tuyển tập Đoản văn ,truyện ngắn
Chương 9 : sợi tơ (2)
[ Chào bạn! Chúng ta có thể làm quen được không? ]
Tôi chỉ xem tin nhắn anh mà không trả lời, anh vẫn tiếp tục nhắn.
[ Cho mình làm quen được không? ]
Tôi không xem nữa mà để thế.
[ Sao bạn kiêu thế? ]
[ Sao bạn xem mà không trả lời?]…
Anh tiếp tục nhắn với nội dung cứ lặp đi lặp lại như thế nhiều lần khiến tôi bực mình trả lời lại.
[ Đừng giả vờ, biết thừa nhau rồi sao phải thế? ]
[ Cho anh xin lỗi nếu anh có làm gì sai!]
[ Anh thì có gì sai chứ? Tất cả là tại tôi ngu ngốc tôi phải chịu thôi! ]
Anh gọi video cho tôi nhưng tôi cứ tắt máy.
[ Anh xin em nghe đi! Một chút thôi cũng được. ]
[ Sao tôi phải nghe chứ? Tốt hơn anh nên biến đi! ]
[ Anh không biến! Nghe máy đi em! Có gì chúng ta nói rõ!]
Sau một hồi lằng nhằng tôi đã nghe máy và nghe anh giải thích về bức ảnh đó.
– Anh nói tôi nghe! Bức ảnh đó là tay ai?- Tôi kìm nén cảm xúc trong lòng hỏi anh qua cuộc gọi video.
Anh nhìn tôi cười.- Em ăn cơm chưa? Hôm nay mới đi đâu về à?
Không trả lời câu hỏi của tôi mà anh cố gắng đánh trống lảng sang chuyện khác khiến tôi càng bực mình hơn. Tôi quát lớn qua điện thoại:
– Tôi hỏi anh bức hình nắm tay là tay của ai!
– Anh đâu biết bức hình nào!
Vẫn mỉn cười nhìn tôi và cố làm mặt hề cho tôi vui nhưng tôi lại càng tức giận hơn.
– Để tôi gửi lại anh bức hình đẹp đó!
Bấm vào tin nhắn và chọn ảnh gửi đi. Khi anh nhận được ảnh tôi cười nhếc môi.
– Đẹp không?
– Bức hình này thì liên quan gì đến anh mà em giận anh?
Anh bình thản như thể bức hình đó không liên quan gì đến anh khiến trái tim tôi lúc đó như có hàng nghìn hàng vạn kim châm. Cười chua xót tôi hỏi lại anh:
– Anh có dám chắc đó không phải tay anh?
Tôi biết rõ nhưng vẫn muốn anh có thể trả lời thật lòng cho tôi nhưng anh lại chọn cách lừa dối tôi.
– Chuyện đó quan trọng sao? Anh hỏi em ăn cơm chưa? Đừng hỏi những chuyện xàm.
Anh tỏ ra tức giận khi tôi không trả lời câu hỏi của anh. Nhìn ánh mắt anh giả bộ giận tôi mà khiến tôi thật sự thất vọng. Tôi dịu giọng hỏi lại anh:
– Em đang hỏi anh có dám chắc đó không phải là tay anh không? Anh cứ trả lời em trước đi.
– Anh dám chắc!
Anh kiên định trả lời nhưng lại không dám nhìn thẳng vào màn hình điện thoại. Cùng một giây phút đó tôi đã nghĩ anh không còn là người tôi quen trước kia. Nếu anh trước kia thì anh đã dám làm dám nhận và dám nói nhưng nay anh lại một mực nói dối tôi, không chịu thừa nhận. Có lẽ không phải là anh thay đổi mà lòng anh thay đổi thôi. Trấn tĩnh lại bản thân, tôi lại hỏi anh:
– Anh có thấy trong bức hình đó có gì quen không?
– Không!- Anh dứt khoát trả lời tôi.
– Có đó anh! Em khẳng định là có đó!
Nở nụ cười chế diễu mà chính tôi cũng không biết mình đang cười anh hay cười bản thân ngu ngốc nữa.
– Anh đưa bàn tay anh lên em xem.- Qua màn hình anh dơ tay phải lên.- Không tay kia!
Anh lại đưa tay trái lên.- Anh nhìn xem tay trái của anh có gì!
– Anh không thấy gì cả!
– Anh không thấy chiếc nhẫn trong bức hình đó và chiếc trên tay anh quen sao?
Cười nhẹ quan sát từng sự biến đổi trên khuôn mặt anh. Bàn tay trái của anh thu về, khuôn mặt anh thoáng bất ngờ nhưng lại trở về sự bình thản.
– À! Tay anh làm gì có chiếc nhẫn nào! Em nhìn nhầm rồi!- Đưa tay trái trống không cho tôi xem.
Khi nhìn tay anh mấy phút trước còn có chiếc nhẫn có một viên đá xanh lục bản to đính trên mặt nhẫn trùng với chiếc nhẫn trong ảnh mà giờ biến mất tôi thất vọng. Tôi cũng mong bản thân nhìn nhần lắm nhưng mà chiếc nhẫn đó tôi đã nhìn thấy trên tay anh rất lâu rồi và để chắc chắn tôi còn cố để ý nhìn tay anh vài lần khi anh cho tay vuốt tóc hay vô tình để tay qua màn hình.
Mọi thứ với tôi lúc đó như hoàn toàn sụp đổ, cố gắng đặt lòng tin vào anh nhưng anh lại khiến tôi thất vọng. Khẽ cười nhẹ nhìn anh tôi thoáng có ý nghĩ là bắt anh phải nhận. Suy nghĩ là làm. Tôi nói chuyện vòng vo ám chỉ, cộng thêm thái độ của tôi khiến cuối cùng thải thừa nhận bàn tay trong bức hình đó là tay anh.
– Đó là tay anh! Nhưng em phải nghe anh nói. Em phải tin anh!
Biết được kết quả trước rồi nhưng tôi vẫn muốn ép anh phải thừa nhận. Khi anh thừa nhận rồi tôi lại thấy nhói lòng, tôi biết lúc đó bản thân tôi không thoải mái chút nào. Điều anh thừa nhận cũng đồng nghĩa cùng một lúc anh bắt cá hai tay.
Cười chua xót tôi nói:
– Tại sao ngay từ đầu anh không nhận mà để ép anh mới nói?
– Nhưng bức hình đó không như em nghĩ đâu.
Kiên quyết kìm nén những giọi nước mắt, tôi cười hỏi lại anh:
– Nắm tay nhau chụp ảnh như thế anh nghĩ em phải nghĩ sao đây?
– Hôm đó anh đi cùng một nhóm chơi bốn người. Anh không biết cô bé chụp lúc nào!
– Nhưng anh có nắm tay đúng không?
– Anh cũng không nhớ vì đi chơi cùng một nhóm mà.
Nhìn vào mắt anh để khẳng định anh có nói dối không nhưng kì lạ khi nó hoàn toàn là một sự chân thành. Không biết phải làm sao. Tôi có cảm giác mình đã sai khi nói anh thế nhưng lời giải thích của anh lại không đủ thuyết phục tôi. Tự an ủi bản thân là tôi đã nghĩ sai nên tin anh nói.
– Anh với cô bé đó có gì? Nếu không thì không có bài viết, không có bức hình kia.
– Anh và cô bé đó có gì đâu.
– Ang đừng dối em. Anh nghĩ em là đừa trẻ ba tuổi không biết gì sao?- Tôi tức giận to tiếng.
– Những thời gian em chia tay anh. Anh buồn nhưng cô bé đó an ủi anh nên khiến anh dao động, anh có lỡ thả thính hơi nhiều. Sau rồi anh với em lại quay lại với nhau nên anh không biết phải làm sao. Nhưng em tin anh đi. Anh chỉ có em.
Tôi cười nhưng không phải cười anh mà cười chính bản thân mình. Nhẹ nhàng nói:
– Chính vì thế anh luôn giữ quan hệ thế?
Anh thành thật nhìn tôi với ánh nhìn mất mát:
– Em cho một tháng thôi! Anh sẽ kết thúc nó.
Tay cầm điện thoại xiết chặt nhưng tôi không bộc lộ cảm xúc đau lòng đó mà chỉ khẽ cười khinh bỉ.
– Sao không phải là bây giờ?
– Sắp thi rồi! Anh muốn thi xong.- Giọng anh run run như cố nén cảm xúc.
– Em muốn cô bé đó xóa ngay bức ảnh đó! Ngay và luôn!- Tôi tức giận hét qua điện thoại.
Không phải tức giận anh mà tôi tức giận chính bản thân mình khi ngu ngốc tin vào lời anh nói. Nhưng tôi lại trút lên anh. Chính tôi cũng không hiểu giây phút đó vì sao tôi lại không thể kiềm chế cảm xúc như thế.
– Anh biết rồi!- Anh vẫn nhẹ nhàng với tôi.
Cuối cùng chúng tôi lại làm lành với nhau sau một hồi anh nói và trọc tôi cười. Bản thân cũng không hiểu vì sao khi việc đã rõ ràng, lời anh giải thích cũng không thuyết phục nhưng tôi vẫn chọn cách tin anh. Trong khi trước kia tôi luôn nhắc nhở bản thân không được mền lòng, không được dễ tin và không được đặt lòng tin vào người khác. Đúng là tình yêu khiến con người ta thay đổi mọi suy nghĩ.
Chọn cách tin anh nhưng ngày nào khi chúng tôi nói chuyện tôi cũng nhắc đến cô bé Hân khiến cho anh cận kề ngày thi rồi cũng không yên. Sau một thời gian chúng tôi lại cãi nhau nhưng lần này vì tôi đòi mật khẩu facebook anh nhưng anh kiên quyết không đưa tôi khiến tôi suy nghĩ. Vì trước kia anh luôn đọc mật khẩu cho tôi nên tôi nghĩ chỉ có gì mới không đưa. Và tôi lại giận anh không nghe máy hay trả lời tin nhắn của anh. Nhưng rồi vì bản thân tôi lại cảm thấy có lỗi khi mà anh chờ tôi hai năm mà chỉ vì anh có chút lỗi lầm mà bỏ rơi trong lúc anh trong thời gian căng thẳng nhất thì không công bằng với anh. Tôi lại chọn cách tha thứ cho anh. Và anh nói cho anh thời gian anh sẽ sửa đổi lại nên tôi đã tin anh.
Nhưng hình như cô bé Hân biết tôi cũng vào facebook cô bé hay sao mà khi tôi bắt anh nói cô bé xóa bức ảnh liên quan đến anh thì xóa một thời gian rồi cô bé lại tiếp tục đăng những ảnh khác, bài viết khác khiến bản thân tôi liên tục nhận được những nhát dao chí mạng. Nhưng tôi vẫn chịu đựng để anh có thể có tâm lý tốt khi thi. Nhưng tôi lại vẫn không thể chịu được hơn khi hết lần này đến lần khác các bài viết thay nhau được đăng. Cộng thêm tôi đã hủy kết bạn với facebook anh mà anh không kết bạn lại cho dù tôi đã kết bạn lại anh cũng không chấp với lý do ” em kết bạn rồi lại hủy thì kết làm gì tốn công hủy.”
Tôi biết tình cảm này sẽ sớm kết thúc nhưng bản thân lại không thể buông bỏ được khi anh không từ bỏ.
Sau lần đó mỗi lần chúng tôi nói chuyện được vài câu thì lại cãi nhau khiến bản thân tôi cũng phải suy nghĩ lại và rồi sau bao ngày suy nghĩ thật kỹ tôi đã quyết định vất bỏ lòng tự cao bao lâu để cho anh hai lựa chọn, một là tôi sẽ đợi anh đến cuối cùng, hai là chúng tôi không là gì nữa. Anh đã chọn điều thứ hai khiến tôi thực sự đau lòng nhưng tôi biết mọi chuyện rồi cũng sẽ như thế! Tôi đã hỏi anh có yêu tôi không anh đã nói: ” Anh yêu em! Em là cô gái tốt. Nhưng anh sợ một người như anh sẽ không mang lại hạnh phúc cho em. Người sau sẽ tốt hơn anh và giúp anh hàn gắn vết thương cho em. Anh không muốn yêu một người mà luôn muốn bỏ anh. “
” Anh là đồ hèn! “
” Anh chấp nhận mình hèn. Đau một lần thôi!”
” Được! Từ nay đừng làm phiền tôi!”
Chúng tôi đã khóc khi đang nói chuyện qua video với nhau. Anh còn cố quay mặt đi khỏi màn hình để lau nước mắt. Nhưng tôi đã quyết nên tôi không thể mền lòng và tôi cắt ngang luôn cuộc gọi đó. Anh đã nhắn tin lại anh ủi tôi nhiều nhưng tôi không trả lời mà trực tiếp xóa tất cả. Đêm đó tôi đã khóc rất nhiều, tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc nhưng không. Tối hôm sau anh gọi cho tôi và xin tôi cho anh thêm cơ hội vì anh không muốn bản thân hối hận. Và rồi tôi cũng không biết bản thân lại mền yếu đến mức độ đồng ý cho anh thi xong rồi anh sẽ trả lời mối quan hệ của chúng tôi có nên tiếp tục. Tôi biết tôi chọn như thế sau này bản thân tôi sẽ đau nhưng tôi lại muốn bù đắp thời gian anh chịu đựng tính cách của tôi chính vì thế tôi đã bất chấp dù sao tôi cũng đã đau rồi hơn nữa cũng không sao. Nhưng tôi cũng chỉ chịu được chưa đầy một tháng.
Trước sinh nhật tôi 1 tuần tôi và anh lại cãi nhau vì những chuyện không đâu. Chúng tôi lại giận nhau cho đến tối sinh nhật tôi anh gọi điện và chúng tôi lại nói chuyện. Tôi muốn anh chúc sinh nhật tôi nhưng anh lại nói: “sinh nhật cũng như mọi ngày” khiến tôi buồn nhưng vẫn ép anh chúc mình. Anh chỉ chúc qua loa vài câu cho có lệ trong khi những sinh nhật trước của tôi cho dù anh không có quà thì cũng sẽ là người chúc tôi đầu tiên khi bắt đầu chuyển sang ngày mới. Khi tắt máy anh mới nhắn tin chúc nhiều một chút nhưng tôi lại thấy không vui. Tôi nghĩ chắc anh chờ quà tới tay tôi rồi chúc luôn. Nhưng tôi đợi đến sau sinh nhật tôi ba ngày không có gì tôi thất vọng tràn trề. Tối hôm đó tôi lại như một thói quen vào facebook anh rồi lại vào facebook cô bé Hân. Khi nhìn thấy bức ảnh và dòng cảm xúc mà cô bé đăng tôi ngỡ ngàng và suy sụp hoàn toàn. Một bức ảnh chân của hai người chụm vào nhau chụp nhưng quan trọng hơn là đó là chân anh và chân cô bé. Anh đi đôi giày do chính cô bé tặng cùng với đôi giày anh gửi cho tôi xem trước đó nhờ tôi chọn để anh tặng một người bạn cùng dòng trạng thái “giày bà tặng”(bà là cách Hân gọi anh qua những cmt trên facebook mà tôi biết). Tôi thật sự cảm thấy mọi việc như sụp đổ, người tôi hết lần này đến lần khác chọn cách tin tưởng lại không phải là tặng quà cho tôi mà là một cô gái khác. Bản thân tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi cứ tin vào nhưng lời nói khi mà khoảng cách cả hai rất xa không thể kiểm soát được. Tôi không hỏi nữa cũng không muốn tiếp tục nữa nên đã trực tiếp cắt đứt tất cả mọi liên lạc để anh không thể liên lạc với tôi nữa. Tôi đã luôn cho anh quá nhiều cơ hội giải thích nhưng cuối cùng tôi nhận lấy được gì ngoài từ “đau” chứ?
Nhưng rồi anh lại nhắn tin gọi điện khiến tôi lại mền lòng mà tiếp tục tình yêu khiến tôi tổn thương hết lần này đến lần khác. Tôi biết nếu cứ tiếp tục tôi lại phải chịu những tổn thương tiếp theo khi tình cảm đã không thể giữ tiếp tục được cho dù có yêu nhau. Biết bản thân ngốc nghếch khi luôn cho người lừa dối mình cơ hội nhưng luôn nhận lại sự đau khổ.
Khi tôi cắt đứt mọi liên lạc và anh chỉ có thể nhắn tin qua số cho tôi nhưng ngày nào anh cũng kiên trì nhắn tin hỏi thăm tôi dù biết tôi sẽ không trả lời. Dù không trả lời nhưng bản thân lại luôn mong chờ tin nhắn anh từng ngày. Qua tin nhắn tôi biết anh có ý định ra Hà Nội để được gặp tôi. Bản thân tôi rất vui khi anh sẽ ra gặp tôi. Bạn bè tôi cũng nói: ” Gặp nhau cũng tốt! Như thế nói dứt khoát luôn. “
Vì bản thân tôi quá vui mừng khi anh muốn ra nên cũng không suy nghĩ nhiều và rồi tôi lại một lần nữa mền lòng mà quay lại với anh. Nhưng khi tôi suy nghĩ kỹ thì tôi không thể tiếp tục làm khổ anh và khổ cả tôi khi tình cảm này không thể cứu vãn được nữa. Cho dù chúng tôi có gặp nhau ngoài đời thì cũng không thay đổi được gì chỉ làm cả hai thêm đau. Tôi biết tôi không thể từ bỏ được khi mà anh không thể từ bỏ. Vì thế tôi đã thể hiện cho anh biết trong lòng tôi anh không có bất kỳ quan trong nào. Tôi thể hiện cho anh thấy tôi không hề yêu anh.
Nhắn tin, gọi điện lại với anh được vài ngày cuối cùng tôi cũng có cơ hội để làm điều đó. Khi chỉ là một chuyện nhỏ nhặt anh muốn tôi không trả lời tin nhắn anh cộc lốc, tôi lại cương quyết không. Tôi còn cố tình nặng lời với anh:
” Anh là gì mà quản tôi? Bố hay mẹ tôi? “
Tôi biết anh sẽ tổn thương khi tôi nói thế nhưng đó là cơ hội mà tôi không thể bỏ lỡ nếu muốn anh từ bỏ. Và mọi việc đã như ý tôi muốn!
Anh đã trả lời lại: ” Anh nói thế không đúng sao? “
” Không đúng! Không thích như thế thì biến! Biến đi!”
” Đừng lên đấy học rồi giao tiếp nhiều học rồi dùng nó nói chuyện với anh.”
” Tôi nói anh biến! “
” Em!”
Tôi trực tiếp không trả lời tin nhắn nữa cho dù một tuần sau anh vẫn kiên trì gọi điện, nhắn tin nhưng tôi cố dặn lòng không nghe và không trả lời để có thể đạt được như điều tôi muốn.
Một thời gian sau anh cũng sắp đến ngày thi tôi không thể kìm nén sự lo lắng cho anh trong lòng được nên đã nhắn tin chúc và dặn dò anh trước vài ngày.
” Sắp thi rồi nên cố gắng ôn thi cho tốt vào. Cứ bình tĩnh thôi! Hãy coi chỉ là một kỳ thi bình thường đã thi. Chỉ cần ôn cho kỹ, chuẩn bị tốt tâm lý là được. Cố lên!”
” Cảm ơn em đã dặn dò. Nhưng anh hi vọng về sau anh không muốn thấy tin nhắn nào từ em nữa. Vì từ cái ngày hôm đó anh đã biết vị trí của anh nằm chỗ nào trong em rồi!”
Nhận được tin nhắn như tôi muốn nhưng bản thân tôi lại không vui, trái tim tôi đau nhói. Chỉ một chút thôi cũng đủ để anh buông tay rồi! Tác động nhỏ mà thôi chưa có bước tiếp theo anh đã buông! Thế mà bản thân tôi lại quá đề cao tình cảm anh dành cho tôi. Hóa ra cũng chỉ mong manh như một bông hoa trước gió. Bông thì đẹp nhưng chỉ một cơn gió thôi cũng đủ sức khiến nó tan.
Tôi cố kìm nén sự mất mát trong lòng mà nhắn lại cho anh.
” Mong là như thế!”
” Cái gì anh đã cố quên thì hãy để anh quên đi! Đừng làm anh phải suy nghĩ. Một lần nữa cảm ơn em! Sống tốt!”
Từ ” sống tốt” như một nhát dao rạch vào tim tôi đau đến không thở được. Điều tôi muốn đã được nhưng tôi lại nhận về toàn vết thương trong tim. Nước mắt tôi đã rơi trong phút giây đó. Tình yêu mà tôi nghĩ cũng theo đó mà tan rã. Đúng rồi! Bản thân tôi cũng chỉ như một cơn gió thổi qua cuộc sống của anh mà thôi cũng không có gì quan trọng cả. Nhưng với tôi anh lại mang đến cho tôi niền tin, động lực và mang đến cho tôi sự mơ mộng về cái kết đẹp. Nhưng rồi tất cả vỡ tan tành trước mắt tôi!
Anh đã nói anh biết vị trí anh nằm chỗ nào trong em rồi đúng không? Thực ra anh vẫn luôn nằm một vị trí quan trọng trong em nhưng anh lại không hề biết điều đó! Có những điều không như anh nhìn thấy và nghe thấy. Biết là buông tay anh là điều không dễ nhưng nó lại tốt cho cả hai. Cô gái mạnh mẽ trước kia cũng yếu đuối rồi!
Bản thân tôi không thể ngừng quan tâm anh được đặc biệt là khi anh bước vào ngày thi. Tôi lo lắng với lực học của anh liệu có thể làm tốt bài thi, liệu anh có bị áp lực không? Nhưng tất cả chỉ có thể để trong lòng mà không dám nhắn tin hỏi anh. Tôi sợ anh lại suy nghĩ, tôi sợ anh đã có cam đảm quên rồi tôi lại làm phiền. Ngay cả khi anh thi xong và biết kết quả tôi cũng chỉ có thể ở một ních facebook khác âm thầm theo dõi anh và cô bé Hân để biết anh vẫn sống tốt, mọi việc với anh vẫn ổn. Có như thế bản thân tôi mới nhẹ lòng!
Bản thân tôi cứ nghĩ thế là mọi việc sẽ ổn và hai chúng tôi sẽ lại là người xa lạ. Thời gian cứ thế trôi đi cho đến khi tôi bắt đầu năm hai, một ngày mùa thu với những tia nắng nhẹ khiến cho con người ta cảm thấy dễ chịu tôi nghĩ nó chỉ như ngày bình thường của mùa thu. Nhưng tôi lại nhận một cuộc gọi vào lúc trưa với một số lại. Tôi cũng không nghĩ nhiều mà bắt máy. Một giọng nói quen thuộc mà đã lâu rồi tôi chưa được nghe vang lên trong điện thoại.
– Là anh đây!
Giây phút đó tôi hoảng hốt, trái tim nhói lên đau đớn. Cố kìm nén cảm xúc trong lòng mà trả lời:
– Xin hỏi ai vậy ạ? Chắc anh nhầm số rồi! Tút…tút.
Anh chưa kịp nói câu tiếp theo tôi đã vội vã tắt máy. Bản thân tôi thực sự sợ hãi khi lại là anh. Tôi sợ những điều tôi cố gắng bấy lâu sẽ sụp đổ. Nhưng điện thoại của tôi lại rung lên và tiếp tục đổ chuông. Tay cầm điện thoại run lên khiến tôi càng xiết chặt máy trong tay mà trong lòng hoảng loạn. Tôi không biết mình có nên nghe máy không? Nếu như nghe rồi thì sẽ ra sao? Chiếc điện thoại trong tay tôi vẫn đổ từng hồi chông. Sụp xuống một góc trong phòng, từng giọt nước mắt của tôi lăn dài. Cố mín chặn môi để không phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào nhưng người tôi kịch liệt run rẩy.
Trong giây phút đó tôi không biết phải làm sao thì lại nhận được liên tiếp những tin nhắn của anh.
” Anh đang ở dưới nhà em trọ, anh biết em ở trên đó! Em có thể xuống đây gặp anh được không?”
Anh nói anh đang dưới nhà trọ của tôi! Anh đã ra Hà Nội thăm tôi như anh đã hứa. Trong lòng tôi rất vui khi biết điều đó.
” Em xuống một chút cũng được! Anh biết em trốn tránh anh nhưng em có thể nghĩ thương anh khi anh từ trong đó ra thăm em được không?”
” Em nghe máy một chút thôi cũng được! Anh xin em!”
Từng tin nhắn khiến tim tôi dao động không tự chủ mà nghe máy.
– Cuối cùng em cũng nghe máy! Em có thể xuống đây gặp anh được không?
Giọng nói ấm áp của anh truyền vào tai tôi, cảm nhận được sự vui mừng của anh nhưng câu sau lại có một chút lo lắng.
– Anh vẫn luôn giữ lời hứa?- Tôi nghẹn ngào hỏi lại anh.
– Sao anh có thể buông tay em được!
Lại là giọng nói dịu dàng mà tôi vẫn luôn hằng nhớ. Chỉ cần tôi bước xuống dưới thôi là có thể nhìn thấy anh bằng da bằng thịt mà không phải qua ảnh hay video. Trái tim tôi đập loạn nhịp, cố đặt tay trước ngực để nó có thể bình tĩnh lại nhưng nó càng loạn nhịp.
– Anh có thể ra quá cafe gần đó đợi. Em sẽ xuống ngay!
– Được anh sẽ ra quá cafe đằng kia chờ em. Anh sẽ nhắn địa chỉ cho em.
Trong lời nói của anh không giấu được sự vui mừng. Tâm tôi không ngừng loạn khi biết anh đang ở đây, anh đang rất gần tôi không phải là một khoảng cách xa nữa.
Tôi vội vàng suy nghĩ xem mình nên mặc như nào thật đẹp để anh có thể nhìn thấy tôi xinh đẹp như nào ngoài đời. Tôi loay hoay chọn đồ, chốc lại nhìn thời gian xem có muộn không. Chưa bao giờ tôi lại khẩn trương như thế, cho dù nhận được tin đỗ đại học tôi cũng không vui như thế! Phút giây đó tôi hoàn toàn quên rằng khi chúng tôi gặp rồi thì tương lai thế nào!
Bước xuống tầng với tâm trạng vui vẻ nhưng khi bước ra khỏi cửa nhà trọ bước chân tôi lại chợt khựng lại. Tôi nghĩ: ” Gặp rồi thì sẽ thế nào? Nhìn thấy anh rồi sẽ có một cái kết đẹp cho tình yêu không thể cứu vãn này được sao? Không! Mình không thể gặp anh ấy được!”
Bản thân tôi do dự, tôi không biết mình nên đi hay không. Lý trí cho tôi biết tôi không nên nhưng trái tim tôi lại khao khát được nhìn thấy anh. Đắn đo suy nghĩ cuối cùng tôi quyết sẽ đi để có thể nhìn thấy anh nhưng tôi sẽ đứng từ xa nhìn anh. Tôi biết như thế thực sự hèn nhát nhưng tôi sợ, tôi sợ sau này chúng tôi lại tiếp tục khiến nhau đau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!