Tường Vy Nở Muộn
Ngoại truyện 2
Từ lúc tôi sinh xong ông Dân và bà Phi cứ tranh nhau bế đứa bé mãi. Ông Dân còn đòi đặt tên cho đứa bé nhưng bà Phi nhất định không nghe, bà bảo:
– Con của thằng Tường với con Vy thì để nó đặt, con của ông ông đặt rồi, mà thằng Chu Nhật Minh chả phải con ông ông cũng đặt. Giờ còn định đặt tên cháu tôi á? Ông mơ đi.
Ông Dân bị bà Phi nói vậy tức nổ đom đóm mắt đáp:
– Bà đừng có mà cà khịa.
– Tôi nói thẳng luôn chứ khịa gì? Khổ thân, nuôi con tu hú bao năm mà không biết, con xe năm tỉ ý, tiếc đứt ruột nhỉ.
– Bà thôi ngay đi.
– Không thích thôi. Đơn ly hôn tôi gửi rồi, ông kí đi.
Nghe đến đây tôi ngước mắt nhìn ông Dân, ông Dân đang bế đứa bé thì khựng lại hỏi:
– Bà dở hơi à? Ly hôn gì chứ tôi đã đồng ý đâu?
– Tôi nói rồi thằng Tường tỉnh lại là tôi ly hôn ông.
– Bà… tôi không đồng ý đâu, sống đến ngần này tuổi rồi bà bảo ly hôn cho thiên hạ cười cho à?
– Ông đi cặp bồ cặp bịch, có con rơi con vãi không sợ thiên hạ cười mà ly hôn thì sợ thiên hạ cười. Tiêu chuẩn kép à? Ông không đồng ý thì tôi cũng đơn phương ly hôn, kiểu gì tôi cũng ly hôn với ông.
– Mình có cháu rồi, bà nghĩ lại đi.
– Chả có gì phải nghĩ cả.
– Tôi để hết tài sản lại cho cháu, bà suy nghĩ lại được không?
Thế nhưng dù ông Dân nói gì bà Phi vẫn nhất quyết không chịu nghe. Cuối cùng tôi và Tường phải khuyên nhủ mãi bà mới chấp nhận suy nghĩ lại. Tường đặt tên con là Chu Nhật Thịnh, tên gọi ở nhà là Xoài. Xoài sinh ở tuần ba mươi bảy, tuy không quá non nhưng con vẫn bị vàng da. Lẽ ra sinh thường xong khoảng ba ngày được về nhưng vì ở lại viện chiếu đèn cho Xoài nên thời gian ở viện cũng kéo dài hơn.
Tường thì mới phục hồi lại, anh vẫn chưa thể khoẻ mạnh như trước, tôi thì phải ở trong phòng để canh chiếu đèn cho con thành ra bà Phi và ông Dân phải chạy đôn chạy đáo lo cho cả mẹ con tôi lẫn Tường. Từ lúc có cháu ông Dân thay đổi hẳn, suốt ngày quanh quẩn bên cháu. Mỗi lần đến giờ ăn cơm ông lại trông đèn cho tôi cùng bà Phi ăn rồi ông mới ăn sau. Khoảng thời gian ấy thực sự rất vất vả. Nằm trong đèn nóng, Xoài ngứa ngáy người ngợm nên không hề nằm yên, cái băng bịt mắt có lẽ khiến con khó chịu nên lâu lâu con khua tay chân lại khiến nó tuột ra. Vậy nên tôi mới sinh xong cũng không hề dám nghỉ ngơi, ánh đèn chiếu vào mắt rất hại tôi phải thức canh gần như hai tư trên hai tư.
Có mấy lần bà Phi thương tôi quá bảo tôi đi nghỉ ngơi để bà trông cho nhưng Xoài cứ hai tiếng lại bú một lần, chỉ đòi ti mẹ nhất định không ti bình nên cuối cùng bà Phi cũng phải để tôi trông chỉ lâu lâu bà thay tôi một lúc cho tôi chợp mắt. Thực lòng tôi dù rất mệt, rất thèm một giấc ngủ nhưng nghĩ đến việc bà Phi cũng vất vả lo cho tôi với Tường nên tôi nhủ mình phải cố gắng hơn. Đến ngày thứ bảy khi bác sĩ thông báo chỉ số Bilirubin của Xoài đã giảm, da cũng không còn vàng nữa mới cho hai mẹ con xuất viện, Tường cũng được ra viện về nhà nghỉ ngơi. Hôm ra viện Hùng và Linh đến dọn đồ đạc cho cả nhà tôi.
Chúng tôi không về căn nhà của Tường mà tạm thời về nhà bà Phi. Suốt mấy ngày trông con tôi thấy mình mệt lử người nên lúc vào Phòng Tường kéo tôi sát lại gần dựa vào ngực anh khẽ nói:
– Ngủ đi em, Xoài bà nội bế rồi, tranh thủ ngủ đi.
Nói đến đâu anh đưa tay vuốt vuốt mái tóc tôi. Tôi cũng chẳng còn thức nổi vừa nằm lên hai mắt díp lại rồi cuối cùng ngủ thiếp đi. Không biết tôi ngủ bao lâu, lúc tỉnh đã thấy gần hai tiếng đồng hồ rồi. Hoá ra tôi mệt quá mà ngủ lâu như vậy liền vội vàng chạy ra ngoài. Lúc này mới thấy bà Phi đang dùng thìa bón cho Xoài từng thìa sữa. Đây là sữa tôi vắt ra vì tôi nhiều sữa quá. Xoài thì không chịu ngậm núm bình, tự dưng nhìn bà Phi cho Xoài ăn tôi ngượng ngùng hỏi:
– Sao mẹ không gọi con dậy để con cho cháu ăn? Để bà bón thế này mệt bà quá.
Bà Phi cười cười tay vẫn bón thìa sữa rồi đáp:
– Thấy con ngủ ngon quá nên mẹ không nỡ gọi, cháu ăn thế này cũng được, không bú bình thì bà bón thìa, kiểu gì bà cũng chiều được cả.
Tôi nghe đến đây bỗng cảm thấy xúc động, sống mũi đỏ lên cay cay. Từ lúc sinh xong bà Phi vất vả quá, hết lo cái này đến cái khác tôi nhìn bà khẽ nói:
– Con cảm ơn mẹ.
– Ơn huệ gì cái con bé này. Thằng Tường vừa thay bỉm cho Xoài rồi, nó với thằng Hùng đi mua bỉm với quần áo cho Xoài nữa, Xoài của bà ăn xong no thì ngủ một giấc cho mẹ nghỉ ngơi tiếp nhé, mẹ bé vất vả quá rồi, khổ thân mẹ bé sinh xong còn chẳng được nghỉ ngơi kiêng cữ gì nhỉ, a bà thương, bà thương em của bà.
Tự dưng thấy bà Phi nói vậy tôi tu lên khóc. Bà Phi thấy tôi khóc vội vàng hỏi:
– Ơ, sao lại khóc? Đừng có khóc, đẻ xong mà khóc lên máu hậu sản thì sao?
Vừa sinh xong tâm trạng rất dễ xúc động, tôi quệt nước mắt nói:
– Tại mẹ nói làm con xúc động quá.
– Ui giời. Thôi không khóc nữa, mẹ cũng là đàn bà nên mẹ biết, phụ nữ mình sinh con đẻ cái vất vả, đã vậy sinh xong không được nghỉ ngơi khổ lắm. Mấy ngày chiếu đèn cho cháu thấy con cứ phải thức trắng đêm trông con ai nhìn cũng thương. Thằng Tường xót vợ cứ một mực đòi vào thay con trông Xoài nhưng bác sĩ đâu có cho. Đã vậy dịch bệnh còn hạn chế người vào, thằng Tường cứ đi đến cửa phòng lại đứng đấy nhìn vào. Thấy lâu lâu con ngủ gật mà nó chứ sốt sắng cả lên, kể ra nó khoẻ mạnh có khi là sống chết đòi trông con thay vợ rồi. Thôi được rồi đừng có khóc nữa nhé, giờ về nhà đông người rồi nên con phải chịu khó nghỉ ngơi đi đấy.
Tôi gật đầu đưa tay bế Xoài, đang định đi vào phòng thì nghe tiếng ông Dân phía sau:
– Vy.
Thấy ông Dân gọi tôi liền quay lại, từ lúc sinh con xong cứ quay cuồng với con nên cũng có nhiều chuyện mọi người chưa nói rõ với nhau. Bà Phi liền đỡ Xoài từ tay tôi rồi đứng dậy. Ông Dân ngồi xuống ghế khẽ nói:
– Cháu ngồi đi, nói chuyện một lúc.
Tôi ngồi xuống nhìn ông Dân đáp:
– Dạ bác có gì muốn nói với cháu ạ?
– Ừ thì là thế này. Cháu và thằng Tường định bao giờ cưới để bác biết đường?
Câu hỏi đường đột của ông Dân khiến tôi ngạc nhiên hỏi lại:
– Cưới hả bác?
– Cháu sinh con với nó rồi, nó cũng nói với bác chỉ lấy cháu thôi, thế cháu không có ý định cưới nó à?
– Dạ không phải chỉ là cháu hơi bất ngờ thôi ạ.
– Bất ngờ cái gì? Thấy bác hỏi thế nên bất ngờ á?
– Vâng. Tại cháu không nghĩ bác lại đề cập chuyện này với cháu, mà thật ra là cháu không nghĩ bác lại đồng ý cho cháu với anh Tường cưới nhau.
– Tính thằng Tường xưa nay ương bướng, nó quyết cưới cháu trời cũng chẳng cản được huống hồ là bác. Vả lại cháu sinh cho nó đứa con, bác cũng không thể không có đạo đức mà không đồng ý chuyện này được. Thế này nhé, giờ Xoài nó nhỏ quá, bác định tầm nó được ba tháng, khoảng tháng mười có ngày đẹp thì cưới, được không?
Tôi nhìn ông Dân vẫn chưa hết bất ngờ chỉ có thể đáp lại hai tiếng Vâng ạ. Ông Dân lại nói:
– Chuyện cũ có gì không hay không phải thì cháu cũng bỏ qua cho bác đừng để bụng làm gì. Bác đến tuổi này có cháu bế là hạnh phúc lắm, nhìn Xoài bác lại nhớ thằng Tường hồi nhỏ, hai cái mặt giống hệt nhau, lúc ấy bác còn ôm được nó, giờ càng lớn bố con càng xa cách, Tết nhất nó cũng không về nhà. Tự dưng giờ thấy Xoài bác lại hồi tưởng lại những chuyện ngày xưa của bác và Tường.
Nói đến đây ông nhìn bà Phi, bà Phi vừa bế Xoài vừa lừ mắt. Ông Dân lại thở dài nói tiếp:
– Chuyện con Thuỳ cháu cũng bỏ qua cho bác nhé. Bác lúc ấy cứ nghĩ cháu là con gái bác nên mới bày ra trò ấy ai ngờ lại khiến cháu tổn thương. Đừng trách bác nhé
– Cháu không trách bác đâu.
– Ừ con Thuỳ nó về Mỹ rồi, hôm trước đến gặp thằng Tường xin lỗi nhưng không gặp được cháu, chắc nó cũng biết không níu kéo được nữa nên buông tay. Mà không hiểu sao thằng Tường hôm ấy suýt nữa xông vào đánh nó, may mà nó xin lỗi mãi, còn gửi lời xin lỗi đến cháu không thì chắc nó định cho con bé mấy cái bạt tai mất. Mẹ sư cái thằng này chả hiểu giống ai mà chả hiểu bị làm sao cục súc thế không biết.
Tôi nghe vậy trợn tròn mắt, không ngờ Tường lại thù dai đến vậy. Bà Phi chợt bĩu môi nói:
– Tại vì từ bé đi nó khổ quá nên mới sinh ra cái tính cục súc như vậy chứ sao. Thằng Xoài á? Đừng hòng mà tôi để nó thành ra như vậy, cháu của bà phải là một nam nhân dịu dàng cháu nhỉ, tôi là tôi chỉ cho thằng Tường lấy con Vy thôi, nó mà cặp bồ cặp bịch tôi vả cho chết luôn. Bố mẹ nó hạnh phúc thì nó mới sướng, mà sướng thì mới dịu dàng, cháu của bà nhỉ.
– Bà… bà đừng có cả ngày nói móc mói mỉa thế.
– Ông sao đấy? Có tật giật mình à?
– Thôi bà ra chỗ khác đi, tôi không thèm chấp bà.
Ông Dân kệ bà Phi quay sang tôi tiếp tục:
– Thôi thì bác vẫn xin lỗi cháu lần nữa. Bác sai chỗ nào cháu bỏ qua nhé.
– Bác đừng nói vậy, cháu không để bụng gì cả đâu.
– Ừ… thế thì… thế gọi bố chồng đi… cháu… à con gọi bà ấy là mẹ rồi thì cũng gọi bác… là bố đi.
Bà Phi lại được thể mỉa mai:
– Ông so với tôi mà cũng so, tôi đối với nó thế nào nó mới dễ dàng gọi tiếng mẹ, còn ông thì…
Tôi bật cười nhìn ông Dân bà Phi… mà không phải, phải gọi là bố mẹ chồng giọng cũng hơi lạc đi:
– Bố, mẹ, con cảm ơn bố mẹ đã chấp nhận con.
Ông Dân nghe tôi gọi như vậy hơi sững lại rồi vỗ vỗ vào tay tôi đáp:
– Ừ, bố… ừ… phải thế chứ. Bỏ qua hết, cả nhà mình bỏ qua hết cái cũ nhé, tháng mười cưới nhé.
Tôi gật gật đầu, lúc này mới cảm nhận được trong lòng trào dâng lên vị ngọt của hạnh phúc vẹn tròn. Tôi và Tường đã trải qua không ít sóng gió, có đắng cay đau khổ giờ thì tôi mới nhận ra hạnh phúc này thật đáng trân trọng.
Những ngày tiếp theo tôi thật sự được nghỉ ngơi, ngoài lúc cho Xoài bú ra thì đều là ngủ. Bố mẹ chồng tôi với Tường thay nhau trông Xoài để tôi được nghỉ ngơi, cái Linh với Hùng thi thoảng lại qua đây ăn cơm còn một hai dặn tôi và Tường nếu có quần áo của Xoài thì để lại cho Cam – đứa bé trong bụng cái Linh. Mẹ chồng tôi thấy vậy thì nói:
– Con nhà mày là con gái, thằng Xoài con trai cho rồi mặc kiểu gì? Mày thích thì bác cho tiền mà mua.
Hùng nghe vậy liền đáp:
– Bác chẳng hiểu gì, cháu là cháu muốn hai đứa nó mặc chung con áo sau này lên duyên, chứ cháu có thiếu tiền đâu bác?
– Mẹ sư mày hãm. Được rồi bao giờ đẻ thì bác nhặt cho mấy cái.
– Bác của cháu là tuyệt vời nhất.
– Thôi đừng có nịnh, nghe buồn nôn.
Mỗi lần thấy Hùng với cái Linh tôi cứ buồn cười mà không hiểu tại sao. Cảm giác hai đứa này yêu nhau trong sự hài hước không diễn tả nổi. Có điều thì chúng nó cũng xứng đôi thật, Hùng đẹp trai, phong độ, được bà Phi nuôi nấng từ bé học hành cũng tử tế, cái Linh thì xinh đẹp, làm giáo viên cũng coi như là ổn định. Nhắc cái Linh tôi lại mới nhớ chuyện ngày trước, trước kia tôi rất ghét nó, cảm thấy nó lúc nào cũng muốn trêu ngươi tôi, thậm chí còn nghĩ nó với Duy có vấn đề. Đã vậy hồi đó tôi và chị Hương luôn cho nó là loại giáo viên không ra gì khi ăn mặc hở hang. Thế nhưng dần dần sau vụ tai nạn kia tôi mới hiểu ra, có những thứ nhìn vậy mà không phải vậy. Cái Linh ở ngoài ăn mặc sexy nhưng khi đến trường rất nghiêm túc, nó nói năng không ngọt ngào, dịu dàng mà thô lỗ nhưng lại rất thẳng tính. Lúc tôi bế Xoài vào phòng nó cũng đi theo vào. Tôi vừa cho Xoài bú vừa cười hỏi:
– Bụng cũng nhô dần lên rồi, mấy tuần rồi.
– Mười sáu tuần rồi.
– Bất ngờ quá, chị không nghĩ mày và Hùng nhanh thế đâu.
– Em bị lừa. Bị lừa.
– Gớm cô ạ, ai lừa được cô?
– Thề đấy, ấy mỗi lần thôi ai ngờ dính chửa, mà dính rồi không dám bỏ sợ nghiệp nên phải chấp nhận.
Tôi buồn cười quá phá lên cười, cái Linh chợt nhìn tôi hỏi:
– Chị còn ghét em không?
– Ghét gì?
– Chuyện ngày xưa ý. Thực ra em với chồng chị chả có cái mô tê mô tề gì đâu.
Nó nói đến đây tôi liền ngắt lời:
– Khoan. Chồng cũ chứ không phải chồng.
– Ừ thì chồng cũ. Em biết thừa mụ Hương với thằng cha Duy ngoại tình với nhau lâu rồi cơ. Mà lúc ấy em bực chị vãi, nói không phải điêu chứ lúc ấy em thấy chị ngu ngốc vãi ra. Nó ngoại tình ngay trước mắt mà không biết, em bực đâm ra em cứ hay trêu ngươi chị thế. Mấy lần đến công ty chơi với anh em em thấy thằng cha Duy gọi điện cho chị nói dẻo quẹo mà lại đi ngủ với mụ Hương. Hãm không chịu được, em đẩy tín hiệu cho chị mấy lần chị vẫn cứ giậm chân tại chỗ, lúc ý em ghét chị thật luôn. Nhưng xong rồi nghe tin chị chết, đã vậy còn bị mụ Hương tung tin đồn sẩy thai, em thấy hối hận lắm. Em thấy… thương chứ không ghét nữa, em thấy căm con mụ Hương, em còn nghĩ là mụ ta là người hại chị không ngờ là thật luôn. Đến hôm đám cưới mụ ta, lúc mà bắt đầu có đoạn ghi âm em cứ có một linh cảm là chị còn sống chứ chưa chết và quay về trả thù bọn họ, nên lúc ấy em mới đổ thêm dầu vào lửa, em chỉ muốn cào mặt con mụ Hương ra cho bõ tức thôi.
Tôi nghe cái Linh nói thì cười cười, chuyện cũ qua rồi nhưng như mới hôm qua. Chị Hương bị bắt rồi, có lẽ đó mới chính là báo ứng của chị ta. Tôi giờ có Xoài, có Tường nên cũng không cảm thấy hận nhiều, nhưng nói để tha thứ có lẽ đời này kiếp này tôi vẫn không làm được. Cái Linh còn nói nhiều lắm, nó kể chuyện nó quen Hùng từ lâu rồi nhưng lần nào gặp cũng chỉ có chửi mắng nhau, mãi đến lần gặp ở toà trước sau hôm ấy có lần uống rượu mà hai người ngủ với nhau. Chẳng ngờ lại dính bầu rồi giờ mới thành thế này. Tôi nghe nó kể chuyện tình của nó với Hùng mà cười ngặt nghẽo mãi không thôi. Cái Linh kể xong còn nói:
– Mà thực ra ấy em thấy chị trải qua một chuyện đau thương kia giờ được đền đáp thế này cũng xứng. Anh Tường cục súc với thiên hạ nhưng lại dịu dàng với mình chị, lúc chị sinh con anh ấy còn chưa hồi phục, bác sĩ nói chấn thương nghiêm trọng mới đang bước đầu hồi phục đừng đi quá nhiều vậy mà anh ấy vẫn đi sang phòng sinh cùng chị. Về bị bác sĩ chửi cho một trận đấy. Cũng may mà không sao.
Tôi nghe đến đây thì kinh ngạc, thế mà anh dám nói với tôi bác sĩ cho đi lại rồi. Cái Linh ngồi chơi với Xoài thêm một lúc thì về cùng Hùng. Hai đứa nó mua căn nhà to vật vã ngay gần nhà bà Phi, cái Linh cũng xin được lên dạy ở trường tiểu học Thanh Xuân. Thực ra đời người được như cái Linh cũng là mãn nguyện rồi.
Buổi tối sau cuộc nói chuyện với cái Linh, sau khi ăn cơm xong tôi và Tường vào phòng. Xoài mới ị ra nên Tường thay bỉm cho Xoài, bàn tay to lớn nhẹ nhàng làm động tác rất thành thục, từ lúc Xoài ở viện về những công việc chăm sóc con Tường đều chia sẻ với tôi. Anh bảo vì tôi vất vả sinh con, vất vả chăm con lúc con ở viện nên anh muốn bù đắp cho tôi. Dù cho tôi không chấp nhận vì tôi biết anh trải qua cuộc sinh tử kia sức khoẻ vẫn đôi phần chưa được như cũ. Nhưng anh kiến quyết, tính anh ngang bướng, anh quyết thế nào tôi cũng đành chịu không cản nổi. Thay bỉm xong anh còn tự tay pha hai cốc sữa cho anh và tôi, sữa này là sữa bác sĩ kê, phục hồi cho người mới ốm dậy mất sức nên cả tôi và anh đều nên uống. Tôi vừa uống sữa vừa hỏi:
– Sao hôm em sinh con, bác sĩ đã dặn anh không được đi lại mà anh lại nói dối em rồi qua đó với em?
Tường đang bế Xoài liền ngước lên nhìn tôi, anh bình thản đáp:
– Anh không muốn em vượt cạn một mình.
– Nhưng như thế nguy hiểm.
– Anh hỏi giáo sư Will rồi mới sang, anh tự biết sức khoẻ mình thế nào mà, nếu đau đầu anh sẽ về luôn. Em sinh con cho anh, anh làm sao có thể để em ở đó một thân một mình được, mẹ anh có tốt cỡ nào thì cũng không bằng chồng bên cạnh, anh cũng muốn nhìn con ra đời.
Tôi nghe xong tức cũng không tức nổi đành thôi. Tường lại nói:
– Sắp tới trước đám cưới là phiên toà xét xử Hương, cô ta khả năng sẽ lãnh án tù chung thân.
Tôi cũng đoán được như vậy, chị ta trong thời hạn tạm chấp hành án phạt vẫn cố tình phạm tội, còn gây thương tích cho Tường, dù có nuôi con nhỏ lần này chị ta cũng không thoát nổi nữa. Có điều lúc này hình phạt tù thế nào tôi lại thấy không quan trọng nữa, tôi nghĩ đến đứa bé con chị ta trong lòng cảm thấy rất nặng nề. Tôi hận chị ta, căm thù chị ta và Duy nhưng đứa bé ấy suy cho cùng vẫn vô tội. Suốt đêm ấy không hiểu sao tôi ngủ chập chờn không sâu giấc, trong giấc mơ những kí ức tuổi thơ lại ùa về không thôi.
Đến ngày chị Hương ra toà xét xử, tổng hợp hai hình phạt chị ta lãnh án tù chung thân. Lúc ra toà đứa bé con của chị ta được một anh công an trẻ bế. Chị ta không người thân thích, ngay cả mẹ ruột thất lạc là bà Miền cũng lãnh án tù thành ra đứa bé kia bơ vơ. Nó giờ đã một tuổi, khác hẳn lúc nhỏ, nó ngồi rất ngoan, cũng không hề đòi mẹ, lúc đói anh công an liền cho bình sữa để uống, uống xong lại lăn ra ngủ. Không hiểu sao nhìn cảnh tượng ấy tôi lại thấy trong lòng khó chịu. Tôi tưởng tôi ghét nó, tôi tưởng tôi ích kỉ không đủ bao dung nhưng nhìn nó lúc ấy tôi lại thấy thương thương. Hai bàn tay nhỏ xíu lâu lâu đưa lên dụi mắt, miệng rúc vào chiếc áo cảnh rồi lại ngủ tiếp.
Khi kết thúc phiên toà tôi cứ ngồi lặng lẽ mãi như vậy. Mãi đến khi Tường gọi tôi mới cho Xoài bú no rồi quyết định gặp chị Hương một lúc. Chị Hương hai tai bị còng, gương mặt sạm cả lại, thấy tôi chị ta liền cười nhạt:
– Mày gặp tao làm gì? Mày hả hê lắm hả?
Tôi nhìn chị ta đáp:
– Hả hê chứ. Tôi hả hê lắm, tôi chờ ngày này lâu lắm rồi.
– Mày là loại đáng chết, sao mày không chết đi? Sao mày không chết đi? Mày cướp hết mọi thứ của tao thế hả? Mày có gì hơn tao mà cái gì mày cũng có? Mày không xinh đẹp hơn tao, không giỏi hơn tao mà sao cái gì mày cũng có hả?
Chị ta đến giờ phút này vẫn không hối cải, ghen tị, sân si, tham lam làm chị ta mờ mắt rồi. Tôi hỏi lại:
– Chị vì ghen tị với tôi nên mới làm ra những chuyện thế này sao? Chị không hối lỗi à? Chị còn con nhỏ, chị không nghĩ đến nó à mà hết lần nọ đến lần kia chị cứ lao vào con đường tội lỗi thế.
– Mày cút đi, đừng có dạy đời tao.
Nói rồi chị ta như lên cơn ngộ xông thẳng vào tộ, cũng may có mấy người cảnh sát ở đấy kéo chị ta ra. Tôi đưa cho chị ta lọ ruốc tôm làm theo công thức mẹ tôi làm hồi nhỏ rồi nói:
– Đây là món chị thích ăn, tôi làm cho chị, hi vọng chị tỉnh ngộ ra.
Thế nhưng mới đặt lên chị ta đã lao vào hất văng đi. Những sợi ruốc rơi tung toé trên mặt đất. Tôi thấy vậy cũng không còn muốn nán lại thêm nữa mà đi thẳng ra ngoài. Con người này dường như đã không quay đầu nổi nữa rồi.
Khi ra đến ngoài thấy Tường đang đợi tôi, ở ngoài kia người công an vẫn bế con của chị Hương. Tôi nhìn anh ta khẽ hỏi:
– Đứa bé này… giờ thế nào hả anh công an?
– Nó không có người thân, mẹ thì đi tù, chắc là sẽ được đưa vào trung tâm bảo trợ trẻ em nếu không ai nhận nuôi.
Anh công an vừa nói đến đây nó liền ngước mắt lên nhìn tôi rồi nhoẻn miệng cười. Gương mặt đáng yêu đẹp đẽ như thiên thần. Tôi vừa nhìn nụ cười ấy chợt thấy tim cũng nhói lên, tôi thừa nhận tôi không đủ vị tha cho con của Hương và Duy nhưng rõ ràng thấy nó cười tôi lại đau lòng. Tường thấy tôi cứ đứng tần ngần như vậy liền nói:
– Hay là mình nhận nuôi đứa bé này? Giống như mẹ anh nhận nuôi Hùng ấy.
– Nhưng Hùng khác, đứa bé này khác nó là…
– Thực ra Hùng cũng là con riêng của bồ bố anh thôi, nhưng bà ta đẻ xong nó thì bị tai nạn chết, bà ta trước cũng hại mẹ anh mấy lần, nhưng rồi mẹ anh cũng vì thương nó vẫn quyết định nuôi nó đấy.
Tôi nghe Tường nói đến đây thì kinh ngạc nhìn lên, đứa bé lại nhìn tôi rồi cười cười líu lo:
– Mạ… mạ…
Anh công an thấy vậy cũng nói:
– Từ nhỏ đứa bé này đã bị mẹ nó để cho giúp việc nuôi chứ cũng không chăm sóc nó nên nó không bám mẹ lắm. Nếu anh chị có lòng nhận nuôi thì làm thủ tục còn không thì chúng tôi sẽ gửi vào trung tâm bảo trợ trẻ em.
Tôi nhìn nó rất lâu, thế nhưng rồi cuối cùng vẫn không buông bỏ nổi quyết định không nhận nuôi. Thế nhưng khi về nhà, suốt những ngày sau ngày chị Hương ra toà tôi đều cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Nghĩ đến việc đứa bé mới chỉ một tuổi ở trung tâm bảo trợ trẻ em tôi thấy trong lòng rất thương. Tường dường như cũng nhận ra, dưới sự thuyết phục của cả bố mẹ chồng và Tường cuối cùng tôi lần nữa tôi buông bỏ mọi thứ và cùng Tường làm thủ tục nhận nuôi nó. Cũng may đứa bé rất ngoan, đêm ngủ tít đến sáng, ngày cũng rất ít khi mè nheo, mới một tuổi nhưng không hề tranh đồ mà còn nhường đồ cho Xoài. Giống như nó hiểu được hoàn cảnh của mình nên ngoan đến phát thương. Dần dà tôi bắt đầu thấy mình có cảm tình với nó, cảm thấy nó rất tội tình và đáng thương nên nhận thấy quyết định của mình là đúng đắn. Nhờ sự hỗ trợ của bố mẹ chồng nên việc nuôi cả hai đứa bé cũng không khó khăn gì nhiều. Tường đặt tên đứa bé là Chu Nhật Hào, trong hộ khẩu nó là con trai của tôi và Tường.
Khi nhận nuôi Hào được ba tháng cũng là lúc Xoài được hơn bốn tháng. Đầu tháng mười một bố chồng tôi xem được ngày nên tôi và Tường tổ chức lễ cưới. Bố mẹ chồng tôi thực sự rất rất tốt, nhất là bố chồng, trước kia tôi cứ tưởng ông là người lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng ông rất thương con thương cháu. Có thêm Hào ông và bà không còn tranh nhau Xoài nữa mà chia nhau chăm sóc cả hai. Đối với Hào bố mẹ chồng tôi không hề có sự đối xử phân biệt mà thương như thương Xoài. Mẹ chồng tôi bảo nhà thì neo người, đông con đông cháu mới vui còn bảo tôi đẻ được thì cứ đẻ hết trứng, kiếm cho bà thêm vài đứa cháu gái làm đồng minh. Tôi nghe xong mà cứ cười tủm tỉm mãi.
Hôm đám cưới tôi cái Linh với Hùng cũng tổ chức đám cưới chung nên khách mời rất đông. Buổi tối sau đám cưới mẹ chồng tôi bế Xoài với Hào sang phòng ông bà rồi nháy mắt tôi nói:
– Cho Xoài sang ngủ với bà một hôm, sữa vắt đầy bình kia rồi hở? Để mẹ lấy cho cháu uống.
Tôi chưa kịp cản Tường đã cười đáp:
– Vâng, mẹ cứ cho cháu ngủ cùng mấy ngày cũng được.
Tôi nghe xong trợn mắt nhìn anh, mẹ chồng tôi liền bế Xoài sang phòng rồi đóng cửa lại. Tường cũng kéo tôi vào phòng rồi cười gian xảo:
– Tắm đi.
– Hả?
– Hả cái gì mà hả? Tắm chung đi.
Tôi mới nghe đến đây toàn bộ cơ thể chợt nóng lên. Bốn tháng nay bận bịu lại kiêng cữ nên tôi và anh chưa từng gần gũi nhau, đến ngay cả hôn cũng không dám hôn lâu vì sợ không chịu nổi. Tôi còn chưa kịp đáp lại Tường đã kéo tôi vào phòng tắm. Vừa vào đến phòng tắm Tường đã bật vòi hoa sen chảy xuống, bàn tay anh chạm vào chiếc váy của tôi từ từ lần mò vào trong. Cảnh tượng này khiến tôi đỏ bừng mặt, anh liền túm lấy tay tôi đặt lên áo mình rồi cúi xuống hôn mạnh lên môi tôi đôi tay mạnh bạo xé váy của tôi xuống. Cả cơ thể tôi trần truồng, hai gò bồng đảo rung lên theo nhịp của Tường. Tôi cũng đưa tay cởi bộ quần áo trên người tôi, đến khi cả hai trần truồng thì không chịu nổi nữa mà lao vào nhau. Tường hôn tôi rất mạnh, chiếc lưỡi khám phá từng khoang miệng, hơi thở thơm tho có mùi quế quen thuộc toả ra. Tôi bấu lên người anh muốn tan luôn vào anh. Anh hôn xong rồi tham lam đưa chiếc lưỡi ướt át theo dòng nước chảy ngậm một bên bầu vú mút mạnh, tay còn lại nhào nặn không thương tiếc. Tôi khẽ rên lên, anh lại đưa một tay tát nhẹ vào mông tôi, tiếng kêu kích thích phát ra. Chiếc lưỡi vẫn ngậm chật nhũ hoa mà mút, mùi sữa tắm thoang thoảng cả người, bàn tay kia dần di xuống dưới từng thớ thịt rồi cuối cùng chạm vào giữa hai chân, tách nhẹ ra bắt đầu lùng sục bên dưới nới sâu thẳm nhất, tôi không chịu được tiếng rên to hơn. Tường chợt quỳ hẳn xuống, đứa chiếc lưỡi chạm nhẹ vào nơi ấy. Tôi vội vàng van xin:
– Đừng anh…
Thế nhưng anh mặc kệ túm chặt tay tôi, chiếc lưỡi tách hai cánh hoa ra mặc sức mà đá đưa. Tôi bị kích thích đến tột độ á lên một tiếng. Bên dưới ấy từng dây thần kinh như muốn tê liệt, cả người tôi run lên vì cực khoái tột độ. Chiếc lưỡi nóng bỏng cứ tiến sâu tiến sau ở nơi ấy, khi tôi không còn chịu nổi nửa anh liền bế thốc tôi lên mà đẩy vật thể cương cứng vào trong ấy. Tôi bấu lấy anh gấp gáp thở. Khi vật thể đã đi được vào trong anh cứ lấy hết sức mà đẩy. Từng nhịp đẩy như muốn khiến tôi điên lên. Tôi nhìn người đàn ông này, chúng tôi đã trải qua biết bao sóng gió khổ đau, giây phút này như muốn hoà vào nhau không dứt. Vật thể cương cứng kia lùi lại một chút lại đâm sâu thêm một chút mãi không dứt.
Tôi không kìm nổi nữa căn lấy vai anh bật ra:
– Tường! Em yêu anh.
Khi vừa dứt câu nói ấy tôi cũng thấy Tường hơi dừng lại, rồi đột nhiên như vũ bão anh càng lúc càng mạnh mẽ mà mãnh liệt. Đến khi toàn thân tôi như có dòng điện chạy qua anh mới thì thầm vào tai tôi:
– Anh yêu em, trọn đời trọn kiếp!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!