Tuyển Tập Thơ Chế, Đoản Văn Ngôn Tình - Đoản 11(3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
217


Tuyển Tập Thơ Chế, Đoản Văn Ngôn Tình


Đoản 11(3)



Hôm nay cô vợ anh đến tìm cô, tất nhiên không phải đến tìm vì ý tốt, cô đến để xem cô người yêu cũ bé nhỏ của chồng cô rốt cuộc ba đầu sáu tay, hay nhan sắc thế nào mà anh ta mê đắm mê đuối, cưới ả ta gần 2 năm mà vẫn chẳng thể quên nổi tình cũ, ả đến cũng vì theo lời mẹ anh, bà muốn ả ta dùng cách đuổi cô đi khỏi chỗ này, xa tầm mắt của anh, để anh quên triệt để cô ra khỏi đầu, mẹ chồng nàng dâu cùng ghét cô thì cô chỉ có đường chết, ép chết cô thì càng tốt
Cô nghe tiếng bước chân ngoài cửa liền hỏi to
“Hai đứa về rồi hả? Hai con đã đói bụng rồi phải không?”
Tưởng con đi chơi đói bụng nên quay về, cô không nhìn ra cửa đã vội hỏi, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời nê cô thắc mắc quay lại nhìn, hơi bất ngờ vì trước mắt là một người phụ nữ đẹp, cô ta sang trọng và quý phái, không biết có chuyện gì mà lại đến đây tìm cô, cô liền hỏi
“Chị, chị tìm ai?”
“Tìm cô!”
Ả ta ánh mắt sắc lạnh nhìn vào thân thể gầy gò và bộ đồ cũ kĩ trên người cô thầm nhếch miệng
“Trông kinh tởm quá, khẩu vị chồng tôi cũng mặn thật đó!”
Sắc mặt cô có chút thay đổi khi thấy ả ta sỉ nhục mình , cô nhận ra ả ta là ai, là vợ của anh! Thì ra cô ấy đến đây chỉ để nói mấy lời này sao? Thật trẻ con, cô cười gượng
Ả thấy cô cười thì tức lắm, quát
“Cười cái gì hả, đồ hồ ly tinh, giỏi giật chồng người ta nên cười đắt chí à?”
“Không! Tôi cười chào khách thôi mà!
Cô gật đầu chào ả, ả liếc nhìn ngôi nhà xập xệ cười khinh rẻ, khoanh tay trước ngực đứng ỏng ẹo nhìn cô, cất giọng coi thường
“Cũng bình thường thôi! Tôi không hiểu cô có điểm nào hơn tôi! Nhan sắc tầm thường như vậy thật khiến tôi thất vọng, còn tưởng chim sa cá lặn gì cơ, tôi không nói dài dòng nữa, tôi đến đây là theo lời mẹ chồng tôi! Cô nên tránh xa chồng tôi ra nếu không muốn tôi ra tay! Loại như cô mục đích cuối cùng cũng là vì tiền thôi mà, muốn bao nhiêu tiền?”
Cô cười nhẹ nhìn thẳng vào mắt ả ta khiến ả thoáng giật mình
“Tôi không dụ dỗ chồng chị! Cũng không cần tiền! Tôi còn tưởng ăn cao học rộng gì…ai ngờ…”
Câu nói mập mờ của cô khiến ả ta sôi máu quát
“Ai ngờ gì? Con nghèo nàn rách nát như mày mà đòi dạy đời tao à? Mày nghĩ mày là ai? hứ…mày cũng chỉ là con đĩ rẻ tiền chồng tao chơi đã rồi quăng thôi! Tự cao cái gì chứ? Quả là nực cười! “
Cô mím môi trả lời bình thản, ả càng xúc phạm cô chứng tỏ ả càng là người vô học, mà vô học nói đạo lý cũng bằng thừa
“Thế chồng cô đã quên được con đỉ rẻ tiền như tôi chưa?”
Ả ta tức đỏ mặt, xông tới tát cô một cái trời giáng, cô ngã xổng xoài trên nền đất, ả thật sự điên tiếc khi Tiểu Lam nhắc đến Thiên Phong chồng ả, vừa tát vừa chửi ầm cả lên
“Mày là con đỉ! Hai đứa con mày là con của thằng nào chắc mày cũng chẳng nhớ nổi, đồ trôi sông lạc chợ như tụi mày mà vờ thanh cao với tao à?”
Cô chùi máu trên mặt hét to, vào mặt ả
“Đừng động đến con tao! Tao cấm mày!”
Cô đứng dậy dùng hết sức bình sinh tát ả ta một cái té nhào xuống đất, có thể sỉ nhục cô thế nào cũng được nhưng con cô nó vô tội, không ai có quyền xúc phạm tụi nhỏ
Hai người giằn co nhau dưới đất quyết liệt
–ngoài công viên–
“Chú ơi ?! Chú cõng con nữa được không ạ?”
Bé Mi ái ngại hỏi thăm dò anh, nó xoa xoa tay cúi đầu xuống đất ngại ngùng hỏi
Anh hỏi lại nhưng chú ý biểu cảm của Mi, xem nó như thế nào
“Cháu…có kẹo đổi không?”
Mi bức bức tay ngại ngùng
“Không ạ! Hihi! Nhưng cháu có quà khác ạ!”
Anh mỉm cười hỏi nó
“Quà gì?”
“Chụt…”
Một nụ hôn từ chiếc môi nhỏ chạm vào mặt anh khiến anh thẫn thờ, một hình ảnh hiện lên trong đầu anh
“Anh ơi! Em muốn ăn cái đó!”
“Quà là gì?”
“Chụt…”
Miệng anh bất giác nở nụ cười khi nhớ đến cô, ngày xưa cô cũng đã từng nũng nịu thế này đối với anh
Mi lay lay tay anh khi không thấy anh trả lời
“Chú! Chú!”

“Um…hả…?”
“Bo với Mi muốn về nhà!”
“Chú cõng con và anh hai về đi!”
Anh cười tươi gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu
“Được thôi! Dẫn đường nào!”
“Đi…”
Anh vừa cõng hai đứa trên lưng vừa hỏi
“Nhà hai đứa ở đâu?”
Ngón tay ngắn ngắn múp múp chỉ về phía trước, có một căn chòi sập xệ, anh nhìn thấy mà thẩn thờ
Hai đứa nhỏ sống ở nơi như thế này sao? Bất giác anh thấy thương tụi nhỏ quá, nhìn hai đứa nó khổ quá mà lúc nào tụi nó cũng cười vô tư
Anh bất giác quay đầu lại nhìn hai đứa đang cười với nhau, mấy cái răng sữa nhô ra trông thật đáng yêu, anh mỉm cười cảm thấy chúng nó thật yêu đời!
Anh hỏi khẽ
“Sao nhà hai đứa nhỏ thế?”
“Đâu có nhỏ đâu ạ! Bên trong lớn lắm ạ! Nhà cháu cao nữa ạ!”
Anh cười khì lắc đầu, tụi nó lùn tịt bé tẹo thế kia nên thấy cái nhà cao lớn là phải rồi! Còn anh cao 1m8 chui vào có khi lại đụng nóc nhà cũng nên
Vừa băng qua đường đã nghe tiếng la oai oái của một người phụ nữ, quay mặt giáo giác tìm vì nghe ai gọi tên anh
“Thiên Phong! Thiên Phong!”
Anh quay người lại thì thấy mẹ anh đứng gần một chiếc xe hơi sang trọng đứng gọi anh tới tấp
Anh thắc mắc hỏi bà khi thấy bà đứng ở đây
“Mẹ! Sao mẹ lại ở đây?”
Bà không trả lời chỉ chăm chú quan sát hai đứa nhỏ mà thầm cảm thán
“Giống quá! Giống thằng Phong hồi nhỏ như đúc”
Bà vuốt tóc Bo hỏi thăm dò
“Nhà cháu ở đâu?”
Nó chỉ qua căn chòi bên kia làm bà thoáng giật mình, chẳng lẽ nó là con của Tiểu Lam , chẳng lẽ nó…là cái bầu mà mấy năm trước bà từng chửi rủa là con hoang, đồ rác rưởi?
Anh lay lay mẹ khi thấy bà thẫn thờ
“Mẹ! Mẹ sao vậy?”
Mẹ anh nắm vai anh thúc dục Thiên Phong!
“Đi! Mình đi về!”
“Nhưng con phải đưa hai đứa về nhà với mẹ chúng!”
Bà run run, không thể để Phong vào đó được, không thể để nó biết chuyện này được
Bà quay sang nhìn hai đứa nhỏ trên lưng Thiên Phong dụ dỗ
“Hai con muốn đi theo bà không? Bà sẽ mua kem mua kẹo mua bánh cho tụi con”
Chúng nhìn nhau suy nghĩ một hồi rồi lắc lắc đầu
“Không! Mẹ chúng cháu đang đợi!”
“Chú ơi! Cháu muốn về nhà!”
Anh cất giọng khe khẻ
“Được rồi! Chú sẽ trả hai đứa cho mẹ! Chú có bắt cóc hai đứa đâu!”
Anh nhìn mẹ anh, bây giờ mặt bà đã tái nhợt không còn một giọt máu, anh hỏi
“Mẹ? Mẹ không khỏe à hay mẹ về trước đi! Con sẽ về sau!”
“Không được! Con không được vào!”
Thả ⭐ tớ post tiếp nhá
Yêu 💕💕

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN