Túy Nhược Thành Hoan - Quyển 2 - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Túy Nhược Thành Hoan


Quyển 2 - Chương 29


Lưu Hỏa nghe Phượng Thương nói vậy, chỉ cười cười nói: “Chỉ là bạn cùng chơi lúc nhỏ, lúc chưa hiểu chuyện thì phạm phải sai lầm, cho đến sau này, là dây dưa không ngừng, chuyện cũ rất tầm thường, nói ra chỉ sợ bẩn tai Hoàng thượng”.

Phượng Thương lắc đầu: “Không sao cả, là Trẫm muốn nghe ngươi nói”.

Lưu Hỏa ngước mắt nhìn y, sau đó thở dài, chậm rãi kể lại.

Đến gần chính ngọ, Lưu Hỏa mới dừng lại, đáy mắt có vài phần tiêu điều, nét cười lại càng càn rỡ hơn: “Chỉ có vậy thôi, đều là vài việc vụn vặt, để Hoàng thượng chê cười rồi. Hắn vẫn mãi u mê không tỉnh, ta không muốn cùng hắn tiếp tục mơ tưởng giữa ban ngày, liền tham gia khoa cử, hắn không nói hai lời liền đuổi ta ra ngoài. Hắn nói ta nực cười, ta nghĩ hắn thật đáng buồn, nhiều năm như vậy, nghiệt duyên cũng nên chấm dứt. Ta có vài lời đại bất kính, tương lai coi như hắn đạt được mong muốn, cũng phải nạp phi lập hậu, làm Hoàng đế, cũng không thể chỉ ôm một nam nhân cả một đời. Con nối dòng gì đó, muốn ta nhìn hắn cùng một nữ nhân khác ở chung một chỗ, chẳng bằng bây giờ kết thúc mọi chuyện”.

Phượng Thương vẫn ngồi một bên an tĩnh nghe hắn nói, lúc này mới hừ một tiếng, không nhìn ra tâm tình.

Lưu Hỏa sửng sốt một lúc, cười nói: “Hoàng thượng tất nhiên không giống vậy, chờ tiểu hoàng tử ra đời, thì càng không có người nào dám xen mồm vào”.

Phượng Thương nhíu nhíu mày: “Lưu Hỏa, sao Trẫm nghe những lời này của ngươi, lại có vài phần châm chọc chứ?”

“Thần không dám”. Lưu Hỏa cao giọng nói, trong giọng nói không hề có một chút ý tứ nào.

Trong lòng Phượng Thương có chút không vui, chỉ lạnh lùng nói: “Có gì muốn nói, cứ nói thẳng ra đi, dù sao ngươi cũng làm càn nhiều rồi, có gì mà không dám nói thẳng chứ, Trẫm cũng sẽ không trách tội ngươi”.

Lưu Hỏa bĩu môi cười cười: “Vậy thần nói thẳng. Hoàng thượng Người xem, thần cùng Cung Hàn Ly đã dây dưa nhiều năm còn có thể buông tay, Hoàng thượng đến Thịnh kinh, ước chừng cũng khoảng hai ba năm, nếu Tĩnh vương không thể như Người mong muốn, chẳng thà buông tay đi, hà tất gì phải ủy khuất chính mình? Thiên hạ này, làm gì có người nào Hoàng thượng muốn mà không được chứ?”.

Phượng Thương hừ một tiếng: “Không phải ngươi cũng không bỏ Cung Hàn Ly xuống được hay sao?”.

“Thần không có!”.

“Nếu không có, ngươi cần gì phải xin tha cho hắn?”. Một câu của Phượng Thương liền chặn lại câu trả lời của hắn.

Sau đó hai người không nói gì nữa, qua một lúc, Phượng Thương mói nói: “Ngươi trở về đi, Trẫm đáp ứng chuyện của ngươi, quân vô hí ngôn”.

Vẻ mặt Lưu Hỏa vẫn tùy ý như trước, cung cung kính kính hành lễ: “Tạ ơn Hoàng thượng. Vậy, thần cáo lui trước”.

Phượng Thương gật đầu, nhìn Lưu Hỏa đi ra ngoài, nhưng vẫn có gì đó mắc nghẹn trong cổ, cuối cùng hơi nhấp môi, thấp giọng nói: “Ngươi hỏi ta vì cớ gì, ta đáp không được. Nhưng mà Lưu Hỏa à… Nhân sinh bất quá chỉ là một chén rượu, một chén tỉnh lại một chén say, có gì phải so đo chứ?”

Lưu Hỏa ngừng bước, qua rất lâu, mới thấp giọng cười nhẹ, cái gì cũng không nói, đi thẳng ra ngoài.

Nhân sinh bất quá chỉ là một chén rượu, một chén tỉnh lại một chén say… sao?

Tháng ba, sắc xuân tràn đầy, Tiểu Liễu nằm trên giường, nhìn sắc xuân ngoài cửa sổ, nhịn không được thở dài, Dục Trăn ngồi bên cạnh cả nửa ngày vẫn như không cảm thấy gì, vẫn ngơ ngẩn nghĩ gì đó đến xuất thần.

“Đại ca?”. Tiểu Liễu kêu một tiếng, Dục Trăn vội vã quay lại, thấy thần sắc của hắn, Tiểu Liễu không nhịn được mà thầm thở dài một tiếng, nói: “Đại ca chăm sóc đệ nhiều ngày như vậy, Hoàng thượng không mất hứng sao?”.

Trên nét mặt ôn hòa của Dục Trăn cũng không nhịn được mà hơi nhíu lại, nhưng vẫn cười nói: “Nhan phi nương nương có thai, hiện giờ Hoàng thượng đang rất vui vẻ”.

“Đại ca… dường như có chút cô đơn?”.

Dục Trăn sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Không có, chỉ là có chút không quen thôi”.

Tiểu Liễu hơi rũ mắt, cũng không phản bác, qua một lúc, cười hỏi: “Khí trời hôm nay rất đẹp, sao đại ca không tiến cung chúc mừng Hoàng thượng?”.

Một câu này làm cho lòng Dục Trăn khẽ động, nếu theo quy củ, hắn nên tiến cung chúc mừng Phượng Thương, thậm chí phải chuẩn bị một hai lễ vật nho nhỏ, tặng cho vị nương nương đang mang thai và vị hoàng tử sắp ra đời để chúc phúc, nhưng mà hai ba ngày nay hắn ở trong phủ chăm sóc Tiểu Liễu, lại nghĩ Phượng Thương cũng sẽ không để ý, nhưng thật ra là đã quên mất việc này.

Lúc này nghe Tiểu Liễu nói vậy, Dục Trăn mới nghĩ đến, không nhịn được mà cười một tiếng: “Vẫn là đệ nhắc nhở đại ca, nhưng hôm nay phải cho người chuẩn bị lễ vật, để ngày mai đi, hôm nay ta ở đây với đệ, tránh cho đệ lại quên uống thuốc”.

“Tiểu Liễu không phải là ghét uống thuốc, sẽ không dùng cớ đã quên”. Cơ hồ là theo bản năng, Tiểu Liễu liền bật thốt lại một câu phản bác, đến khi nói ra, mới ngẩn người nhìn Dục Trăn, phát hiện Dục Trăn cũng đang ngốc lăng nhìn mình.

Qua một lúc lâu, Dục Trăn mới lúng túng cười, ánh mắt xa xăm: “Ta xin lỗi, là thói quen. Lúc trước… Liên Nhi không thích uống thuốc, hỏi hắn, hắn lại nói dối là quên uống”. Nói đến đây, hai người liền yên tĩnh lại, nhìn nhau không nói gì, qua một lúc, Dục Trăn mới cười cười: “Đệ nghỉ ngơi đi, đại ca ra ngoài một chút”.

Tiểu Liễu gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống, nghe tiếng bước chân của Dục Trăn càng lúc càng xa.

Đóng cửa lại, Dục Trăn mới thở dài một hơi, nhất thời cảm thấy mình có chút khác thường, đứng một lát, mới gọi người lại phân phó vài câu, sau đó đi về phòng của mình.

Tay vừa chạm đến cửa phòng, liền mơ hồ thấy có điểm không ổn, Dục Trăn thu mắt lại, nâng cao đề phòng, mới thật cẩn thận đẩy cửa bước vào, trong phòng không có người, Dục Trăn liền đóng cửa lại, rón rén bước vào trong, nhưng vừa mới bước qua khỏi bình phong, liền ngây ngẩn cả người.

Có một người đang ngồi trên giường, tiếu ý dạt dào nhìn hắn, trong mắt còn có vẻ đắc ý, chính là Phượng Thương.

Thấy Dục Trăn đứng ở đó, mơ hồ có chút kinh ngạc, lại không động không nói, Phượng Thương mất kiên nhẫn, dứt khoát nhảy khỏi giường, đi chân trần đến trước mặt Dục Trăn, không nói câu nào liền hôn lên đôi môi của Dục Trăn.

Cực kỳ càn quấy mà hôn lên, mang theo cả gặm cắn, như bị đè nén rất lâu, thật lâu sau mới buông ra.

Vừa hôn xong, hai người đều thở hổn hển, bàn tay của Phượng Thương vẫn còn gắt gao nắm lấy y phục của Dục Trăn, không chịu buông tay, chỉ híp mắt cười, kêu liên tục: “Dục Trăn, Dục Trăn, Dục Trăn, Dục Trăn, Dục Trăn”.

Dục Trăn bị y gọi như vậy lòng cũng nhũn ra, vài phần hờn dỗi trong lòng cũng tan đi, lại vẫn không nhịn được mà nhướn mày: “Hôm nay Hoàng thượng thật là nhiệt tình”.

Phượng Thương làm như không nghe thấy, bước đến trước mặt hắn, như con chó nhỏ mà dụi dụi vào mặt hắn, làm cho mặt Dục Trăn ngứa ngáy, nở nụ cười ôm lấy vai hắn, bất đắc dĩ nói: “Làm cái gì vậy?”.

“Quả nhiên là tức giận…”. Phượng Thương dùng vẻ mặt đáng thương nhìn hắn, “Lúc trước là do ta quá bận rộn, nếu thân mật với ngươi thì không dứt ra được, nên mới vắng vẻ ngươi, không nghĩ tới ngươi thật sự sẽ tức giận”.

“Không có, chỉ là Tiểu Liễu bị bệnh, ta lo lắng nên mới ở bên hắn vài ngày mà thôi”.

Phượng Thương hừ một tiếng: “Ngươi đối với hắn thật tốt. Xem xem ngày nào đó ta tứ hôn cho hắn, hắn sẽ không có cớ gì để ở đây nữa!”.

Nghe thấy thanh âm của Phượng Thương tràn ngập ghen tuông, lòng Dục Trăn dần an định lại, ôn nhu cười: “Nếu bận, sao hôm nay lại chạy tới đây?”.

“Thỉnh thoảng trốn một chút”. Phượng Thương cười đến bướng bỉnh,” Hơn nữa ngươi không chịu tiến cung, ta chỉ có thể đến tìm ngươi”.

Vừa nghe thấy y nói vậy, lòng Dục Trăn khẽ động, ôm người kia vào lòng: “Đứa ngốc! Ta cũng đã cho người chuẩn bị lễ vật, đang muốn ngày mai tiến cung. Ngươi có hoàng tử, về tình về lý ta đều nên chúc mừng cho ngươi”.

Phượng Thương vùi đầu vào vai Dục Trăn cọ cọ, nghe hắn nói vậy, cũng chỉ như tùy hứng hỏi: “Nhan phi có thai, ngươi có tức giận không?”.

Dục Trăn ngẩn ra, cười nói: “Đây là việc vui, sao ta lại tức giận?”.

Phượng Thương yên lặng một lúc, mới nhỏ giọng làu bàu một câu: “Ta thật hy vọng ngươi tức giận”.

Dục Trăn ngẩn ra, một lát sau mới bật cười, thấy Phượng Thương ngẩng đầu nhìn mình, vỗ vỗ y, nói: “Tất nhiên sẽ không tức giận, nhưng… đại khái là có chút mất mát”.

Phượng Thương ngẩn người, ôm chặt cổ Dục Trăn, hôn loạn trên mặt Dục Trăn, gọi: “Dục Trăn bảo bối, Dục Trăn ngoan ngoan…”.

Dục Trăn liền bật cười: “Được rồi, đường đường là vua một nước, sao lại giống trẻ con như vậy”. Lại dùng vẻ mặt bất mãn cứng rắn kéo Phượng Thương xuống, hắn cố ý sừng sộ nói: “Nghe đây, sau này không được gọi như vậy nữa!”.

“Được, vậy kêu là Dục Trăn tiểu tâm can…”. Phượng Thương thật nhanh nói câu tiếp theo, làm Dục Trăn cứng họng không nói được gì.

Một hồi lâu, Dục Trăn mới gào lên: “Vậy cũng không được!”. Thấy Phượng Thương cười hì hì nhìn mình, bất đắc dĩ cười, đảo mắt nói: “Còn nữa, nếu biết ta mất mát, ngươi muốn bồi thường ta như thế nào?”.

“A?”. Phượng Thương sững ra nhìn hắn, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Dục Trăn ôm lấy, ném lên giường, hai ba cái liền cởi áo ngoài xuống, thấy ngón tay của Dục Trăn linh hoạt cởi y phục của mình, Phượng Thương không nhịn được kêu lên: “Này, này!”.

Dục Trăn căn bản không hề quan tâm đến kháng nghị của y, cởi y phục của y xuống, đá giày đè lên người y, dọc theo chóp mũi của Phượng Thương mà hôn xuống, hôn một lúc làm Phượng Thương nhũn ra, trong mắt cũng đã nhiễm vài phần quyến rũ, hơi ngửa cổ thở dốc.

“Ngươi phải bồi thường cho ta thật tốt đó, Tiểu Cẩn Nhi”. Cố ý tiến đến trước chóp mũi của Phượng Thương, nhìn y bởi vì khí tức của mình mà mẫn cảm nhướn mi, Dục Trăn không khỏi cười khẽ, nhẹ liếm lên cổ y, lại từng chút từng chút mà cắn nhẹ lên xương quai xanh của y.

“Ưm…Dục Trăn, Dục, Dục Trăn, không được!”. Phượng Thương cúi đầu thở hổn hển, khó chịu mà nhích người, hai tay lại bị Dục Trăn nắm chặt, chỉ có thể không ngừng chống cự, trên người đã không tự chủ được mà nóng lên, Dục Trăn lại như cố ý mà không cởi lý y của y ra, hai điểm trước ngực trở nên cứng rắn lại cọ vào lớp vải, làm cho y càng khó chịu hơn. “Dục Trăn, Dục Trăn, y, y phục…”.

“Ừ?” Dục Trăn thấp giọng đáp một tiếng, cúi đầu hôn lên môi y, đưa tay lên cách lớp áo mỏng manh phủ lên ngực y, lúc nhanh lúc chậm xoa nắn, Phượng Thương cắn môi giãy dụa muốn thoát khỏi, lại bất lực, từ yết hầu phát ra tiếng than nhẹ làm cho Dục Trăn càng không chịu bỏ qua.

“Ừm… a ha… Dục Trăn, a ha… A!”. Cúi đầu rên rỉ bỗng biến thành tiếng thét không thể đè nén, toàn thân Phượng Thương co lại, thắt lưng ưỡn lên, ngừng lại một lúc, rồi vô lực ngã xuống, chỉ lưu lại sự run rẩy nhè nhẹ.

“Như vậy đã không được sao?”. Dục Trăn cười nhẹ một tiếng, cố ý dùng đầu ngón tay dính lấy chất dịch dính trên giường, vẽ lên nửa thân trần của Phượng Thương, nhìn Phượng Thương run rẩy một trận, tiếu ý càng đậm: “Thân thể ngươi thật sự rất nhạy cảm”.

Phượng Thương nằm ở trên đệm thở hổn hển, nghe Dục Trăn thấp giọng nói bên tai, đã phân không rõ hắn nói gì, qua một lúc, lại cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo chuyển động ở đùi trong của mình, cuối cùng hướng thẳng đến hậu đình.

Giật mình một cái, Phượng Thương thất thố kêu lên: “Không được, Dục Trăn, không được, không!”.

“Ngoan”. Dục Trăn tinh tế hôn lên môi Phượng Thương, cũng không thu tay lại, nương theo dịch trơn, cẩn thận tiến vào.

Sự khó chịu do dị vật xâm nhập cùng với đầu ngón tay khẽ nhéo làm cho tê dại, Phượng Thương không nhịn được mà lay động thân thể, dục vọng không được thỏa mãn làm y vô thức kêu lên: “Dục Trăn, ta muốn… Muốn ngươi, ta muốn ngươi!”.

Dục Trăn cười cười, ngừng tay, rút ngón tay ra, sự trống rỗng đột ngột làm cho Phượng Thương cúi đầu rên rỉ thành tiếng, phía sau lại bị dị vật mãnh liệt tiến vào làm cho y đau đớn kêu lên.

Sự nhẫn nại của Dục Trăn cũng đã đến cực hạn, chờ cho Phượng Thương hơi thích ứng, liền vội vàng động thân, bộ dạng Phượng Thương dưới thân vô thức cắn chặt môi ngăn không cho tiếng thét phát ra càng làm cho cơ thể hắn xung động dữ dội hơn, không thể kìm giữ được.

Trong nhất thời, từng đợt thanh âm than nhẹ trong phòng dần mất đi không chế, cuối cùng hóa thành tiếng thở dốc mê người.

Sau khi mây mưa, Phượng Thương tựa vào ngực Dục Trăn, hơi nhìn qua, liền thấy Dục Trăn đang nhíu mày không biết nghĩ điều gì, nhịn không được gọi một câu: “Dục Trăn?”.

Dục Trăn cười cười, xoa xoa đầu y: “Không có việc gì, ngươi nghỉ ngơi đi”. Qua một lúc, thấy Phượng Thương vẫn nhìn mình, cuối cùng thở dài: “Nhìn thấy ngươi, liền nhớ đến nương ta”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN