Tuyển Tập Thơ Chế, Đoản Văn Ngôn Tình - Đoản 11(4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
234


Tuyển Tập Thơ Chế, Đoản Văn Ngôn Tình


Đoản 11(4)


“Mẹ? Mẹ không khỏe à hay mẹ về trước đi! Con sẽ về sau!”
“Không được! Con không được vào!”
“Nhưng con phải trả tụi nhỏ cho mẹ nó! Mẹ cứ về trước đi!”
Nói rồi anh quay người tiến về ngôi nhà nhỏ ấy, một bước, rồi thêm một bước, thêm một bước, anh đã đến được cửa nhà, anh cảm thấy cái nhà cứ lùn lùn thế nào ấy, anh phải khom người xuống mới chui lọt
Anh nghe bên trong có tiếng người ồn ào, anh tò mò nhìn nhìn rồi hỏi hai đứa nhỏ
“Nhà con có thêm người à?”
“Không! Chỉ có mỗi mẹ thôi ạ!”
Anh nắm tay hai đứa vào theo và cảnh tượng trước mắt khiến anh ngạc nhiên hết cỡ, anh vội bỏ hai đứa ra, hét lớn
“Doãn Như! Cô đang làm gì thế hả?”
Doãn Như vợ anh chân ả mang giày cao gót đang dẫm vào tay cô nhấn mạnh làm tay cô chảy máu, cô thì nằm la liệt dưới đất miệng cắn chặt môi thân hình bê bếch máu, anh một tay nắm tay ả lôi ra, một tay nắm tay cô kéo lên, anh quay sang nhìn cô cặp lông mày nhíu chặt cất giọng vừa run run vừa sợ
“Em…Em có sao không?”
Cô ngước mắt nhìn lên, nuớc mắt cô chợt tuông trào, từ trước giờ cô đều như thế, dù bất cứ chuyện gì xảy ra với cô cô cũng không khóc nhưng hễ anh hỏi cô một câu hay quở trách cô thì nuớc mắt cô lại lưng tròng, ả ta đánh cô, cô không rơi lệ nhưng chỉ một câu hỏi nhẹ của anh lại khiến tim cô đau nhói nuớc mắt lăn dài
Cô lắc lắc đầu
Anh nhìn cô thật kĩ từ đầu đến chân, tay cô chảy máu, chân cô bầm tím, mặt cô có một vết xước dài rỉ máu, áo cô có vài chỗ rách, đầu tóc rối bù, anh nhìn mà tim nhói từng cơn
Anh nhìn ả ta, ánh mắt đầy sát khí, mặt ả bây giờ phấn son đã nhòe ra trông thật kinh tởm, anh xiếc chặt cổ tay cô nghiến răng
“Cô đến đây làm gì?”
Ả ta cuối mặt không trả lời lòng đầy căm phẫn nhưng lại không dám tỏ thái độ trước mặt anh
Bo với Mi lúc này chạy lại phía ả vừa khóc vừa đánh vào người ả
“Cô là đồ xấu xa! Cô làm mẹ con chảy máu hu hu cô đánh mẹ con!”
Bịch…Bịch…Bịch…
Anh trợn mắt không tin vào tai mình, bọn trẻ nó vừa gọi ai là mẹ?
“Mẹ?…hai đứa nhỏ là con của em?”
Tiểu Lam vừa lúc ấy khụy xuống rồi ngất đi, anh đẩy ả Đoan Như ra làm ả té nhàu xuống đất, anh bế cô chạy một mạch đến bệnh viện, hai đứa nhỏ cũng chạy theo khóc thút thít
Anh ngồi trên băng ghế trước phòng khám bệnh của cô, hai tay đan nhau ngồi gục đầu lo lắng, bỗng một giọng nói trầm trầm của một người đàn ông cất lên
“Anh chính là người…cô ấy chờ đợi bấy lâu sao?”
Anh ngước nhìn thấy một anh bác sĩ trẻ điển trai với cặp mắt kính và áo bác sĩ trắng tinh đứng trước mắt anh, anh khó chịu cất giọng
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Anh bác sĩ chẳng ai khác là Trần Lâm người điều trị chính cho Tiểu Lam, Trần Lâm yêu thầm cô, anh ngỏ lời muốn xây dựng gia đình với cô mong cô sẽ sống hạnh phúc với thời gian ngắn ngủi còn lại, và muốn hai đứa nhỏ có ba, chúng sẽ không tủi thân, đáp lại thành ý của anh chỉ là nụ cười mỉm và cái lắc đầu từ chối của cô, cô chỉ nói với anh rằng
“Em đời này, kiếp này chỉ yêu một người, chỉ muốn xây dựng tổ ấm với một người, ba của con em cũng chỉ có một người, em sinh ra cuộc đời gặp nhiều chông gai trắc trở, sóng to gió lớn gì cũng đã nếm trãi, em đã từng tự hỏi bản thân rằng rốt cuộc em sinh ra trên cõi đời này để làm gì? Nhưng anh biết không? Từ khi gặp anh ấy em đã biết được câu trả lời, em sinh ra là để gặp anh ấy, yêu anh ấy, hi sinh vì anh ấy, sống vì anh ấy l, chết cũng vì anh ấy, trong trái tim em chỉ đủ chứa đựng một người!”
“Thiên Phong…dù cho anh ấy đang ở đâu, đang làm gì? Cho dù…Em chỉ sống được thêm vài năm, dù cho em sẽ rời xa thế giới này! Em vẫn sẽ yêu anh ấy đến chết!”

“Trần Lâm! Anh là người tốt, sau này anh sẽ gặp được cô gái tốt hơn em, em thật sự không thể đáp trả tấm chân tình này của anh được, em xin lỗi!”
Trần Lâm lặng lẽ lau đi giọt lệ trên mặt cô, mỉm cười đau khổ trả lời
“Tiểu Lam à! Anh thật sự rất muốn biết người ấy là ai l? Anh muốn hỏi anh ta kiếp trước đã làm được việc tốt gì mà gặp được em, anh… rất ngưỡng mộ và ganh tị với chàng trai đó “
Những tháng ngày cô thai nghén, cô đau bệnh, cô bị stress, cô trầm cảm, Trần Lâm luôn là người túc trực bên cô, anh chăm sóc cô từng li từng tí, anh muốn cô về sống chung cùng anh, cô từ chối, anh gửi tiền cho cô nuôi con, cô từ chối, anh chỉ có thể quan tâm cô những lúc cô không thể chống đỡ nổi nữa, những lúc cô ngất giữa đường những lúc bệnh cô tái phát, anh thầm chửi rủa tên khốn kia, cái tên khốn mà cô dùng cả sinh mạng để yêu, hắn đang ở đâu? Sao lại bỏ cô bơ vơ giữa dòng đời thế này?
Khi anh gặp sẽ dạy cho hắn một bài học thích đáng
Thiên Phong bất giác rơi lệ nhìn vào cánh cửa kiếng, bên trong cô đang hôn mê, tay gim đầy kim tiêm, thân thể cô gầy gò hốc hác, anh cười đau khổ tự nguyền rủa bản thân
“Thiên Phong! Mày rốt cuộc đã làm gì vậy? Sao mày lại ra đi ? Sao mày bỏ cô ấy ở lại? Mày có còn là người không?”
Trần Lâm đấm vào mặt anh một cái thật mạnh nhưng Thiên Phong không tránh né
Bốp…
“Cái này là vì Tiểu Lam!”
Bốp…
“Cái này là vì bé Bo!”
Bốp…
“Cái này là vì bé Mi!”
Anh không chống trả, anh nằm dưới gạch cười đau khổ, nuớc mắt anh rơi rồi, anh có lỗi, có lỗi rất nhiều!
“Anh…xin lỗi em!”
Thiên Phong lôi ả Doãn Như vào nhà mặc cho mẹ hắn la hét ngăn cản phía sau, mặc cho ả ta giãy nảy, khói bốc nghi ngút trên đầu hắn, mặc kệ là ai đi nữa, nếu tổn hại đến cô, hắn sẽ không tha thứ, mẹ hắn chạy theo chân hắn năn nỉ, dù sao ngày xưa bà cũng nhờ vả gia đình ả rất nhiều, nếu làm ả tổn thương thì ông bà thông gia sẽ nổi trận lôi đình, con bà tính khí ra sao chẳng lẽ bà không hiểu! Nó mà nổi giận thì bà cũng chịu!
…RẦM…
Cánh cửa phòng đóng mạnh, hắn khóa cửa trong, mẹ hắn đập cửa rầm rầm sợ hãi hét to
“Thiên Phong! Thiên Phong! Con nghe mẹ nói không? Con ơi con mà đừng làm gì tổn thương Doãn Như đấy! Con ơi!”
Hắn xiếc chặt cổ tay cô như sắp gãy ra, hắn nghiến răng quăng mạnh cô xuống đất, cô ta hét giọng đanh đá vào mặt hắn
“Anh vì con đỉ đó mà đối xử tệ bạc với tôi?” Hơ…nó thì có gì hơn tôi chứ?
Điếm rẻ tiền…phì…”
Cô ta nhổ nước bọt xuống nền lia ánh mắt sắc lẹm nhìn hắn
Hắn thở hộc hộc mồ hôi nhễ nhại xăn tay á , nhìn cô ta ánh mắt rực lửa
“Tôi cho cô nói lại lần nữa!”
Ả ta cười ha hả
“Tôi nói nó là điếm đó! Hai đứa con của nó cũng là tạp chủng…”
…CHÁT…
Thả sao nha tớ sẽ post full truyện này

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN