Vốn dĩ triển lãm trang sức sẽ được tổ chức ở Thành phố A, Sở Giá Quân có kế hoạch sẽ làm một vụ thật lớn, mà cũng quả thực có người đang nghe ngóng kế hoạch của gã, muốn được nhập bọn.
Sau một thời gian lưu vong miền duyên hải, cuối cùng gã cũng đặt chân đến Thượng Hải.
Tình cờ vào đúng tháng Một năm 1991, cả thành phố đều ngập tràn trong bầu không khí đón năm mới.
Suốt cả đoạn đường, gã từng gửi thư về cho Kỷ Dũng Đào mấy lần, thậm chí còn gọi đến cơ quan của anh – bởi vì điện thoại trong nhà Kỷ Dũng Đào không có ai nhấc máy.
Người đó hầu như không về nhà, không hề phát hiện ra máy bàn trong nhà đã nợ cước từ lâu.
Mới đầu, người ở đầu dây bên kia còn ăn nói nhẹ nhàng cố thuyết phục gã trở về tự thú; về sau gọi điện nhiều quá bọn họ cũng phiền, chỉ để lại một câu “hoặc là cậu nói cho chúng tôi biết cậu ở đâu, đừng có không dưng gọi điện đến đây làm gì” liền cúp máy.
Sở Giá Quân chỉ muốn hỏi người đó có phải còn sống hay không, sợ rằng gã ra tay hơi nặng.
Trong quán cà phê đối diện ga xe lửa, có hai người ngồi phía đối diện gã, cả hai đều đội mũ và đeo kính râm.
Khó khăn lắm họ mới hẹn được Sở Giá Quân, muốn ba người cùng lập nhóm.
Hôm nay Thượng Hải đổ mưa, trên tấm kính mờ đi vì bụi bẩn, nước mưa chảy xuống làm nó sáng lên trông hệt như những mạch máu.
Chẳng biết có tin ở đâu truyền ra, rằng triển lãm trang sức bị hủy bỏ ở Thành phố A sẽ được tổ chức ở Thượng Hải.
Người đối diện đang nói chuyện với gã, nhưng gã chỉ chăm chăm nhìn vào cuốn sổ ghi số điện thoại trong tay mình, lục tìm một dãy số.
Gã đã gọi cho tất cả những số điện thoại có liên quan đến Kỷ Dũng Đào, nhưng lại không nhận được bất cứ câu trả lời nào cả.
Sau đó gã thậm chí còn gọi về quê của Kỷ Dũng Đào – người nghe điện thoại là mẹ anh, Sở Giá Quân phấn khích lắm: Chào bác gái!
Mẹ anh còn chưa phản ứng kịp: Cậu là…
Sở Giá Quân: Con là Hứa Phi đây, là em họ của anh ấy, thế thì bác là bác gái…
Giây tiếp theo, điện thoại bị cúp máy kèm theo tiếng thở hổn hển vì sợ hãi.
Sở Giá Quân lấy lại tinh thần, đóng quyển sổ trong tay – hai người kia đang gọi gã, bọn họ là hai chú cháu, vốn hành nghề bên Nghĩa Ô, dạo gần đây cảnh sát làm rất gắt nên quyết định sang Chiết Giang làm một vụ lớn, sau đó ngơi tay làm ăn.
Sở Giá Quân từ lâu đã không ưa đám người “cải tà quy chính”, cướp tiền chỉ là con đường giúp bọn họ kiếm được tiền, có đủ tiền rồi thì lại thu tay, thay tên đổi họ sống tiếp.
Gã không thể hiểu nổi tại sao bọn họ lại muốn sống cuộc sống như người bình thường, đến cơ quan làm việc, bị sếp mắng, chịu ấm ức,….!Trong thế giới của gã, chỉ cần có tiền thì muốn gì được nấy.
Nhưng thời gian gần đây Sở Giá Quân đã thay đổi.
Gã có thứ mà gã muốn – cuộc sống của Hứa Phi.
Sở Giá Quân không hề bận tâm rằng đây là cuộc sống cướp được từ tay người khác, dù sao cũng đã đến tay mình, chỉ cần còn có thể gặp mặt thì gã sẽ có thể níu kéo, thuyết phục Kỷ Dũng Đào, tiếp tục cuộc sống như thế.
Sở Giá Quân: Tao muốn lập nhóm thì mình tao tự tìm được, tại sao lại phải tham gia vào nhóm chúng mày?
Sở Giá Quân: Chia ba bảy, hai bọn mày ba, không mặc cả gì hết.
Thành Cứu: Bây giờ tuần tra ngày càng gắt, nhất là mày ở Thành phố A động trời như thế, ngay cả bọn cướp xe thôi cũng sắp chịu hết nổi rồi.
Sở Giá Quân: Mấy thằng cướp xe đạp thì liên quan gì đến tao.
Thành Cứu: Mày chạy một mạch xuống Đông Nam, đi đến đâu là chỗ đó lại càng gắt.
Nghe nói có một tổ điều tra từ Thành phố A đến điều tra mày đấy, mấy hôm trước điều tra vụ cướp của mày bên Thường Thục, cả mấy thằng ở đấy cũng bị bắt luôn rồi.
Thành Cứu: Tổ điều tra này nhắm vào mày mà đến đây thật thì chắc một hai ngày tới sẽ đến Thượng Hải thôi.
Sở Giá Quân ngáp dài, không trả lời hắn.
Thằng cháu của Thành Cứu từ lúc vào cứ chỉ ngồi im, rất ít nói, ánh mắt hơi đờ đẫn, cắm đầu ăn cơm hộp ở cạnh chú, chẳng biết ăn thế nào mà cơm dính đầy lên quần áo, như thể nó không được thông minh cho lắm.
Thế nhưng vóc người nó lại to lớn lắm, mập mạp hệt như một bức tường bằng xương bằng thịt.
So với Sở Giá Quân, nó hẳn sẽ làm người ta sợ dễ hơn, thế nhưng lại khiến những người khác trở nên thật bình thường.
Sở Giá Quân: Chia chác thế không được thì khỏi thương lượng nữa, tao đi đây….
Gã rời bàn đứng dậy, nhưng vào khoảnh khắc gã đứng lên, một sức mạnh to lớn nắm lấy eo gã, nhấc bổng gã lên; sức mạnh kinh người đó đến từ tên mập ngồi đối diện, Sở Giá Quân lơ lửng trên không trung, không thể giãy dụa.
Quán cà phê bỗng chốc dấy lên sự hoang mang, nhân viên phục vụ tưởng khách hàng gây lộn với nhau còn định chạy ra khuyên nhủ; tiếp đó, cùng với những tiếng la thất thanh, tên mập ném Sở Giá Quân xuống, vừa ôm cánh tay vừa rú lên – Sở Giá Quân lấy dao gấp đâm tên mập.
Máu đỏ túa ra, đám đông chuyển từ hoang mang sang sợ hãi, nhao nhao kêu “giết người rồi” và chạy ra ngoài.
Sở Giá Quân rơi bịch xuống đất, thu lại con dao gấp trong tay, chạy về phía cửa ra vào, định sẽ trốn đi nhanh nhất có thể.
Ga xe lửa người đến người đi đông đúc, có không ít người chú ý đến sự hỗn loạn trong quán cà phê, dừng chân đứng lại xem.
Đáng lẽ gã định chạy, vô tình liếc ra cửa một cái; sau đó gã dừng chân, ngơ ngác nhìn về lối ra ga xe lửa.
Gã thấy Kỷ Dũng Đào.
Mới đầu, Sở Giá Quân tưởng mình nhìn nhầm; Kỷ Dũng Đào đến cùng đồng nghiệp, đang nói chuyện với người tiếp đón ở đây.
Hơn nữa, bên cạnh anh còn có một con chó.
Gã còn muốn nhìn thêm một lát nữa, đột nhiên, tầm mắt của con chó chuyển qua bên này.
Có lẽ là đánh hơi được mùi quen, Đại Phi bỗng chốc phấn khích hẳn lên, gắng sức vùng vẫy muốn chạy về phía này; Kỷ Dũng Đào lo nó sẽ đi theo đám đông rồi lạc mất, tay cầm dây càng siết chặt hơn.
–
Sau khi đến Thượng Hải, vấn đề lớn nhất hiện giờ họ gặp phải là bất đồng ngôn ngữ.
Phổ cập tiếng phổ thông trong năm nay còn chưa đạt hiệu quả, các hệ ngôn ngữ tương đồng tính ra còn tạm ổn, kiểu người như Kỷ Dũng Đào và Sở Giá Quân từ nhỏ đã bôn ba khắp nơi với người ta thì đều nghe hiểu và nói được tiếng địa phương của nhiều vùng.
Những tiếng khó như tiếng Quảng hay Ôn Châu cũng dần học được sau nhiều lần tra án.
Nhưng tiếng Thượng Hải lại khác, nghe không hiểu tí gì, nói nhanh lại còn nhiều từ lặp, câu nào cũng tự dưng thêm mấy từ nhiều âm tiết, ngoài từ kết câu “hén” ra thì chẳng nghe ra quy luật gì cả, mấy mống người bị thứ tiếng này giày vò cả nửa ngày trời.
Quán cà phê đối diện hình như có người ẩu đả, anh tò mò nhìn qua.
Đại Phi lại bắt đầu hồ hởi, cứ nhìn về đâu đó sủa liên tục.
Đồng nghiệp: Anh Dũng, khó lắm mới nghe hiểu được, mình qua nhà khách để đồ đạc trước rồi đi ăn gì đã, về còn họp nữa.
Kỷ Dũng Đào: Cho tôi địa chỉ đi, tôi dắt chó đi dạo một lát đã.
Đồng nghiệp: Anh biết đường đến nhà khách không?
Kỷ Dũng Đào: Đi theo bản đồ là được mà.
Đồng nghiệp: À… này, Tiểu Tiêu à, ga xe lửa, ừm, chỗ này, cách nhà khách, chỗ qua đêm ấy, bao xa?
Đồng nghiệp: Há? Ở Hồng… Hồng Trấn hả? Anh Dũng, cậu ta nói là ở Hồng Trấn.
Kỷ Dũng Đào thầm nghĩ, từ nhà ga đến Hồng Trấn cách xa mấy lắm, bèn dắt chó đi dạo.
So với Thành phố A, Thượng Hải có vẻ càng tối tăm hơn, ngược lại ở ngã tư lại có những mấy hộp đêm, những chỗ khác không có đèn đóm gì lắm.
Bên vệ đường, mấy ông lão cười đùa về “cái hố” mới đào bên sông Hoàng Phố: Ông xem cái bản đồ thiết kế hén, như cắm một cây kẹo hồ lô lên sông ấy, trông ngộ ghê hén, đến lúc mặt trời lên không biết nó ra cái dạng gì ha…
Hình như gần đây Thượng Hải đang xây một công trình kiến trúc rất quái lạ ở cạnh sông Hoàng Phố, người ta nói trông hệt như một cây kẹo hồ lô thiếu mất viên kẹo.
Anh liếc mắt nhìn bản đồ giới thiệu công trình bên vệ đường, quả thực thấy giống lắm.
Trời đã tối, ngoài đường vắng tanh chẳng mấy bóng người, đợi qua tám giờ tối, sàn nhảy, rạp chiếu bóng với hộp đêm là nơi tụ tập nhiều người nhất.
Dọc miền duyên hải dạo này có rộ lên cái mốt gọi là “Karaoke”, mấy thanh niên trong cơ quan ai cũng muốn lần sau giao lưu sẽ đến thử.
Anh dắt Đại Phi đi dạo một vòng, mua ít đồ ăn và nước uống cho nó.
Không dễ gì mới đến đây một lần, vốn định đi xem xét xung quanh, nhớ lại Sở Giá Quân ban đầu muốn đến chỗ đường Hoài Hải và đường Nam Kinh, muốn đi dạo cửa hàng thực phẩm lớn nhất chỗ này.
Càng xa phố buôn bán, ánh đèn càng thưa thớt.
Nhờ có ánh sáng từ cột đèn đường để xem bản đồ, anh nhìn rõ khoảng cách của mình hiện giờ so với điểm đến, không kìm được xổ một tràng chửi thề.
Taxi ở đây rất hiếm, lại còn đắt đỏ.
Lúc ra ngoài, anh giao hết trợ cấp công tác cho đồng nghiệp giữ, giờ trong người chỉ có mấy chục tệ.
Người với chó cùng ngồi bên vệ đường, loay hoay không biết phải làm sao mới tìm được đường bắt xe buýt đêm.
Bỗng nhiên, một bàn tay từ bên cạnh giơ ra trước mặt anh, chìa ra ba tờ tiền một trăm tệ.
Anh sững người, quay đầu lại nhìn người kia.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, khuôn mặt Sở Giá Quân tràn đầy mong đợi nở một nụ cười tươi, Đại Phi vui sướng bổ nhào lên lưng, liếm lấy liếm để mặt gã.
Sở Giá Quân: Bắt taxi đi, buổi tối ít xe buýt lắm.
Kỷ Dũng Đào định ra tay, nhưng tay còn lại của người kia đang cầm súng, nòng súng nhắm thẳng vào anh.
Sở Giá Quân: Súng của em không bị kẹt đạn đâu.
Nòng súng hướng về phía Kỷ Dũng Đào không dịch chuyển, buộc anh phải đứng lên, cách một cột đèn đường, cả hai chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt của đối phương.
Sở Giá Quân: Em biết mấy anh đi công tác sẽ có trợ cấp theo ngày, nhưng ít, chỗ này không nhiều lắm, anh cầm đi.
Giờ em hơi khó khăn…
Kỷ Dũng Đào không định nghe gã nói hết mà định khống chế tay cầm súng từ bên cạnh; hai bóng người vờn quanh cột đèn, Sở Giá Quân gắng lắm mới tránh được anh.
Sở Giá Quân: Sau này em sẽ cho anh nhiều hơn, anh đừng có ngang ngược thế nữa được không?
Kỷ Dũng Đào: Cậu dám gọi đến nhà tôi?
Sở Giá Quân: Đừng quên em sắp nhập hộ khẩu nhà anh nữa, sao em lại không được gọi?!
Kỷ Dũng Đào: Cậu tính xem cậu đã giết bao nhiêu người rồi?!
Sở Giá Quân: Em cũng đâu có quen bọn họ, em tính để làm gì?
Gã quay người chạy vào con hẻm tối, nhưng Đại Phi theo sát đằng sau, Kỷ Dũng Đào chạy theo Đại Phi, một lần nữa lại đuổi kịp gã.
Sở Giá Quân bị anh đá một cước đập vào tường, tay trái muốn rút súng nhưng bị anh đẩy ra, tay phải muốn rút dao cũng bị lường tính trước, bị anh vặn cổ tay rồi chộp lấy con dao.
Kỷ Dũng Đào định dùng dao đâm gã, gã chỉ có thể dựa vào tường, siết chặt cổ tay người kia: Anh ở chỗ nào? Nhà khách chỗ anh ở… đợi anh nguôi giận bớt bớt rồi em đến tìm….
A!
Kỷ Dũng Đào đập mạnh trán mình vào trán gã, Sở Giá Quân đập đầu vào tường gạch cứng rắn, đầu kêu ong ong.
Sở Giá Quân: … Đừng đánh nữa, chẳng ai đánh thắng được ai đâu.
Đừng…
Kỷ Dũng Đào lại làm phát nữa.
Gã cũng điên lên, nhấc chân đá vào vết thương cũ của anh, buộc anh phải dừng tay.
Thế nhưng người đàn ông trong cơn giận dữ trong nháy mắt lại nhào đến thêm lần nữa, vặn cánh tay của gã.
Sở Giá Quân bị anh đè ra đất, nhưng tay trái lấy lại được súng, dí vào bụng Kỷ Dũng Đào.
Sở Giá Quân: … Anh xem, không ai thắng được ai cả.
Kỷ Dũng Đào: Tại sao cậu không nổ súng?
Sở Giá Quân gượng cười: Em muốn anh đi cùng em, chuyện này khó hiểu lắm sao?
Sở Giá Quân: Muốn tiền thì nói một con số đi, muốn đồ gì thì để em mua, rốt cuộc phải làm thế nào anh mới chịu đi với em hả em sắp điên đến nơi rồi! Nghe không hiểu tiếng người hay sao mà nói chuyện khó khăn thế chứ?!
Kỷ Dũng Đào: Bởi vì thế giới này không phải như thế.
Sở Giá Quân: Vậy anh nói em biết đi, nó là cái dạng đéo gì?
Kỷ Dũng Đào thở dài: Nó không phải như thế này.
Kỷ Dũng Đào: Đã quá muộn để chúng tôi nói với cậu từ đầu đến cuối rằng nó như thế nào.
Chỉ có thể nói cho cậu biết, thế giới này không phải như những gì cậu nghĩ.
Nó được tạo thành từ rất rất nhiều người, rất nhiều gia đình, chứ không phải do cậu và những người khác ngoài cậu mà thành.
Sở Giá Quân: Ngoài em ra thì những người còn lại chính là người khác, vì cớ gì mà không phải thế?!
Kỷ Dũng Đào: Cậu có thể nghĩ theo cách đó, nhưng cậu đã phá hủy mái ấm của rất nhiều người.
Sở Giá Quân: Mái ấm của họ thì liên quan gì đến em? Em chỉ quan tâm về chúng ta! – Anh nói xem, mái ấm của em với anh phải làm sao đây? Em phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới có thể giữ được nó?
Nòng súng dí ở bụng anh khẽ run lên, gã quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt Kỷ Dũng Đào trong đêm tối, trong đôi mắt đó, sự tức giận đã tắt ngấm từ lâu, chỉ còn lại sự bất lực và buồn bã đến tột cùng.
Kỷ Dũng Đào: Chúng ta không có nhà nữa rồi.
Vừa dứt lời, anh nắm lấy nòng súng, hướng họng súng ra khỏi người mình; Sở Giá Quân còn chưa kịp phản ứng lại, hai mắt gã mở to, cả người như mất hết sức lực chống cự.
Kỷ Dũng Đào: Không bao giờ có nữa, mãi mãi cũng không có nhà nữa.
Kỷ Dũng Đào: … Tôi tiễn cậu nốt đoạn đường cuối cùng, đi cùng tôi đi, suốt chặng đường cuối này tôi sẽ luôn ở bên bầu bạn với cậu.
Bàn tay anh chậm rãi mà nhẹ nhàng, lấy khẩu súng trong tay Sở Giá Quân ra, lặng lẽ nắm nó trong tay mình.
Đôi mắt Sở Giá Quân ngơ ngác đẫm nước mắt, như thể bỗng nhiên gã phải tham dự một đám tang, và rồi thứ được gọi là nhà đó giờ đã bị chôn sâu dưới sáu tấc đất.
Kỷ Dũng Đào lê cơ thể mềm yếu của gã lên, hệt như đang lê một con búp bê làm bằng bông vải.
Bỗng dưng, Đại Phi sủa liên hồi, một bóng người to lớn xuất hiện sau lưng Kỷ Dũng Đào, tóm lấy cổ rồi nhấc bổng anh lên; sức mạnh của hắn áp đảo, Kỷ Dũng Đào bị tên đó túm chặt, giương mắt nhìn một người đàn ông khác chạy tới kéo Sở Giá Quân lên rồi nói “mau đi thôi”.
Sở Giá Quân lững thững nhặt khẩu súng rơi dưới đất, lảo đảo bước đi rồi biến mất vào đêm đen.
Lúc Kỷ Dũng Đào vùng vẫy hình như có chạm phải vết thương trên cánh tay của kẻ kia, người kia mặc dù to lớn nhưng hắn lại không chịu được đau đớn, miệng vết thương bị chạm trúng liền buông anh ra, ôm cánh tay bỏ chạy.
Anh ngã ra đất, trong màn đêm của Thượng Hải, chỉ có tiếng mèo kêu văng vẳng ở góc nào đó con hẻm, Sở Giá Quân biến mất không còn một dấu vết.
–
Sở Giá Quân chạy rất xa, gã vừa chạy vừa lấy tay gạt đi dòng nước mắt cản tầm nhìn.
Không biết đã chạy như xác chết biết đi trong bao lâu, gã cảm nhận được gió sông phả vào mặt mình.
Bên bờ sông Hoàng Phố, tiếng gió đêm cuộn trào cùng tiếng phà vang dội cả bến Thượng Hải.
Gã bước đến ven bờ, dựa vào lan can, mắt hướng về công trường kỳ lạ ở phía bên kia sông.
Chỗ đó chuẩn bị xây một kiến trúc tựa cây kẹo hồ lô, móng đã được đào lên, trông như một cái hố trời không đáy.
Bỗng nhiên, gã nghe thấy một tiếng động ngay bên cạnh mình.
Dưới ánh đèn đường chập chờn lúc có lúc không, con chó lè lưỡi thở phì phò, ngồi xổm một bên nhìn gã với ánh mắt đầy mong đợi.
Nó lần theo mùi gã cả một quãng đường, chạy đến nỗi mệt lử.
Thế nhưng loài động vật này đơn giản biết mấy, cho dù có nằm vật ra đất vì mệt thì vẫn vui vẻ lè lưỡi vẫy đuôi khi thấy Sở Giá Quân bước về phía nó.
Sở Giá Quân quỳ trên đất, ôm lấy cổ Đại Phi, cơ thể nó rất ấm áp, trở thành chỗ dựa duy nhất trong tiết trời se lạnh.
Sở Giá Quân: Đại Phi à, chúng ta không còn nhà để về nữa rồi.
Sở Giá Quân vừa ôm nó vừa khóc rất nhiều.
Gã đứng dậy rời đi, Đại Phi lắc lư chạy theo sau.
Gã đi đằng trước, dọc theo sông Hoàng Phố, gã đi rất lâu, nó vẫn luôn chạy theo.
Sở Giá Quân càng dần càng cầm lòng không đặng, quay đầu nhìn con chó: Mày đừng theo tao nữa, tao không nuôi nổi mày đâu.
Người với chó có thể sống cùng nhau, chó với chó, hay người với người, đều có thể sống cùng nhau.
Con quỷ nghĩ, nếu như lúc đó không vô tình để lộ lớp vỏ bọc thì tốt biết mấy.
Con quỷ quay lại trước mặt con chó, ngồi bệt xuống đất, mái tóc dài bị gió sông thổi rối tung lên.
Con chó trưng ra bộ mặt mãn nguyện, nép mình lên đầu gối con quỷ, được con quỷ nhẹ nhàng vuốt ve.
Con quỷ khóc rất nhiều, dường như kể từ lúc chết đi đến khi sống lại, nó chưa từng khóc nhiều đến thế.
Sở Giá Quân ôm chặt Đại Phi, để nó yên tâm nằm lên cánh tay mình.
Nòng súng lạnh lẽo lặng lẽ tiến lại gần nó.
Gió sông gào rít, còi phà réo vang, nhấn chìm tiếng súng..