Tường Vy Nở Muộn - Phần 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3057


Tường Vy Nở Muộn


Phần 25


Bên trong có tiếng Thuỳ dịu dàng cất lên:
– Anh Tường, là anh gọi em đến đây mà. Không tin anh mở máy ra mà xem, anh gọi em đến, còn cuộc gọi của anh đây này.
Tôi nghe đến câu nói này chợt không kìm được nữa mà để mặc cho nước mắt rơi lã chã đưa tay lên cố quệt nhưng càng quệt lại càng thấy má ướt đẫm. Là anh gọi cô ấy đến sao? Anh và cô ấy nằm trên chính chiếc giường mà tôi và anh vẫn nằm, dù cho ngàn vạn lần tôi tự nhủ vốn dĩ anh chưa từng yêu tôi hà cớ gì tôi phải khóc? Thế nhưng sao tôi lại đau đến thế này cơ chứ? Trái tim tôi như có ai bóp rất chặt, lồng ngực như không thở nổi nữa. Ngày hôm qua bố anh đến đưa cho tôi bản xét nghiệm nói tôi và anh là anh em ruột, tôi còn chưa kịp chấp nhận sự thật giờ lại thấy anh cùng người yêu cũ nằm ở đây. Tôi không biết phải làm gì chỉ cảm thấy mình đã chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi.
Tôi cố đứng dậy, ngửa cổ lên trời để ngăn không cho mình khóc nữa. Tôi muốn đứng trước mặt anh giữ sự tự tôn cuối cùng của mình. Bên trong Tường rất nhanh trở ra, Thuỳ cũng bước ra ngay phía sau. Thấy tôi Thuỳ liền cười nói:
– Anh Tường, đây là…
Tôi nhìn Thuỳ, cô ấy rất xinh, vẻ xinh đẹp sang trọng của tiểu thư con nhà quyền quý chứ không phải tầm thường như tôi. Tường không nhìn Thuỳ mà hướng mắt về phía tôi đáp:
– Thuỳ, em về đi.
– Về? Nhưng mà em và anh… Anh định thế nào?
– Anh bảo em đi về đi
– Anh gọi em đến đây, chúng ta cùng nhau…
Còn chưa kịp để Thuỳ nói hết câu Tường bỗng nắm chặt hai tay, đôi mắt long sòng sọc rít lên:
– Tôi bảo cô đi về, cô điếc à? Cút!
Tôi ngỡ ngàng nhìn Tường, có lẽ Thuỳ cũng không nghĩ Tường lại như vậy với mình hai mắt chợt rưng rưng rồi bật khóc:
– Anh Tường… em làm gì sai chứ?
Thế nhưng dường như Tường đang rất phẫn nộ, anh mặc kệ Thuỳ đang khóc, gương mặt xinh đẹp kia có những giọt nước lăn xuống anh cũng không màng mà quay về phía Thuỳ, thứ giọng trầm đục bắt đầu gằn từng chữ:
– Tôi cho cô ba giây để cút, nếu cô không cút đừng trách tôi không nể nang gì.
Tường nói đến đây tôi thấy Thuỳ cũng hơi lùi lại rồi vừa khóc nấc lên vừa đi ra ngoài. Đến khi trong căn phòng khách chỉ còn tôi với anh anh mới quay sang tôi, giọng khàn đi:
– Vy.
Mới nghe đến đây thôi tôi đã thấy trong lòng như ai cứa. Anh không ngồi, vẫn đứng trước mặt tôi, tôi đột nhiên lại không kìm được nữa, từ khoé mắt một giọt nước lại lăn qua gò má. Tôi chẳng còn gì nữa chỉ còn duy nhất đứa con trong bụng, tôi quên mất rồi, quên mất đứa con này thực ra là con của anh chứ đâu phải của tôi. Bản hợp đồng kia tôi đã kí vào, đã kí rồi ngay từ đầu cũng xác định tôi và anh có ở cạnh nhau cũng chẳng phải là tình yêu. Có lẽ suốt những tháng ngày qua tôi đã mơ mộng quá nhiều nên giờ mới thấy giấc mơ đẹp kia vỡ tan tành. Tôi và anh là gì chứ? Anh đã từng nói yêu tôi chưa, anh đã từng hẹn ước gì chưa? Tôi không trách anh, nói đúng hơn tôi không có tư cách gì để trách anh, trả thù cũng trả thù rồi, mục đích cũng đạt được rồi tôi có gì để trách móc anh? Tôi đưa tay cầm mấy sợi tóc trong túi ra, gió bên ngoài chợt thốc vào. Mấy sợi tóc trên tay tôi bay thẳng lên không trung rồi rơi xuống đất. Nhìn mấy sợi tóc tôi thấy tâm can mình bỗng như phế liệt. Tôi sai rồi, yêu anh là sai rồi. Ngay từ đầu lẽ ra đừng đặt tình cảm của mình vào đây, lẽ ra tôi đừng yêu anh nhiều như vậy. Tôi và anh bắt đầu thế nào thì có lẽ nên kết thúc như vậy. Kết thúc chính là kết cục tốt đẹp nhất của cả hai. Tôi ngước lên nhìn anh, lấy hết can đảm, cố giữ lời nói của mình dễ nghe nhất rồi nói:
– Chúng mình chia tay đi.
Nói xong câu ấy tôi tưởng như trời đất quay cuồng, cảm giác một mũi dao nhọn đâm vào từng mạch máu. Tôi biết nói ra được câu nói này dũng khí của mình cũng phải lớn biết bao nhiêu. Chúng tôi chưa từng nói yêu vậy mà lại nói ra câu chia tay. Thế nhưng lúc này tôi cũng không còn đủ sức lực mà nghĩ nhiều nữa. Có thể anh chưa từng yêu tôi, có thể với tôi là thứ tình cảm thoáng qua như cơn gió thoảng, thế nhưng câu chia tay này không phải tôi nói cho anh mà nói cho thứ tình cảm của tôi. Tôi biết mình yêu anh rồi, thế nhưng tình yêu này ngay từ lúc bắt đầu tôi đã sai. Dựa vào anh để trả thù, tôi không được phép đòi hỏi gì cả, nhưng giây phút chia ly này sự tự tôn cuối cùng của tôi chính là nghĩ tôi và anh đã từng yêu nhau.
Tường nghe xong câu nói ấy gương mặt anh bỗng nhiên cứng đờ. Anh nhìn tôi giọng khàn đục:
– Em nói thật à?
– Vâng.
– Em không tin anh?
Tôi không đáp chỉ im lặng, mắt Tường chợt đỏ ngầu lên. Tôi không dám nhìn Tường, chỉ sợ một giây nữa là tôi không kìm được mà bật khóc. Ánh mắt Tường hằn lên những tia đau đớn, tuyệt vọng, anh vẫn đứng im như vậy, phải rất rất lâu sau tôi mới nghe được giọng anh, lần đầu tiên tôi thấy giọng anh nghẹn đi như vậy:
– Vy. Nếu anh nói anh và cô ta không có gì em có tin anh không?
Tôi ngước mắt lên, anh đứng cách tôi chỉ có hai viên gạch nhưng tôi tưởng như cách xa tận cả một thế kỉ. Tôi có tin anh không? Thực ra tôi cũng lờ mờ đoán được anh bị gài bẫy, thế nhưng là cái bẫy thì đã sao? Anh và Thuỳ vẫn cùng nhau nằm trên chiếc giường ấy, cái bẫy này có là ai giăng ra thì ắt hẳn tôi cũng hiểu nếu có miễn cưỡng ở lại cùng anh tôi và anh vẫn chẳng có kết cục gì tốt đẹp. Ngay từ đầu tôi muốn trả thù mới tìm đến anh, anh muốn có một đứa con mới tìm đến tôi, đến ngay cả nói thích tôi anh cũng chưa từng thì tôi lấy hi vọng gì để tin rằng anh yêu tôi? Tôi ở bên anh được sao, hôm nay là Thuỳ cùng anh nằm trần truồng ở kia, tôi tin anh bị gài bẫy nhưng tôi lại không dám chắc anh có còn tình cảm với cô ấy hay không? Huống hồ chuyện tôi và anh cùng huyết thống vẫn là câu hỏi lớn, mà dù có hay không thì cũng vẫn là chia tay mà thôi. Tôi đã thật sự mệt mỏi rồi, tôi không muốn bản thân mình cố chấp với một thứ tình cảm mà chính tôi còn chẳng biết nó là gì, còn chẳng biết anh đối với tôi là thế nào. Vả lại tôi biết mình cũng chẳng đấu được với ông Dân, tôi còn mang thai nữa, nếu như ông Dân làm căng lên tôi sợ đến đứa bé tôi cũng chẳng giữ được. Mà tôi… tôi nhất định phải giữ đứa bé này đến ngày chào đời.
Nghĩ đến đây tôi liền nhìn Tường kiên định lắc đầu!
Tường nãy giờ nhìn tôi, có lẽ anh đã rất hi vọng tôi có thể tin anh, thế nhưng cái lắc đầu của tôi đã chấm dứt mọi thứ. Tia hi vọng cuối cùng trong mắt anh cũng chợt dập tắt, trong ánh mắt anh một sự tuyệt vọng như chém đứt sự cố gắng mạnh mẽ của tôi. Dưới ánh đèn vàng hiu hắt tôi thấy gương mặt anh như trở nên trắng bệch, gân trên trán cũng run lên. Rất rất lâu sau anh mới khó nhọc đáp lại:
– Ừ!
Tôi bặm môi để mình đừng khóc khẽ đứng dậy xoay người nói:
– Đứa bé…
Còn chưa nói hết câu Tường đã đáp:
– Đứa bé là con của chúng ta. Nhưng anh không xứng làm bố nó, hợp đồng kia không cần nữa, em nuôi con.
Tường nói đến đây tôi cũng khựng lại, trên gò má hai hàng nước mắt bắt đầu rơi không thể ngăn lại. Từng giọt từng giọt lã chã trượt dài trên gò má rớt thẳng xuống nền gạch. Tôi sợ anh thấy tôi khóc nên lê chân vào trong. Đứa bé này anh để tôi nuôi, hợp đồng kia chấm dứt, như vậy tôi lãi quá còn gì, vừa có con, vừa trả thù được, vừa lấy được lại hết tài sản? Sao phải khóc? Sao lại phải khóc như thế chứ? Tôi tự an ủi mình như vậy nhưng khi vào đến giường tôi lại không kìm được cứ thế oà lên nức nở. Bên ngoài Tường vẫn đứng ở đó, tôi mở tủ nhặt mấy bộ quần áo xuống, thế nhưng chưa kịp bỏ vào valy Tường cũng vào. Hai người trong căn phòng quen thuộc mà giờ bỗng trở nên xa lạ. Tường nhìn mấy bộ quần áo trên giường rồi nói:
– Em định đi đâu?
– Em cũng chưa biết đi đâu, em thuê tạm nhà nghỉ nào đó rồi tính tiếp.
– Em và con cứ ở đây. Anh đi.
– Đây là nhà của anh…
– Vy! Em ghét bỏ anh, em coi thường anh cũng được nhưng em đang mang thai không thể lang thang ở ngoài được. Em cũng biết bản thân mang thai đứa bé này xung quanh cũng nhiều nguy hiểm thế nào đúng không? Ở đây đi, yên tâm anh không làm phiền em đâu, đợi em bình an sinh con xong lúc ấy em muốn đi đâu anh cũng không cản nữa. Khó khăn lắm em mới có thể mang thai, nghĩ đến con em cứ ở đây được chứ? Dù sao anh vẫn là bố của nó, anh vẫn muốn quyết định sự an toàn cho nó. Ngôi nhà này là nhà riêng của anh, anh về ở cùng bố mẹ, bất cứ ai cũng sẽ không đến đây làm phiền em được.
Tôi nghe Tường nói vậy cũng cảm thấy anh nói đúng. Nói chia tay rồi ở lại đây có lẽ cũng hơi mặt dày, nhưng anh nói đúng, đứa bé này là con của tôi và anh, trước kia khi đứa con kia mất tôi tưởng như mình không sống nổi. Tôi khẽ đưa tay xuống bụng, bụng tôi đã bắt đầu nhô lên một chút, đứa bé này nhất định tôi phải sinh nó ra bình bình, an an. Tôi không muốn sĩ diện, giờ đi đâu tôi cũng cảm thấy thực sự không an toàn nên cuối cùng đành gật đầu treo quần áo lên. Bầu không khí lại trở nên gượng gạo. Trước kia mỗi ngày gặp nhau tôi và anh lại nói biết bao nhiêu chuyện, thế mà giờ đây tôi và anh lại chẳng còn gì để nói nữa. Tôi nhìn đống quần áo trong tủ của anh rồi nói:
– Vậy để em nhặt quần áo cho anh.
Tường không đáp, tôi nhặt cho anh mấy bộ quần áo cho vào valy. Đến khi xong quay sang anh chợt cất lời:
– Hôm nay Ba mươi rồi, anh hứa với em Ba mươi sẽ cùng em xem pháo hoa. Cho anh thực hiện nốt lời hứa này rồi anh đi được không?
Tôi nghe Tường nói lồng ngực lại cuộn lên đau buốt. Anh thấy tôi không nói gì liền kéo valy ra cửa rồi nói tiếp:
– Nếu em không muốn nhìn mặt anh thì anh sang phòng bên này, đợi cùng em xem pháo hoa xong anh sẽ rời đi luôn.
Bóng lưng cao to của anh dưới ánh đèn bỗng trở nên cô đơn. Khi anh đi sang bên phòng kia chỉ còn lại mình tôi đứng bên này. Giữa tôi và anh là một bức tường, tưởng như mỏng manh nhưng lại xa xôi vạn dặm. Tôi và anh đã không thể quay lại nữa rồi, tất cả đã chấm hết rồi.
Lúc nhỏ tôi mất bố, lớn hơn một chút thì mất mẹ, chị gái thì lừa dối, còn hại tôi suýt chết, đứa con đầu lòng cũng vì thế mà không còn. Tôi cứ tưởng đời này kiếp này tôi sống chỉ để trả thù, thế nhưng gặp anh giữa dòng đời gian truân tôi lại thấy mình như có thêm một tia hi vọng rằng cuộc đời này vẫn còn tốt đẹp. Vậy mà đến ngay cả anh tôi cũng chẳng thể ở bên nữa. Bên phòng kia chỉ có tiếng im lặng, không nằm mà ngồi ở ghế, tôi không muốn nằm bởi tôi sợ chỉ cần nằm lên chiếc giường kia tôi lại tưởng tượng đến cảnh Thuỳ và anh trần truồng trên đó. Hai người đã làm nhưng gì rồi? Tôi không muốn nghĩ thêm chỉ thấy đầu đau như búa bổ.
Ngồi một lúc rất lâu rồi mệt quá gục xuống bàn mà ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy thấy bên ngoài cũng có tiếng lạch cạch. Tôi nhìn lên đồng hồ phát hiện đã là tám giờ tối rồi liền ra bên ngoài. Vừa ra đã thấy Tường đang bày mấy món ăn trên bàn. Thấy tôi anh liền nói:
– Em dậy rồi à? Em đói chưa?
Tôi nhìn đồ ăn trên bàn, miệng nhạt thếch, còn chưa kịp trả lời anh lại cười nói:
– Dù sao anh cũng chỉ còn mấy tiếng ở đây, muốn ăn cùng em một bữa.
Nghe anh nói vậy nỗi chua xót trong lòng tôi lại trào lên. Tôi cố gắng gượng ra ngoài ngồi đối diện anh. Anh vẫn vậy, vẫn đẹp trai chỉ là trong mắt những tia đỏ vẫn hằn lên. Tôi cố đứa miếng thịt bò vào miệng ăn nhưng chỉ cảm thấy khó nuốt. Đến ngay cả bữa ăn cũng chẳng ai nói với ai thêm được câu nào nữa.
Ăn xong anh dọn bát đĩa, tôi lại vào ghế sofa ngồi. Tường dọn xong không ra ngoài mà cũng trở lại phòng bên kia. Chiếc đồng hồ nhích từng giây từng phút, bên ngoài đường tiếng xe cộ nháo nhác. Tôi nằm lặng yên nhìn lên trần nhà, rõ ràng là nhắc mình cứng rắn mạnh mẽ lên vậy mà một lúc sau đã thấy chiếc gối ướt đẫm…
Tôi nằm một lúc, có lẽ mệt qua lại thiếp đi, đến khi có tiếng valy của Tường từ trong kéo ra tôi mới bật dậy. Nhìn lên đồng hồ đã là mười một rưỡi đêm. Tường đặt valy ở góc cửa, anh đứng bên bên cửa kính ở gần sofa cất giọng khàn đục:
– Những năm trước anh cũng đều đứng đây xem pháo hoa nhưng là đứng một mình. Năm nay thì khá hơn, có em với con xem cùng.
Tôi cũng đứng dậy đi về phía cửa kính đứng cạnh anh. Bầu trời ngoài kia vẫn chỉ là màn đêm đen. Đêm giao thừa sao, pháo hoa sao, với tôi giờ đây chỉ còn là nỗi đau chồng chất. Bên trong căn phòng lại là bầu không khí im lặng. Tôi và anh đứng như vậy, một lúc sau Tường mới cất tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:
– Sữa bầu em biết cách pha rồi đúng không? Uống hai cốc sáng tối, thuốc sắt và canxi phải uống cách nhau ra hai tiếng, lịch khám thai mốc quan trọng em nhớ cả chưa?
Tôi bặm môi đáp lại:
– Em nhớ rồi.
Tôi vừa dứt lời bên ngoài một tia sáng loé lên, những bông pháo hoa rực rỡ bay thẳng lên bầu trời tối tăm. Khi tiếng pháo vừa nổ tôi khẽ quay sang Tường, bất chợt tôi thấy trên gương mặt anh một giọt nước từ khoé mắt lăn xuống trượt dài trên má. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy anh khóc, tim tôi bỗng như vỡ tan ra làm trăm mảnh. Dường như anh cũng đã không còn kìm nổi nữa một giọt, hai giọt, ba giọt cuối cùng để mặc những giọt nước trên gương mặt phong trần thi nhau rơi. Mỗi giọt nước mắt lăn trên má anh tôi laj thấy tim mình như có ai đâm kim vào, đau đến mức tôi không thở nổi. Anh đã không còn là anh mạnh mẽ mà tôi vẫn thấy, anh khóc, kệ cho tôi đang ngước lên nhìn. Bờ vai anh run lên, chợt anh đưa hai tay bấu lên cửa kính rồi khóc nấc thành tiếng. Có lẽ phải đau đớn tuyệt vọng thế nào anh mới khóc, anh xưa nay nổi tiếng lạnh lùng tàn nhẫn vậy mà ngay đây, đứng trước mặt tôi mà khóc như một đứa trẻ. Tôi lúc này cũng phát hiện gương mặt mình cũng đã đẫm nước. Sao anh lại khóc? Đừng khóc, tôi xin anh đừng khóc, trái tim này thực sự không còn chịu nổi nữa rồi, nó không phải vớ ra thành trăm mảnh mà vỡ ra thành ngàn mảnh, đau đến tê liệt. Người đàn ông tôi tưởng mạnh mẽ vậy mà giờ đây lại đứng trước mặt tôi mà khóc. Tôi van anh đừng khóc nữa. Thêm một giây một phút tôi lại đau ngàn vạn lần. Thà anh cứ vậy mà đi có lẽ tôi còn thấy đỡ đau hơn. Tôi muốn đưa tay lên chạm vào anh, muốn nói với anh đừng khóc nữa nhưng tôi lại không làm được chỉ còn đành buông thõng hai tay xuống. Pháo hoa xanh đỏ tím vàng vẫn bay trên bầu trời thế nhưng cả tôi và anh đều đã không còn nhìn ra nổi. Pháo hoa kia đã chỉ còn là thứ tàn tro, đến ngay cả sự đẹp đẽ lộng lẫy cũng chẳng cảm nhận được. Chúng tôi vẫn cùng nhau đón giao thừa thế nhưng giao thừa này là giao thừa cuối cùng mà tôi và anh ở cạnh nhau.
Khi những đợt pháo hoa dứt Tường cũng xoay người, anh không nhìn tôi mà đi về phía valy rồi nói:
– Anh đi đây.
Không đợi tôi đáp anh cũng kéo valy ra ngoài. Khi cánh cửa vừa đóng sập lại tôi cũng bật khóc nức nở. Khoảnh khắc giao thừa ngắn ngủi quá, tôi tự trách mình, là tôi muốn tôi và anh rời xa tôi sao tôi lại khóc? Bên ngoài mưa lất phất bay, những hạt mưa phùn rơi xuống cả người Tường. Tôi nhìn anh bước vào xe rồi mới ngồi sụp xuống ôm lấy gối để mặc nước mắt rơi. Khi còn đang khóc, điện thoại của tôi cũng rung lên. Tôi lấy máy, là số của Tường, vừa nhấn nút nghe đã nghe giọng anh khẽ nói:
– Vy, đừng khóc.
Nghe anh nói đến đây tôi lại nấc to hơn, anh hình như cũng khóc, giọng anh lạc đi:
– Xin em đừng khóc nữa, em đang mang thai, đừng khóc.
Tôi muốn trả lời anh nhưng không nói được ra câu, anh lại nói:
– Đừng khóc nữa em, anh xin em, đừng khóc nữa. Anh đau!
Tôi đưa tay quệt nước mắt, ngửa cổ lên. Bên dưới chợt hơi nhói lên. Tôi vội quệt những giọt nước mắt rồi khẽ tắt máy. Tôi đang mang thai, không khóc, nhất định không được khóc, tôi mang thai con của anh, nhất định phải mạnh mẽ lên.
Bên ngoài tiếng xe cũng nổ rồi dần dần khuất đi, tôi vào trong rửa mặt rồi ra ghế nằm vật ra. Khóc vậy đủ rồi, tôi đưa tay xuống bụng cảm thấy mình có lỗi với con vô cùng liền dặn mình phải vì con mà sống cho thật tốt. Dẫu sao tôi còn có đứa con ở cạnh là tia hi vọng sống, anh có thể sau này sẽ lấy Thuỳ, sẽ sinh những đứa con khác với cô ấy, anh có thể không cần đứa bé này nhưng với tôi nó là cả thế giới. Vậy nên từ giây phút này làm bất cứ điều gì tôi cũng đều phải nghĩ đến con.
Những ngày tiếp theo tôi vẫn sống trong ngôi nhà của tôi và Tường. Chỉ có điều anh đã không còn ở đây nữa. Tôi rất nhớ anh, làm bất cứ điều gì cũng nhớ nhung, nhớ những đêm tôi nằm trên người anh mà ngủ, nhớ vòng tay ấm áp của anh, nhớ những lúc anh cười, nhớ lời anh nói. Nhớ đến mức tôi cảm thấy mỗi ngày đều trở nên trống trải vô cùng. Thế nhưng dẫu có nhớ thế nào tôi vẫn không khóc, sau đêm giao thừa ấy tôi đã không còn khóc nữa, hằng ngày tôi đều tự nấu ăn, xuống dưới siêu thị ngay ở dưới nhà mua đồ rồi lên nấu, ăn uống rất đầy đủ, cảm giác giác như vì đứa con mà tôi lại như đoá tường vy nở rộ, vì con mà mạnh mẽ hơn.
Thế nhưng tôi biết trong sự mạnh mẽ ấy của mình đâu đó vẫn còn một nỗi đau không sao nói hết. Tường đã thật sự biến mất khỏi cuộc đời tôi, anh không còn quay lại, đến ngay cả tin tức về anh tôi cũng không biết ở đâu. Tôi tự nhủ như vậy cũng tốt, biết đâu anh và Thuỳ sắp lấy nhau như bố anh mong. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trong lòng tôi vẫn dấy lên cảm giác chua xót. Những đoạn kí ức của tôi và anh vẫn rõ mồn một trong lòng. Nhất là khi tôi ở đây, từng góc trước kia đều có sự xuất hiện của anh. Bảo tôi quen dần với cuộc sống không có anh thì đúng nhưng để nói quên anh tôi thực sự không làm được.
Tuần mười tám thai kì tôi khám thai cũng tiện mang tóc của Tường và tôi đi xét nghiệm ADN. Suốt một tháng nay dẫu tôi không khóc nhưng vì cứ sống trong những kí ức nhớ nhung Tường, cộng thêm việc dịch Covid 19 từ Vũ Hán lây lan sang tận cả Việt Nam mà quên mất mình còn việc quan trọng phải làm là mang mẫu tóc của tôi và anh đi xét nghiệm. Lúc đi khám thai tôi cũng phải đeo đầy đủ khẩu trang, làm khai báo y tế rồi mới được vào phòng khám để khám.
Bác sĩ nói em bé của tôi vẫn mạnh khoẻ, hiện tại chưa phát hiện bất thường gì cả. Nghe vậy tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, bên xét nghiệm ADN hẹn một tuần mới có kết quả. Thực ra trong lòng tôi vẫn nghĩ tôi và Tường không thể nào là anh em. Linh cảm ấy thực sự rất rõ ràng và mạnh mẽ. Đến ngày bên trung tâm phân tích ADN thông báo kết quả tôi cũng vội vàng bắt taxi đi lấy.
Khi đến nơi nhận lấy tờ giấy tôi vội vàng mở ra xem. Trên tờ giấy dòng chữ đỏ đập vào mắt tôi
“Không có quan hệ huyết thống”
Tôi nhìn vào tờ giấy, dù cho đã có linh cảm kia thế nhưng dòng chữ đập vào vẫn khiến cả người tôi run lên. Tôi vẫn tưởng mình nhầm còn hỏi đi hỏi lại phía bên trung tâm, đến khi xác nhận được mình và Tường không có quan hệ huyết thống tôi vẫn cảm thấy bất ngờ. Tôi và anh không có quan hệ huyết thống có nghĩa ông Dân nói dối tôi? Thế nhưng lúc này tôi cũng không còn quan tâm mọi chuyện nữa, chỉ cần tôi và anh không cùng huyết thống là được. Tôi chỉ cần như vậy mà thôi. Không cùng huyết thống, đứa bé trong bụng tôi… tôi đưa tay xuống chạm vào suýt bật khóc. Thế nhưng rồi tôi tự an ủi mình, đây là chuyện tốt của cả tôi và nó hà cớ gì tôi lại khóc chứ?
Khi trở về nhà tôi cứ nằm ngắm nghía lại tờ giấy xét nghiệm kia. Không hiểu sao nằm nhìn nó tôi lại bật cười. Thực ra ngay từ đầu tôi cũng đoán được rồi, nhưng tận mắt biết mình và Tường không phải anh em tôi vẫn thấy ông trời vẫn thương mình. Cuộc đời tôi trải qua không biết bao biến cố, có lẽ ông trời cũng không nỡ tiệt đường sống của mẹ con tôi như vậy.
Suốt khoảng thời gian tiếp theo dịch Covid ngày càng lây lan rộng rãi, để đảm bảo an toàn cho đứa bé tôi rất ít khi đi ra ngoài chỉ thi thoảng đi mua nhu yếu phẩm. Thế nhưng chính vì không đi ra ngoài tôi lại càng nhớ Tường. Tôi thật sự nhớ anh, nhớ đến phát điên, nhất là sau khi biết tôi và anh không cùng huyết thống tôi lại càng thấy nỗi nhớ ấy da diết vô cùng tôi thử lên mạng tìm hiểu nhưng cũng chẳng biết một thông tin gì, chẳng biết anh giờ ở đâu, chẳng biết anh làm gì. Có lẽ anh đã quên tôi rồi, thế nhưng ở nơi đây tôi vẫn còn nhớ thương anh.
Để quên sự nhớ nhung ấy tôi chỉ đành lên mạng đăng kí lớp học trực tuyến nâng cao bằng Kế Toán của mình. Sau này kiểu gì tôi cũng phải kiếm cơm nhờ cái bằng ấy nên cố gắng học hành cho ra ngô ra khoai.
Cái thai của tôi mỗi lúc một lớn, đến khi đứa bé trong bụng được ba mươi tư tuần tôi cũng mới kết thúc nửa học kì của mình. Buổi sáng tuần thứ ba lăm của thai kì theo lịch hẹn tôi đi khám thai. Sau khi siêu âm bác sĩ nói thai của tôi khoẻ mạnh, trộm vía em bé được hai cân rưỡi, còn nói chân rất dài. Tôi nhìn chân tay con đạp trên màn hình vừa vui lại vừa buồn. Nếu Tường nhìn thấy con anh đang ở đây, chân lại dài thế kia anh có vui không? Anh giờ ở đâu? Suốt gần sáu tháng nay tôi và anh bặt vô âm tín, tôi sống cuộc đời bình yên trong chính ngôi nhà anh mà chẳng ai làm phiền như lời anh nói. Tôi không biết anh đã dùng cách gì mà đến ngay cả ông Dân, bà Phi hay Thuỳ cũng chưa từng lần nào tìm đến tôi. Nghĩ đến đây tôi chợt cười, người có đầu óc thông minh như anh thì con đầu đất như tôi sao hiểu nổi.
Khi tôi cầm tờ giấy siêu âm ra ngoài điện thoại cũng rung lên. Vừa nhìn vào màn hình tối hơi sững lại khi thấy số điện thoại của Hùng gọi mình. Tôi không biết cậu ta gọi có việc gì, thế nhưng đột nhiên tôi lại thấy cảm giác là lạ liền nhất nút nghe. Đầu dây bên kia giọng chợt lạc đi:
– Chị Vy…
Tôi nghe cậu ta gọi như vậy liền hỏi:
– Hùng, có chuyện gì mà tự dưng cậu gọi cho tôi.
– Chị đang ở đâu vậy? Anh Tường xảy ra chuyện rồi.
Mới nghe đến đây toàn thân tôi bỗng như có luồng điện chạy qua, tôi chưa kịp hỏi gì cậu ta đã nói:
– Anh ấy bị tai nạn rất nặng, bác sĩ nói có thể không qua khỏi được…
Sau sáu tháng xa cách, tin tức tôi được nghe về anh lại là thế này, tai tôi như ù đi gào lên:
– Cậu nói vớ vẩn gì thế? Anh ấy đang yên đang lành cậu nói gì vậy?
– Chị… chị bình tĩnh, chị bình tĩnh.
Tôi nắm chặt điện thoại, đầu dây bên kia lại nói:
– Anh ấy đang nằm ở bệnh viện xxx, chị đến ngay nhé
Tôi không kìm được nữa, hơn sáu tháng tôi tưởng mình không khóc được vậy mà giờ đây lại vừa bật khóc vừa run rẩy gọi taxi! Tường! Anh nhất định không sao, nhất định không sao!
***
Lời tác giả: chỉ còn một chương nữa truyện sẽ kết thúc (chưa tính ngoại truyện). Chương này tớ sẽ không kêu gọi tương tác gì cả, mai tớ vẫn sẽ đăng truyện không nghỉ cuối tuần. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (12 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN