Tuyệt Thế Giai Thoại
Chương 1
1.Ngụy Ôn Thuần tại Cửu Trùng Thiên là một vị thần rất có chỗ dựa. Vương Mẫu sủng ái nàng, Tiêu Dao thượng thần xem nàng hệt như thân muội muội mà che chở. Có hai vị ấy, Ngụy Ôn Thuần muốn ngang ngược thế nào đều có thể ngang ngược đi. Ngụy Ôn Thuần là tên Phụ Thần ban cho nàng, có rất ít người để ý, đều gọi nàng là Chiêu Uyển. Nàng thông minh linh động, dung mạo tuyệt thế, cho dù không phải đẹp nhất, cũng là độc nhất. Nàng ở Cửu Trùng Thiên vốn dĩ có thể ăn không ngồi rồi, làm một nhàn thần, thế nhưng lại cùng Ti Mệnh Tinh Quân hợp tác, số kiếp của các vị thần tiên lịch kiếp, đều giao cho nàng thúc đẩy.
Nàng lần này hạ phàm, là gây khó dễ cho Phấn Đà tiên quân. Chiêu Uyển sắp xếp xong xuôi, cước bộ trên đường phố vắng vẻ, gió thổi tiêu điều, một mảnh yên ắng nghe được cả tiếng lá rơi, bỗng có tiếng trẻ con khóc dội tới tai nàng. Nàng bước vào ngõ tối, nghĩ có quỷ nhi gây loạn, ai ngờ lại là một hài tử nằm trong giỏ tre. Nam hài nét mặt tinh xảo, tuy là sơ sinh, nhưng mỹ mạo trong tương lai có thể lờ mờ thấy được. Quanh thân thế nhưng lại có tiên khí bảo hộ, một lát dẫn dụ yêu quái thì thật không tốt. Chiêu Uyển suy nghĩ, liền mang theo người.
Thôi, xem như có duyên. Bản thần thu nhận ngươi vậy!
2.Chiêu Uyển đưa nam hài về, đi tới Tiêu Dao Cung. Tiêu Quan Tuyết trông vật trong giỏ tre, vừa nghe nàng kể vừa đánh giá hài tử. Dung mạo ngây ngô hàm chứa quý khí, tiên khí rất thịnh, xuất thân chắc chắn không đơn giản. Có điều Chiêu Uyển muốn dạy dỗ nó, này cũng là việc hoan hỉ. Y nâng môi cười, bảo nàng:
“Vậy nhanh đặt cho nó một cái tên.”
Nàng cẩn thận bế hài tử ra khỏi giỏ, lại rơi ra một khối bạch ngọc. Tiêu Quan Tuyết cầm lên, chất ngọc trong vắt, mịn sáng, có điều không nhìn ra nguồn gốc, chỉ thấy khắc một chữ Tô. Chiêu Uyển chọt má hài tử còn đang ngủ say sưa, trêu đùa:
“Lẽ nào muốn gọi ngươi là Ngụy Tiểu Tô?”
“Văn nhã ngày thường của ngươi đâu rồi? Đứa trẻ xinh đẹp như vậy,
đặt tên tùy ý thật ủy khuất cho nó.”
Chiêu Uyển nhe răng cười.
“Gọi ngươi là Tô Khiểm Thuần, xem có được không?”
Nam hài an tĩnh nghe vậy đột ngột mở mắt, chớp chớp nhìn nàng, như là rất cao hứng. Đôi mắt như bảo thạch, hàm chứa cả tinh tú nhân gian. Chiêu Uyển nhất thời ngơ ngẩn.
“Thật là yêu nghiệt!”
Nàng xoa đôi má phấn nộn kia thành nghiện, đối với Tô Khiểm Thuần càng thêm yêu thích.
3.Tốc độ lớn của Tô Khiểm Thuần thật không tầm thường. Hài tử của Hồ vương gửi tới chỗ Tịnh Nhu Tiên Tử cũng xem như đồng niên với Tô Khiểm Thuần. Chiêu Uyển dưỡng hắn hai trăm năm, cũng lớn thành thiếu niên thập nhị, mà đứa trẻ bên Tịnh Nhu kia vẫn còn đi chưa vững đâu! Bạn nhỏ Tô thật không làm người thất vọng, lớn lên rất mỹ, cười một cái chính là mặt trời nhỏ, lấy sắc dụ đi khắp Cửu Trùng Thiên, ai ai cũng yêu thích. Ngay cả Vương Mẫu cũng có lời khen, còn bảo Chiêu Uyển dạy dỗ tốt. Tô Khiểm Thuần mở miệng ngọt, nói đều nhờ Vương Mẫu ban phúc, lại được thưởng không ít đồ ngon.
“A Uyển!”
Tô Khiểm Thuần từ nhỏ đã không chịu gọi nàng một tiếng dưỡng mẫu, chỉ kêu A Uyển. Nàng ngày trước còn cảm thấy đáng đánh đòn, sau hắn cũng không chịu sửa, liền không để ý nữa. Tô Khiểm Thuần cầm một cái thiếp màu vàng, nói người của Tây Hải Long Vương đưa tới. Là lễ trưởng thành của Cửu Hoàng Tử. Tây Hải đãi yến trước giờ rất xa hoa, khách mời cũng rất có mặt mũi. Nàng nghĩ muốn dẫn Tô Khiểm Thuần đi chơi một phen, có điều gặp phải Nhị Hoàng Tử thì thật bất đắc dĩ.
Nói về đoạn chuyện cũ giữa nàng và Cảnh Lan, thật giống Nguyệt Lão ngủ gật se nhầm tơ hồng. Nàng ba trăm năm trước tới Tây Hải dự yến, lại nhặt được tâm của hắn. Theo đuổi dồn dập, dọa nàng kinh hãi không ít, còn hướng Vương Mẫu mở lời cầu hôn. Nếu không phải nàng cương quyết từ chối, thì đã gả tới Tây Hải rồi a!
“Bao giờ chúng ta đi?”
Tô Khiểm Thuần lay tay áo nàng, rõ ràng là phấn khích, Tiêu thúc thúc nói Tây Hải nhiều vật hiếm lạ, hắn cũng chưa từng tới Hải Vực, lần này là hảo hảo mong chờ đi! Chiêu Uyển nghĩ một chút, quyết định ngày tiệc thứ ba mới tới.
“A Tô, ngươi nói xem lần này nên tặng gì?”
Nàng không thể không khen Tô Khiểm Thuần xã giao rất tốt, mỗi lần tặng lễ vật đều gõ trúng tâm ý đối phương. Bạn nhỏ Tô híp mắt, bảo:
“Người mang tặng hắn một nha hoàn thông phòng là được!”
Lời này vừa buông, đã nhận một cán quạt vào trán.
“Hồ nháo. Ngươi học ở đâu mấy thứ này? Có tin ta đem ngươi cho Cửu Hoàng Tử?”
“Như vậy người sẽ rất quạnh hiu đi!”
Tô Khiểm Thuần ôm cả cánh tay nàng, cọ cọ làm nũng. Chiêu Uyển rốt cuộc không nỡ trách mắng, cười bảo:
“Lúc ta ở một mình ngươi còn chưa có xuất hiện đâu!”
“Sau này người sẽ không một mình nữa!”
Chiêu Uyển cho rằng là hài tử nói chơi, lại không ngờ lời này về sau chính là ước định thiên trường địa cửu.
4.Chiêu Uyển đội đấu lạp che nắng, ngồi trên một áng mây lành đọc kí lục. Tới Tây Hải dự yến, cứ chầm chậm cũng được a! Mắt liếc thấy Tô Khiểm Thuần cùng Tiêu Quan Tuyết từ đâu bày ra một bàn cờ, đối chiến rất nghiêm túc. Nàng âm thầm cảm thán. Mình một trăm tuổi còn ngây dại làm cái gì, đứa nhỏ này đã đánh cờ ngang tay Tiêu Quan Tuyết, kì nghệ sợ rằng còn hơn lão bà ba nghìn tuổi này đi.
Nàng ngó đầu qua, kinh ngạc nhìn bàn cờ Phục Hổ trước mặt. Lục giới có bát kì trận, Phục Hổ đứng đệ tam, cách giải đã sớm thất truyền, hai kẻ này cư nhiên muốn giải?
“Cửu Hoàng Tử với kì nghệ say mê không dứt, trong mười hai nam hài của Tây Hải Long Vương cũng xem như nổi bật, tặng bàn cờ này cho y, y ắt ghi nhớ trong lòng. Ngày sau có việc, có thể tùy thời nhờ vả.”
Chiêu Uyển nghe Tiêu Quan Tuyết tính toán, không hổ là bậc tiền bối nghìn tuổi, công phu lợi dụng thật tốt!
“Vậy ngươi đã giải được chưa?”
“Là Tiểu Tô nhà ngươi giải.”
Lợi hại! Nàng chỉ có thể nể phục. Tài không đợi tuổi! Tài không đợi tuổi! Ta ngày ấy chính là nhặt được một cái đại bảo bối a!
Qua ba ngọn núi, rốt cuộc cũng tới Hải Vực. Nhìn trên cao chỉ thấy một vùng xanh ngút mắt, sóng bạc lăn tăn, lấp lánh như rắc kim tuyến. Gió thổi tới mơ hồ có chút mằn mặn. Không khí trên Cửu Trùng Thiên trong trẻo lành lạnh, tới Hải Vực, lại ôn hòa ấm áp không ít. Ba người rẽ nước xuống Tây Cung, quang cảnh đặc sắc. Sóng nước xung quanh êm ả, thủy sinh vô vàn, xuống sâu mới thấy Thủy yêu tu thành hình người, cũng gặp không ít các vị quý nhân tới dự yến. So với bình bình ở trên, náo nhiệt hơn rất nhiều.
Tây Hải Long Cung quả nhiên là mặt mũi của Tây Hải Long Vương. Đếm không hết trân bảo chạm khắc. Từng chiếc cột đều được chăm chút công phu. Mái điện không biết là ngọc gì, trong nước tỏa ra ánh sáng xanh dịu, một khối trân châu to gấp ba lần thủ cấp hài tử đặt ở chính giữa, lộ vẻ xa hoa. Nhà xí nghe đồn còn chạm vàng khắc ngọc. Tô Khiểm Thuần nghĩ sau này túng quẫn có thể đến Tây Hải đục khoét, đủ an nhà sung sướng trăm năm!
“Tiểu tiên tham kiến hai vị thượng thần.”
Giọng nói sau lưng gọi ba người quay lại. Người tới là một vị quý nhân có chòm râu dài “chấm đất”, chỉnh tề gọn ghẽ, ánh mắt cười rất ôn hòa. Chiêu Uyển truyền âm tới Tô Khiểm Thuần:
“Phấn Đà chân quân, rất gian xảo tranh thủ!”
Tô Khiểm Thuần đảo qua bốn chữ gian xảo tranh thủ, ánh mắt nhìn Phấn Đà chân quân linh thêm một phần.
“Nghĩ chân quân đã tới từ sớm, ở đây còn có thể gặp thật bất ngờ.”
Tiêu Quan Tuyết mỉm cười. Lão già này tiệc nào cũng tới rất sớm, phỏng chừng vừa bày tiệc đã có mặt. Lần này tới muộn vậy sao…
“Thượng thần quan tâm.Tiểu tiên là chủ động ra nghênh đón các vị. Ô, tiểu khả ái này là xưng hô ra sao?”
Tô Khiểm Thuần thấy ánh mắt Phấn Đà chân quân nhìn đến mình, cũng không ghét bỏ hai chữ khả ái, liền ngọt ngào cười:
“Chân quân hảo.”
“Haha, thật là ngoan ngoãn. Ba vị, mời.”
5. Phấn Đà đưa bọn họ tới đại sảnh liền lui đi. Chiêu Uyển mới ngẩng đầu, đã gặp ngay oan gia…
Cảnh Lan vận cẩm y cao quý, tiêu sái anh tuấn. Nhìn thấy Chiêu Uyển, cước bộ liền chững lại. Tiêu Quan Tuyết thức thời tiến lên một bước:
“Nhị hoàng tử hảo!”
Cảnh Lan hồi thần, ánh mắt không ngừng ôn nhu nhìn Chiêu Uyển. Ôm quyền lại lễ. Tô Khiểm Thuần nhạy cảm thấy bầu không khí ám muội, giật giật tay áo hỏi. Chiêu Uyển đáp:
“Hắn thiếu chút nữa là thành dưỡng phụ ngươi rồi”
Tô bảo bối thập phần bất mãn. Cái gì dưỡng phụ a!!!
“Nghe nói A Uyển nhận một đứa trẻ từ Nhân giới, lớn lên thật xinh đẹp!”
Cảnh Lan nghĩ muốn xoa đầu Tô Khiểm Thuần, lại bị bảo bối nhanh nhẹn tránh đi, còn trừng mắt nhìn. Chiêu Uyển bật cười:
“A Tô có chút sợ người lạ, mong Nhị hoàng tử lượng thứ.”
“Haha, như vậy cũng xem như thành thục cẩn trọng.”
“Chúng ta đi gặp Long Vương, chút nữa tái kiến!”
Tiêu Quan Tuyết vạn năm vẫn ôn nhã mỉm cười, lập tức dẫn người đi. Cảnh Lan ngây ra một chốc, cũng nhanh chóng theo sau.
6. Tây Hải Long Vương thấy người tới, mắt sáng như sao. Hai vị này, mặt mũi lớn lắm! Lão trực tiếp bê rượu tới, chào hỏi hoan hỉ.
“Hai vị thượng thần đại giá, bản vương không tiếp đón từ xa, thật là thất lễ!”
Chiêu Uyển nhẹ nhàng đỡ ly rượu, bảy phần khách sáo ba phần thân mật nói:
“Long Vương có lời mời, chúng ta mừng còn không kịp, sao lại là thất lễ. Phải rồi, không biết Cửu Hoàng Tử ở nơi nào? Ta cùng Tiêu Dao thượng thần có phần lễ này, phải là đưa trực tiếp mới được!”
Tây Hải Long Vương thầm kinh ngạc. Lần trước sinh thần Lục hoàng tử, hai vị này chỉ đơn giản tặng ba viên trân châu, lần này lại dụng tâm như vậy, lẽ nào coi trọng A Cửu? Lão Long Vương cười hà hà, lập tức an bài người dẫn khách tới hoa viên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!