Tường Vy Nở Muộn - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3305


Tường Vy Nở Muộn


Phần 24


Tôi cố gắng hít một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi đáp:
– Dạ, vâng ạ.
– Vậy cô biết thằng Tường vì con Thuỳ mà tai nạn chứ, cũng biết bao nhiêu năm nay nó vẫn nhớ nhung con Thuỳ chứ?
– Cháu cũng không rõ những chuyện này, mà thực ra chuyện quá khứ của anh Tường cháu không quan tâm nhiều bác ạ.
Ông Dân nhìn tôi, vẻ mặt bỗng trở nên khó coi, ông nhìn bức ảnh rồi nói:
– Cô đi đi, rời xa thằng Tường đi. Lúc đầu là gia đình tôi cứu cô một mạng, những việc cô trả thù gia đình chúng tôi cũng không can dự, thế nhưng yêu thằng Tường là chuyện không thể. Thế nên giờ cô đi đi.
Tôi chưa từng nghĩ mình yêu Tường cho đến giây phút này. Tôi chưa từng cảm giác sợ mất anh đến như vậy. Cảm giác bất an mơ hồ kia chợt lớn dần, tôi nhìn ông Dân, tất nhiên bản thân tôi biết tôi và Tường chênh lệch rõ ràng, tôi biết so về gia cảnh, so về xuất phát điểm hay bất cứ thứ gì tôi đều không xứng với Tường. Anh đường đường là giám đốc của một tập đoàn Nhật Tuòng, tôi là gì chứ? Là con bé kế toán nhỏ đã qua một đời chồng, đã bị người ta hại suýt chết, đừng nói là xứng, đến ngay cả việc mơ một giấc mơ đẹp tôi cũng chẳng có quyền. Thế nhưng bảo tôi buông tay, bảo tôi đi đi? Sao tôi lại thấy tim mình nhói lên. Ông Dân thấy tôi im lặng lại nói tiếp:
– Tường Vy! Tôi biết cô sẽ ghét tôi, cô sẽ nghĩ tôi độc tài, đến chuyện yêu đương của con trai tôi cũng quản. Nhưng cô thật sự… cô và nó không thể đến với nhau được. Không phải vì gia cảnh không xứng, không phải vì cô đã từng trải qua một cuộc hôn nhân. Những thứ này, ở thời đại này rồi tôi cũng không quan trọng, nhất là… nếu để nói về việc yêu đương tôi càng không có tư cách dạy dỗ con trai mình.
Tôi nghe ông Dân nói trong lòng có chút ngỡ ngàng khó hiểu. Nếu không vì những thứ đó thì vì lý do gì? Nếu ông đã bỏ qua tất cả những thứ tôi nhận là không xứng thì vì gì ông lại ngăn cản tôi và Tường. Tôi hít một hơi lấy can đảm hỏi:
– Vậy lý do gì bác bảo cháu rời xa anh Tường ạ?
– Vì…
Ông Dân nói đến đây thì dừng lại, hình như ông đang rất xúc động, tay ông đan chặt vào nhau rồi rất lâu mới đáp:
– Vì cô và nó không thể có kết cục gì tốt đẹp cả. Thằng Tường nó không hề yêu cô, người nó yêu là con Thuỳ.
– Vậy nếu anh Tường yêu cháu, có kết cục tốt đẹp bác sẽ chấp nhận chứ ạ?
– Không! Vy. Cô và nó… cô đi đi, tôi sẽ không chấp nhận cô. Cô rời xa nó đi, nếu cô yêu nó thì rời xa nó đi. Cô muốn gì tôi đều cho cô, muốn gì cũng được.
– Nhưng vì gì thế bác? Vì lý do gì cơ chứ? Nếu không vì gia cảnh, không vì xuất thân thì vì gì để bác bảo cháu rời xa anh ấy?
Khi tôi vừa hỏi đến đây bên ngoài cũng có tiếng cạch cửa. Cả tôi và ông Dân đều nhìn ra, Tường từ bên ngoài bước vào, anh nhìn thấy bố cũng không lấy gì làm ngạc nhiên mà chỉ hỏi:
– Sao bố lại đến đây?
Ông Dân đứng dậy nhìn Tường rồi đáp:
– Nhà con trai tôi tôi không được đến nữa à?
– Không phải nhưng bố đến thì sao không gọi con?
– Tôi đến thăm quan nhà anh chút thôi, ra ngoài tôi có chuyện muốn nói với anh.
Tôi nhìn Tường, anh cũng liếc nhìn tôi rồi mới theo ông Dân ra ngoài. Tôi ngồi ở ghế, trong lòng cảm thấy rất muốn khóc, thế nhưng tôi kìm lại, tôi biết tôi không thể khóc được, nhất định không được khóc. Một lúc sau Tường cũng vào, thấy tôi anh cười cười, tay đưa lên vuốt nhẹ vào mái tóc tôi hỏi:
– Bố vừa nói gì với em thế?
Nghe anh hỏi như vậy tôi bặm môi đáp:
– Bố anh bảo em rời xa anh.
Tôi nói đến đây ngước nhìn Tường, anh cũng không tỏ ra ngạc nhiên, tôi hít một hơi rồi nói tiếp:
– Kiểu gì em cũng phải rời xa anh đúng không? Sinh con xong… em cũng phải rời xa anh mà.
Vừa nói đến đây tôi cũng bấu hai tay vào nhau, Tường chợt cúi xuống, đưa tay đỡ tôi đứng dậy rồi chợt ôm chặt tôi, tôi nghe được tiếng anh cười nhẹ:
– Đồ hấp, ai bảo em là sinh con xong rồi phải rời xa anh. Ở đây với anh, cùng anh chăm sóc cho con lớn lên, cùng anh già đi nữa chứ. Ở lại đây với anh, nhé, anh thay đổi hợp đồng rồi, hợp đồng không có thời hạn, hợp đồng là mãi mãi.
Tôi nghe vậy tự dưng cay cay sống mũi, ngước lên nhìn anh hỏi lại:
– Thật chứ ạ?
– Thật. Ở lại cùng anh. Anh không để em đi đâu cả, bố nói gì kệ bố, có anh ở đây em đừng lo.
Lời Tường nói tôi bỗng thấy rất yên tâm, cảm giác như những cảm giác mơ hồ kia chỉ cần câu nói này của anh tôi cũng đủ an tâm mà dựa vào. Tôi đưa tay ôm lấy Tường rồi hỏi tiếp:
– Người yêu cũ của anh về rồi phải không?
– Ừm. Về rồi.
– Cô ấy… xinh nhỉ.
– Anh không quan tâm.
– Không quan tâm thật à? Em thấy bố anh bảo trước kia anh rất yêu cô ấy, cũng vì cô ấy làm rất nhiều việc, còn bảo là giờ anh vẫn còn yêu cô ấy.
– Bố anh bảo thế á?
– Vâng.
Tường chợt cười đáp:
– Bố anh chắc dạo này nhiều việc quá nên đầu óc hơi lẫn. Em đừng nghe mấy lời bố anh nói, hoang đường lắm.
Tôi nghe xong, tâm trạng đang buồn cũng phải bật cười hỏi:
– Sao lại nói bố như thế chứ? Nhưng anh không còn tình cảm gì thật á? Nghe nói hai người yêu nhau cũng lâu mà.
– Chuyện cũ rồi, giờ anh không quan tâm, cũng không muốn nhắc lại nữa.
– Sao lại không muốn nhắc lại? Sợ… lại nhớ nhung à?
– Sợ em buồn.
Câu nói của Tường khiến tôi bỗng khựng lại, anh lại đưa tay vuốt tóc tôi nói:
– Giờ anh có em rồi, những người khác là ai anh cũng không muốn quan tâm nữa. Nhưng anh không muốn em nhắc lại chuyện cũ mà buồn. Đừng suy nghĩ gì nữa, anh không muốn con anh sinh ra cái trán cứ cau cau lại đâu.
– Xì, mà sao hôm nay anh về sớm thế?
– Em đầu đất à? Hôm nay lịch khám thai của em đây. Thay quần áo đi mà đi.
– Sao cả ngày chửi em đầu đất vậy.
– Ừ. Anh quên, anh xin lỗi, là đầu cát chứ không phải đầu đất, được chưa? Đến ngay cả ngày khám thai cũng không nhớ thì anh chịu em rồi.
Tôi không thèm cãi nhau với Tường nữa mà thay quần áo rồi cùng anh đi đến phòng khám để khám thai. Sau khi siêu âm, lấy máu xét nghiệm bác sĩ nói con tôi khoẻ đã được gần mười ba tuần, hiện tại chưa phát hiện bất thường, vì phòng khám tư nên bác sĩ còn nói con tôi là một bé trai. Lúc tôi với Tường ra xe anh lại ngắm mãi bức hình siêu âm rồi mới trở về. Trên đường đi tôi hỏi:
– Là con trai, anh vui chứ?
– Là con nào anh cũng vui cả, đứa sau làm đứa con gái nữa anh càng vui.
Tôi thấy Tường nói vậy cũng không thèm nói gì nữa, tên này chắc đang muốn biến tôi thành cái máy đẻ sao? Khi về đến nhà Tường pha cho tôi cốc sữa bầu rồi nói:
– Khi nào mới được mua đồ cho bé con nhỉ? Giờ biết giới tính rồi nhưng hình như anh thấy người ta bảo phải kiêng qua bảy tháng mới được mua hả?
Tôi vừa uống sữa vừa cười đáp:
– Anh nghe ai nói thế?
– Anh nghe mấy bà trong mấy hội trên facebook.
– Anh chơi facebook á?
– Ừ, lâu rồi anh không chơi, giờ thi thoảng chơi lại.
Tôi không nghĩ người như Tường lại lân la trong mấy hội bỉm sữa nên cười ngặt nghẽo. Anh thấy vậy chẳng những không xấu hổ mà còn chê tôi lạc hậu quê mùa chẳng chịu cập nhật thông tin từ các mẹ bỉm sữa. Tôi không cãi được lý lẽ của anh nên cuối cùng đành chịu thua. Những ngày tiếp theo Tường bận rộn để làm nốt công việc cuối năm. Đến ngày hai bảy anh đúng như anh nói anh nghỉ ở nhà cùng tôi. Chúng tôi hiếm hoi mới có những ngày ở cạnh nhau nhiều đến vậy, sáng cùng nhau dậy, chiều cùng nhau nấu ăn, đến tối lại cùng nhau ngủ. Tường còn nói với tôi đêm ba mươi Tết sẽ đưa tôi ra ngoài xem pháo hoa. Khỏi phải nói tôi vui thế nào, năm năm sống dưới nhà kia đêm ba mươi tôi vẫn phải ăn không biết bao mâm bát, xem pháo hoa là điều xa xỉ với tôi thế nên lần nào tôi thực sự háo hức. Những ngày ở cạnh Tường bình an và yên ổn khiến tôi quên đi cuộc gặp của ông Dân lần trước. Tôi cứ tưởng thế là xong nhưng rồi đến tối hai chín Tết khi đang tôi đang nấu cơm thì cũng có tiếng chuông cửa, Tường thì vừa phải đi ra ngoài vì có đối tác gọi điện có việc gấp về công trình đang xây dựng nên tôi đành phải ra mở cửa. Vừa mở ra tôi hơi khựng lại khi thấy ông Dân. Thấy tôi ông liền nói:
– Cô… vẫn chưa rời đi sao?
– Cháu…
– Được rồi, ngồi đi. Từ lần gặp cô trước đến nay tôi lại có việc phải sang Mỹ nên chưa nói chuyện rõ ràng với cô được. Vy!
“Vy” tiếng gọi của ông Dân khiến tôi cảm thấy hơi run. Thế nhưng tôi phát hiện ra ông cũng run lên. Ông nhìn tôi nói tiếp:
– Cô rời xa thằng Tường đi. Cô và nó… không thể ở cạnh nhau.
Tôi nhìn ông Dân định nói rằng tôi có thai rồi nhưng ông đã nói:
– Cô và nó cùng huyết thống, cô là con gái tôi.
Câu nói của ông Dân như phát búa giáng thẳng vào người tôi. Cả người tôi ngồi nhưng vẫn tưởng mình sắp ngã, tôi nhìn ông Dân lắp bắp:
– Bác… bác đừng đùa như vậy…
– Tôi không đùa, bản xét nghiệm ADN tôi và cô cùng huyết thống, sợi tóc của cô được bà Hân đưa cho.
Tôi run rẩy hai tay không thể nhận nổi lấy bản xét nghiệm chỉ có thể nhìn thấy dòng chữ “Cùng huyết thống” đỏ trên tờ giấy.
– Không thể nào, cháu là con gái của mẹ Vân, bố Kiên, cháu không thể nào là con của bác được, xét nghiệm này… sai rồi.
– Vân Kiên? Họ vốn dĩ không hề có con, cô chỉ là con nuôi của họ mà thôi. Vì muốn sinh con trai cho tôi để củng cố vị trí mà mẹ ruột cô đã tráo đổi cô để lấy một đứa con trai mang tên Chu Nhật Minh, còn cô được đưa xuống cho Vân Kiên nuôi. Mẹ nuôi cô không thể mang thai, khi nhận nuôi cô không ai biết, sau khi nhận nuôi bố mẹ nuôi cô đã rời Hà Nội và cả mẹ ruột cô cũng không biết họ đã đi đâu. Thế nhưng trước đó chính mẹ ruột cô đã gửi một khoản tiền lớn cho bố mẹ nuôi cô, cô nghĩ xem đất đai của cô với lương như bố mẹ cô có thể mua được mà không nhờ khoản tiền kia sao?
– Bác nói dối.
– Muốn biết tôi nói dối hay không cô có thể kiểm chứng lại xem mà. Cô và thằng Tường là anh em, là anh em ruột cô hiểu không? Thế nên tôi mới bảo cô rời đi, nếu như cô không tin, đây là tóc của tôi, cô có thể mang đi xét nghiệm.
Tôi nhìn bản xét nghiệm, đột nhiên bật khóc tu tu. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trải qua chuyện này, tôi chưa từng dám nghĩ tôi lại rơi vào hoàn cảnh thế này. Những giọt nước mắt từ trên khoé mắt lăn xuống rồi rơi thẳng xuống tờ giấy xét nghiệm. Tôi và Tường là anh em? Như một tia sét đánh ngang tai, là anh em sao, tôi vừa khóc vừa nói:
– Không thể nào, không thể nào.
Trước nay tôi luôn nghĩ tôi là con ruột của bố mẹ tôi, đến tận giây phút này tôi vẫn không dám nghĩ tôi chỉ là con nuôi, đau đớn hơn tôi lại là con của ông Dân, tôi lại đang yêu anh trai mình, lại cùng anh trai mình mang thai. Tờ giấy xét nghiệm như một bóng ma tôi chỉ muốn một phát xé nát nó ra mà gào khóc lên. Ông Dân lại nói:
– Tôi phát hiện ra thằng Minh không phải con tôi, dưới sức ép của tôi bà ta mới khai ra mọi việc và mới biết cô là con ruột tôi.
– Bác nói dối… bác nói dối. Bác đừng nói nữa.
– Tôi không nói dối, Vy… cô và thằng Tường không còn kết cục khác đâu.
– Bác đừng nói nữa, cháu xin bác, cháu cầu xin bác đừng nói nữa.
Ông Dân còn nói nhiều lắm nhưng tôi đã không còn nghe được nữa, tai cũng đã ù đi. Tôi không biết ông Dân ngồi đó đến bao giờ về chỉ biết tôi đã ngồi đó suốt mấy tiếng liền. Nước mắt tôi rơi lã chã trên gương mặt, cùng huyết thống, có phải ông trời đang trêu ngươi tôi không? Cả người tôi không còn một chút sức sống nào chỉ cảm thấy tê liệt đau đớn. Còn gì đau hơn? Còn gì đau hơn giây phút này cơ chứ? Hay bởi tôi dồn đám người kia vào đường cùng mà nghiệp quật tôi. Tôi vừa khóc vừa ôm lấy gối, khóc đến mức hai mắt cũng đau nhức vô cùng. Tường! Anh có biết chuyện này không? Tôi phải làm sao đây? Còn đứa bé trong bụng, tôi phải làm sao đây? Tôi cầm tờ giấy xét nghiệm rồi chợt không chịu nổi nữa xé vụn ra từng mẩu rồi lại nhặt lên mà gào khóc đau đớn. Tôi không biết mình vào đến giường bằng cách nào, đến khi nằm lên giường vẫn dùng tay ôm lấy thân mình để mặc nước mắt rơi.
Tôi đã từng trải qua những trận sinh tử, đã tưởng mình có thể mạnh mẽ mà trải qua tất cả mọi chuyện. Vậy mà lúc này ngoài khóc tôi đã không còn làm gì được nữa. Tôi khóc đến nỗi cổ họng cũng khản cả đi, khóc đến mức chiếc áo đang mặc cũng ướt đẫm. Dòng chữ in đỏ “cùng huyết thống” ám ảnh đến mức tôi không dám nhắm mắt lại. Trái tim tôi đau như có ai bóp nghẹt, như thể nó sắp vỡ ra đến trăm mảnh. Sao tôi và anh có thể là anh em cơ chứ? Tôi ngỡ rằng những chuyện này chỉ có trên phim ảnh cớ sao lại tôi lại đang trải qua?
Nửa đêm Tường về, tôi không ngủ được nhưng vẫn giả vờ nằm xoay lưng vào trong. Tường không bật điện, anh khẽ gọi tên tôi nhưng tôi không đáp. Có lẽ nghĩ tôi ngủ rồi nên anh kéo chăn cao cho tôi rồi vòng tay qua ôm tôi. Tôi không dám nhúc nhích, sợ anh phát hiện nên chỉ cố gắng nằm im, mãi đến gần sáng mới thiếp đi được một lúc.
Sáng hôm sau điện thoại của Tường khiến tôi tỉnh dậy. Tường cũng dậy, vừa nghe điện thoại liền nói:
– Bố ạ?
– Vâng
– Vâng, con biết rồi.
– Bố. Sao bố phải thế nhỉ? Con nói rồi, cái gì kết thúc thì cho nó kết thúc, con và Thuỳ không quay lại được đâu.
– Không! Bố đừng doạ con, con nói không là không.
– Bố! Bố mà đụng đến cô ấy… con không để yên đâu.
– Con không doạ, nhưng bố biết tính con rồi đấy.
– Tuỳ bố.
Nói đến đây Tuòng tắt máy, quay sang tôi tôi liền giả vờ nhắm mắt. Thấy vậy anh cũng đi ra ngoài, tôi nghe được tiếng lạch cạch cũng đoán anh pha cho tôi cốc sữa liền vào nhà vệ sinh rửa mặt. Mắt tôi hơi sưng, tôi phải xả bao nhiêu nước mới cảm thấy tỉnh táo đôi chút. Khi ra ngoài thấy Tường đang đứng, nhìn bóng lưng anh tôi rất muốn lao ra ôm mà khóc. Tôi vẫn không muốn chấp nhận sự thật kia. Anh đã biết chưa? Đã biết chuyện bố anh nói với tôi chưa?Pha sữa xong Tường quay lại, thấy tôi anh liền cười nói:
– Dậy rồi à? Sao trông mặt em mệt mỏi thế?
Tôi nhìn anh, trái tim như muốn tan ra trăm mảnh nhưng vẫn cố nặn ra sự vui vẻ đáp:
– Chắc nghén nên em hơi mệt.
Anh đưa cho tôi cốc sữa rồi giục:
– Uống sữa đi rồi vào ngủ tí nữa.
Tôi nhận lấy cốc sữa uống ực một hơi rồi khẽ đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc trên đầu Tường rồi nói:
– Tóc anh có sợi bạc rồi này
– Thế à? Chắc anh già rồi.
Tôi gật đầu, nhổ lấy vài sợi rồi, giờ đây có chút tỉnh táo lại tôi vẫn muốn xác nhận lại lần nữa. Tường không mảy may nghi ngờ gì, khi còn đang suy nghĩ thì Tường có điện thoại. Tôi cũng không muốn nghe điện thoại của anh mà trở về phòng. Tiếng anh vọng vào:
– Mẹ không cần sang đâu?
– Mẹ sang sắp đến nơi rồi á? Con đã bảo không cần sang đây rồi mà. Mẹ về đi, mẹ sang đây làm gì cơ chứ?
Tôi nghe vậy liền mở tủ lấy áo rồi đeo khẩu trang đi ra ngoài. Lúc này Tường cũng nghe điện thoại xong, anh thấy tôi định đi đâu liền hỏi:
– Em đi đâu thế?
– Em đi ra ngoài mua chút đồ tối đi xem bắn pháo hoa. Mẹ anh sắp qua đây ạ? Em cũng hơi ngại, em ra ngoài bao giờ mẹ anh về thì em về
– Nhưng…
Không đợi anh nói hết tôi cũng ngắt lời:
– Em mua ở Vinmart gần đây thôi.
Tường cũng không ngăn tôi nữa mà gật đầu đáp:
– Vậy lúc nào mẹ về thì anh gọi nhé
– Vâng.
Nói xong tôi cũng đi ra ngoài. Thế nhưng tôi không đi xuống siêu thị như tôi nói mà đến một quán cafe. Tôi ngồi đó rất lâu cuối cùng lấy máy gọi cho cái Hạnh. Đầu dây bên kia nghe tôi nói đến việc xét nghiệm ADN liền cười:
– Cô tướng ơi, hôm nay Ba mươi ai xét nghiệm cho mày?
Tôi nghe vậy cũng mới sực nhớ ra hôm nay đã Ba mươi Tết rồi, tôi cầm mấy sợi tóc trên tay, không khóc được nữa. Đến tận giây phút này tôi vẫn không thể chấp nhận sự thật kia. Thế nhưng tôi có một cảm giác lạ lắm, nếu như tôi và Tường là anh em cùng huyết thống, vậy sao đứa bé con tôi xét nghiệm lại chưa tìm ra bất thường gì. Tôi vẫn có một linh cảm mãnh liệt đó tờ giấy kia không phải là thật. Là linh cảm hay bởi tôi không dám chấp nhận tôi cũng không biết nữa.
Ngồi phải đến hơn ba tiếng tôi vẫn chưa thấy Tường gọi cho mình liền gọi lại cho anh. Thế nhưng máy anh đã thuê bao. Tôi ngồi thêm lúc nữa rồi cuối cùng quyết định bắt xe về nhà. Suốt đoạn đường về nhà tôi đã cố gắng để bản thân trở nên bình tĩnh hơn, tôi sợ cảm giác về nhà, sợ cảm giác đối diện với Tường, sợ câu nói chúng tôi cùng huyết thống lại vang lên trong đầu. Thế nhưng không về tôi không biết phải đi đâu nữa. Trong đầu tôi chỉ còn hi vọng rằng kết quả xét nghiệm kia là một sai lầm. Về đến cổng không thấy xe ô tô của ông bà Phi Dân đâu nữa tôi mới thở phào đi vào.
Thế nhưng vào đến nơi tôi thấy cửa không đóng, trên bàn còn ít cốc chén rượu đang vương vãi. Điện thoại của Tường vẫn vứt trên ghế sofa, tôi nhặt lên định mang vào phòng thì chợt nghe tiếng Tường gằn lên:
– Thuỳ… sao em lại ở đây?
Tôi thấy vậy liền vội đi thẳng vào trong. Trên chiếc giường quen thuộc Tường và một cô gái xinh đẹp đang nằm trên ấy, trên người cả hai đều không một mảnh vải che thân. Dù cho chưa từng gặp tôi cũng nhận ra đó là Thuỳ, cả người tôi đứng như trời trồng, bàn tay đút trong túi áo cầm mới sợi tóc của Tường cũng chợt buông thõng. Tường nhìn tôi, mấp máy:
– Vy!
Tôi nhìn anh, trên khoé mắt một giọt nước chợt lăn xuống, không biết tôi đã phải lấy bao nhiêu bình tĩnh mà đáp:
– Anh mặc quần áo vào đi. Em ra ngoài đợi.
Nói đên đây tôi thấy đôi mắt Tường cũng đỏ lên, trong ánh mắt đầy ắp sự đau đớn và cả tuyệt vọng.
***
Lời tác giả: có buồn có đau cũng đừng quên like cho tớ nhá hí hí

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (14 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN