Tường Vy Nở Muộn
Phần 17
Duy bế tôi ra đến xe, lúc này tôi vẫn cố rặn ra những giọt lệ. Hắn ta đặt tôi vào ghế xe, nhìn gương mặt đẫm nước của tôi nói:
– Ngân… anh xin lỗi.
Tôi nhìn anh ta nấc lên hỏi:
– Sao anh lại nói dối em?
– Nói dối… nói dối chuyện gì?
– Anh có vợ rồi sao lại nói vợ anh đã mất, anh thậm chí còn có con rồi sao anh còn nói bản thân anh đang độ thân. Nếu như em biết anh có vợ rồi em sẽ tuyệt đối tránh xa, em sẽ không thích anh nhiều như vậy…
Nói đến đây tôi dừng lại rồi cúi xuống để những giọt nước lăn xuống bên dưới. Hắn ta nhắm nghiền mắt, gương mặt lộ rõ sự đau khổ bất lực hỏi lại:
– Cô ta nói gì với em? Cô ta nói cô ta là vợ anh sao?
– Phải, chị ấy nói chị ấy là vợ anh, đứa bé kia chính là con trai của anh và chị ấy, vì vợ cũ anh mới mất nên không thể công khai chuyện này, còn nói em chính là trà xanh chen vào hạnh phúc của hai người và bố mẹ em là kẻ không biết dạy em khi để em đi dụ dỗ anh.
– Cô ta… cô ta sao dám nói những lời lăng mạ em như vậy?
– Anh Duy… em… em thích anh, thật sự rất thích anh… nhưng… nhưng có lẽ từ sau em và anh chỉ nói chuyện công việc. Bố mẹ em dạy em rằng làm gì thì làm đừng làm kẻ thứ ba. Nếu bố mẹ em biết chuyện này có lẽ họ sẽ rất đau lòng khi em lỡ thích người đã có gia đình.
Hắn ta đưa tay chạm lên má tôi lau nhưng giọt lệ, thế nhưng tôi khẽ xoay đầu né tránh. Hắn bị hẫng giọng nghẹn ngào:
– Thiên Ngân, em nghe anh giải thích được không? Đúng là anh sai, anh sai khi giấu em nhưng thật sự anh và cô ta không có gì. Đứa bé là đứa con ngoài ý muốn trong một lần anh say, vì anh không thể sống vô trách nhiệm nên anh nhận con và muốn nó có một cuộc sống tốt. Còn cô ta… anh không hề yêu thương, điều duy nhất giữa anh và cô ta chỉ là đứa bé kia. Anh nói dối em vì sợ em sẽ không tin anh, sợ rằng… sợ rằng em sẽ… em sẽ không thích anh nữa. Em đừng khóc được chứ Ngân, em khóc anh thấy… thấy rất xót.
Trong lòng tôi khinh bỉ loại người như hắn làm sao! Loại người có mới nới cũ, loại đàn ông sống hèn hạ, tệ bạc. Nhưng đáng lắm, rất xứng đáng với “chị gái” tôi. Loại đàn bà dâm đãng, lẳng lơ sẵn sàng rũ bỏ tình cảm chị em, sẵn sàng lừa lọc và đẩy em gái mình vào cái chết thì hẳn là quá xứng với Duy rồi. Duy thấy tôi im lặng lại nói:
– Em có thể tin anh không? Anh biết ngay từ đầu anh sai nhưng em có thể tin anh lần nữa không? Anh sẽ cắt đứt với cô ta, chỉ chu cấp cho con trai anh, được không Ngân?
– Em tin anh… nhưng… nhưng em rất sợ chị ấy.
– Không, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em nhất định không để cô ta đụng vào em nữa.
– Anh cắt đứt với chị ấy thật chứ.
– Thật… Ngân… anh rất thích em. Cô ta anh chưa từng có tình cảm, cô ta luôn vin vào đứa con để bắt anh có trách nhiệm, chỉ cần em tin anh anh hứa sẽ cắt đứt với cô ta.
Lại bài ca hứa và thề. Anh ta không biết tôi đã từng tin vào những lời thề lời hứa của anh ta thế nào, một thời ngu ngốc, thiển cận thế nào. Tất nhiên giờ tôi vẫn tỏ ra ngu ngốc như vậy, vẫn gật đầu nép vào lòng gã đàn ông tệ bạc. Trước kia hắn tệ bạc với tôi, bảo vệ chị Hương, nực cười thay giờ lại tệ bạc với chị Hương và bảo vệ tôi. Sau màn thề hứa đầy dang dự hắn ta đưa tôi về công ty của hắn giới thiệu với mọi người tôi là đối tác của công ty Lê Duy, từ nay sẽ phụ trách mảng chung cư cao cấp mà Nhật Tường đầu tư. Tôi được sắp xếp bàn làm việc sát ngay phòng làm việc của Duy, khi xong xuôi hắn ta đưa tôi ra khu đang xây dựng chung cư ấy. Công trình này đã được xây dựng một thời gian nhưng sau đó vì không có vốn nên công trình đắp chiếu giờ Nhật Tường đầu tư nên công nhân lại bắt đầu làm việc. Tôi nhìn công trình đồ sộ khẽ thán phục:
– Quả là một công trình thế kỉ, anh có mắt nhìn thật, khu đất này giờ lên giá đến chóng mặt, không hổ danh là giám đốc Duy được mọi người khen ngợi.
Hắn ta thấy tôi khen cười không ngậm được mồm, tôi được thể nói tiếp:
– Năm nay Nhật Tường đầu tư là chính, vì bên Nhật Tường cũng có rất nhiều công trình xây dựng nên giám đốc Tường có nói sẽ không cung cấp vật liệu xây dựng được xuống dưới này. Nếu như bên Lê Duy cần Nhật Tường sẽ giới thiệu công ty khác chuyên cung cấp vật liệu cho Lê Duy, còn nếu không cần Lê Duy có thể tự liên hệ với những công ty mà Lê Duy quen. Có điều nếu bên Nhật Tường giới thiệu thì có lẽ chiết khấu cao hơn, vì phần cung cấp nguyên vật liệu không nằm trong hợp đồng nên nếu có lấy nguyên vật liệu ở chỗ khác Nhật Tường cũng sẽ không can dự vào.
Với công ty mới như của Duy, lại ở Vân Đồn tất nhiên mức độ nắm bắt về nguyên vật liệu trong thị trường không thể bằng Nhật Tường. Nay lại được nghe là Nhật Tường giới thiệu và được chiết khấu cao anh ta hoàn toàn tin tưởng. Huống hồ mẹ anh ta còn đang nằm trong viện, cô vợ hờ thì chính là kẻ đẩy mẹ anh ta ngã vào thanh sắt ấy, dù có là kẻ đốn mạt thế nào tâm trạng giờ đây cũng không thể ổn và minh mẫn như trước nên đồng ý với việc sẽ nhập nguyên vật liệu mà Nhật Tường giới thiệu. Khi tôi và hắn ta trở về công ty hắn ta cho gọi kế toán làm những hoá đơn xuất nhập kho. Thấy vậy tôi liền nói:
– Vì bên Nhật Tường đầu tư mảng này nên những hoá đơn hay hợp đồng liên quan đều phải thông qua em, nếu cần chỉnh sửa gì em sẽ là người chỉnh sửa và anh đọc lại.
Hắn nhìn cô thư kí gật đầu:
– Sau khi làm xong hoá đơn xong cô đưa cho Thiên Ngân.
Cô thư kí xinh đẹp đáp:
– Vâng ạ.
Tôi lấy máy tính ngồi bên bàn làm việc, đợi cô thư kí đi khuất liền cất tiếng:
– Bác gái còn đang nằm viện, nếu anh bận anh cứ về, nếu có gì cần em sẽ gọi anh, buổi tối em vào thăm bác gái sẽ mang giấy tờ cho anh kí.
Hắn ta nhìn tôi, đôi bàn tay dơ bẩn lại chạm vào tay tôi nói:
– Ngân… tin anh nhé
– Em… em tin anh. Em nhất định tin tưởng ở anh.
– Anh… anh xin lỗi để em khóc. Anh rất áy náy, thấy bản thân thật tệ.
– Duy, anh đừng nói như vậy, giờ ở công ty anh đừng để tâm trạng ảnh hưởng đến công việc, cũng đừng suy nghĩ vì anh còn phải chăm bác gái. Anh yên tâm, em tin anh, em nói em tin anh là em sẽ tin anh, anh đi vào với bác đi, em nhất định sẽ dốc sức để giúp anh những việc ở đây.
Hắn ta cụp đôi mắt đờ đẫn xuống dưới, bao nhiêu áp lực dồn lại, có lẽ chỉ có cô gái hiểu chuyện Thiên Ngân này là khiến anh có chút tinh thần, tôi càng tỏ ra hiểu chuyện, chuyên nghiệp bao nhiêu hắn càng tin tưởng bấy nhiêu. Hắn ta ở lại công ty giải quyết chút chuyện rồi cũng vội vàng trở về bệnh viện.
Buổi tối sau khi từ công ty Lê Duy về khách sạn tôi thấy Tường, chú Trung và Hùng đã ở sẵn đó. Cả ba người bọn họ mới xuống chiều nay. Tường đã khoẻ hơn so với mấy ngày trước, sắc mặt hồng hào, bước chân cũng đã vững vàng hơn. Thấy anh ta tiến triển tôi cũng vui mừng hơn, sau khi ăn cơm xong chú Trung và Hùng trở về một phòng, tôi một phòng và Tường một phòng. Vì chân anh ta vẫn đau nên Hùng vẫn sai tôi sang phòng Tường dọn dẹp, nhặt quần áo bẩn đi giặt.
Lúc sang phòng Tường anh ta đang ngồi đánh máy bên bàn. Tôi nhìn anh ta cất giọng:
– Anh vừa phẫu thuật chưa bao lâu sao không nghỉ ngơi lấy sức còn làm việc làm gì?
Anh ta không liếc tôi lấy một cái chỉ lạnh nhạt đáp:
– Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi để đầu đất như cô làm hỏng hết việc của tôi à?
Nói rồi anh ta ném cho tôi một sấp giấy vẫn giọng ấy nói:
– Nguyên vật liệu cung cấp cho Lê Duy, cô cứ làm theo giấy tờ này rồi để hắn kí vào.
Nghe anh ta nói tôi hơi kinh ngạc rồi ngượng ngùng đáp:
– Cảm ơn anh.
Tường không đáp đứng dậy đi về phía tôi, mùi hương quế xen lẫn bạc hà quen thuộc lại phả ra thơm nhè nhẹ. Anh ta đến rất gần, mỗi lần như vậy tôi đều thấy tim mình đập rất nhanh
Khi khoảng cách của tôi và Tường chỉ còn có vài xen ti mét tôi cũng thấy như không thở được. Đã vài lần anh ta tiến sát đến như vậy, đã vài lần anh ta hôn tôi. Thế nhưng anh ta vẫn chỉ đứng yên xoáy đôi mắt nhìn vào mắt tôi rồi hỏi:
– Nghe nói hôm qua cô ngủ nhà tên giám đốc Lê Duy?
– Vâng
Tôi nói đến đây chợt thấy mặt anh ta biến sắc, anh ta bất chợt nâng cằm tôi lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn tôi rồi hỏi:
– Vân Đồn thiếu khách sạn à?
– Không thiếu nhưng…
– Nhưng cái gì? Cô làm như vậy để người ta nghĩ cái tập đoàn Nhật Tường bạc đãi nhân viên của mình sao?
– Không có ai nghĩ vậy đâu. Anh đừng phức tạp hoá vấn đề lên, tôi là nhân viên quèn ngủ đâu chả được ai để ý ai quan tâm đâu.
Tưởng nói vậy anh ta sẽ thôi không ngờ đột nhiên anh ta như nổi cơn thịnh nộ cúi xuống bóp mạnh vai tôi, đôi môi nghiến ngấu lấy môi tôi, giọng nói rít qua tai:
– Cô không nghĩ nhưng không thiếu kẻ nghĩ. Nhân viên quèn nhưng là thư kí của tôi, cô định bôi tro trát trấu vào mặt tôi à?
Trời ơi, tên này bị tâm thần phân liệt con mẹ nó sao? Tôi bị anh ta ngậm chặt lấy môi đau rát cố gào lên:
– Đau, bỏ tôi ra.
Thế nhưng anh ta vẫn mặc tôi phản kháng hôn đến khi môi tôi bật chút máu mới dừng lại. Tôi nhìn mình qua gương trên tường, môi đỏ ửng còn rỉ chút máu. Có lẽ anh ta thấy mình hơi quá nên đưa tay chạm lên vết máu trên miệng tôi khẽ lau. Thế nhưng tôi vội lùi lại, rồi ngước mắt hỏi:
– Sao anh lại hôn tôi? Tại sao mỗi lần tức giận lại hôn tôi?
Tường nhìn tôi không đáp, bên ngoài chợt có tiếng tên Hùng cất lên:
– Sao sếp lại không được hôn cô? Sếp tôi là đàn ông, sếp tôi cũng có dục vọng chứ có phải gay đâu mà cô hỏi sao lại hôn cô? Cô là đàn bà, sếp tôi thấy cô xinh đẹp thì hôn, thế cũng hỏi.
Cả tôi và Tường đều kinh ngạc trước sự xuất hiện của Hùng, lúc này tôi mới sực nhớ ban nãy đi vào còn chưa kịp đóng cửa phòng. Hùng thấy tôi đứng ngơ ra lại nói tiếp:
– Sao mà phải đần mặt ra thế? Được sếp tôi hôn là đặc ân của cô đấy. Cô nhìn đi, nhìn đi, sếp tôi cao to, cơ bắp cuồn cuộn thế này mà đứng trước đàn bà con gái có nhan sắc mà dục vọng không nổi lên có mà biên thái à? Đừng thấy sếp tôi trước kia liệt một chân mà nghĩ sếp tôi không làm ăn gì được nhá, lịch sử tình trường của sếp có khi còn nhiều hơn tuổi đời của cô đấy. Gu của sếp cũng đặc biệt lắm, đám hot girl hoa hậu đầy người còn không có cửa mà được sếp hôn, đây được hôn không biết điều mà còn hỏi vì sao hôn tôi?
Tường nhìn Hùng, hai mắt trợn lên, một tay túm lấy cổ áo một tay thúc vào ngực nghiến răng nói:
– Câm mồm.
– Kìa sếp, sao đánh em? Nói sự thật cũng bị đánh là sao?
– Tôi bảo cậu câm ngay mồm và cút khỏi đây. Một hai…
Mới đếm đến đây tên Hùng cũng vội vàng nói:
– Em câm… nhưng em sang đây lấy…
Còn chưa nói hết câu Tường đã giơ cú đấm thẳng vào mặt, có lẽ Hùng quen với việc bị ăn đấm chỉ loạng choạng không ngã rồi cười cười nói:
– Em đi… em đi…
Khi Hùng đi khuất tôi cũng vội vàng lủi lủi phía sau cười cười:
– Tôi… tôi dọn rồi, giờ tôi phải mang giấy tờ cho Duy kí rồi về tắm táp nữa.
– Ba mươi phút.
– Ba mươi phút gì cơ?
– Tôi cho cô thời gian ba mươi phút, cô muốn làm gì thì làm ba mươi phút nữa tôi phải thấy cô có mặt ở đây.
– Tôi…
– Hai chín phút năm mươi tám giây…
Tôi nghe đến đây liền vội vàng ba chân bốn cẳng cầm đống giấy đi bắt xe đi thẳng vào viện. Khi đến nơi tôi thấy chị Hương và Duy đang nói chuyện trong phòng. Chị Hương ngồi bên ghế, hai tay đan vào nhau, gương mặt đẫm lệ vừa nói vừa khóc:
– Em xin lỗi, là em mất bình tĩnh, em sai rồi, anh đừng giận em.
Tiếng Duy cất lên:
– Hương. Anh không giận mà anh thất vọng, em có biết bản thân đang làm gì không? Em đẩy mẹ anh suýt chết, em còn suýt phá hỏng hợp đồng của anh, đừng nói bản thân mất bình tĩnh, anh không chịu nổi nữa, chúng mình kết thúc đi
– Đừng, đừng mà Duy, em xin anh, chúng ta đã đi với nhau năm sáu năm nay, sao anh nói kết thúc là kết thúc? Em sai, em sẽ sửa, chúng ta không thể kết thúc
Gương mặt Duy lộ rõ sự chán chường, sự đáng thương của chị Hương không làm hắn ta có vẻ gì thông cảm ngược lại còn lạnh nhạt đáp:
– Anh không thể sống vời người như em được, lúc em mất bình tĩnh có thể hại chết cha mẹ anh, có thể khiến sự nghiệp của anh bị phá vỡ bất cứ lúc nào, em bảo anh lấy can đảm đâu để sống với người như vậy?
– Em xin lỗi, em hứa em sẽ sửa sai. Anh đừng làm vậy…
– Hương! Em đừng cố chấp.
– Cố chấp? Chúng ta có với nhau cả một đứa con, em đã xuống nước van xin anh anh không động lòng sao, trước kia anh hứa với em những gì? Anh thề với em những gì hả Duy?
– Em về đi.
– Em không về, em phải ở đây, anh muốn em làm gì em cũng làm, chỉ mong anh tha thứ cho em
– Về đi, thằng bé còn chờ em, đừng để ngay cả làm một người mẹ em cũng không làm nổi. Đừng tưởng anh không biết em suốt ngày vứt con cho bà giúp việc rồi đi theo dõi anh. Đi về đi để mẹ anh nghỉ ngơi.
– Không Duy, em cầu xin anh…
Chị ta nói đến đây tôi liền gõ cửa, bên trong Duy nhìn qua ô cửa kính, thấy tôi anh ta khẽ rít nhỏ:
– Em đi về đi.
Tôi mở cửa bước vào cầm giỏ hoa quả nói:
– Chào chị… anh Duy, anh bận thì thôi, em mang giỏ hoa quả đến thăm bác và mang giấy tờ để anh xem rồi kí. Kí xong em sẽ đi.
Sự có mặt của chị Hương có lẽ khiến Duy không thoải mái, tôi nhìn anh ta nói tiếp:
– Giám đốc của em cũng đã xuống dưới này, anh kí xong em mang luôn về nữa, em sẽ không làm phiền hai người nói chuyện với nhau.
Chị Hương nhìn tôi, ánh mắt vẫy đầy thù hận. Tôi mặc kệ chị ta đưa giấy tờ cho Duy. Trong hoàn cảnh này anh ta cũng chỉ đọc vội vàng rồi kí vào. Sau khi kí xong tôi nhận đống giấy tờ cho vào túi xách rồi nói:
– Khi nào bác dậy anh cho em gửi lời chúc, mong bác sẽ nhanh khoẻ lại, lúc nào rảnh em sẽ qua thăm bác sau ạ.
Duy không dám nhìn tôi quá lâu chỉ gật đầu đáp:
– Cảm ơn em, sang nay làm thủ tục nhập viện cho mẹ anh tiền tạm ứng mai anh sẽ gửi lại em…
– Dạ, anh cứ lo cho bác đi đã, tiền nong đừng nói đến. Thôi, em ở lại cũng không tiện, em xin phép về…
– Ngân…
Tiếng Duy gọi phía sau. “Ngân”, câu gọi mới thân mật làm sao? Có lẽ có người đang hận không một tay mà bóp chết tôi.
– Để anh tiễn em.
– Dạ thôi, em đi được.
Nói rồi tôi cũng nhấc đôi giày cao gót đi ra ngoài rồi phi thẳng về khách sạn. Nhìn cảnh chị Hương quỵ luỵ tôi hả hê làm sao? Trước kia trong mắt chị ta Duy là kẻ dám đứng ra bảo vệ chị ta trước mặt vợ, giờ thì hắn ta đang trở mặt với chị ta. Khóc lóc ư? Cầu xin ư, có ích gì với kẻ đã từng chẳng màng tính mạng vợ con?
Khi về đến khách sạn trời đã tối muộn, tôi vội vào nhà vệ sinh xả nước tắm. Cả một ngày ở ngoài bụi bẩn tôi cứ mặc sức mà xả nước. Tắm xong còn chưa kịp lau người bên ngoài bất chợt có tiếng gõ cửa. Lúc này tôi cũng đành lau qua loa vội mặc bộ váy ngủ rồi mở cửa. Bên ngoài là tên Hùng, hắn ta nhìn tôi rồi nói:
– Sếp Tường nói nếu cô không muốn chết thì sang ngay phòng sếp, cô muộn của sếp chín phút ba tư giây.
Lúc này tôi mới sực nhớ ra Tường chỉ cho tôi ba mươi phút để đi. Tôi vội vàng lê đôi dép chạy sang phòng Tường. Vừa đến nơi cũng thấy anh ta đứng dựa lưng vào tường, gương mặt lạnh tanh cất giọng khàn đặc:
– Mười phút hai mươi giây.
Tôi vội vàng lí nhí đáp:
– Tôi xin lỗi, tắc đường.
– Tắc đường? Tìm lý do gì hợp lý hơn đi, cô nghĩ Vân Đồn nhà cô giống Hà Nội sao mà tắc đường?
Tôi không gội đầu nhưng nước vẫn rớt ít lên tóc, nước từ tóc lại chảy tong tong xuống dưới chiếc váy tôi đang mặc. Tôi lấy tay quệt nước nhưng càng quệt càng nước càng chảy, tôi vừa hất tóc vừa đáp:
– Giám đốc, làm người xin đừng cứng nhắc quá, tôi muộn có mười phút…
– Muộn có mười phút? Cô không biết thời gian là vàng bạc sao?
– Tôi biết nhưng anh xem, tắm xong tôi còn chưa kịp lau cả đầu nữa…
– Đừng lấy lý do với tôi, tôi chỉ quan tâm kết quả, không quan tâm quá trình
– Nhưng mà… giám đốc gọi tôi sai bảo gì à?
– Cô đi…
Nói đến đây Tường chợt dừng lại nhìn xuống bầu ngực của tôi. Tôi khẽ hỏi lại:
– Đi đâu ạ
Còn chưa kịp nói hết câu Tường đã cúi xuống, hương quế càng lúc càng gần. Anh ta đưa đôi môi quấn lấy môi tôi, tôi bị bất ngờ chưa kịp phản ứng anh ta đã bế thốc tôi, đôi chân không hiểu sao lại đi dễ dàng đặt tôi lên giường. Dưới ánh đèn vàng gương mặt đẹp như tranh vẽ hiện lên mồn một, bờ môi căng mọng tách nhẹ môi tôi đưa chiếc lưỡi vào trong. Tôi thở mạnh khẽ nói:
– Giám đốc… anh anh vừa phẫu thuật…
– Ngậm mồm… tôi phẫu thuật chân chứ không phẫu thuật cái cần dùng mà cô phải lo.
– Nhưng…
Nói đến đây anh ta đã thành công đưa chiếc lưỡi ướt át sâu vào bên trong. Hơi thở thơm nồng nàn khiến tôi như bị mụ mị, không kiểm soát được bản thân. Đôi tay Tường chạm lên chiếc váy, dần dần vuốt nhẹ tấm lưng rồi đột nhiên xé toạc váy ra, khi thân hình lộ ra Tường hơi liếc mắt nhìn, miệng bắt đầu di chuyển xuống xương quai xanh, đôi tay vẫn không ngừng vuốt ve, rồi chạm ở bầu ngực căng tròn. Tôi không còn phản kháng nổi, đôi bàn tay ấy nhè nhẹ chạm lên nhũ hoa, xoa nắn như thể đang trân trọng nó. Tay còn lại bất chợt nắm lấy tay tôi đặt lên chiếc áo somi. Tôi đưa tay lên, cởi từng nút áo, khi tấm thân lực lưỡng lộ ra tôi cũng thở dốc. Anh ta có tấm thân vững chãi, to lơn chứ không phải kiểu bụng mỡ như Duy. Bên dưới có thứ gì đó đang cương cứng, anh ta lại kéo tay tôi đặt lên vật thể ấy gằn giọng:
– Nếu không làm được thì cút.
Tôi nghe giọng anh ta không dám phản kháng vội vàng cởi nút quần âu, vật thể cương cứng kia. Khi cả hai cơ thể chỉ còn da thịt tôi liền nắm chặt lấy vật thể ấy. Tường cúi xuống miết mạnh môi xuống cổ tôi, hôn mạnh rồi lại cúi xuống mút chặt nhũ hoa phập phồng. Tôi bị kích thích không kìm được rên khẽ, đôi tay cầm vật thể kia càng chặt.
Anh ta dường như cũng không khống chế nổi thở mạnh, chiếc lưỡi đá đưa nhũ hoa, tay vẫn tham lam xoa nắn bên bầu ngực còn lại rồi di dần qua bụng và cuối cùng dừng lại ở nơi sâu thẳm nhất. Ngón tay thon dài tách nhẹ bông hoa nơi ấy, chạm vào từng ngõ ngách. Tôi cong người lên, anh ta càng mút mạnh nhũ hoa, bên dưới đưa vào như dạo chơi, nhanh dần đến mức cả người tôi như tê liệt. Có thứ gì đó đang chảy ra ướt át, tôi bấu lên người anh ta rên thành tiếng. Tường càng lúc càng đưa sâu ngón tay vào trong, cả bàn tay không ngừng nghỉ dạo chơi. Tôi cắn mạnh vào vai anh ta khẽ nói:
– Anh… tôi… tôi xin anh…
Anh ta nhìn tôi, nhìn gò má ứng hồng vì đê mê bất chợt nhớn người mạnh, vật thể cương cứng dứt khoát lấp đầy cơ thể tôi.
Lúc này tôi đã không làm chủ được bản thân để mặc cho cảm xúc chi phối, Tường dù chân chưa bình phục hẳn nhưng anh ta vẫn dùng cả thân hình từng nhịp mạnh mẽ mà hoà vào tôi… bờ môi căng mọng thi thoảng lại cúi xuống hôn mạnh môi tôi rồi cắn nhẹ vào bầu ngực. Tôi vừa bám vào vai anh ta vừa nhắm nghiền mắt mà bật ra những âm thanh khoái cảm. Những cái nhấp nhô là một lần khiến tôi như điên dại. Đến khi cơ thể không còn chịu nổi sự kích thích này nữa liền ngậm chặt lấy vai Tường. Bên dưới một dòng nước ấm chảy thẳng vào nơi thầm kín, Tường cũng dừng lại… thở gấp gáp
***
Lời tác giả: hôm nay sướt mướt ngại gì mà không cho em Thư vài lời bình luận nhỉ? He he
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!