Tường Vy Nở Muộn
Phần 23
“Cả nhà mình về thôi”, giữa không khí se lạnh của mùa đông tôi bỗng dưng như được sưởi ấm. Tôi liếc nhìn Tường, anh không có vẻ gì ngại ngùng mà đưa những ngón tay đan chặt vào tôi rồi cùng tôi lên xe, thậm chí vào xe rồi anh còn tự tay thắt dây an toàn cho tôi. Mùi hương quế nhè nhẹ phả ra, tôi bỗng thấy tim mình đập rất mạnh, cảm giác có thứ gì đó đang lớn dần lên mà tôi cũng không biết gọi đó là gì.
Về đến nhà Tường đi vào pha cho tôi cốc sữa bầu. Nhìn động tác thành thạo của anh tôi khẽ nở nụ cười. Mới cách đây vài tuần anh và Hùng đi mua sữa bầu, pha thế nào còn ngượng ngùng lúng túng giờ đã thành thạo như vậy. Nhìn bóng lưng cao to phía sau tôi mới chợt nhận ra hình như trong lòng đối với Tường lạ lắm. Từ lần đầu làm tình… nếu như tôi không thích anh, không có cảm xúc với anh sao lại đê mê, phấn khích đến vậy? Thế nhưng sao khi cảm xúc này càng lớn tôi lại càng thấy sợ. Nghĩ đến bản hợp đồng kia trong lòng tôi lại bất an vô cùng. Tôi nhìn anh, nhìn rất lâu, tôi chỉ sợ những thứ này một ngày biến mất như bong bóng xà phòng.
Lúc Tường pha sữa xong quay lại, dưới ánh đèn vàng tôi mới được nhìn thật rõ gương mặt anh. Chân anh đã không còn liệt, cả người anh đứng trước mặt tôi cao to lẫm liệt, gương mặt với sống mũi cao hiện lên trước mặt tôi. Trong một giây lát tôi bỗng không khống chế nổi cảm xúc của mình đưa tay ôm chặt lấy anh. Cốc sữa trên tay Tường hơi sóng sánh, tôi mặc kệ để cả người mình dựa vào anh, đôi tay giữ chặt lấy eo anh. Tường hơi bất ngờ, anh đặt cốc sữa xuống bàn, tôi càng ôm anh chặt hơn. Tôi không biết anh đối với tôi là gì, cũng không biết anh vì đứa bé trong bụng mà đối xử tốt với tôi hay bởi anh cũng có chút tình cảm với tôi, thế nhưng lúc này đây tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn được gần anh một lúc thôi.
Tường dường như nhận ra thứ cảm xúc của tôi, anh bỗng đưa tay nâng cằm tôi lên, gương mặt đẹp trai mang nét phong trần lại như được tô điểm thôi, tôi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, trái tim lần nữa rung lên.
– Vy, sao thế?
Tôi rúc đầu vào bờ ngực rắn chắc, giọng nghẹn đi:
– Anh đừng nói gì, để em ôm anh một chút thôi, được không?
Lần đầu tiên tôi xưng em với anh, lần đầu tiên tôi phá bỏ mọi rào cản mà để cảm xúc lấn át lí trí của mình. Tôi nghe được nhịp thở của Tường cũng mạnh, có thể anh không yêu tôi, có thể anh không thích tôi, thế nhưng những việc anh làm cho tôi đến nay cũng đủ khiến tôi biết ơn anh. Tuy rằng anh bề ngoài lạnh lùng, cục súc nhưng việc anh cho người điều tra những chứng cứ của đám người Lê Duy, việc anh giúp tôi từng bước trả thù, cũng là anh cứu tôi một mạng này… dẫu cho đó có trả lại bằng một hợp đồng đẻ thuê cũng vẫn là tôi nợ anh.
Phía bên dưới hai cánh tay to lớn của Tường cũng chợt kéo lên trên, dừng lại ở eo tôi rồi siết nhẹ. Cái ôm này mới ấm áp làm sao, tôi hơi ngước lên nhìn anh khẽ bật ra:
– Giá mà… cứ thế này mãi thì tốt anh nhỉ?
Tôi cứ tưởng Tường sẽ chửi tôi hoang đường, sẽ mắng tôi đừng mơ mộng hão huyền nhưng không ngờ anh đáp:
– Ừ, sẽ thế này mãi mà.
Tôi nghe rõ, nghe rất rõ nhưng vẫn không tin đó là lời anh nói thật lòng. Thế nhưng tôi mặc kệ, vẫn tự huyễn hoặc mình có lẽ suốt mấy tháng ở cùng nhau, gần gũi với nhau đến độ anh ngộ nhận rằng anh có tình cảm với tôi thôi. Ôm anh một lúc rất lâu, anh khẽ buông tôi rồi nói:
– Được rồi, muộn rồi, em uống sữa đi rồi mình đi ngủ.
Tôi nhìn Tường, anh cũng đổi cách xưng hô với tôi, là do tôi đổi nên anh đổi hay anh thật sự muốn gọi tôi bằng “em” tình cảm như vậy? Thấy tôi ngây người anh đưa cốc sữa cho tôi còn gõ vào trán tôi một cái, tôi bật cười gật đầu ngoan ngoãn uống hết cốc sữa bầu anh pha định mang đi rửa anh đã nói:
– Để đấy, vào giường đi anh rửa rồi còn tắt điện.
Tôi thấy anh gọi em, xưng anh lòng vui sướng cứ đi theo anh hỏi:
– Anh xưng anh với em thật à? Đời này em chưa từng nghĩ anh lại xưng hô với em tình cảm thế đâu.
Tường vẫn bình thản không có gì là ngại ngùng đáp:
– Chẳng phải trước kia em nói trên đời này cái quái gì chẳng thể xảy ra, chuyện này cũng vậy.
– Nhưng sao anh lại thay đổi? Hay thấy em đổi nên anh đổi theo.
– Ừ! thấy em đổi nên anh đổi theo.
– Xì… thế mà em tưởng…
– Với lại…
– Với lại gì?
– Với lại anh là bố của con em, thay đổi cách xưng hô dần đi là vừa.
“Dần đi là vừa” là thế nào? Tôi chưa kịp hỏi anh đã hất hàm nói:
– Nào! Đi vào giường đi.
– Nhưng…
– Còn nhưng gì nữa? Dạo này hình như em dựa vào đứa bé mà bắt đầu hư với anh rồi, em xem anh chiều em hư đến mức ra gì rồi đây?
Nói rồi Tường bế thốc tôi lên, tôi định đòi xuống anh đã lừ mắt khiến tôi đành ngoan ngoãn để kệ anh bế tôi về phòng, về đến phòng tôi và anh đánh răng xong lại lên giường nằm. Vẫn như thói quen cũ, Tường kéo tôi nằm lên cánh tay anh. Hình như tôi cũng đã quen, phải nằm trên cánh tay này tôi mới ngủ được. Bầu không khí này bình yên quá, bình yên đến mức tôi cứ có một cảm giác gì đó rất đỗi mơ hồ. Những ngày tiếp theo tôi và Tường cứ bình bình yên yên trải qua như vậy, vẫn là sớm tối ở cạnh nhau, vẫn là những đêm dựa lên vai anh mà ngủ.
Đến nửa tháng sau đó bên dưới Quảng Ninh có gọi xuống để chuẩn bị cho phiên toà xét xử đám người Lê Duy. Phiên toà này tôi là nạn nhân nên tất nhiên tôi nên có mặt ở đấy, tôi cũng muốn đứng trước đám người ấy mà cho từng kẻ biết quả báo là thế nào?
Ban đầu tôi định tự mình thuê xe xuống nhưng Tường nhất định không chịu mà muốn đưa tôi đi. Dù tôi từ chối, cũng biết anh bận trăm công nghìn việc nhưng mệnh lệnh của anh tôi không làm trái được. Tôi và Tường xuống Quảng Ninh trước một ngày, việc tham gia phiên toà thực sự cũng chỉ là hình thức, chị Hương đang nuôi đứa bé mới hơn ba bốn tháng tuổi nên tôi cũng thừa hiểu chị ta có bị tuyên phạt thì cũng kiểu gì cũng được hoãn chấp hành hình phạt tù. Thế nhưng giờ chị ta cũng coi như chẳng còn gì, sự nghiệp không, tài sản không, tất cả mọi thứ đều tiêu tan, với tôi thế là đủ rồi, tôi cũng còn đứa bé trong bụng, chị ta cũng còn nuôi con nhỏ. Dẫu sao đứa bé ấy cũng không có tội, dù tôi không cao thượng đến mức yêu thương nó được nhưng tôi vẫn thấy nó là một đứa bé đáng thương.
Sáng hôm sau tôi và Tường ăn sáng xong mới đến toà án, đến nơi cũng thấy Duy, bà Bính, ông Mão được đưa ra. Vừa mới nhìn thấy hắn ta tôi đã suýt không nhận ra, hắn gầy sọp hẳn đi, hai gò má hốc hác, sự phong độ đạo mạo đã không còn một chút nào nữa, mái tóc những sợi đen cũng chấm sợi bác, bên cạnh hắn bà Bính mái tóc rũ rượi, những nếp nhăn trên gương mặt nhiều hơn khiến bà ta trông già nua đi rất nhiều, ông Mão cũng như bà ta, tất cả đều khác hẳn lúc trước tôi còn làm dâu trong ngôi nhà ấy?
Tôi có thấy đáng thương không? Nếu như nhìn tôi cũng động chút lòng thương cảm, thế nhưng nghĩ lại đứa con, đứa cháu ruột thịt đám người này nhẫn tâm giết chết tôi lại căm phẫn ngùn ngụt.
Lúc đi qua tôi bà Bính chợt bà ta lao về tôi khóc lóc:
– Vy, tha cho gia đình tôi, tôi xin cô tha cho gia đình tôi. Nể tình năm năm chung sống…
Bà ta còn chưa kịp nói hết câu Tường đã kéo tôi về phía sau, anh dường như sợ bà ta sẽ khiến tôi bị thương nên đứng chắn trước mặt. Tôi nhìn bà ta đáp lại:
– Nể tình năm năm chung sống? Bà có nể tình tôi không mà bà bảo tôi nể? Bà không màng tiền bạc mà giết tôi, giết cháu bà sao lúc đấy không nghĩ có ngày hôm nay.
– Tôi biết lỗi rồi, tôi sai rồi, tôi xin cô.
– Muộn rồi.
Bà ta chợt khóc nấc lên, đôi tay bị còng quệt những giọt nước trên gương mặt già nua. Duy thì chỉ nhìn tôi im lặng, có lẽ đây là sự tự tôn duy nhất của hắn đến giờ.
Chị Hương cũng được đưa vào, chị ta không bị tạm giam chung với gia đình Duy nên trông chị ta có phần đỡ hơn. Có điều gương mặt vẫn lộ rõ sự xanh xao, nhợt nhạt, làn da trắng hồng trước kia cũng thay bằng những vết nám, chị ta trên tay bế đứa nhỏ đang khóc, lúc thấy tôi chị ta không khóc, không cầu xin chỉ liếc mắt rồi đi vào trong.
Phiên toà diễn ra khá lâu, tất cả những bằng chứng được cung cấp đầy đủ nhưng vì quá trình xét xử phức tạp nên vẫn mất nguyên gần một ngày. Trong suốt phiên toà Tường ngồi cạnh nắm tay tôi rất chặt, chỉ khi đứng lên trả lời anh mới buông tay tôi ra. Đám người kia chỉ có bà Bính khóc từ đầu tới cuối, con người ta là thế, khi làm điều gì ác giá như nghĩ đến hậu quả biết đâu sẽ dừng lại từ đầu. Đáng tiếc… dù thế nào tôi cũng không thể nào bao dung tha thứ nổi.
Kết thúc phiên toà, toàn bộ sự việc Duy đều nhận về mình, bà Bính, ông Mão, Hương là tòng phạm.
Duy bị tuyên án chung thân cả về vụ án của tôi lẫn vụ công trình sập khiến công nhân bị thương, bà Bính tuổi cao sức yếu, lại có tiền sử bệnh nên được xem xét giảm nhẹ xuống còn năm năm tù, ông Mão ba năm tù và bị khai trừ khỏi Đảng còn chị Hương… chị ta bị tuyên phạt mười năm tù nhưng vì nuôi con nhỏ dưới ba mươi sáu tháng nên được hoãn đến khi đứa nhỏ đủ ba mươi sáu tháng mới chấp hành án phạt. Toàn bộ tài sản của tôi đều được trả lại, cả mảnh đất, cả ngôi nhà đám người này ở còn ngôi nhà chị Hương bán đi thì sẽ được trả bằng toàn bộ tài sản đã tịch thu.
Nghe toà tuyên phạt xong bà Bính quỵ xuống gào khóc inh ỏi. Tôi nghe tiếng bà ta khóc không hiểu sao lại không còn cảm giác hả hê nữa. Khi đám người bị đưa đi tôi vẫn ngồi thẫn thờ trên ghế. Tôi cứ tưởng tôi đứng được trước mặt đám người ấy mà cười, vậy nhưng nhìn vẻ tiều tuỵ, già nua tôi lại thấy mình không hề vui như mình đã tưởng. Tường thấy tôi ngồi ngơ ngẩn thì khẽ nói:
– Em sao vậy? Không khoẻ chỗ nào sao?
Tôi nhìn anh, hình như lúc này chỉ duy nhất Tường mới khiến tôi có cảm giác dễ chịu. Tôi đưa tay siết chặt tay anh đáp:
– Không, hơi khó chịu chút thôi, mình đi ăn gì được anh nhỉ?
– Em dân bản địa em bảo ăn gì anh nghe đấy.
Tôi gật đầu, cùng Tường bước ra ngoài định gọi cho Hùng ai ngờ vừa ra đến cổng đã thấy cậu ta đang đứng cạnh xe, bất ngờ hơn bên cạnh là cái Linh. Cái Linh gương mặt khó chịu, tôi nghe rõ tiếng nó gắt lên:
– Xin lỗi tôi mau.
– Cô bị thần kinh à? Cô tự va vào tôi, cô còn làm tôi vỡ cả điện thoại không mở mồm ra xin lỗi còn bắt tôi xin lỗi. Này đừng thấy mình xinh đẹp mà bắt nạt tôi nhé, tôi đếch động lòng với mấy con xinh nhưng vô học đâu.
– Cái gì? Anh nói ai vô học, anh bảo tôi vô học sao?
– Cô tự nhận đấy nhé.
– Thằng ranh con này, tôi đập chết luôn anh.
Tôi thấy tình hình căng thẳng liền kéo Tường lao đến. Thấy tôi và Tường cả cái Linh với Hùng quay lại, ban nãy cái Linh có đến dự phiên toà, tôi vội nói:
– Có chuyện gì bình tĩnh nói… Linh… người quen cả, có gì…
Chưa kịp nói hết câu cái Linh đã hỏi:
– Chị Vy, đây là người quen của chị á? Chị quen với loại người này sao?
– Cái gì, loại người này là loại người gì? Cô nói gì thế?
– Tôi nói sao chị ấy lại quen loại đàn ông vô giáo dục như anh.
– Cái gì? Cô nói ai vô giáo dục
– Tôi nói anh đấy…
Hai bên cãi vã không dứt, Tường thấy vậy liền đập mạnh lên vai Hùng rồi nói:
– Thôi, mỗi người nhịn một tí, tôi mời hai người đi ăn coi như giảng hoà.
Lời Tường nói ra khiến bầu không khí nhẹ hơn, tôi nhìn cái Linh gật đầu:
– Phải đấy, Linh, đi ăn cùng mọi người luôn. Mà cậu Hùng hình như hơn Linh bốn tuổi, cũng chưa có người yêu, hai là…
Còn chưa kịp dứt lời hai bên đã đồng thanh:
– Thôi đừng! Có chó mới thèm yêu anh ta
– Thôi đừng! Có chó mới thèm yêu cô ta.
Tình huống này tôi không biết xử lý ra sao chỉ dành giục mọi người lên xe. Trên đường đi sát khí trên xe đằng đằng. Tôi và Tường ngồi dưới cũng đành lặng im theo.
Ăn cơm xong tôi với Tường được Hùng đưa về khách sạn, còn cái Linh nhà xa hơn, dưới sự bắt buộc của Tường, Hùng đành cắn răng đưa Linh về. Khi trở về khách sạn tôi cứ lo trên đường đi hai con người ấy lại đánh chửi nhau định gọi hỏi Hùng, thế nhưng Tường liền ngăn lại rồi nói:
– Em đừng có mà phá đám chuyện tốt. Tin anh đi, kiểu gì cũng chuẩn bị có hai con chó.
Tôi không hiểu Tường nói vậy nghĩa là gì, đến khi hiểu ra thì Tường đã lên giường. Tôi bật cười không nghĩ Tường cũng lại cũng biết nói chữ thâm thuý như vậy. Tôi rúc vào người anh, chẳng phải lần đầu tôi gặp anh cũng bị anh chửi mất mặt mất mày sao? Không nghĩ có ngày tôi lại nằm trong vòng tay anh thế này.
Sáng hôm sau trước khi về Hà Nội tôi qua mộ thắp cho bố mẹ nén hương rồi mới trở về. Tôi vì mang bầu nên vẫn mệt mỏi nằm xuống đùi Tường mà ngủ một giấc. Tôi không biết mình ngủ bao lâu, đến khi thức dậy đã thấy xe đỗ ở trước cửa nhà. Tôi mắt nhắm mắt mở định ngồi dậy thì Tường đã bước ra khỏi xe rồi đưa tay xuống bế thốc tôi lên. Hình như anh vẫn đang tưởng tôi ngủ, tôi mở mắt to khẽ nói:
– Anh bỏ em xuống, em đi được mà.
Tường nhìn tôi, miệng nhoẻn cười đáp:
– Dậy rồi à? Không sao đâu, để anh bế thử xem bế nổi hai mẹ con không.
Tôi nghe lời anh nói thấy ngọt ngào quá cũng không nỡ xuống liền để mặc anh bế vào. Thế nhưng khi vừa sắp bước vào đến nhà chợt Tường đứng lại. Tôi thấy vậy liền nheo mắt nhìn theo đúng lúc thấy ông Dân đang đứng ngay trước cửa nhà Tường. Thấy vậy tôi liền vội bước xuống, Tường cũng không cản nữa mà cất tiếng:
– Bố! Sao bố lại đến đây?
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy ông Dân, trước kia nhìn lúc tôi tỉnh dậy sau cuộc thập tử nhất sinh nên không để ý nhiều. Ông Dân rất đẹp trai, Tường mang nét đẹp của ông chỉ có đôi mắt của Tường không đào hoa như ông Dân mà trầm buồn giống bà Phi. Ông Dân liếc nhìn tôi, vì mua đông tôi mặc nhiều quần áo nên có lẽ ông cũng không nhận ra tôi có bầu. Tôi bị ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn liền cúi xuống nói:
– Cháu chào bác ạ.
Tường thấy vậy thì quay sang tôi:
– Em vào nhà đi. Anh nói chuyện với bố một lúc.
Tôi thấy vậy cũng ngại nên đành gật đầu, Tường mở cửa cho tôi vào rồi quay sang ông Dân nói tiếp:
– Bố, có chuyện gì mà bố đến tận đây? Sao không gọi con về?
Nói xong anh khép cửa lại, thế nhưng tôi vẫn nghe được tiếng ông Dân đáp:
– Không đến đây thì liệu có biết anh đang sống thế này không?
Tôi nghe xong trong lòng chợt cảm thấy có chút sờ sợ. Cánh cửa cũng chốt lại phần còn lại, tiếng của Tường đáp lại thế nào tôi cũng không còn nghe rõ nữa. Tôi vào giường nằm nhưng nằm mãi vẫn chẳng thể ngủ nổi, cảm giác lo sợ mơ hồ kia lại ùa về. Nếu như… nếu như Tường có tình cảm với tôi thật thì tôi và anh cũng vẫn là ở thế giới khác nhau, bố anh… nhất định cũng không chấp nhận tôi. Nghĩ đến đây tôi chợt cười mình, hình như tôi lo xa quá rồi, đừng nói đến yêu tôi, nếu có thật thì cũng chỉ là vui chơi qua đường mà thôi.
Tôi không biết Tường và ông Dân nói chuyện với nhau lâu thế nào, đến khi Tường quay trở lại tôi cũng thấy mắt Tường đỏ ngầu. Nhìn thấy anh như vậy tôi không kìm được mà hỏi:
– Bố anh đến có việc gì vậy?
Tường nhìn tôi, bỗng dưng anh đưa tay lên ôm lấy tôi, tôi hơi bất ngờ anh lại siết chặt hơn, chặt đến mức tôi không thở được liền nói:
– Anh… ôm em chặt quá em không thở được.
Thế nhưng Tường vẫn không buông tôi ra mà nới lỏng chút rồi đáp:
– Cho anh ôm lại em một chút, đừng nói gì cả, được không?
Hình như anh đang rất xúc động, tôi cũng không nói gì nữa mà để mặc cho anh ôm. Ôm một lúc anh mới khẽ buông tôi ra, đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên gương mặt tôi rồi cười cười:
– Sắp Tết rồi, em có muốn anh đưa đi đâu chơi không? Mà mang thai thế này đi đâu được nhỉ?
– Em không muốn đi đâu cả, em thấy ở nhà là bình yên nhất.
– Ừ, thế ở nhà, anh sẽ cố gắng làm việc để hai bảy Tết anh sẽ nghỉ.
– Uầy thật á? Em nghe nói nhân viên của anh nói năm nào anh cũng làm việc đến tận Ba mươi Tết mới nghỉ mà?
– Năm nay khác.
– Khác thế nào?
– Năm nay có em.
Tôi nhìn Tường, tưởng mình truỵ tim luôn, không ngờ người đàn ông cục súc thô lỗ cũng có lúc ngọt ngào đến vậy. Thấy tôi đỏ mặt anh liền hỏi:
– Thích lắm hả?
– Vâng! Thích lắm ạ.
– Đồ ngốc.
– Trước anh toàn chửi em đồ ngu, giờ thay bằng đồ ngốc à?
– Thế không lẽ em muốn anh chửi em là đồ ngu, đồ đầu đất, đồ óc lợn… xin lỗi nhé, nói về văn chửi thì anh siêu nhiều, văn thả thính anh phải học trên mạng chứ văn chửi anh một bồ.
Tôi nghe Tường nói mà cười sặc sụa, anh khẽ đưa tay xuống bụng tôi nói tiếp:
– Em bé của bố thấy mẹ có hấp không?
– Anh thích bé trai hay bé gái?
– Anh thích cả hai, thích cả bé trai lẫn bé gái.
– Chỉ được chọn một thôi vì em chỉ có thể sinh cho anh một đứa.
– Ai bảo chỉ có thể sinh một đứa, nếu em đồng ý thì mình sinh cả đội bóng cũng được mà.
Tôi định đáp lại chợt Tường có điện thoại, Tường nhìn vào số máy, chợt hai hàng lông mày hơi nhướn lên. Anh đưa mắt lên nhìn tôi, tôi liền nói:
– Nếu không tiện thì em ra ngoài.
Thế nhưng Tường đã kéo tôi lại rồi nhấn nút nghe, không biết đầu dây bên kia nói gì mà Tường trả lời:
– Ừm. Về rồi sao?
– Anh khoẻ.
– Không cần đâu.
– Ừ! Anh biết rồi.
Nói chuyện xong Tường cũng quay sang tôi nói:
– Em muốn biết ai gọi anh không?
Tôi muốn, thế nhưng vẫn lắc đầu đáp:
– Không.
– Không muốn biết thật à?
– Vâng.
Tường nhìn tôi, cũng không biết ánh mắt ấy là gì nhưng rồi anh lại kéo tôi vào lòng nhặt mấy sợi tóc vương trên mặt tôi rồi cũng im lặng. Những ngày tiếp theo cuộc sống của tôi và Tường vẫn diễn ra bình thường.
Đến ngày hai sáu Tết khi đang ở bếp cùng cô giúp việc nấu ăn bên ngoài cũng có tiếng chuông cửa. Ban đầu tôi còn tưởng Tường về sớm ăn cơm nhưng không ngờ vừa mở cửa ra đã thấy ông Dân đang đứng ngoài đó, tôi nhìn ông Dân lúng túng chưa phải làm sao, lí nhí mãi mới nói được ra câu:
– Cháu chào bác.
– Ừ.
– Anh Tường đi làm chưa về bác ạ.
– Tôi không đến tìm nó, tôi đến tìm cô.
Tôi nghe xong câu này đã có một dự cảm chẳng lành nhưng vẫn đáp:
– Dạ vâng. Bác muốn uống trà hay cafe để cháu pha ạ?
Ông Dân nhìn tôi cười:
– Nhà của cô à?
– Dạ… dạ không.
– Vậy cô lấy tư cách gì mời tôi như thể cô là chủ nhà vậy?
Tôi bị đơ ra mất vài giây, ông lại nói:
– Ngồi đi! Tôi nói nhanh thôi. Tôi cũng đi thẳng vào vấn đề luôn, nhưng trước khi vào vấn đề tôi nói tôi muốn hỏi cô trước đã, cô đã biết thằng Tường trước từng yêu ai chưa?
– Dạ. Cháu có nghe qua nhưng cũng không tìm hiểu kĩ ạ.
– Ừ. Nó yêu con Thuỳ, con gái của bạn tôi, chuyện năm xưa chúng nó yêu nhau, chia tay nhau phần nhiều là lỗi của tôi và bố con bé, nay nó trở về rồi… cô biết chứ?
Nói rồi ông Dân ném cho tôi một bức ảnh, trên bức ảnh một cô gái rất xinh đẹp, sang trọng đang đứng cạnh Tường. Bức ảnh có vẻ chụp cũng khá lâu nhưng còn rõ nét, mới nhìn đến đây tim tôi bỗng như có ai cứa vào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!