à?
– Chuyện bản xét nghiệm ADN cháu là con của bác Dân… bác biết chứ?

Bà Phi cười đáp lại:

– Ừ biết.
– Nhưng cháu làm xét nghiệm lại, cháu với anh Tường không phải anh em ruột mà.
– Ừ, cháu với nó có quan hệ gì đâu mà anh em ruột được? Cháu với ông Dân cũng chả phải bố con.
– Vậy…
– Ông ta bị lừa thôi. Cháu biết thằng Chu Nhật Minh không? Một trong hai thằng con rơi của ông ta, bác biết thằng đó không phải con ông ta từ lâu rồi nhưng kệ không nói ra. Ông ta một tay nuôi nấng nó, cho nó nhà, cho nó xe. Đến đợt trước khi ông ta định chuyển cổ phần cho nó thì bác mới thuê người tiết lộ cho ông ta biết nó và ông ta không cùng huyết thống. Ông ta sốc quá đi đến tìm con mụ Miền mẹ thằng Minh thì mụ ta khóc lóc nói rằng vì để củng cố vị thế mà mụ ta đem thằng Minh con của đứa em gái họ chửa hoang về nuôi, còn đứa con gái của mụ ta thì đem cho vợ chồng Vân Kiên. Hồi đó ông Dân đi vào Đà Nẵng làm công trình nên mụ ta ở nhà tự tung tự tác làm trò ấy mà chẳng ai biết. Con Hương… chị gái nuôi của cháu ấy chính là con gái mụ Miền. Nhưng có điều vì gia đình Vân Kiên chuyển đi nơi khác sinh sống nên mụ ta cũng không rõ Vân Kiên đã sinh thêm một người con gái là cháu nên cả mụ ta với ông Dân tưởng cháu chính là đứa con gái ấy. Có điều con Hương kia thực sự không phải con ông Dân, nó là con của mụ Miền và gã đàn ông khác. Tờ xét nghiệm ADN kia mụ ta thuê người làm sai lệch kết quả. Không ngờ ông Dân cũng tin theo còn mang theo tờ giấy ấy đến ngăn cản cháu và thằng Tường. Đến lúc sau bác mới nghi ngờ bảo ông ta điều tra lại, ai dè một lần điều tra vừa phát hiện ra sự tồn tại của con Hương vừa biết nó cũng không phải con ruột của ông ta.

Tôi nghe đến đây hoàn toàn bất ngờ, tôi chưa từng nghĩ đến tình huống này. Bỗng dưng tôi nhớ ra đất đai của bố mẹ tôi để lại cho mình hết liền tiếp:

– Vậy… vậy có phải đất đai bố mẹ cháu để lại là tiền của bà Miền gửi cho chị Hương không?
– Không. Mụ Miền lúc để con Hương cho bố mẹ cháu nuôi đúng là có để lại một số tiền. Có điều năm con Hương hai tuổi phẫu thuật tim đã dùng hết số tiền ấy. Sau này xuống dưới Vân Đồn làm ăn tích cóp mua được đất, khi ấy đất rẻ, giờ mới được giá thế thôi. Đất đai ấy của bố mẹ cháu, không liên quan đến người khác.

Tôi nghe đến đây mới dám thở phào một tiếng. Bà Phi lại nói:

– Con Hương này chó cùng rứt dậu, nó cùng mẹ con mụ Miền với thằng Minh định dùng cháu tống tiền thằng Tường cuối cùng lại gây ra vụ tai nạn giao thông này. Nó đang tạm hoãn chấp hành án phạt vì nuôi con nhỏ, nhưng lần này thì không hoãn nổi nữa rồi. Nó bị bắt rồi.

Nghĩ đến đây tôi bỗng cảm thấy căm phẫn tột cùng. Chị ta không hề biết hối lỗi, một tay chị ta hại chết con tôi chưa đủ còn suýt hại chết Tường. Bà Phi nhìn tôi, thấy hai tay tôi nắm lại liền kéo ra:

– Thôi, đừng tức giận mà ảnh hưởng đến đứa bé. Bác xin lỗi…

Tôi nghe bà Phi nói xin lỗi thì bất ngờ vô cùng vội vã đáp:

– Bác đừng nói vậy, xin lỗi gì chứ bác, cháu mới phải là người xin lỗi vì cháu mà anh Tường mới bị thế này.
– Bác xin lỗi chuyện cái Thuỳ. Thực ra hôm ấy bác đến là tại bác cho thằng Tường uống rượu với ít thuốc ngủ. Nó tin tưởng bác nhất mà bác lại lấy sự tin tưởng ấy để ngăn cản hai đứa bằng cách này. Thực ra bác cũng không muốn làm như vậy, nhưng cháu cũng biết đấy, trong nhà này bác không có tiếng nói, ông Dân muốn thế nào bác phải làm thế ấy. Lúc ấy lại vẫn nghĩ cháu là con riêng của ông ta rồi thêm chuyện ông ta nói cái Thuỳ bố nó cũng là bạn của ông Dân, gia cảnh cũng giàu có nên dù cho bác không thích nó lắm vì trước kia nó bỏ đi ngay lúc thằng Tường bị liệt thì cũng vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của ông Dân. Đến sau này khi cháu và thằng Tường chia tay, lại biết chuyện mụ Miền lừa ông Dân bác thấy hối hận lắm. Thằng Tường lúc quen cháu vui vẻ bao nhiêu, còn vì cháu chấp nhận phẫu thuật chân mà chia tay cháu đến ngay cả nụ cười bác thấh nó cũng không cười. Bác biết nó yêu cháu thật sự, so với tình cảm trước kia của cái Thuỳ bác thấy nó còn yêu cháu hơn nhiều. Bác hối hận, bác thấy mình tệ, bác tự an ủi mình là cháu không xứng với nó nhưng về thấy nó cứ đi làm lại ở trong phòng bác thấy khó chịu lắm. Mãi nó mới hạnh phúc được một tí bác lại làm mọi chuyện ra như vậy. Lúc ấy bác mới biết để nó được ở cạnh người nó yêu thì nó mới được vui vẻ, mà nó vui vẻ thì bác cũng mới vui vẻ được. Thực ra trong thâm tâm bác cũng không để ý nhiều đến cái gọi là tương xứng hay hoàn cảnh, con Thuỳ về gia cảnh nó xứng thật đấy nhưng về tình cảm thì sao? Bao nhiêu năm nay thằng Tường bị liệt mà nó thì vẫn chẳng chăm sóc nổi một ngày. Giờ thằng Tường khỏi rồi, chân đi lại bình thường rồi, tập đoàn cũng đứng đầu miền Bắc nó mới quay về. Thằng Tường bác biết tính nó mà, con Thuỳ quay về thì nó cũng chẳng cần nữa rồi, vậy nên bác mới thấy bản thân mình tệ thật. Chẳng giúp gì được cho con còn khiến nó đau khổ. Từ nhỏ nó đã thiệt thòi vì bác không biết tranh giành gì cho nó, mình nó tự cố gắng vươn lên, đến tận lúc thấy nó bị hôn mê không biết có tỉnh nổi hay không bác mới thấy mình ngu ngốc. Giờ bác chẳng sợ quái gì nữa, cũng chả phải nể nang gì ai, sống mấy mươi năm nhịn nhục rồi giờ cần đếch gì ngoài con cháu đâu? Nó mà sao thì bác cũng chả sống nổi, giờ nó tỉnh bác càng đếch cần nể nang gì ông Dân. Tập đoàn Nhật Tường nó gây dựng lên, ông Dân có không chia tài sản cho nó thì nó cũng chả nghèo được.

Nói rồi bà Phi lại nắm nắm tay tôi cười:

– Thế nên… cháu phải giữ gìn sức khoẻ cho cả hai mẹ con. Đến tuổi này cũng mong có cháu bế lắm rồi, hai đứa mà đi làm bác ở nhà trông cháu cho. Cháu vất vả rồi, một mình mang thai, giờ lại còn phải chịu cú sốc này, nên giờ nó tỉnh rồi, cháu đừng suy nghĩ nhiều nữa nhớ chưa?

Tôi nghe bà Phi nói xúc động đến mức sống mũi cay cay. Suốt từ ngày ở viện chăm Tường tôi và bà thấy gần gũi nhau hơn. Thực ra từ trước tới nay tôi vẫn thấy bà Phi là người nhân hậu, việc trả thù của tôi cũng là bà giúp, việc cứu tôi một mạng cũng là ơn bà. Tôi cứ để tay mình trong tay bà cảm nhận sự ấm áp vô cùng.

Những ngày tiếp theo ngày Tường tỉnh anh đã bắt đầu phục hồi dần. Tôi thì không muốn xa anh một giây một phút nào cả nên bà Phi sắp xếp cho tôi giường ở ngay cạnh Tường. Đến ngày thứ bảy khi Tường tỉnh được một tuần cũng là lúc thai của tôi được ba sáu tuần sáu ngày. Tuy thai đã lớn nhưng tôi vẫn muốn tự tay lau người cho anh, có lẽ tôi ngang ngược lắm nên bà Phi đành mặc kệ cho tôi thích làm gì thì làm. Tường vừa nhìn tôi vừa nói:

– Sao không để y tá làm, em bụng lớn thế này rồi lau người cho anh vất vả quá.

Thấy anh nói vậy tôi trợn mắt đáp:

– Y tá? À, hoá ra anh chê bà bầu này phải không? Thấy mấy cô y tá xinh xinh nên muốn người ta lau cho mình chứ gì?
– Sặc! Vớ vẩn, ghen hả?

Tôi bật cười sực mới nhớ ra hôm đầu anh tỉnh liền hỏi:

– Hôm anh tỉnh ý, có phải câu đầu tiên anh nói với em là Vy, đừng đánh nữa không?

Tường nhìn tôi trả lời:

– Ừ. Sao em hỏi thế?
– Ui thế là anh nói thế thật nhỉ, vậy mà em tưởng em bị ảo giác cơ. Gần tuần nay anh mệt em cũng quên chưa hỏi, hoá ra là thật à.
– Hấp. Thực ra anh nói là Vy, đừng đánh nữa, để anh đánh cho… nhưng mà nói được câu kia anh đã hết sức hết lực rồi, lúc đấy anh tức lắm muốn đứng dậy bạt cho cô ta mấy cái bạt tai mà không làm được.

Tôi nhìn anh kinh ngạc hỏi lại:

– Đánh á? Anh định đánh cô ta á?
– Ừ. Đánh chứ.
– Anh dám đánh cô ta à?
– Sao không dám? Dám chửi vợ con anh là sao chổi, dám rủa con anh, loại người này có gì không dám đánh?
– Thật á? Anh không sợ bị người ta nói là hèn à?
– Hèn? Không bảo vệ được vợ con mình mới hèn, cô ta là cái quái gì mà anh phải lo với sợ chữ hèn?

Tôi nghe xong cười sặc lên, dù thập tử nhất sinh tỉnh dậy vẫn mang cái dáng vẻ cục súc không ai bằng. Khi đang cười bên ngoài cũng có tiếng cạch cửa rồi ông Dân bước vào, nụ cười trên môi tôi cũng tắt ngấm. Từ hôm Tường tỉnh ông Dân vẫn vào, thế nhưng mỗi lần vào đều là lúc tôi không có ở đây. Thấy ông tôi liền nói:

– Cháu chào bác.

Nói rồi tôi cất cái khăn đi rồi xin phép đi ra ngoài. Ông Dân không cản, khi ra đến cửa một lúc tôi mới nhớ điện thoại còn vứt trong bàn liền quay lại, vừa đến cửa tiếng ông cất lên:

– Khoẻ rồi phải không? Thế mày định chia tay con Thuỳ thật đấy à?
– Con và cô ta có yêu nhau đâu mà chia tay?
– Nó sắp trở về Mỹ rồi mày biết không? Mày định để nó đi thế à?
– Cô ta muốn đi đâu thì đi con không quan tâm.
– Mày nghĩ kĩ chưa? Nếu giờ mày chọn con bé kia thì mày với con Thuỳ sau này sẽ chấm dứt hoàn toàn đấy.
– Con với cô ta chấm dứt lâu rồi bố khỏi lo.
– Mày ngu lắm con ạ, con bé kia nó ở cạnh mày đều có mục đích cả mày không thấy à? Nó vì tiền đấy mày không hiểu hả?
– Vì tiền thì càng tốt chứ sao, con thiếu gì tiền đâu.
– Mày! Thế mày định thế nào?
– Đẻ xong rồi thì con cưới cô ấy.
– Quyết định rồi à?
– Vâng.
– Mày không suy nghĩ lại hả?
– Con không.

Ông Dân nghe đến đây thì có điện thoại liền cầm điện thoại ra ngoài nghe. Tôi chưa kịp đi thành ra giáp mặt với ông luôn, tự dưng tôi đỏ mặt lí nhí nói:

– Cháu xin lỗi, cháu không cố ý nghe lén hai người nói chuyện, cháu quên điện thoại.

Ông Dân thấy tôi thì tắt chuông điện thoại của mình rồi cười nhạt. Tôi nhìn ông bỗng dưng thấy bụng mình đau nhói, có gì đó thúc lên mạnh mẽ. Hai chân tôi chợt run lên cố bám vào tường nhắm nghiền mắt nói:

– Bác ơi… gọi bác sĩ cho cháu.

Ông Dân thấy tôi như vậy tự dưng mặt tái đi. Tôi vừa bấu vào tường vừa cảm nhận những cơn thúc càng lúc càng mạnh, mồ hôi tôi cũng túa ra. Lúc này bà Phi cũng từ đâu chạy tới, thấy ông Dân đứng cạnh tôi bà liền túm lấy tay tôi rồi hỏi:

– Vy, sao vậy cháu.

Tôi chỉ vào bụng, mặt mũi tái nhợt đáp:

– Bác ơi, cháu đau bụng quá.

Bà Phi trợn mắt nhìn ông Dân gào lên:

– Ông làm gì con bé thế hả? Ông nói gì hả,
– Tôi… tôi có nói gì đâu?
– Ông… đồ độc ác này, bác sĩ, bác sĩ, mau lên.

Tôi muốn thanh minh cho ông Dân nhưng cũng không nói ra được câu gì, bụng đau thành từng cơn, có thứ gì đó như muốn vỡ ra. Mấy người bác sĩ vội đưa tôi vào xe lăn rồi đẩy đi siêu âm, thăm khám. Tôi lúc đó đau quá chỉ nghe loáng thoáng có ai bảo mở hai phân rồi, sắp sinh rồi.

Thai của tôi mới chỉ gần ba bảy tuần, thế nhưng vì đã có dấu hiệu gò doạ sinh non từ tuần ba lăm nên tôi cũng xác định mình sẽ sinh sớm hơn dự kiến. Tôi được đưa lên phòng sinh, chỉ có bà Phi vào. Bà Phi cứ nắm tay tôi an ủi:

– Không sao đâu, cố gắng lên con. Gần ba bảy tuần cũng là ổn rồi, thai cũng được gần ba cân rồi, không sao cả, lúc trước mẹ sinh thằng Tường cũng chỉ tám tháng rưỡi thôi.

Nghe bà thay đổi cách xưng hô với mình trong lòng tôi tự dưng cảm thấy có phần an tâm hơn. Bác sĩ cũng nói tuy rằng giờ sinh hơi sớm nhưng nói chung cũng không quá non tôi cũng mới bớt lo lắng hơn. Bụng tôi cứ đau từng cơn, đau đến mức tôi không thở nổi nữa nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng. Thế nhưng mãi tôi vẫn chưa sinh được, hai phân rồi đến ba phân kéo dài cả tiếng đồng hồ. Tôi đau lắm, vừa đau lại vừa nhớ đến Tường cảm thấy tủi thân. Dù cho bà Phi ở cạnh nhưng thấy mọi người có chồng bên cạnh tôi vẫn có chút tủi. Có điều tủi vậy thôi tôi vẫn thương anh nhiều hơn là tủi thân.

Vì đau quá nên tôi thiếp đi một lúc, đến khi mở mắt ra không thấy bà Phi đâu liền nhìn quanh rồi chợt kinh ngạc khi thấy Tường đang ngồi cạnh mình. Thấy anh tôi chưa kịp lên tiếng anh đã nắm tay tôi nói:

– Bác sĩ bảo anh đi lại một lúc vẫn được

Tôi nhìn Tường sống mũi cay xè. Bác sĩ lúc này lại vào thăm khám, tôi thấy bụng mình lại quặn lên, bác sĩ khám xong liền nói:

– Cố gắng chịu đau, mở được gần mười phân rồi, khi nào tôi bảo rặn thì rặn nhé, hít sâu ba hơi rồi mới rặn một lần, đừng rặn liên tục mất sức đây.

Thấy Tường ngồi cạnh mình tôi mới thấy mình như tiếp thêm động lực. Có lẽ vì bị doạ sinh non nên tôi cũng không khó sinh lắm, theo lời bác sĩ tôi rặn đúng ba lần thì đã nghe được tiếng khóc oe oe. Bác sĩ ôm lấy đứa bé đặt lên bụng tôi rồi cười:

– Bé trai, nào, ôm con đi, để cho con da kề da với mẹ nào.

Tôi mới nghe được con khóc đã xúc động lắm rồi, khi bác sĩ đặt con lên bụng tôi lại oà lên khóc. Tường ngồi cạnh vội đưa tay chạm vào mắt tôi giọng cũng nghẹn đi:

– Đừng khóc, ngoan nào.

Tôi ôm lấy con, cả da thịt con chạm vào tôi, đôi tay bé nhỏ ngọ nguậy không thôi. Tôi nhìn con rồi lại nhìn anh, bác sĩ bảo thai gần ba bảy tuần nhưng cũng được ba cân, không nhỏ nên tôi cũng đã yên tâm hơn hẳn. Tường cứ vuốt tóc tôi, lâu lâu lại nhìn đứa bé một lúc. Tôi nằm đó ôm con, đến khi mệt quá mà thiếp đi.

Khi tôi tỉnh lại cũng thấy mình nằm trong căn phòng khác. Đứa bé thì đang được bà Phi bế, thấy tôi tỉnh bà liền đưa đứa bé cho y tá rồi nói:

– Con tỉnh rồi à? Uống cốc sữa nóng đi, mẹ pha rồi, thằng Tường về phòng tiêm thuốc rồi, lúc nào xong nó sang.

Tôi nhìn bà ngoan ngoãn uống cốc sữa bà pha sẵn. Đến khi nhìn ra mới thấy ngoài bà Phi còn có cả Hùng và cả cái Linh đang đứng cạnh. Bà Phi thấy tôi ngạc nhiên thì cười:

– À, người yêu thằng Hùng đấy, làm giáo viên.

Cái Linh thì vừa đưa tay vừa nghịch má đứa bé nói:

– Cháu và chị ấy biết nhau mà, trước chị ấy làm kế toán trường cháu.

Tôi hơi bất ngờ không nghĩ cái Linh với Hùng lại tiến triển như vậy. Cái Linh thì nhìn đứa bé nói tiếp:

– Nhìn nó giống anh Tường nhỉ, nhưng mà miệng thì giống chị Vy. Trộm vía em xinh ơi là xinh ý, yêu quá cơ.
– Con mình còn xinh hơn cơ – Hùng lên tiếng

Bà Phi thấy vậy thì hỏi lại:

– Con mình, cái gì? Hai đứa chúng mày có rồi á?

Cái Linh đỏ mặt đạp chân vào Hùng một cái, cậu ta bị đau rên rỉ:

– Sao đạp anh?
– Đã bảo không được nói rồi.
– Có con là việc tốt sao phải giấu?
– Anh im mồm đi.

Bà Phi thấy hai người cãi nhau mới vội nói:

– Được rồi hai đứa sao yêu nhau mà cãi nhau cả ngày như chó với mèo vậy hả? Nào bé con, bà bế em.
– Bác, sau này Linh mà đẻ con gái bác nhớ gả anh cu cho con cháu nhé.
– Ui giời, thế biết trai hay gái chưa?
– Biết rồi, là con gái bác ạ. Xinh cực, giống cháu cực.

Cái Linh lại đạp cho Hùng phát nữa rồi nghiến răng:

– Nhìn qua hình siêu âm mà bảo giống anh? Chả giống gì.
– Sao em lúc nào cũng phủ nhận anh thế? Sao em cứ chia cắt tình cha con của anh và con vậy?

Tôi đang bị đau mà cũng phải phì cười, bên ngoài chợt có tiếng bước chân, tôi tưởng Tường nhưng lúc nhìn ra mới biết ông Dân. Ông Dân hơi ngó vào, nhìn đứa bé cái Linh đang bế thì lóng nga lóng ngóng mãi mới nói được:

– Cháu trai ông đây à?

Bà Phi đang cất hộp sữa cho tôi thấy tiếng ông Dân liền quay lại hỏi:

– Ông đến đây làm gì?
– Tôi… tôi đến thăm cháu tôi.
– Ông đi đi, ông đi đi.
– Bà bị làm sao thế? Nó là cháu tôi, tôi không được đến thăm à?
– Vì ông mà con Vy nó sinh sớm, ông còn vác mặt vào đây làm gì?
– Tôi đã bảo tôi không làm gì mà lại.
– Thôi ông đừng có văn vở nữa, đi đi cho khuất mắt, nó mà lên máu hậu sản tôi sống chết với ông đấy.

Tôi thấy vậy liền kéo tay bà Phi nói:

– Không phải tại bác Dân đâu, là do con…
– Thôi, con không phải sợ, mẹ ở đây rồi không phải sợ.
– Thật mà mẹ…

Lúc này ông Dân lại cất tiếng:

– Nó đã nói vậy bà vẫn cố đổ lỗi cho tôi là sao? Cho tôi nhìn cháu một lúc.
– Gớm. Thằng Nhật Anh vô sinh nên ông mới ngó đến đứa cháu này chứ gì, nó mà đẻ được chắc gì ông đã thèm nhìn.
– Bà đừng có ăn nói như thế. Cho tôi vào nhìn cháu tí.
– Muốn vào phải không?
– Ừ
– Xin lỗi con Vy đi.
– Hả?
– Xin lỗi nó đi, xin lỗi nó đi thì tôi cho gặp cháu.

Ông Dân nhìn bà Phi chau mày:

– Bà đừng mà được nước lấn tới.
– Tuỳ ông! Không xin lỗi thì đừng vào đây, Linh, đưa cháu đây cho bác.

Nói rồi bà Phi bế thằng bé xoay người vào trong vừa tặc lưỡi vừa nói:

– Ui chu choa chó con của bà cười hả? Úi cái mắt giống y bố nó, sau này cứ giỏi như bố Tường vậy con nhé, ui cái miệng của em này, bà yêu, bà yêu em.

Nghe đến đây ông Dân có lẽ không chịu nổi nữa vào gần giường tôi khẽ cất tiếng:

– Xin lỗi cô… à… xin lỗi cháu. Đấy, tôi xin lỗi rồi, cho tôi nhìn cháu tí đi bà.

Bà Phi lúc này mới xoay người thằng bé quay sang, vừa thấy ông Dân nó liền nhoẻn miệng cười. Ông Dân nhìn nó tự dưng tôi thấy mũi ông đỏ lên. Bên ngoài Tường cũng được bác sĩ đẩy xe bước vào. Anh đi lại được nhưng vẫn hạn chế đi lại quá nhiều vì vết thương chưa hoàn toàn khỏi, ông Dân đưa tay ra lóng ngóng bế đứa bé, bà Phi vừa dạy ông bế vừa chê ông vụng. Tường nhìn hai ông bà rồi đứng dậy đi ra khỏi xe đi về phía tôi nắm lấy tay tôi. Cái Linh với Hùng cũng xin phép đi ra ngoài mua đô. Bà Phi với ông Dân vẫn đang tranh cãi xem đứa bé giống ai, tôi và anh nhìn ông Dân với bà Phi tự dưng không kìm nổi mà bật cười.

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (18 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN