tuyển tập Đoản văn ,truyện ngắn - Chương 10 : sợi tơ (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


tuyển tập Đoản văn ,truyện ngắn


Chương 10 : sợi tơ (3)


Đến gần quán cafe anh hẹn, tôi chỉ dám đứng xa nhìn vào trog quán tìm kiếm bóng dáng anh trong đó. Anh ngồi chiếc bàn trước quán, vị trí anh ngồi từ cửa kính anh có thể nhìn ra đường. Anh vẫn như trong hình, anh có chút đen đi vì nắng nhưng vẫn là anh. Tôi đã được nhìn thấy anh bằng da bằng thịt, nước mắt tràn ra lăn dài, mỉn cười nhìn anh trong quán.

– Thật tốt quá! Em đã nhìn thấy anh rồi! Cảm ơn anh đã ra Hà Nội thăm em! Nhưng em không thể để anh nhìn em được. Em xin lỗi!

Lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng lăn dài trên má, tôi mỉn cười nhìn anh. Trong quán, anh không ngừng nhìn ra đường đầy sốt sắng. Đôi mắt dán chặt nhìn ra đường.

Tôi run rẩy cầm điện thoại nhắn tin cho anh.

” Anh về đi! Em không thể gặp anh! Nếu gặp nhau rồi chúng ta lại khó xử, lại không thể buông được.”

Nhìn anh hồi hộp mở điện thoại mà tim tôi nhói đau. Anh hoảng loạn đảo mắt tìm kiếm khắp nơi.

” Anh đừng nhìn nữa! Sẽ không thấy em đâu! Em xin lỗi! Đáng lẽ anh không nên ra đây!”

Anh đứng lên khỏi chỗ ngồi ánh mắt hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi. Anh đang xiết chặt điện thoạt trong tay chạy ra ngoài với ánh mắt tìm kiếm.

” Anh đừng tìm nữa!”

Tiếng chuông điện thoại tôi vang lên làm tâm tôi hoảng loạn mà bấm từ chối, nhưng nó lại tiếp tục đổ chuông. Sợ hãy anh sẽ phát hiện ra tôi nên tôi trực tiếp cho máy sang chế độ im lặng. Nhìn sang đường anh vẫn vừa gọi vừa tìm kiếm bóng dáng tôi. Dòng xe đi lại ồn ào nhưng tôi lại cảm thấy giữa tôi và anh là một sự im lặng, một khoảng lặng. Chúng tôi như hai đường thẳng song song không thể gặp nhau được. Từng dòng xe chạy qua đường, tôi vẫn đứng một góc nhìn anh đang điện cuồng tìm kiếm tôi. Nước mắt tôi rơi không ngừng.

– Em xin lỗi! – Nấc lên nghẹn ngào.

– Chi! Anh biết em trốn anh! Em hãy ra đi! Chỉ một chút thôi cũng được! Anh xin em!- Anh hét lớn khiến mọi người qua đường ngoái lại nhìn đầy tò mò.

Nghe tiếng anh tôi chỉ cố thu nhỏ sự tồn tại của mình mà nhìn về phía anh.- Em xin lỗi! Em không thể tiếp tục sai lầm!

Anh đứng bên đường cúi đầu vội vàng nhắn tin lại cho tôi và lại tiếp tục ngước lên ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.

Máy rung lên báo có tin nhắn, tôi rung sợ không muốn mở tin nhắn nhưng khi nhìn thấy anh hoảng sợ tìm kiếm khiến tôi cảm thấy bản thân thật sự quá tàn nhẫn đối với anh. Mở máy đọc tin nhắn: “Anh muốn được nhìn thấy em! Em hãy ra đi! Anh biết thời gian qua anh khiến em đau rất nhiều. Anh xin lỗi! Anh biết bản thân mình còn rất trẻ con nên mới suy nghĩ không chín chắn nhưng tình cảm anh dành cho em là thật lòng. Em hãy tin anh. Chúng ta hãy bắt đầu lại được không?”

Đưa tay lên cảm nhận trái tim mình đang run kịch liệt, tôi chỉ có thể mím chặt môi nhìn anh mà quay đi. Bước chận của tôi trở nên nặng nề, trong lòng tôi muốn nhìn anh thêm chút nữa nhưng tôi không thể quá tham lam. Người hợp với anh hơn là Hân không phải là tôi. Từng sự chờ đợi, quan tâm của Hân với anh xứng đáng hơn tôi. Cho tay tắt nguồn điện thoại mà trong nơi sâu thẳm nhất trong lòng tôi lại là một sự sợ hãi. Bản thôi tôi biết sẽ là rất đau, sẽ hối hận một lúc nào đó và hơn cả là ngay lúc này tôi vẫn không can tâm muốn buông tay anh. Nhưng tôi cũng biết là không buông có lẽ chúng tôi còn đau nữa. Tôi chấp nhận bản thân nhận thêm vết thương để anh có thể hạnh phúc.

– Chúc anh hạnh phúc!

Gạt đi những giọt nước mắt tôi bắt một chiếc taxi. Bước lên xe tôi không biết đi đâu nhưng tôi không muốn anh thấy tôi. Tôi muốn anh từ bỏ để trở về.

– Đi đâu cháu?- Bác tài nhìn tôi hỏi.

Đắn đo suy nghĩ. – Cho cháu ra bờ hồ.

Có lẽ nhìn mặt nước phẳng lặng sẽ giúp tôi có tâm trạng tốt hơn chăng?

Xe từ từ chạy, bóng anh ở trên đường vẫn không ngừng gọi tên tôi, không ngừng tìm kiếm. Khi xe vô tình lướt qua anh, giây phút đó tôi với anh lại có khoảng cách gần như thế, tôi được nhìn anh gần như thế. Tay tôi xiết chặt đầy lo lắng, sợ anh sẽ nhìn thấy tôi và cũng lại sợ anh không nhìn thấy tôi. Nhưng rồi chúng tôi vẫn lướt qua nhau. Trong lòng tôi thấy bứt dứt khi anh lại không nhìn thấy tôi nhưng tôi lại mỉn cười và cảm thấy may mắn khi anh không nhìn thấy tôi. Giây phút lướt qua nhau đó tôi muốn tôi trong anh chỉ là một người lạ thoáng qua trong cuộc sống của anh, có lẽ sẽ tốt hơn.

Nhìn bóng dáng anh xa dần và mất hẳn khiến tim tôi như bị ai xiết chặn đau vô vàn, nước mắt tôi không ngừng rơi.

Ngay từ khi bắt đầu chúng tôi đã sai và tiếp tục lại càng sai. Cả hai đến rồi lại gây cho nhau vết thương lớn và lại bỏ đi. Mà tôi cũng không biết thực sự anh có yêu tôi không, điều đó chỉ anh mới biết. Bản thân tôi luôn nói không muốn mình lấn sâu vào tình yêu không có kết quả này nhưng rồi chính tôi lại rơi vào nó lúc nào không hay. Buông tay anh là điều tôi không mong muốn nhưng để tốt cho cả anh và tôi cách tốt nhất là buông để cả hai có thể tìm được hạnh phúc mới.

Cả ngày hôm đó tôi chỉ biết thẫn thờ ngồi nhìn mặt hồ gươm phẳng lặng mà trong lòng từng đợt sóng trào. Khi trời đã khuya, mọi người dạo bờ hồ về gần hết tôi mới lững thững kéo người mệt mỏi trở về phòng trọ.

Đề phòng việc anh chưa đi nên tôi mở máy gọi hỏi bạn cùng trọ xem có ai hỏi tôi không thì được biết có người tìm nhưng chờ lâu đã bỏ đi. An tâm tôi đã trở về.

Vừa bước đến cửa mệt mỏi tiến đến cầu thang đi lên phòng thì một giọng nói vang lên.

– Chi! Cuối cùng thì em cũng về!- Giọng nói không thể nào quên thuộc hơn khiến tôi cứng đờ người không dám quay người nhìn.

Từng tiếng bước chân trầm ổn vang lên sau lưng tôi khiến tim tôi đập loạn nhịp, chân như có keo làm tôi không thể cất bước mà vẫn đứng đờ tại chỗ. Anh bước từng bước về phía tôi, từng giọt mồ hôi lạnh lăn trên trán tôi. Thời gian với tôi lúc đó như đang chạy loạn, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực mình. Hơi thở đều đặn của anh đang rất gần tôi, một bàn tay từ đằng sau vòng qua eo kéo tôi vào một lồng ngực ấm áp mà xiết chặt.

Tôi vẫn căng thẳng cứng đờ người mặc cho anh ôm, hơi thở của anh vang bên tai tôi.

– Như thế này em không thể chạy được nữa! Em có biết anh mong muốn giây phút này từ rất lâu rồi không? Anh muốn được ôm em vào lòng như thế để có thể cảm nhận nhịp tim của hai chúng ta.

Giọng nói ấm áp của anh như rót vào tim tôi từng hồi ấm áp, cái ôm của anh xua tan đi cái lạnh ngoài trời khi về đêm.

– Đừng trốn anh nữa được không? Anh cần em!

Nghe câu nói của anh nước mắt tôi lại trực trào ra nhưng tôi biết nếu tôi khóc thì mọi việc cả ngày hôm nay làm là vô ích. Xiết chặt hai tay để cho móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, giúp bản thân tỉnh táo. Cố kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào ra, hít hơi sâu lấy lại bình tĩnh. Nhẹ nhàng gỡ tay anh ra tôi quay lại nhìn anh mà giơ thẳng tay tát cho anh một cái.

– Bị điên à? Anh làm gì vậy?

– Anh xin lỗi! Đừng trốn anh nữa được không? – Tôi nhìn thấy trong đôi mắt anh là sự đau khổ.

Trái tim tôi không ngừng run lên nhưng tôi không thể cho anh biết được và tôi đã chọn cách diễn tiếp vai diễn của mình.

– Anh là ai? Tôi với anh quen nhau sao? Với lại tôi cho anh biết từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ phải trốn ai cả. Điên!

Tôi tỏ vẻ bản thân rất tức giận và quay người bỏ đi lên cầu thang. Nhưng bàn tay anh nắm lấy tay tôi xiết chặt.

– Anh biết là em! Em chính là Chi! Đừng giả vờ với anh được không? Chúng ta bắt đầu lại nhé!

Anh đã chạm đúng điều mà tôi cố giấu sâu trong lòng nhưng tôi không thể làm thế được. Tôi gỡ bàn tay đang nắm chặt tay tôi nhưng anh lại càng xiết chặt hơn.

– Anh sẽ không buông tay em đâu!

– Bị điên à? Anh nhận nhầm người rồi! Tôi không phải là Chi mà anh tìm kiếm. Hôm nay tôi mới chuyển đến đây để thay vào chỗ trống của Chi. Anh làm ơn buông tay tôi ra đi. Anh đang làm tôi đau đó!

– Em đừng giả vờ nữa được không? Anh xin em!

– Tại sao tôi phải giả vờ? Tôi thực sự không biết anh. Nếu tôi là anh tôi sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy.

Anh bàng hoàng nhìn tôi, trong đôi mắt anh là một sự biến đổi lớn. Tôi biết anh nhận ra điều tôi muốn nói. Nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm tay tôi ra.

– Bỏ tay ra cho tôi lên nhà.

Đôi mắt buồn bã của anh nhìn tôi, tay anh nhẹ buông.

– Xin lỗi là anh đã sai! Xin lỗi anh nhận nhầm người!

Tôi quay người bước lên từng bậc cầu thang mà bước chân tôi năng nề. Muốn nói câu “Cảm ơn anh!” nhưng câu nói đọng lại trong cổ họng tôi.

– Nhờ em nói với cô ấy giúp anh là: Có thể anh nhận nhầm khuôn mặt em nhưng anh sẽ không bao giờ nhận nhầm giọng nói của em. Anh biết em đau rất nhiều. Anh thật sự xin lỗi! Anh sẽ tôn trọng quyết định của em! Cảm ơn em đã đến bên anh!

Đến lúc này thì tôi không thể tiếp tục kìm nén được những giọt nước được nữa. Trái tim tôi như có hàng vạn nhát dao đâm vào. Chân tôi run rẩy không biết nên bước tiếp hay quay lại ôm lấy anh và nói với anh tôi nhớ anh rất anh, tôi rất vui khi anh ra ngoài này với tôi. Nhưng tôi biết lý trí mình không cho phép. Cố tỏ ra mạnh mẽ mà bước tiếp, bước chân của tôi trở nên nhanh hơn. Ngay lúc đó tôi chỉ muốn trốn tránh hiện thực, muốn trốn tránh anh và hơn cả là trốn tránh tình yêu của anh. Lên đến phòng tôi đã khóc cả đêm và hối hận cả đêm khi mà giây phút đó tôi đã không ôm lấy anh dù chỉ một lần. Nhưng tôi không thể rút lại quyết định của mình và càng không thể dày vò anh hơn được. Suy nghĩ cả đêm tôi đã chuyển trọ, đổi luôn số điện thoại và thay luôn tất cả những gì anh có thể liện lạc được với tôi. Nếu muốn bản thân quên đi một người hay muốn người tay quên đi tôi thì chỉ có thể làm thế. Thế giới của họ không còn tồn tại hình bóng tôi.

Tôi biết anh cũng sẽ đau khổ như tôi nhưng điều tôi chỉ có thể làm là khiến anh đau. Lúc đó tôi nghĩ thời gian sẽ giúp anh và tôi quên được nhau. Nhưng sau này tôi lại thấy lúc đó bản thân nghĩ thật ngốc. Từ bỏ một người đã từng yêu rất lâu tim sẽ đau như dao đâm. Cả thế giới trước mắt như sụp đổ. Mỗi khi ai nhắc đến điều gì liên quan người đó tim lại đau. Nhưng lại không thể quan tâm vì không đủ tư cách chỉ có thể âm thầm quan tâm. Nhiều khi có chuyện buồn lại theo một thói quen muốn tâm sự nhưng rồi nhận ra đã không còn là gì nữa. Là mỗi đêm nước mắt rơi trong sự đau khổ, cô đơn, nhớ nhung nhưng không thể làm gì khác hơn là tự mình vượt qua. Một thói quen bỗng chốc biến mất sẽ rất khó chịu thậm chí là chỉ cần có thời gian rảnh thôi sẽ lại nghĩ về người đó! Nhưng bản thân đã lựa chọn thì chỉ có thể vượt qua những điều đó.

Kí ức về tình yêu của chúng tôi sẽ luôn được lưu giữ mãi theo thời gian trong tâm trí tôi. Tôi biết yêu xa, yêu qua mạng ảo không có lỗi mà là do hai chúng tôi không có đủ lòng tin vào nhau cũng không đủ tình yêu để có thể có cái kết đẹp cho chuyện tình này. Nếu như tôi biết giữ và cho anh biết tình cảm anh dành cho tôi đã sớm được đáp trả thì mọi chuyện chắc sẽ tốt hơn chăng? Và như thế liệu sẽ có cái kết đẹp cho chúng tôi chăng? Đó chỉ là suy nghĩ còn thực tế sẽ khác xa.

Yêu thì cứ yêu thôi! Hãy sống hết mình trong tình yêu. Để khi kết thúc bạn không phải hối hận. Đừng như tôi!

End

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN