Túy Nhược Thành Hoan - Quyển 2 - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Túy Nhược Thành Hoan


Quyển 2 - Chương 28


Bóng đêm dần dần trôi đi, Miên Hạ nhìn sắc trời, mới ra hiệu cho đám cung nhân chuẩn bị nước rửa mặt, gõ gõ cửa, đợi một lúc, nghe thấy tiếng đáp ứng hàm hồ từ trong phòng truyền ra, mới đẩy cửa bước vào.

Mới vừa mở cửa, liền thấy Phượng Thương đang nằm trên án thư, giống như chưa tỉnh, đến lúc Miên Hạ bước đến hai bước, liền thấy y ngồi phắt dậy, nhìn thẳng về phía này.

“Hoàng thượng, trời sắp sáng rồi”. Miên Hạ thấp giọng nói.

Phượng Thương gật đầu, một lúc sau mới ngồi xuống, để Miên Hạ đi đến hầu hạ.

“Hôm qua Hoàng thượng chưa ăn gì cả, nô tỳ cho người làm ít cháo trắng, Hoàng thượng ăn qua một chút rồi hãy lên triều được không”.

Phượng Thương lắc lắc đầu: “Không đói bụng, để ta quay lại rồi ăn sau”.

Miên Hạ thấy y rũ mắt im lặng ngồi một chỗ, không nhịn được hỏi thử: “Hoàng thượng là vì chuyện của Tĩnh vương nên ăn không vô?”.

Phượng Thương cứng người một chút, lập tức cười cười: “Bị ngươi nhìn ra rồi. Sau khi lâm triều, Trẫm sẽ đến Tĩnh vương phủ, nói là vẫn chưa ăn điểm tâm, hắn cũng không đến nỗi đuổi Trẫm đi”.

Vì sao lại vì người khác mà ủy khuất chính mình? Miên Hạ há miệng thở dốc, nhưng không nói gì.

Nàng đã hầu hạ Phượng Thương từ nhỏ, tuy rằng không thật sự thân cận, nhưng hiểu biết đối phương so với người khác đều nhiều hơn ba phần, những lời kia nếu nói ra, sẽ lại chọc y sinh khí, chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng, không nói gì nữa.

Vừa bước vào triều, liền cảm giác được ánh mắt dưới điện có phần khác lạ, Phượng Thương hơi nhíu mi, nét mặt vẫn bình thản như trước, chờ bá quan hành lễ xong, mới chậm rãi đảo mắt qua những người dưới điện, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thái bảo Thành Thúc Duyên, tựa tiếu phi tiếu nói: “Thái bảo hình như có việc gì muốn bẩm tấu?”.

Thành Thúc Duyên trầm ngâm một lúc, mới bước ra khỏi hàng, quỳ xuống làm mọi người trên điện giật nảy mình.

Phượng Thương hơi nheo mắt lại, nói: “Thái bảo làm như thế này là vì chuyện gì vậy?”.

Thành Thúc Duyên vững giọng nói: “Thần có việc phải khởi tấu, nhưng trước hết phải thỉnh tội đã”.

“Vì sao?”.

“Bởi vì việc thần khởi tấu, liên quan đến Tân khoa Trạng nguyên, Trạng nguyên là do Hoàng thượng khâm điểm, Hoàng thượng lại đặc biệt tín trọng, cựu thần khởi tấu việc này, sợ xúc phạm phải thiên uy”.

Phượng Thương cười nhẹ: “Dường như ý tứ của Thái bảo là Trẫm thiên vị Trạng nguyên”.

“Thần không dám”.

Yên lặng một lúc, Phượng Thương tính toán thời gian không sai biệt lắm, mới mở miệng: “Cứ nói đi, Trẫm thứ ngươi vô tội. Nhưng là, nếu có ý định phỉ báng, tất nhiên không thể tha được”.

“Tạ ơn Hoàng thượng!”. Thành Thúc Duyên cúi đầu, đứng lên kính cẩn nói: “Gần đây thần nhận được một tin tức, nói là trong Phượng Lâm có một người tự xưng là Hoàng tử Phượng Lâm tiền triều, không ngừng mượn sức lòng người, có ý mưu phản”.

Ánh mắt Phượng Thương ngưng lại: “A? Việc này cư nhiên không phải do Liên vương thượng tấu, lại do Thái bảo nói, thật là có chút kỳ lạ”.

“Hoàng thượng minh giám, loại sự tình này hai năm nay ở Phượng Lâm đã nhiều lần phát sinh, chức vụ của Liên vương là trấn áp loạn đảng, nên những chuyện này không cần lần nào cũng phải thượng tấu. Thần đích thân khởi tấu, là vì một việc khác”.

“Không cần dài dòng, nói trọng điểm đi”. Phượng Thương nhíu mày.

“Vâng. Theo thần biết, người cầm đầu loạn đảng lần này, tự xưng là Hoàng tử Phượng Lâm tiền triều, cùng với Tân khoa Trạng nguyên quan hệ không tầm thường, Trạng nguyên gia đối với xuất thân của mình vẫn luôn giấu diếm, xem ra việc này, bên trong ắt có âm mưu…”.

“Lời này của Thái bảo có phải hơi quá rồi không?”. Ánh mắt Phượng Thương lạnh lẽo, làm cho Thành Thúc Duyên nhất thời á khẩu. “Thái bảo khởi tấu chuyện này, bất quá chỉ có một chuyện là thật thôi”.

“Hoàng thượng?”. Thành Thúc Duyên sửng sốt.

Phượng Thương cười cười: “Đó chính là kẻ cầm đầu loạn đảng lần này, quả thật là một tên hoàng tử”. Thấy mọi người trong điện đều lộ vẻ kinh ngạc, Phượng Thương mới chậm rãi nói tiếp: “Nếu Thái bảo đã tra được việc này, Trẫm cũng không cần phải thay Lưu Hỏa giấu diếm, từ trước lúc sắc phong, Lưu Hỏa đã tự mình nói rõ quan hệ của hắn với hoàng thất Phượng Lâm, xem sự trung tâm của hắn, Trẫm cảm thấy việc này không cần phải nói toạc ra, liền giấu đi. Cho nên việc này, chúng ái khanh không cần nhắc lại”.

Nghe Phượng Thương nói vậy, Thành Thúc Duyên cũng chỉ có thể buông tha, chỉ nói một câu: “Là cựu thần oan uổng Trạng nguyên”, liền lui xuống.

Chờ những người khác bẩm tấu xong, hoặc đồng ý hoặc bãi bỏ, hơn nửa canh giờ sau, Phượng Thương cuối cùng cũng tuyên bãi triều, đi vào nội điện.

Tiếng người bên ngoài vẫn chưa ngừng, Phượng Thương sầm mặt xuống, vội đi tới chỗ của Chiếu Lô nói: “Đi, truyền Hàn Lâm Viện tu soạn Lưu Hỏa truyền vào cung!”.

“Vâng!”. Chiếu Lô nhận mệnh, lại chần chờ một lúc, nói: “Nhưng mà, Hoàng thượng, Tố Ninh cung cho người tới thỉnh Hoàng thượng đến. Hình như nói là Nhan phi nương nương sáng nay không thoải mái, đã mời thái y, thái y cho người đến mời Hoàng thượng”.

Phượng Thương ngẩn ra, trầm ngâm một lúc, mới nói: “Ngươi vẫn truyền Lưu Hỏa đi, khi nào hắn đến bảo hắn chờ ở Phượng Uyên cung”.

“Vâng”.

Chiếu Lô nhận mệnh lui xuống, lúc này Phượng Thương mới nói với cung nhân bên cạnh: “Bãi giá Tố Ninh cung”.

Tố Ninh cung bài trí không tính là xa hoa, khá giản lược, sau khi Nhan Sơ chuyển vào liền thay đổi một lần nữa, lần đầu tiên Phượng Thương đến đây cũng phải tán thưởng Nhan Sơ không hổ là tài nữ Thịnh kinh, phẩm vị yêu thích cũng hơn người.

Lúc này Phượng Thương đi vào Tố Ninh cung, thấy trên khuôn mặt của các cung nhân đều là ý cười, trong lòng kỳ quái, chưa kịp hỏi, liền thấy thái y trong cung vui vẻ chạy ra, quỳ xuống, hô to: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng!”.

“Có ý gì?”. Phượng Thương nhíu mày.

Vị thái y kia cười nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, Nhan phi nương nương đã hoài thai tiểu hoàng tử!”.

Đầu tiên là sửng sốt, trong mắt Phượng Thương cũng từ từ hiện lên sự kinh ngạc, thật lâu sau mới có chút thất thố mà bật cười: “Ý của thái y là, Nhan phi có tin vui?”.

“Hồi Hoàng thượng, thần đã bắt mạch hai lần, tuyệt đối không có sai sót, Nhan phi nương nương đã mang thai được hai tháng rồi”.

“Tốt, tốt!”. Phượng Thương bật cười, kêu lên mấy tiếng tốt, phân phó với cung nhân: “Thưởng cho thái y năm trăm lượng bạc, phái người theo thái y đi lấy thuốc, có chuyện gì cần phải chú ý nhất định phải nhớ cho rõ. Phân phó phủ nội vụ phái người tới bài trí lại Tố Ninh cung, thấy có gì còn thiếu thì thêm vào”.

“Vâng!”. Một tiếng trả lời vang lên.

Chờ người phụng mệnh lui ra ngoài, Phượng Thương dường như nhớ ra điều gì, tùy tiện chỉ một người, nói: “Ngươi đến phủ Nhan Tả thừa tướng báo tin vui, nói là qua hai ngày nữa, ân chuẩn phụ mẫu vào cung thăm hỏi”.

“Tạ ơn Hoàng thượng”. Chờ Phượng Thương phân phó xong tất cả, liền nghe thấy một thanh âm uyển chuyển hàm xúc truyền đến, Phượng Thương nhìn lên, liền thấy là Nhan phi Nhan Sơ đang mang thai.

Phượng Thương cười tươi nghênh đón nàng, thấy Nhan Sơ muốn hành lễ, liền đỡ nàng lên: “Nàng bây giờ đang mang hài tử, những lễ nghi phiền phức này có thể miễn thì miễn, ngồi xuống đi”.

“Tạ ơn Hoàng thượng”. Nhan Sơ hơi nhún người, rồi mới dựa vào Phượng Thương ngồi xuống.

Tiếu ý trên mặt Phượng Thương không giảm, nhìn Nhan Sơ một lúc, lại nói không nên lời, làm cho Nhan Sơ hơi đỏ mặt. Một lúc sau Phượng Thương mới có phản ứng, kéo tay nàng vỗ vỗ, mềm giọng nói: “Có mong muốn gì không?”.

Nhan Sơ cúi đầu: “Có thể vì Hoàng thượng dựng dục hoàng tử, là phúc khí của Nhan Sơ, chỉ sợ…”.

Thấy nàng ngừng lại, Phượng Thương ngẩn ra, liền hiểu được. Nhan Sơ tuy là quý phi tôn quý, nhưng lại là thứ xuất, thân phận không bằng người khác, hơn nữa phụ thân của Hoàng hậu là Thái bảo, lúc này Nhan Sơ lại mang thai long loại trước Hoàng hậu, trong lòng tất nhiên có điều cố kỵ.

Hiểu rõ lo lắng của Nhan Sơ, Phượng Thương chỉ cười, vỗ nhẹ tay nàng tỏ vẻ thoải mái, nói: “Nếu biết là phúc khí, thì đừng nên suy nghĩ quá nhiều. Ở trong hậu cung để ai mang long loại, quyền quyết định nằm trong tay Trẫm. Trong bụng ngươi là hài tử của Trẫm, nếu có ai có lòng dạ độc ác, Trẫm tất nhiên sẽ không bỏ qua!”.

“Tạ ơn Hoàng thượng!”. Nhan Sơ bật cười, muốn đứng lên hành lễ, lại bị Phượng Thương kéo lại, tỉ mỉ dặn dò vài câu.

Từ Tố Ninh cung đi ra, tiếu ý trong mắt Phượng Thương cũng không hề thu lại, đi thẳng về Phượng Uyên cung, Miên Hạ trông thấy, trong  lòng sinh nghi, lại không dám hỏi, liền nói: “Lưu Hỏa đại nhân đã chờ Hoàng thượng ở bên trong”.

“Trẫm biết rồi. Ngươi đứng bên ngoài, đừng cho ai vào”. Phượng Thương nghiêm nghị nói, sau đó mới đẩy cửa bước vào.

Đóng cửa lại, liền thấy Lưu Hỏa hành lễ: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Nhan phi nương nương đã mang thai long loại, thật đúng là phúc của Thương Lan!”.

Phượng Thương sửng sôt, thấy cử chi khoa trương của Lưu Hỏa, tiếu ý càng đậm, hơi nhướn mi, chỉ nói: “Tin tức của ngươi thật linh thông”.

Lưu Hỏa không chờ y nói tiếp, liền cười hì hì đứng lên: “Việc vui như thế này, chỉ qua một canh giờ, cả thiên hạ đều biết”.

Phượng Thương cười gật đầu: “Đúng là chuyện vui. Nhan phi có thai, Lễ bộ sẽ không còn lời nào để nói phải không? Từ nay về sau không nạp phi tần, không chọn tú nữ, cũng vẫn hợp lý”.

Lưu Hỏa liên tục gật đầu phụ họa, cuối cùng mới nói: “Thế nhưng, còn Tĩnh vương, Hoàng thượng phải trấn an như thế nào?”.

Một câu này liền đụng ngay tâm sự trong lòng Phượng Thương, biểu tình trên mặt y liền cứng đờ, chậm rãi thu lại dáng vẻ tươi cười, hạ mắt: “Không cần trấn an, hắn sẽ không quan tâm. Lúc đầu sống chết ép ta lập Hậu, cũng có phần của hắn…”. Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lưu Hỏa một cái, ánh mắt lạnh lẽo, không nói nữa.

Lưu Hỏa điềm nhiên nở nụ cười, lập tức hỏi: “Không biết Hoàng thượng cho gọi Lưu Hỏa vào cung, là vì chuyện gì vậy?”.

Bị hắn nhắc tới, sắc mặt của Phượng Thương liền trầm xuống, lạnh giọng quát lên: “Lưu Hỏa, ngươi nói xem, gần đây ngươi làm gì đắc tội Thái bảo sao?”

Lưu Hỏa bị y làm cho hoảng sợ, vội quỳ xuống, sau đó mới phục hồi tinh thần: “Đắc tội Thái bảo? Lưu Hỏa an phận giữ mình, cũng không gặp Thái bảo nhiều, sao lại đắc tội được?”.

Nghe Lưu Hỏa nói thật vô tội, lại từng nghe Dục Trăn oán hận rằng Lưu Hỏa thường ngày mở miệng đắc tội với nhiều người, tất nhiên không tin, thế nhưng nghĩ lại, Lưu Hỏa nói cũng phải, một Hàn Lâm Viện tu soạn nho nhỏ, thật khó có thể có quan hệ với Thái bảo.

“Ngươi đó, ngươi có biết, hôm nay trên triều Thái bảo đã dâng tấu chương tố tội ngươi?”.

Lưu Hỏa ngẩn ra, không nói gì.

“Phượng Lâm có người muốn tạo phản, dường như là người có nghiệt duyên với ngươi, hoàng tử tiền triều”.

Sắc mặt Lưu Hỏa hơi đổi, vẻ không đứng đắn trên mặt cũng thu lại, chỉ cẩn thận hỏi: ” Vậy ý tứ của Hoàng thượng là?”.

Phượng Thương nhìn bộ dạng của hắn, khẽ cười một tiếng: “Thái bảo tố rằng, ngươi có quan hệ với loạn đảng. Nhưng ngươi thật thông minh, đã sớm nói với Trẫm, bằng không lúc này ngươi đang ngồi trong nhà lao mấy ngày rồi. Nhưng mà, Lưu Hỏa, ngươi phải biết, nếu ngươi thật sự có quan hệ với loạn đảng, bây giờ nhận tội, Trẫm có thể bảo đảm cho ngươi không chết, nếu sau này để Trẫm biết được…”.

“Hoàng thượng không tin Lưu Hỏa?”. Ánh mắt của Lưu Hỏa lạnh thấu xương.

Phượng Thương nhìn ánh mắt của hắn, sau đó cười nhạt nói: “Chỉ là thuận miệng nói một chút, ngươi nghe qua thôi. Được rồi, hoàng tử, gọi là gì?”.

Lưu Hỏa cũng nhìn lại Phượng Thương, thấy khi nói chuyện mặt y vẫn mang theo ý cười, nhưng nét cười không hề chạm tới đáy mắt, chỉ lạnh lùng lãnh tính, trong lòng không khỏi phát lạnh, chần chờ một lúc, cuối cùng mở miệng nói: “Cung Hàn Ly”.

“Cũng không phải là một cái tên hay, chỉ sợ là không được sủng ái…”.

Lưu Hỏa thấp giọng cười khổ: “Nếu hắn được sủng ái,hôm nay Lưu Hỏa sớm đã chết cùng với hắn. Chính vì không được quan tâm, mới có thể không có người biết được quan hệ giữa hắn và thần. Nhưng Thái bảo cũng thật lợi hại”. Nói đến đây, Lưu Hỏa mới phát hiện Phượng Thương vẫn đang nhìn mình, trong mắt là sự đánh giá, trong lòng khẽ động: “Chuyện Hoàng thượng đã từng đáp ứng, sẽ không nuốt lời chứ?”.

Phượng Thương hiểu rõ ý tứ của hắn, nhàn nhạt nói: “Ban đầu ngươi nói muốn Trẫm tha cho hắn một lần, Trẫm chỉ đáp ứng sẽ xem xét tình huống mà thôi”.

Lưu Hỏa nở nụ cười: “Như vậy là đủ rồi”.

Phượng Thương nhìn thẳng vào Lưu Hỏa, thấy tiếu ý trong đáy mắt hắn, đột nhiên không nhịn được nói: “Lưu Hỏa, ngươi kể một chút ‘nghiệt duyên’ của ngươi và Cung Hàn Ly đi, nói không chừng nghe xong, Trẫm thật sự sẽ thả hắn đó”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN