Chiếc xe việt dã phi nước đại trên đường lớn, bình minh ló dạng từ phía Đông, sắc trời trắng xám.
Hai tay Kỷ Dũng Đào bị trói vào tay cầm trên cửa sổ ghế sau, máu trên đầu chảy xuống nhuộm đỏ một nửa chiếc áo sơ-mi.
Sở Giá Quân nhấn ga hết cỡ, thỉnh thoảng lại liếc về phía sau: Có cần đến bệnh viện không?
Sở Giá Quân: Mình đi bệnh viện nhé? Đến đó băng bó qua cái đã rồi tìm chỗ nào đấy ăn cơm.
Thường Thục có một quán mì trộn ngon lắm….
Anh Dũng? Anh còn nghe thấy em nói không?
Tai trái của Kỷ Dũng Đào vẫn chưa hồi phục, có lẽ có liên quan đến vết thương ở đầu.
Giọng nói trước mặt dường như rất xa xăm, kèm theo cả tiếng thở dài khe khẽ.
Sở Giá Quân: Anh Dũng, anh đừng nghĩ em sinh ra đã như thế này, em đáng thương lắm.
Một khi em có thể lựa chọn…
Gã cứ lảm nhảm liên hồi: Thế giới này nhiều người xấu như thế, em giới thiệu cho anh nhé, nhiều lắm đấy, đủ để các anh bắt một năm luôn.
Vậy là hời rồi còn gì, anh bắt mình em cũng đâu có tác dụng gì.
Sở Giá Quân: Cả thế giới hàng đống người xấu, sao cứ phải nhắm vào một mình em làm gì? Em đảm bảo sau này sẽ hoàn lương, rửa tay gác kiếm, em viết giấy bảo đảm được chưa? Anh cứ coi như là không biết chuyện của em, quay về nói với đơn vị là anh bắt nhầm người rồi…
Miệng vết thương lại trở đau.
Kỷ Dũng Đào tức giận, thấp giọng nói: Lúc cậu giết người sao lại không sợ chết?
Sở Giá Quân: Em đâu có giết họ chơi đâu, em có mục đích cả mà.
Sở Giá Quân lẩm bẩm: Với lại nhá, em giết được bọn họ mà mấy anh cũng đâu có bắn được em.
Kỷ Dũng Đào: Vậy tại sao lại phải tiếp tục sống như thế? Mua cái thân phận giả, sống một cuộc sống như người bình thường thì chưa chắc cậu sẽ bị bắt.
Sở Giá Quân: Em đâu có được đi học bao giờ, ngoài việc đó ra em có biết làm gì đâu.
Kỷ Dũng Đào không thể nhẫn nhịn thêm nữa: Mẹ nó chứ, đến cả bốc vác ở công trường cũng không biết chắc?!
Một giây sau, tiếng phanh xe vang lên, một pha phanh gấp, người Kỷ Dũng Đào đập mạnh về phía trước.
Bầu không khí trong xe bỗng yên tĩnh trong chốc lát.
Qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy ánh mắt của Sở Giá Quân.
Bị ánh mắt như vậy bao phủ, dường như giây tiếp theo thứ đối diện sẽ bị bắn thành trăm mảnh ngay tức khắc.
Sở Giá Quân: Anh nghĩ là em sẽ không giết anh ư?
Tiếp đó, đôi mắt kia nhắm lại, gã cong người, hít thở sâu mấy hồi rồi lắc đầu, khởi động lại xe; ngữ khí của gã khôi phục lại như bình thường, chỉ là giọng nói nhè nhẹ run.
Sở Giá Quân: Anh Dũng, anh đừng tìm đường chết.
Anh còn có mẹ già ở quê mà.
Em mà giết anh rồi thì bà ấy phải làm sao?
Kỷ Dũng Đào: Bà ấy có chồng có con, không có việc cho tôi.
Sở Giá Quân: Sao con người anh lại thế chứ? Chẳng có lương tâm gì hết.
Sở Giá Quân: Hầy, anh Dũng à, lần này em có nhiều đồ chưa đem theo lắm, phải làm thế nào nhỉ? Hì hì… xe sắp hết xăng rồi, anh có thẻ xăng không? Có đem theo tiền không?
Sở Giá Quân: Cho em mượn một ít nhá, sau này em sẽ trả lại cho anh.
Haizz, chắc phải dựa vào tiền lương hai trăm chín của anh để sống một thời gian rồi đây.
Sở Giá Quân: Anh Dũng? Anh Dũng à? Anh đừng giận em mà, em thật sự hết cách rồi.
Haizz, anh muốn cái gì? Đợi em có tiền rồi, em cho anh hết…
Lời còn chưa dứt, một đôi tay bị còng lại từ phía sau vòng qua cổ gã, kéo ghế sát lại hòng bóp cổ; Sở Giá Quân vùng vẫy, xe mất thăng bằng, đánh võng trên đường lớn.
Cú thắng xe đột ngột vừa nãy làm cho tay nắm cửa kính xe nới lỏng, còng tay móc ở đấy cũng theo đó trượt ra ngoài.
Gã vùng vẫy thoát khỏi tay Kỷ Dũng Đào, chưa kịp ổn định tay lái thì tóc bị túm từ đằng sau, người kia đang túm tóc đã, đập mạnh đầu gã vào vô lăng.
Cứ mỗi lần đầu gã va vào vô lăng, tiếng còi xe nực cười lại vang lên, Sở Giá Quân dùng hết sức lực đẩy anh ra, máu chảy đầy trên mặt.
Thế nhưng mục tiêu của Kỷ Dũng Đào không phải gã, trong tình huống như này mà muốn đấu tay đôi với đối phương là một canh bạc rủi ro, mục tiêu của anh là vị trí ghế phụ – phía dưới ghế phụ của chiếc xe có một khẩu súng dự phòng, chỉ cần lấy được súng…
Kỷ Dũng Đào nhảy từ ghế sau lên ghế trước, cánh tay bị còng lần xuống gầm ghế.
Sở Giá Quân ôm đầu, rút dao ra trong khi cơn chóng mặt đang bủa lấy gã, đâm vào vai người đàn ông; cả người Kỷ Dũng Đào đã leo lên ghế phụ, vai trái bị người kia đâm cho một nhát.
Cũng chính vào lúc này, tay anh rờ được vào khẩu súng dưới gầm ghế.
Anh quay người lại, giơ súng nhắm thẳng vào Sở Giá Quân.
Chỉ nghe được keng một tiếng, con dao găm mở nòng súng ra.
Giây tiếp theo, bàn tay cầm dao bị hất ra, con dao găm rơi xuống dưới máy ly hợp; một chân Sở Giá Quân đá vào bụng anh, thân xe rung lắc dữ dội, Kỷ Dũng Đào bị đá vào cánh ghế phụ, cánh cửa cũng bị lực mạnh va chạm mà mở bung ra.
Trên chiếc xe mất kiểm soát đang chạy đến gần vách đá theo quán tính, nửa người Kỷ Dũng Đào thò ra ngoài xe, vai anh thậm chí còn bị cọ xát xuống mặt đường.
Xe mất kiểm soát rất nhanh đã áp sát vách núi, nửa người anh lơ lửng trong không trung, nghe được tiếng gió rít bên dưới vách núi.
Cũng chính lúc đó, anh giơ súng lên, nhắm chuẩn vào Sở Giá Quân.
Người kia cũng tìm nhặt lại con dao, lao về phía Kỷ Dũng Đào.
Thế nhưng, so với dao thì súng càng nhanh hơn.
Nòng súng đen ngòm gần trong gang tấc.
Kỷ Dũng Đào bóp cò.
Nãy giờ Sở Giá Quân vẫn giữ nguyên biểu cảm, đôi mắt gã hơi mở to.
Cùng lúc đó, cả hai người đều nghe thấy thứ âm thanh làm thay đổi quỹ đạo của số phận – tiếng kẹt đạn.
Khẩu súng cổ lỗ sĩ đó bị kẹt đạn rồi.
Đôi môi Sở Giá Quân run bần bật.
Gã hơi lùi lại về phía sau, đôi mắt bị màu máu nhuộm hồng giờ đây đang đầy vẻ khó tin.
Bờ môi run lên càng dữ dội, cuối cùng nó cũng thốt ra âm thanh…
Đó là tiếng gầm của con thú, xé nát bầu không khí tĩnh lặng của buổi bình minh, là tiếng kêu của kẻ điên, là tiếng khóc thét của đứa trẻ.
Rất nhiều, rất nhiều năm về sau, tiếng kêu gào dai dẳng, thảm thiết đến đau thấu tâm can đó vẫn luôn tồn tại trong từng cơn ác mộng của anh.
Tiếng thét không hề giống với thứ tiếng mà con người có thể thốt ra, khuôn mặt của người kia tức giận tột cùng, trông như người đang biến thành quỷ trong các câu chuyện ma thời cổ đại – mái tóc dài buông xõa bết lại vì máu, dính chặt vào mặt gã, cùng với tất cả nỗi tuyệt vọng, sự thất vọng, suy sụp và bất lực dồn về phía Kỷ Dũng Đào.
Sở Giá Quân vừa la hét vừa nhào về phía anh, Kỷ Dũng Đào hoàn toàn không nhìn rõ phía trước, chỉ có thể cảm nhận được cơn đau nhói nơi vùng bụng, một nhát, hai nhát, ba nhát – người kia giữ anh ở ranh giới giữa trong và ngoài xe, dùng dao găm đâm anh ba nhát.
Một trong số đó hẳn đã đâm trúng cơ quan quan trọng, hô hấp của Kỷ Dũng Đào thay đổi ngay tức khắc, không khí nhanh chóng thoát ra khỏi phổi anh, không thể tiếp tục ở lại trong cơ thể.
Anh không còn cách nào khác, phải nắm chặt tay Sở Giá Quân, giữ con dao lại trong người, tránh để nó bị rút ra.
Hai mắt Sở Giá Quân ầng ậng nước, giống như dòng xoáy trong máy ép hoa quả, khiến cho tất cả những dịu dàng và hy vọng của trước đây đều bị quay thành nát bấy – gã bỏ con dao, để nó cắm vào cơ thể Kỷ Dũng Đào, sau đó giật lấy khẩu súng kẹt đạn của anh, dí nòng súng vào trán người đó, điên cuồng bóp cò khẩu súng không thể nhả đạn.
Sau đó, gã giống như con rối bị đứt dây, không có sức lực ngã rạp lên người anh, đầu tóc bết máu dính lên người.
Sở Giá Quân nằm trên người anh khóc rống lên.
Gã khóc rất lâu, khóc đến toàn thân kiệt sức.
Anh biết rồi chứ?
Biết rằng tại sao em lại không giết anh, tại sao lại ở lại chung cư sông Ái Nha rồi chứ?
Xin anh đấy, hãy nói rằng anh biết đi.
Gã mệt mỏi đứng dậy, máu chảy ra từ chân tóc, rơi lên khuôn mặt của người đàn ông.
Kỷ Dũng Đào hô hấp ngày càng trở nên khó khăn, mỗi lần không khí đi vào phổi đều hệt như đi qua một ống thổi bị vỡ.
Con dao đâm vào bụng quá sâu, mũi dao hướng lên trên đâm thẳng vào góc dưới lá phổi trái.
Thế nhưng ý nghĩ giết người lại đến quá nhanh.
Kỷ Dũng Đào rút dao găm ra khỏi phần bụng, đâm về phía gã – Sở Giá Quân nắm lấy lưỡi dao đang hướng về phía mình, ngón tay bị con dao cắt trúng.
Người kia vốn đang lơ lửng nửa người ra ngoài, nhưng lúc này cả người đang trượt khỏi xe, lăn xuống vách núi dọc theo đường cái, biến mất vào trong khu rừng bên dưới.
Kỷ Dũng Đào nghe thấy tiếng thét của gã, nhìn thấy gã vươn tay ra muốn giữ lấy anh.
Nhưng mọi thứ đã quá trễ rồi.
–
Vì vụ việc ở triển lãm vàng nên triển lãm trang sức ở Thành phố A bị hủy bỏ.
Nhưng so với tin tức về Sở Giá Quân, tin triển lãm bị hủy bỏ ở thành phố này hệt như bị nhấn chìm một cách im hơi lặng tiếng.
Khu chung cư sông Ái Nha bỗng nổi danh, nhà hàng mà Sở Giá Quân dùng để trữ đông thịt, cả con phố ngập trong bầu không khí âm u ma quái.
Đại Phi tạm thời bị đưa sang nhà hàng xóm nhờ chăm giúp, chắc có lẽ là do nhớ chủ nên sút cân đi nhiều.
Kỷ Dũng Đào về quê một chuyến.
Anh bị đội tuần tra phát hiện trong rừng rồi đưa tới bệnh viện, may mắn cứu được mạng sống.
Sau khi trở lại, anh bị đình chỉ một tháng điều tra, tất cả những đồ đạc có liên quan đến Sở Giá Quân ở trong nhà đều bị đưa đi hết thảy.
Rồi sau đó, anh về nhà.
Hai mẹ con đã nhiều năm không gặp, người trong gia đình cũng biết chuyện của Hứa Phi.
Chỉ riêng lúc ăn cơm mẹ mới ngồi cùng bàn ăn với mọi người, dượng sẽ cầm bát ra ngồi trước tivi vừa xem vừa ăn.
Đứa con kia của mẹ hình như muốn nói chuyện với anh nhưng cứ hễ mở miệng thì rất nhanh sẽ bị ba nó kêu đi chỗ khác.
Kỷ Dũng Đào đi qua nhà của Hứa Phi, rất nhiều năm về trước anh có tới một lần, trong tâm trí đã không còn chút ký ức gì về gia đình này từ lâu.
Anh về quê ở ba ngày, sau đó mua vé sớm, ăn trưa xong liền quay về Thành phố A.
Mẹ anh tiễn anh ra cửa, hỏi han dăm ba câu rồi hai người chia tay.
Lý Vũ tìm anh ăn cơm, bàn chuyện quay về đơn vị vào tuần tới.
Giờ đã điều tra xong, thực tình không có hiềm nghi là đồng phạm, chỉ có thể nói là sơ xuất nghiêm trọng trong việc giám sát; nhưng xét thấy trong lúc truy đuổi bọn tội phạm anh cũng xả thân quên mình, ý kiến của cơ quan là xử lý nhẹ nhàng, mang tội lập công.
Kỷ Dũng Đào: Cậu ta lại gây án nữa rồi phải không?
Lý Vũ: Hình như chạy qua bên Chiết Giang rồi.
Kỷ Dũng Đào: Cậu ta tính đi Thượng Hải đấy.
Chắc là cướp ven đường, vừa đi vừa cướp.
Lý Vũ: Cậu ta có viết thư cho cậu đấy, cậu biết chưa?
Kỷ Dũng Đào còn tưởng mình nghe nhầm.
Trong thời gian anh bị đình chỉ, Sở Giá Quân gửi tận mấy lá thư về Thành phố A, nội dung thư trong mắt người khác rất nực cười, chủ yếu là thuyết phục Kỷ Dũng Đào “nể tình cũ”, bỏ lại công việc chạy trốn cùng gã.
Kỷ Dũng Đào: Trong thời gian tiếp xúc với cậu ta…
Lý Vũ: Tình huống của hai người không thể gọi là chỉ “tiếp xúc” không thôi nữa rồi.
Kỷ Dũng Đào: … Trong thời gian sống cùng cậu ta, tôi có cảm giác… cậu ta không liên quan gì với thế giới này.
Kỷ Dũng Đào: Ban đầu chỉ nghĩ là sinh viên đại học quá tập trung vào việc học mà tách rời với thế giới bên ngoài, sau đó nghĩ lại thì có lẽ cậu ta chưa từng coi mình là một thành viên của xã hội này, cậu ta không có khái niệm đó, chỉ biết rằng không có tiền thì đi cướp, không vui thì giết người.
Lý Vũ: Nhưng cậu ta ở lại đây lâu đến thế.
Kỷ Dũng Đào: Bởi vì cậu ta muốn trở thành một trong số đó.
Cậu ta không phải loại người bị xã hội bài trừ, cậu ta là người từ lúc còn rất nhỏ đã bị….
Thực tế thì, nếu…
Nói đến đây, anh không nói thêm điều gì nữa.
Trong nhà ăn, hai người im lặng ngồi đối diện nhau.
Lý Vũ châm một điếu thuốc, khói vờn lơ lửng, anh nói một câu “đã quá muộn rồi”.
–
Trước khi quay trở lại làm việc, bên trên có phái một nhiệm vụ nghiên cứu khoa học xuống.
Hình như là bên tỉnh có một nhân tài cấp cao từ nước ngoài trở về mới vào, theo học môn “tâm lý học” gì đó, kêu Kỷ Dũng Đào cùng phối hợp.
Trong đơn vị có lời đồn đại rằng môn này dùng để nghiên cứu bệnh tâm thần, học xong còn có thể đọc được tâm lý….
Nói gì đi nữa thì cũng chưa từng nghe đến con cái nhà ai theo học môn này, nghe vẻ thần bí lắm.
Có hai người được phái đến, một người đàn ông trung tuổi và một cậu học sinh còn trẻ.
Kỷ Dũng Đào bị gọi đến văn phòng của họ, người đàn ông đẩy cặp kính dày cộp của mình, hỏi đi hỏi lại mấy lần thông tin cơ bản của anh, nào tên tuổi, sinh nhật, chức vụ công tác, vân vân.
Kỷ Dũng Đào: Sao trong tài liệu đã có rồi mà vẫn phải xác nhận lại nữa?
Người đàn ông: Bởi vì phải biết được cậu nghĩ rằng mình là ai.
Kỷ Dũng Đào: Hả?
Người đàn ông: Thì là, Kỷ Dũng Đào, đây là ba mẹ cậu, là thân phận mà thế giới bên ngoài cho cậu.
Nhưng ngoài những thứ này ra, cậu ước mình là ai?
Kỷ Dũng Đào: Kỷ Dũng Đào, chứ sao nữa?
Người đàn ông: Cậu không cần phải có thái độ thù địch với chúng tôi…
Kỷ Dũng Đào: Không phải tôi nói chứ đồng chí này, anh có ý gì thế? Tôi còn có thể là ai khác ngoài tôi nữa?
Người đàn ông: Nếu như không có thân phận này, cậu muốn trở thành ai?
Kỷ Dũng Đào cười thành tiếng: Người có tiền.
Người đàn ông gật đầu, ghi vào quyển sổ.
Kỷ Dũng Đào: Đợi đã.
Có thể sửa không?
Người đàn ông: Được.
Kỷ Dũng Đào: … Anh trai của Hứa Phi.
Người đàn ông: Hứa Phi nào?
Kỷ Dũng Đào: Sinh viên đại học Hứa Phi.
Người đàn ông: Chứ không phải Sở Giá Quân?
Kỷ Dũng Đào: Mồ mả nhà ai nuôi được cái ngữ ấy?
Người đàn ông: Được, vậy em trai Hứa Phi của cậu là sinh viên đại học, cậu ấy trông như thế nào?
Kỷ Dũng Đào: Nó…
Kỷ Dũng Đào phát hiện, Hứa Phi trong tâm trí của anh, mang khuôn mặt của Sở Giá Quân.
Anh nằm dài trên ghế, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Người đàn ông hỏi anh: Nếu cậu ta không phải Sở Giá Quân mà chỉ là Hứa Phi, cậu bằng lòng vứt bỏ thân phận “Kỷ Dũng Đào” để làm “anh trai của Hứa Phi”?
Kỷ Dũng Đào gật đầu.
Người đàn ông: Thân phận này cho cậu được gì? Giá trị cuộc sống? Lợi ích? Hay là…
Kỷ Dũng Đào: Chẳng gì cả, chỉ là trong nhà có thêm một người thôi.
Người đàn ông: Nhà cậu vốn dĩ có mấy người?
Kỷ Dũng Đào: Một mình tôi.
Người đàn ông: Vậy thì thứ mà thân phận này cho cậu, không phải là “trong nhà có thêm một người”, mà là “một gia đình”.
Kỷ Dũng Đào lấy tay che mặt, thấp giọng cười.
Người đàn ông: Cậu ta muốn thân phận gì? Là Sở Giá Quân hay là Hứa Phi?
Kỷ Dũng Đào: Cậu ta ỳ lại không rời đi, hẳn là thích thân phận Hứa Phi.
Người đàn ông: Vậy thì thứ cậu ta muốn cũng tương tự như cậu.
Kỷ Dũng Đào không nói tiếp, anh thở ra một hơi thật dài.
Lúc anh thở ra, tiếng thở có kèm theo tạp âm rất nhỏ.
Sở Giá Quân đâm anh ba nhát, nhát dao cuối cùng đâm trúng lá phổi trái của anh, có lẽ sẽ để lại di chứng cho sau này.
Anh quay lại văn phòng.
Trên mặt bàn phủ đầy một lớp bụi mỏng, ngay cả khung ảnh cũng bị dính bụi mờ mịt.
Kỷ Dũng Đào cầm nó lên, thổi bay lớp bụi bám trên đó, cứ thế nhìn lâu thật lâu.
Có đồng nghiệp đi ngang qua, vỗ vào vai anh: Đừng nghĩ nhiều quá, ai mà ngờ được chuyện lại thế này, chẳng một ai nhìn ra cả, đây không phải chuyện của riêng cậu.
Kỷ Dũng Đào ném khung ảnh vào trong cặp: Tôi phải đi đây.
Đồng nghiệp: Hả? Cậu không làm nữa à?
Kỷ Dũng Đào: Tôi dẫn theo mấy người đi Thượng Hải, chắc chắn cậu ta sẽ đến đó.
Mới đầu anh vốn đã đón chó về nhà, nhưng bởi vì đi công tác nên lại phải gửi nó sang nhà hàng xóm nhờ chăm sóc; hình như Đại Phi không muốn đi ở nhờ người ta, nó dồn hết sức quấn lấy Kỷ Dũng Đào, không chịu vào nhà, làm kiểu gì cũng không vào, ôm nó vào thì lại lao ra ngoài ngay.
Kỷ Dũng Đào khuỵu chân ngồi đó, sầu đến nỗi chẳng còn cách nào khác, cuối cùng vì nhiệm vụ nên được châm chước coi như trường hợp đặc biệt, cho phép anh đem chó đi theo..