tuyển tập Đoản văn ,truyện ngắn - Chương 8 : SỢI TƠ DUYÊN ĐÃ ĐỨT (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


tuyển tập Đoản văn ,truyện ngắn


Chương 8 : SỢI TƠ DUYÊN ĐÃ ĐỨT (1)


Tôi là một cô gái có tính cách khá mạnh mẽ nhưng chưa một ai biết được vì hoàn cảnh gia đình tôi đã buộc bản thân phải mạnh mẽ trước mọi hoàn cảnh. Khi lớn lên được chứng kiến mẹ tôi một mình nuôi hai anh em tôi trong khi đó chúng tôi vẫn có bố. Không phải vì bố tôi là người đàn ông vô dụng mà mẹ tôi là vợ hai của bố. Chính vì vợ cả của bố không sinh được con trai nên bố đã lấy mẹ để có con trai nối dõi. Hôn nhân không có tình yêu, không có giấy hôn thú nên mẹ tôi thiệt thòi đủ điều. Bao nhiêu năm mẹ một mình nuôi hai anh em tôi khôn lớn, ăn học thành người thì là bấy nhiêu năm tôi chứng kiến sự lam lũ của mẹ khi một thân một mình nuôi anh em tôi. Không một sự hỏi han, không sự chia sẻ từ bố nhưng mẹ vẫn kiên cường. Ngay cả bản thân tôi sinh ra cũng không được bố chào đón như anh trai tôi mà thậm chí bố không công nhận tôi là con gái ông. Thiếu thốn tình cảm yêu thương của bố từ khi còn bé nên trong tôi luôn khao khát tình yêu thương hơn cả là tình yêu thương từ bố nhưng ngoài miệng lại luôn nói ghét bố. Bản thân tôi cũng không dám ôm mẹ tôi dù chỉ là một lần từ khi tôi ý thức được hoàn cảnh gia đình mình. Tôi sợ bản thân sẽ không thể kiên cường và đó cũng là điều mà sau này tôi với mẹ có một khoảng cách. Chính vì sự bướng bỉnh của bản thân mà tôi đã khiến mẹ luôn lo lắng vì tôi. Từ mẹ tôi đã không bao giờ muốn bản thân trở thành người yếu đuối mà luôn phải mạnh mẽ tiến về phía trước cho dù bao khó khăn. Và cũng từ mẹ mà tôi không muốn mình lặp lại bi kịch của mẹ trong tương lai. Chính vì thế tôi luôn thu mình trong một thế giới riêng của chính bản thân. Vì thế mà tôi rất ít bạn bè, bạn bè thân thiết càng không. Nhưng thế giới của tôi trở nên có màu sắc khi anh xuất hiện trong đó!

soi-to-duyen-da-dut

Quen được anh là một sự tình cờ của số phận! Khi tôi bắt đầu biết tới facebook nhưng tôi chỉ lập nick ra để bạn chơi. Cuối năm lớp 9 tôi bắt đầu có điện thoại di động của riêng mình tôi đã lấy lại nick để dùng. Mới đầu tôi nhận được rất nhiều tin nhắn làm quen trên facebook nhưng tôi đều chỉ xem và không trả lời và anh cũng là người trong số bao nhiêu người nhắn tin làm quen mà tôi không trả lởi. Nhưng anh lại là người kiên trì nhất gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn nhưng chỉ với nội dung:

[ Bạn có thể cho mình làm quen được không? ]

Thời gian sau đó vài tháng khi tôi bắt đầu vào lớp 10 tin nhắn của anh vẫn gửi cho tôi đều đặn từng ngày nhưng chỉ với nội dung như nhau. Tôi bắt đầu tò mò về con người này nhưng vẫn cương quyết không trả lời bất cứ một tin nào. Nhưng một ngày vì buồn bực chuyện gia đình mà không biết dãi bài sự oan ức của mình cho ai tôi đã online facebook và lại là tin nhắn của anh gửi đến với nôi dung như cũ.

[ Bạn có thể cho mình làm quen được không? ]

Trong phút giây nhận được tin nhắn của anh tôi đã có cảm giác như có ai vừa bước vào thế giới cô độc của tôi. Nhìn lại dòng tin nhắn tôi quyết định trả lời anh.

[ … ]

Ngay lập tức anh phản hồi lại tin nhắn của tôi.

[ Chào bạn! Cuối cùng thì bạn cũng đã trả lời mình! ]

[ Bạn thực sự rất rảnh? ]

[ Hi! Bạn có thể cho mình làm quen được không? ]

[ Nếu không thì sao? Có thì sao? ]

[ Có thì tốt quá! Còn nếu không mình sẽ tiếp tục chờ cho đế nào bạn đồng ý. ]

[ Tôi chưa từng thấy ai muốn làm quen mà nhắn một nội dung nhàm chán như thế! ]

[ Thực sự mình không biết nhắn gì hơn cả! ]

[ Quen biết tôi sao? ]

[ Không có! Nên mình thực sự muốn làm quen với bạn! Mình tên Duy, sinh năm 19xx. Rất mong được làm quen với bạn! ]

[ Không muốn làm bạn! ]

[ Bạn coi như thêm bạn thêm niềm vui. Mong bạn chấp nhận làm bạn với mình! ]

[ Phiền phức! Tên Chi, sinh năm 19xx ]

[ Hi! Thế là chúng ta bằng tuổi nhau rồi! Mình rất vui được làm quen với bạn! ]

Sau tin nhắn của anh tôi chỉ đọc và thoát facebook nhưng cũng từ đó tôi có thêm một người bạn để dãi bày tâm sự mà không sợ người ta suy nghĩ về những điều mình nói ra sao. Một thời gian tôi thực sự coi anh như một người bạn thực sự. Tôi có thể thoải mái nói những điều mà bản thân dấu kín và chia sẻ với anh câu chuyện hàng ngày. Để có thể được nói chuyện với nhau nhiều hơn chúng tôi đã cho nhau số điện thoại di động. Dù cả hai chúng tôi chưa biết mặt nhau mà chỉ biết tên,năm sinh và quê hương. Anh còn học sau tôi một lớp vì bị học muộn một năm. Chính vì điều đó mà tôi luôn tỏ ra chín chăn hơn anh. Ban đầu khi mới biết được nơi ở của nhau thì chúng tôi khá bất ngờ khi một người ngoài Bắc còn một người trong Nam. Nhưng rồi theo thời gian chúng tôi trở thành bạn bè thân thiết qua mạng ảo.

Hai năm làm bạn với tôi, anh luôn là người động viên tôi vượt qua mọi chuyện từ gia đình, việc học và thậm chí là những việc xảy ra trong cuộc sống của tôi. Anh bước từ từ vào thế giới cô độc của tôi và giúp nó có sức sống theo thời gian. Tôi từ một cô gái ít nói, ít cười, ngại tiếp xúc với mọi người thì tôi đã nói, cười nhiều hơn và biết tự tin với chính bản thân. Nhiều lúc bản thân tôi luôn tự đặt ra cho mình câu hỏi: ” Tại sao lại tin vào một người mà bản thân chưa gặp một lần nào? “

Nhưng rồi tôi lại suy nghĩ: ” Chỉ là qua mạng ảo thôi mà! Không sao đâu! Sẽ không phải bị lừa đâu! “

Thời gian chúng tôi nói chuyện cũng đủ lâu, chúng tôi cũng bắt đầu tò mò về ngoại hình của nhau chính vì thế tôi đã đề nghị được xem hình đối phương.

[ Duy nè!Chúng ta cũng đã làm bạn với nhau 2 năm rồi! Chi vẫn chưa biết nhiều về Duy. Chi muốn chúng ta hiểu về nhau hơn được không Duy? ]

[ Duy cũng không biết nhiều về Chi. Hay chúng ta gửi ảnh cho nhau nhé! ]

[ Được! Nhưng Chi nói trước là Chi rất xấu nên Duy đừng chê nhé! ]

[ Duy cũng xấu mà! Giờ chúng ta nghe Duy đếm từ 1 đến 3 thì gửi ảnh nha! ]

Phút giây đó tôi thực sự rất tự ti về bản thân. Nhắm mắt cảm nhận từng nhịp tim mình đang đập mạnh, bàn tay tôi xiết chặt lấy điện thoại di động. Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: ” Không biết Duy sẽ nghĩ sao khi nhìn thấy ảnh của mình? “

Từng hồi điện thoại rung báo có tin nhắn khiến trái tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Mở tin nhắn, tôi dán mắt vào màn hình nhìn những con số hiện trên dòng tin nhắn.

[ 1 ]

[ 2 ]

Nhìn con số hiện trên màn hình tôi tưởng chừng thời gian dài hàng thế kỉ. Hít một hơi thật sâu tôi vươn ngón tay đang run lên trên màn hình liều mạng bấm chọn hình, mắt chăm chú nhìn dòng tin nhắn tiếp theo.

[ 3 ]

Tay tôi run run bấm nút gửi bức hình của mình đi với một tâm trạng hồi hộp đến ngạt thở chen cả sự lo lắng. Tôi sẽ không biết anh có biểu hiện gì khi nhìn thấy hình của tôi. Khi gửi xong tôi vội vàng thoát ngay khỏi facebook. Nhắm mắt điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân nhưng tôi không sao khiến trái tim đập bình thường trở lại. Tôi bắt đầu tự nói với bản thân:

” Không sao cả! Chỉ là một bức ảnh đã khiến bản thân hồi hộp đến mức này thì còn làm được gì chứ? Bình tĩnh lại nào Chi! Hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Phải bình tĩnh!”

Khi máy rung lên tôi vội vàng chộp lấy, mở ngay tin nhắn mới ra. Trái với trong suy nghĩ của tôi khi tưởng tưởng tưởng về anh lúc trước. Tôi chăm chú nhìn bức hình anh gửi mà đánh giá. Nhìn tổng thể Duy qua bức hình thì anh có ngoại hình ưa nhìn, đôi mắt ôn hòa khiến người ta có ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên khi bắt gặp ánh nhìn của anh. Nhưng điều đặc biệt là anh có một đôi mày rậm và xếch khiến anh bị giảm nhẹ đi sự ôn hòa của mình. Nhìn bức ảnh anh gửi tôi không biết nên trả lời anh làm sao thì đã nhận tin nhắn từ anh.

[ Chi thực sự xinh đẹp! Nhưng đôi mắt lại làm cho người ta có cảm giác Chi buồn! ]

[ Duy cũng có đôi mày gây ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên ]

[ Duy coi như đây là một lời khen Chi dành cho Duy ]

[ Đó là một lời khen chân thành! ]

[ Chi có đang rảnh không?]

[ Đang rảnh. Sao thế Duy?]

[ Chúng ta gọi điện thoại nói chuyện chút được không? ]

[ Được!]

Sau tin nhắn đó tôi thoát facebook và ngồi chờ đợi cuộc gọi từ anh.

5 phút sau điện thoại của tôi đổ chuông. Vội vang cầm máy lên nhìn số người gọi tôi bắt đầu hồi hộp. Nhấn nút nghe:

– Alo!

– Duy nè!- Giọng nói ấm áp truyền từ điện thoại trả lời tôi.

– Ừ!- Tim tôi lại bắt đầu đập nhanh hơn khi nghe anh nói.

– Chi đang làm gì vậy?- Duy nhẹ nhàng hỏi tôi.

– Ngồi thôi!Còn Duy?- Tôi không biết nói gì hơn.

– Duy cũng thế! Giọng Chi thực sự rất hay!

– Ừ!…

Chúng tôi nói chuyện thêm chút và tắt máy. Tôi có cảm giác cả Duy cũng rất gượng gạo khi nói chuyện với tôi. Cũng đúng vì chúng tôi lần đầu tiên gọi nói chuyện với nhau, lần đầu tiên nghe được giọng nói của nhau trong suốt 2 năm nhắn tin. Từ hôm đó thi thoảng anh có gọi cho tôi để nói chuyện và chúng tôi cũng trở nên quen thuộc, tự nhiên hơn khi nói chuyện.

Từ lúc biết mặt nhau qua ảnh và biết giọng nhau chúng tôi càng trở nên thân thiết hơn. Nhưng vì mẹ tôi là một người rất khó tính trong chuyện quản con cái nên tôi đã dấu chuyện tôi quen anh trong suốt hai năm. Mỗi lần chúng tôi gọi điện nói chuyện với nhau đều là lúc mẹ tôi đã ngủ hay đã đi làm. Tôi luôn nghĩ chúng tôi sẽ mãi mãi làm bạn với nhau qua mạng ảo như thế cho đến một tháng sau khi xem ảnh của nhau, Duy đã nhắn tin ngỏ ý là thích tôi.

[ Chi à! Duy có chuyện này muốn nói! ]

[ Duy cứ nói đi! ]

[ Duy thích Chi! Chi có thể làm bạn gái Duy được không? ]

Nhìn dòng tin nhắn mà tôi mở to mắt nhìn chằm chằm vào nội dung tin nhắn đó. Tôi thực sự rất bất ngờ. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện này mà chỉ nghĩ đơn thuần chúng tôi sẽ là bạn bè chia sẻ cho nhau buồn vui. Tôi không biết mình nên trả lời như thế nào thì Duy lại nhắn tiếp.

[ Duy nói thật lòng! Duy đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định nói với Chi. ]

[ Duy biết Chi sẽ không tin nhưng Duy sẽ dùng thời gian để chứng minh cho Chi biết Duy thật lòng với Chi. Bản thân Duy biết trở ngại của chúng ta là khoảng cách về địa lí, Duy cũng học sau Chi một lớp nên chắc tương lai sau này Chi sẽ công việc ổn định còn mình phải học. Nhưng mình tin sẽ mang đến hạnh phúc cho Chi chỉ cần chúng ta cố gắng! ]

[ Duy sẽ chờ Chi mở lòng đón nhận tình cảm của Duy. ]

Tôi không biết nên trả lời Duy như thế nào nữa! Nếu nói tôi không có cảm tình với Duy thì không đúng nhưng nói thích thì không đúng. Tôi thực sự cảm thấy dối! Nếu tôi nói không thích thì liệu tôi sẽ mất đi một người bạn như Duy không? Còn nói thích thì liệu sau này chúng tôi sẽ ra sao? Chúng tôi chưa từng gặp nhau ngoài đời thực mà chỉ qua facebook thì liệu có đáng tin? Hơn nữa khoảng cách địa lý là dào cản lớn nhất giữa chúng tôi. Tôi thực sự rất sợ khi yêu lại tan vỡ mà không đồng ý thì giữa chúng tôi có điều gượng ép không được thoải mái như trước.

Từ tin nhắn Duy nói thích tôi đã khiến tôi hoang mang vì thế tôi đã hoàn toàn cắt mọi liên lạc với Duy. Một tuần tôi tắt máy để suy nghĩ kĩ về vấn đề Duy nói. Cuối cùng tôi cũng mở máy và online facebook trở lại. Ngay lập tức tôi nhận được rất nhiều tin nhắn gửi cả ở sim và cả trên facebook chỉ với một nội dung.

[ Duy thật sự xin lỗi! ]

Tôi đã nhắn tin trả lời Duy.

[ Duy không có lỗi gì cả! Chúng ta còn quá trẻ để suy nghĩ đến chuyện yêu. Chi cảm ơn tình cảm mà Duy dành cho Chi. Nhưng Chi không thể nhận tình cảm của Duy được. Mong Duy hiểu cho Chi! ]

[ Duy hiểu mà! Duy chỉ mong chúng ta vẫn là bạn như trước kia được không? ]

[ Được chứ! Tại sao Chi có thể làm mất một người bạn tốt như Duy được! ]

[ Cảm ơn Chi! ]

Khi đã nói chuyện rõ ràng với nhau thì chúng tôi lại vẫn nhắn tin, nói chuyện với nhau như không có gì xảy ra. Nhưng từ đó trong lòng tôi Duy bắt đầu đứng một vị trí không nhỏ. Duy cũng càng quan tâm tôi nhiều hơn khiến cho trái tim cô đơn của tôi được lấp đầy sự ân cần dịu dàng của Duy từ lúc nào mà chính bản thân tôi cũng không hay. Gần một năm sau lần Duy ngỏ lời thích tôi thì tôi cũng được một bạn cùng khối tỏ tình nhưng tôi đã từ chối. Khi đó tôi đã nghĩ: ” Tạm thời mình không thể vướng vào chuyện tình cảm được mà phải để việc học lên làm chính. “

Nhưng mọi việc không như tôi nghĩ khi người bạn cùng khối đó luôn làm phiền tôi. Không biết phải làm sao tôi đã tâm sự chuyện này cho Duy nghe, anh đã nói sẽ giúp tôi chuyện này. Ngay ngày hôm sau Duy đã đăng một bài viết lên tường facebook của tôi nói tôi là bạn gái của anh. Tôi thực sự bất ngờ và rất tức giận đã nhắn tin hỏi cho rõ.

[ Tại sao Duy lại làm như thế? ]

[ Duy nghĩ là chỉ có khi biết Chi có bạn trai thì người bạn đó mới chịu bỏ cuộc. Nếu Chi không đồng ý cách làm của Duy thì mình sẽ xóa bài viết đó! Duy thực sự xin lỗi vì chưa hỏi ý kiến của Chi. ]

Suy nghĩ kĩ lại thì thực sự Duy cũng chỉ có ý tốt giúp tôi nên tại sao tôi lại tức giận với Duy làm gì.

[ Không sao! Dù sao thì đó là do Duy có ý tốt muốn giúp Chi.]

Biết tôi đã có bạn trai cuối cùng cậu bạn cùng khối đó đã từ bỏ. Sau rắc dối đó chúng tôi bắt đầu có mối quan hệ theo bạn bè tôi nghĩ là người yêu của nhau nhưng đâu ai biết đó là đóng kịch. Một tháng sau, tôi bắt đầu bước vào lớp 12 chính thức tôi trở thành một học sinh cuối cấp. Tôi vui khi bản thân mình sắp lớn và sắp thực hiện được ước mơ mà bản thân hằng mong muốn. Bản thân tôi đã chuẩn bị cho kì thi đại học rất nhiều từ khi tôi bắt đầu bước vào lớp 10. Chính thời gian đó tôi đã đồng ý làm người yêu của Duy sau rất nhiều lần Duy ngỏ ý. Tôi còn nhớ rõ khi đó thời tiết hôm đó rất đẹp khi chỉ có những ánh nắng nhẹ của đầu mùa thu. Anh liên tục nhắn tin cho tôi hỏi: ” Liệu đó có phải sự thật?”. Ngày đó tôi mới biết anh còn có tính cách trẻ con như thế! Sau nay anh nói lúc tôi nhận lời yêu anh vui đến mức độ cả đêm thao thức không ngủ được mà chỉ đọc đi đọc lại tin nhắn ” Mình đồng ý!”

Trước khi nhận lời yêu anh tôi cũng đắn đo suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng tôi nghĩ:

” Cứ yêu thử đi! Bản thân mình cũng đâu mất gì! Suy nghĩ nhiều cũng chỉ khổ bản thân. Cứ tập chung vào thi đã.”

Sau này bản thân tôi thật sự mới cảm thấy mình sai khi có suy nghĩ như thế!

Tình yêu của chúng tôi nảy nở dầu theo độ dài thời gian. Yêu anh tôi bắt đầu bộc lộ tính cách trẻ con, bướng bỉnh và đầy sự vô lý của mình. Bản thân tôi nghĩ:

” Chỉ là yêu ảo thôi! Nếu bản thân vội tin thì sau mình là người đau.”

Chính vì suy nghĩ đó tôi luôn tạo ra một khoảng cách nhất định với anh và bộc lộ những tính cách xấu nhất của bản thân, tôi muốn anh biết tôi chưa có tình cảm với anh mà chỉ mình anh đơn phương. Sự tự cao đã khiến bản thân tôi sau này thực sự hối hận.

Mới 3 tháng yêu nhau mà chúng tôi cãi nhau hơn chục lần cũng chỉ mỗi việc anh luôn suy nghĩ cho tôi nhưng tôi lại bướng bỉnh không cho những lời anh nói, anh khuyên là đúng. Mỗi lẫn tôi cãi anh hay nổi nóng mắng anh thì anh luôn im lặng nghe tôi nói. Khi tôi đã bình tĩnh lại anh mới nhẹ nhàng dỗ dành tôi. Bản thân tôi ích kỷ khi yêu anh chỉ biết nghĩ cho bản thân và luôn cạy anh yêu tôi mà bắt nạt anh. Tôi đâu biết anh yêu tôi đã là một sự thiệt thòi. Mọi đôi tình nhân khác được bên người mình yêu đi chơi hay làm việc cùng nhau nhưng khi anh nhớ tôi cũng chỉ có thể gọi video nhìn mặt, nghe giọng tôi. Chúng tôi yêu xa nên cần sự tin tưởng vào đối phương rất cao. Anh luôn tin tưởng tôi nhưng ngược lại tôi lại không. Vì thế mà tôi luôn nổi nóng với anh vì những chuyện không đâu. Mỗi lần tôi bực tức anh gì là đều nói ” Chúng ta chia tay đi! “. Không những tôi nói những từ khó nghe với anh mà tôi còn chặn luôn cả ních anh. Anh không những không giận tôi còn dỗ dành, gọi điện chọc cho tôi cười. Cứ mỗi lần tôi tức giận anh là sẽ chặn luôn ních anh vì tôi biết anh sẽ tìm tôi. Trong thời gian yêu nhau không biết bao nhiêu lần tôi chặn rồi lại bỏ và anh lại kết bạn lại. Anh luôn cố gắng rút ngắn khoảng cách về địa lý. Nhưng anh càng bước về phía tôi thì tôi lại lùi xa anh. Cũng như một người cố gắng xây đắp còn người còn lại đập đi.

Khi tôi nhận được giấy báo đỗ đại học tôi đã rất vui nhưng cũng rất lo. Gia đình tôi chỉ có mẹ và hai anh tôi còn bố tôi ở riêng với vợ cả, anh thì đã lấy vợ và ở với bố tôi nên nếu tôi đi học xa nhà nữa thì mẹ tôi ở nhà một mình. Điều đó làm tôi lo lắng nhưng vì muốn được sống theo ước mơ mà tôi quyết định đi học xa nhà bỏ qua lời khuyên của mẹ.

Bước chân lên Hà Nội để bắt đầu cuộc sống xa nhà với bao khó khăn nhưng tôi lại vui vì xa mẹ chúng tôi lại được nói chuyện thường xuyên hơn mà không sợ mẹ mắng. Vào ngày giáng sinh khi tôi còn mới là cô sinh viên năm nhất tôi đã nhận món quà đầu tiên từ anh sau bao nhiêu năm chúng tôi quen biết nhau. Khi đó tôi thật sự vui vì cho dù đó là một món quà nhỏ nhưng nó cũng là cả tấm lòng của anh. Vài hôm sau tôi đã mua quà và gửi lại cho anh ý như đáp trả lại món quà anh tặng cũng như đáp lại tình cảm của anh. Nhưng tôi vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh. Vì theo tôi anh với tôi cách xa nhau chưa chắc đã có kết quả tốt đẹp. Tôi đã nghĩ: ” Anh là con trai còn mình là con gái nên không thể đặt cược mọi thứ vào tình yêu này được. Khoảng cách cả hai rất xa nên khi mình yêu anh ấy thì sau này không có kết thúc tốt đẹp mình là người đau nhất chưa không phải ai cả.”

Suy nghĩ đó đã khiến tôi luôn nửa vời trong tình cảm với anh khiến cho anh cảm giác như tôi không có chút tình cảm nào với anh mà chỉ mình anh cố gắng. Nhưng anh đâu biết tôi suy nghĩ và hành động như thế nhưng ngay từ ngày tôi nhận món quà đầu tiên của anh thì tôi đã bắt đầu có tình cảm với anh. Tôi luôn cố dấu đi và không nói cho anh biết vì tôi nghĩ: ” Đã là người yêu rồi! Nếu nói ra là giờ mình mới thực sự có tình cảm với anh thì quá tàn nhẫn với anh.”

Tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều khi tôi phát hiện bản thân mình đã có tình cảm với anh. Biết là khoảng cách tôi và anh sẽ là rào cản lớn nhất nhưng tôi vẫn không thể buông tay anh được cho dù bản thân cố gắng kiếm chuyện để cắt đứt với anh. Khi mà bản thân tôi quyết cắt đứt thì anh nhắn tin, gọi điện tôi lại mền lòng. Luôn cố tỏ ra kiêu ngạo, tỏ ra không thích anh để có thể kết thúc sớm tình yêu không có kết quả. Nhưng những điều anh chịu đựng và làm cho tôi khiến trái tim tôi rung động. Bản thân tôi quyết định giấu đi tình cảm mình và để mọi việc thuận theo tự nhiên. Tôi đã nghĩ: ” Cứ yêu đi! Mọi việc đến đâu thì đến! “

Khi bản thân tôi quyết định yêu anh mặc kệ khoảng cách thì lại là lúc anh dần thay đổi. Tôi đâu biết tình cảm mà tôi dấu đi lại khiến anh chán nản, thất vọng với tình yêu của chúng tôi.

Thời gian hơn 1 năm chúng tôi yêu nhau không biết bao nhiêu lần chúng tôi chia tay nhau nhưng rồi lại quay về với nhau. Anh vẫn luôn bên tôi chịu đựng tính cách của tôi. Khiến tôi càng tin vào tình cảm anh dành cho tôi. Tôi đã nghĩ cho dù tôi có dấu đi tình cảm thật của mình anh vẫn sẽ bên tôi. Nhưng điều tôi nghĩ hoàn toàn sai. Nếu yêu mà không thật lòng nói ra thì cho dù đối phương có yêu bạn cỡ nào cũng sẽ chán nản. Chuyện gì đến cũng đến. Khi tôi đang ở cuối năm nhất đại học thì anh đang trong thời gian ôn thi trung học phổ thông quốc gia. Tôi tình cờ vào trang cá nhân facebook của anh và nhìn thấy một bài viết của một cô gái viết lời tỏ tình và tag tên anh vào. Khi vào trang cá nhân cô ấy thì ảnh bìa là ảnh anh chụp chung với cô gái đó. Ngay hôm đó tôi đã thể hiện thái độ với anh, khi anh hỏi thì tôi đã chụp màn hình điện thoại bức ảnh đó cho anh xem. Anh đã nói đó chỉ là chụp chung thôi không có gì cả. Anh còn nói trong này người ta thoải mái hơn ngoài đó nên chụp chung là rất bình thường, tôi đã yên tâm. Tôi nghĩ là chuyện chỉ dừng đến đó. Nhưng mọi thứ lại càng tệ hơn khi tôi biết đó là cô gái mà tôi biết từ khi mới làm bạn gái của anh.

Khi tôi đồng ý quen anh thì anh đã giới thiệu tôi cho một số bạn bè và một số người anh gọi là em. Tôi mới đầu cũng chỉ nói chuyện với bạn anh cho có lệ nhưng điều khiến tôi chú ý chính là cô bé có tên là Hân. Hân đã nhắn tin riêng với tôi, qua tin nhắn sau một thời gian tôi có cảm giác như cô bé thích anh. Tôi đã nói anh nghe về Hân anh chỉ cười và nói: ” Không có chuyện đó đâu em!”

Sau lần đó tôi cũng không còn nhắc lại và cũng ít nói chuyện với bạn bè anh kể cả cô bé Hân. Thậm chí tôi còn hủy kết bạn với Hân và vài người khác vì không muốn dây dưa nhiều đến bạn bè anh. Sau một thời gian cô bé đã ấn theo dõi facebook của tôi nhưng tôi cũng không thấy làm lạ gì vì theo dõi chắc chỉ do không muốn kết bạn lại nên tôi bỏ qua và quên luôn cô bé cho đến khi bài viết đó xuất hiện trên tường anh. Từ khi bài viết đó xuất hiện tôi dần mất lòng tin vào anh nhiều hơn chính vì thế tôi đã thường xuyên vào facebook cô bé Hân để xem và hơn cả tôi nghĩ. Anh và cô bé không chỉ có chụp chung mà thậm chí có cả bức hình chụp Hân và anh nắm tay nhau. Tuy chỉ là chụp mỗi tay nhưng tôi biết đó là tay anh vì đó là bàn tay ngày nào tôi cũng nhìn qua video. Giây phút nhìn thấy bức hình tay cầm điện thoại của tôi run lên dần dần là cả người tôi, trái tim tôi như có một sợi dây vô hình xiết chặt lấy. Cố kìm nén cảm xúc không tên trong lồng ngực mình nhưng tôi không làm được. Nước mắt tôi rơi từng viên xuống màn hình điện thoại, mắt tôi vẫn cố gắng mở to để có thể nhìn rõ màn hình hơn, để có thể nhìn rõ bức hình hơn. Tôi cố động viên bản thân: ” Đó không phải tay của anh! Mình nhìn nhầm thôi!”

soi-to-duyen-da-dut-1

Không như tôi mong muốn khi bàn tay con trai nắm bàn tay con gái kia có đeo một chiếc nhẫn mà chiếc nhẫn đó là của anh.

Tôi không biết mình nên phải làm gì cả khi bản thân bị anh lừa dối mà không hề hay biết. Tưởng tình yêu anh dành cho tôi là thật lòng nên anh sẽ chờ tôi. Nhưng mọi thứ đều đổ vỡ khi tôi nhìn thấy bức hình đó! Vì bản thân quá hèn nhát tôi đã chọn trốn tránh tình yêu hơn là nghe một lời giải thích từ anh. Tôi sợ câu trả lời của anh sẽ không như tôi mong lúc đó tôi sẽ hoàn toàn gục ngã. Ngay lập tức tối hôm đó tôi không một lời chặn luôn ních anh.

Tôi đã cố để bản thân nghĩ: ” Bị lừa thật sự đau nhưng từ giờ mình sẽ buông bỏ để cả anh và cô bé đến với nhau sẽ tốt hơn là giữ anh bên mình để rồi anh lại phải chịu tính cách bướng bỉnh của mình. Với lại khoảng cách của anh và Hân gần hơn. “

Nhưng ngay tối hôm tôi chặn ních anh đã gọi cho tôi hơn 30 cuộc gọi và nhắn tin nhưng tôi không nghe cuộc nào vì tôi sợ nghe rồi tôi lại mền lòng. Tôi nhắn tin cho anh 1 tin nhắn với nội dung ” Chúng ta đã hết! Từ nay đừng làm phiền nhau nữa!” và trực tiếp cho luôn số anh vào danh sách hạn chế để anh không thể gọi được. Dòng dã gần một tháng khi tôi phải lên trường sau kỳ nghỉ tết âm, anh đã nhắn tin hỏi thăm vài người bạn cùng trọ với tôi xem tôi có khỏe không. Anh cũng luôn hỏi bạn tôi lý do vì sao tôi chia tay anh nhưng bạn tôi không ai nói. Lên Hà Nội bạn bè tôi đã khuyên tôi nên nghe lời giải thích từ anh vì có những khi thứ nhìn thấy chưa phải là sự thật nhưng lúc đó tôi nhất quyết không nghe lời bạn tôi mà bướng bỉnh chọn theo cách của bản thân. Một thời gian tôi suy nghĩ kỹ lại cảm thấy bản thân hơi quá đáng. Vì muốn trốn tránh mà chọn cách đó mà tại sao tôi không nghe một lời giải thích từ anh để bản thân cảm thấy nhẹ lòng hơn. Tôi biết tuy bản thân mình nghĩ thế nhưng trong tâm tôi lại không thể buông được anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN