Tuyển Tập Thơ Chế, Đoản Văn Ngôn Tình - Đoản 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
211


Tuyển Tập Thơ Chế, Đoản Văn Ngôn Tình


Đoản 10


Cô gặp anh năm cô 20 tuổi, anh 21. Khi ấy cô là đối tác của công ty anh, cô đối với anh là vừa gặp đã yêu, còn anh đối với cô không có nửa phân tình cảm.

Cô bị người ta đánh thuốc, rồi vứt lên giường của anh. Bố mẹ anh biết được, bắt anh phải lấy cô. Ngày tổ chức hôn lễ cô đã rất vui, nhưng niềm vui ấy lập tức bị dập tắt khi vào đêm tân hôn, anh bỏ mặc cô ở trong căn phòng rộng lớn lạnh lẽo, để đến bên một người con gái khác. Cô ấy là người anh yêu, anh lấy cô khiến cho cô ấy nhất thời bị sốc mà cắt cổ tay tự sát trong phòng tắm.

Anh đưa cô ấy về nhà của hai người chăm sóc, hoàn toàn không để ý đến thái độ của cô. Căn phòng của anh và cô bây giờ trở thành căn phòng của anh và cô ấy, cô phải sang phòng bên cạnh ngủ.

Khi anh không có nhà, cô ấy sai gì, cô đều làm đó. Bởi cô nghĩ rằng là do cô cưới người cô ấy yêu, đến nỗi cô ấy phải cắt cổ tay tự sát thì cô cần phải bù đắp cho cô ấy. Nhưng khi anh về, cô ấy lại nói với anh rằng cô sai bảo cô ấy cả buổi sáng, anh không hỏi, cũng không nghe cô giải thích, giáng cho cô một cái tát rồi nói rằng đừng nghĩ anh lấy cô thì cô thực sự sẽ là chủ ngôi nhà này.Cô mím môi, khuôn mặt xinh đẹp hằn vết tay đỏ ửng.

Cô ấy bảo cô nấu ăn, tay nghề của cô không tốt lắm nên bị cắt cả vào tay. Anh về, cô ấy nói với anh rằng cô ấy đã cố hết sức để làm những món anh thích. Ồ, bây giờ cô mới biết anh thích ăn những món này, sau này nếu có dịp cô sẽ lại nấu cho anh; nhưng cái tương lai mà cô chờ đợi hoàn toàn không thành hiện thực. Anh khen cô ấy nấu ăn giỏi, cô ấy cười bẽn lẽn khiêm tốn. Với anh thì chỉ cần là cô ấy nấu thì mọi thứ đều ngon. À, ra vậy, nếu như anh biết nó là do cô nấu, liệu anh có hất cả bàn ăn xuống không?

Hai người ngồi ăn, một câu anh một câu em; chỉ có người đứng sau là lặng lẽ rơi lệ. Người giúp việc trong nhà cũng rất thương cô, nhưng họ có thể làm được gì, họ cũng có gia đình, họ cũng cần tiền.

Cô ấy muốn cô trèo cây để hái quả, cô bắc thang lên. Nhưng cô ấy đợi cho cô trèo đến cành cao, đột ngột làm rung chiếc thang, cành cây nhỏ không chịu được sức nặng của con người liền gãy xuống. Cô ngã gãy cả hai chân, tuy không mất mạng nhưng từ đó về sau cô chỉ có thể đi xe lăn.

Anh không trách cô ấy, vì cô ấy nói rằng cô ấy giữ chiếc thang không chắc, khiến cho cô bị ngã, cô ấy cảm thấy rất hối hận. Cô thầm cười một tiếng trong lòng, cô hơn bảy năm lăn lộn với cái thế giới này một mình, chẳng lẽ còn không nhìn ra cô ấy cố ý hay không ư? Nhưng như thế, thì có quan trọng gì, anh yêu cô ấy, dù cô ấy có giết chết cô anh cũng giúp cô ấy dọn xác, còn cô chỉ cần một lời không hợp liền coi như tội ác tày trời.

Cô ấy nói cô phải đi xe lăn, ở trên tầng không tiện nên muốn anh chuyển cho cô xuống tầng một, nhưng rõ ràng ý cô ấy là bắt cô xuống chuồng chó. Cô không muốn, cô ấy đạp cô xuống. Rồi cô nằm lịm đi trên sàn, cô ấy hét gọi anh nói cô không cẩn thận ngã xuống. Cô lơ mơ vẫn nghe thấy giọng anh an ủi cô ấy rằng không sao đâu.

Từ đầu cô đã sai khi yêu anh, lại còn ảo tưởng rằng anh sẽ có một chút quan tâm đến mình nên lại càng sai. Có phải là khi cô rời khỏi nơi này, cô sẽ không phải chịu đau khổ nữa đúng không?

Nhấc mí mắt nặng trĩu, trước mặt cô là trần nhà trắng xóa, bốn vách tường đều trắng xóa. Cô thử cử động tay, rất đau, đau như xương cốt vỡ vụn ra. Thì ra cô vẫn còn sống. Nhưng ai đã đưa cô đến bệnh viện? Cô không cử động đầu được, cổ quấn băng trắng dày trên cằm, lại thêm một tấm nẹp cứng.

Bà quản gia đang ngồi bên cạnh cô, chắc là bà đưa cô đi. Cô khó nhọc mở đôi môi khô khốc, nói không ra tiếng. Bà nhìn cô gật đầu như đã hiểu, lấy cho cô ly nước. Cô biết, bà quản gia là người giúp đỡ cô nhiều nhất từ khi cô về làm vợ anh; bà còn cứu cô một mạng. Nhưng có lẽ cô không có cơ hội để trả ơn bà.

Trong thời gian nằm viện, cô nghe nói cô ấy đã có thai, bảo sao anh không đến thăm cô lấy một lần. Cũng phải thôi, cô đâu là gì của anh. Anh còn bận chăm sóc cho người mình yêu, có dư thừa đâu mà lo cho người dưng như cô. Nhưng cô không hề hay biết, trong phòng bệnh của mình luôn được thay hoa vào mỗi sớm, những khóm hoa phăng* xinh đẹp luôn thay màu tại nơi bình hoa cạnh giường.

Hoa phăng*: cầu chúc cho mọi vết thương mau lành.

Điều làm cô bất ngờ là cô ấy đến thăm cô, cái bụng cô ấy đã hơi nhô lên, chắc đã được bốn năm tháng. Cô không ngờ mình đã nằm trong viện lâu đến thế. Bây giờ cô có thể ngồi xe lăn để đi lại, phòng bệnh cũng ở tầng một. Cô ấy mang theo một hộp bánh đến, nhưng cô ấy không đưa cho cô mà ngồi đó, bóc hộp bánh ra ăn, nhìn cô đầy vẻ khiêu khích. Cô hoàn toàn không muốn gặp cô ấy. Nghĩ lại cô đâu có lỗi trong việc lấy anh?? Cô cũng chỉ là bị ép, cô cũng đâu có cắt cổ tay cô ấy? Là do cô ấy tự làm tự chịu. Cô không có lỗi. Vậy mà cô ấy hết lần này đến lần khác tìm cách hãm hại cô, chỉ vì muốn ra mặt với cô rằng anh yêu cô ấy ư??

Cô không nói gì với cô ấy, chăm chú tỉa cây, kéo chiếc cây nhỏ tới đón nước mưa. Cô ấy cầm cốc nước bên cạnh, bỏ vào miệng một viên thuốc. Ngay sau đó cô nghe tiếng cô ấy kêu thất thanh, cô ấy ôm bụng nằm trên đất, cô vội vàng buông chiếc kéo, quay xe lăn ra chỗ cô ấy. Chiếc cây đặt trên cạnh cửa mất thăng bằng rơi xuống, chiếc chậu cây vỡ vụn, kêu loảng xoảng, một sinh mệnh sắp biến mất.

Nghe tiếng cô ấy, anh vội chạy vào phòng cô. Cô ấy nằm ôm bụng, máu từ giữa hai chân chảy ra. Anh vội bế cô ấy chạy đi, trước khi đi còn ném cho cô một cái nhìn đầy hận ý. Con của cô ấy đã không còn, cô ấy nói là do cô làm, cô đẩy cô ấy. Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp đan xen nhiều cảm xúc. Cuối cùng, mọi thứ cũng không qua những gì cô nghĩ, anh nói cô ấy tùy tiện xử lí cô, chỉ cần không làm cô chết. Cô ấy lấy một con dao nhỏ, từng vết rạch lên mặt cô đều mang ý muốn giết cô, khuôn mặt méo mó ghê rợn.

Cô thật sự không thể chịu nổi nữa, anh vẫn quay mặt về phía cửa sổ, ngoài trời mưa kéo dài, từng giọt như mũi tên lao xuống mặt đất, lao vào lòng người với tiếng kêu cứu không ai quan tâm. Mưa đập vào cửa kính, trượt dài phản chiếu khuông mặt anh như đang đầm đìa nước mắt. Cô đẩy cô ấy ra bằng tất cả sức lực mình có, ôm khuôn mặt bị rạch nhiều nhát đè lên nhau lăn xe ra ngoài cửa. Chiếc ô tô tải ở khu xây dựng ben cạnh đang đi, không hề biết cô lao đến, hất tung người con gái yếu đuối ấy xuống mặt đường. Chẳng có nam phụ si tình, cũng không có người qua đường tốt bụng, chờ đợi cô ở phía trước là tử vong đỏ rực như hoa bỉ ngạn. Bởi lẽ cô chẳng phải nữ chính của một câu chuyện ngôn tình đầy ngược luyến, mà chỉ đơn thuần là một cô gái yếu đuối mãi mãi không có được một tình yêu trọn vẹn.

Anh đuổi theo cô, lòng thấp thỏm. Cảnh tượng trước mắt khiến anh một phen sững sờ, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt mà làm cho người ta xé lòng. Anh bước vô hồn về phía người con gái với cơ thể không còn nguyên vẹn, nhẹ nhàng nâng cô lên như sợ cô đau, chiếc xe lăn nát vụn găm những mảnh sắt vào cơ thể yếu đuối đang lạnh dần. Anh ôm cô, nước từ trên mặt anh chảy xuống, mặn chát.

Cô nằm yên lặng trong lòng anh, môi mấp máy, cô rất muốn đưa tay lau nước mắt trên mặt anh, nhưng cô không thể. Nếu cô chết rồi, lẽ ra anh nên vui vì sẽ có thể lấy cô ấy, nhưng tại sao lại bày ra khuôn mặt đau khổ như thế? Tại sao?

-“Đừng…đừng khóc. Đừng…khóc. Tại sao anh lại khóc? Không phải là anh nên vui hay sao?” Thời khắc tử vong càng đếm ngược, con người lại càng tỉnh táo.

-“Xin…lỗi.” Anh khóc.

-“Anh…nhất định phải thật hạnh phúc đấy nhé…” Phổi bị dập nát, câu nói nghe thật méo mó nhưng vẫn đủ khả năng biểu đạt ý. “Em yêu anh…” Câu nói mà cô muốn nói với anh bây giờ mới bật ra, rất đơn giản nhưng lại khiến cho một người con trai mạnh mẽ không ngừng rơi lệ.

Cô ấy không cần một đời, chỉ cần anh có thể nói với cô một lần rằng xin lỗi, chỉ cần thấy anh vì cô mà đau là cô đã mãn nguyện lắm rồi. Được nhìn thấy anh hạnh phúc là điều khiến cô hạnh phúc nhất rồi. Cô không cho rằng mình là người đau thương nhất, bởi cô đâu có biết câu chuyện của những người khác? Cô có thể nhắm mắt trong vòng tay của anh, vậy là cô đã may mắn hơn nhiều người con gái khác trong cuộc sống này rồi.

Ngày đầu gặp anh, cô tâm niệm một đời sẽ chỉ yêu anh, cô chẳng cần sống lâu, chỉ cần sống đến lúc sinh mệnh của anh kết thúc. Bây giờ cô mới nhận ra…

Thật may mắn, vì anh không đi trước em.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN