Tuyển tập Vợ và Chồng - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Tuyển tập Vợ và Chồng


Chương 44


Thời gian qua nhanh như chớp mắt, mới đó mà đã đến ngày họ ly hôn. Bắc Nhật đứng đó, nhìn Tĩnh Nguyệt không rời, quan sát mọi sự biến đổi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Anh chỉ muốn xác nhận, cô có đau lòng khi phải xa anh không? Giống như anh bây giờ vậy… Xa cô, anh đau đến chết đi sống lại.

Nhưng tiếc thay, Tĩnh Nguyệt ngay cả một cái nhíu mày cũng không có. Cô vẫn như mọi khi, bình thản đến vô tâm, chữ ký như rồng bay phượng múa hạ cánh trên giấy, chính thức chấm dứt hôn nhân giữa bọn họ.

Thật ra không phải Tĩnh Nguyệt không biết đau, mà cô không cho phép mình bộc lộ trước mặt anh. Cô cố gắng nén nước mắt vào lòng, bởi vì Tĩnh Nguyệt hiểu, cho dù có khóc cạn cả nước mắt thì Bắc Nhật cũng sẽ không xiêu lòng mà giữ cô lại.

Cô không phải người con gái anh yêu, vĩnh viễn không bao giờ.

Khoảng cách xa nhất ở trên đời chính là khi chúng ta đều yêu đối phương, nhưng lại chẳng thể nói hết nỗi lòng mình…

___

Kéo theo hai va-li nhỏ, Tĩnh Nguyệt lững thững đi trên đường, cô đã rời khỏi biệt thự của anh. Nơi đó… đã từng là ‘nhà’, của cô và anh.

Mà bây giờ thì không còn nữa.

Cô khẽ gọi tên anh trong vô thức, rồi lại tự mình giễu mình. Nực cười thật, cô có tư cách gì nhớ đến anh? Anh bây giờ chắc hẳn đang mừng lắm, có lẽ đang chuẩn bị đón người anh yêu trở về nhà chăng?

Giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Tĩnh Nguyệt, cô buông hành lý, ngồi sụp xuống rồi ôm lấy hai chân khóc nức nở…

___

“Bắc Nhật, đừng uống nữa.”

Một người bạn thân thiết lo lắng ngăn anh lại, từ nãy đến giờ Bắc Nhật đã uống mấy chai rượu, không khí trong phòng cũng tràn ngập mùi hương quyến rũ làm người ta say.

Nhưng anh làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục ngửa cổ nốc ừng ực. Rượu tràn ra khóe miệng anh rồi rơi xuống áo sơ mi trắng tạo thành vài vệt đỏ, nhìn qua có chút chói mắt.

Ánh mắt anh trở nên mông lung, ý thức cũng ngày càng mất dần, nhưng mà anh vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng. Thật rõ ràng.

“Tĩnh Nguyệt, tôi nhớ em. Tôi nhớ em.” Anh thổn thức trong cơn say, đưa tay ôm lấy đầu, nằm vật ra ghế, “Tôi yêu em.”

“Cậu yêu cô ấy đến vậy, sao lại chấp nhận buông tay?”

“Tôi còn lựa chọn nào khác sao?” Bắc Nhật trưng ra nụ cười chế nhạo trên môi, “Cậu có biết không? Đã bao nhiêu lần tôi vô tình trông thấy cô ấy khóc một mình…”

Bắc Nhật nói đoạn lại nốc thêm rượu, lè nhè: “Tôi không đành lòng nhìn cô ấy tự dằn vặt bản thân như vậy, nhưng cũng không dám hỏi lý do. Tôi nghĩ mình không đủ can đảm nghe cô ấy nỏi yêu người khác…”

“Điều tôi có thể làm, chính là để cho Tĩnh Nguyệt được tự do. Chỉ có ly hôn, tôi mới giúp cô ấy có được hạnh phúc.”

Giọng Bắc Nhật càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng có chút nghẹn lại, rất rõ ràng, anh khóc. Khóc vì nhớ cô, khóc vì yêu cô.

Khóc vì người cô yêu không phải là anh.

Đột nhiên, cửa phòng bật mở mạnh, trợ lý của anh hớt hải chạy vào thông báo: “Tổng giám đốc, vừa có tin báo, Tĩnh Nguyệt tiểu thư bị bắt cóc!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN