Tuyệt Thế Giai Thoại - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Tuyệt Thế Giai Thoại


Chương 2


1.Hoa viên Tây Hải vô vàn kì hoa dị thảo, mềm mại đong đưa. Cảnh Hiên ngồi trước bàn cờ hắc bạch đan xen, đối diện là một đại tăng ăn vận cao quý. Chiêu Uyển lập tức nhận ra người. Sư phụ của nàng Tố Nguyệt Thượng thần, trước mặt quý nhân kia còn phải gọi hai tiếng tiền bối. Cao Tổ Thần tăng, quý nhân chân chính a!

“Tiểu bối gặp qua thần tăng!”

Ba người cùng ôm quyền chào. Cao Tổ bề ngoài hung dữ, thực tế rất hào sảng, đối với hậu bối cũng rất ôn hòa. Một câu hai câu liền gọi ba người tới xem cờ. Cảnh Hiên trước sau đều nhìn cờ, chỉ đơn giản hạ lễ nhỏ, đầu mày không ngừng nhíu chặt. Hắn nhìn bàn cờ này tinh diệu, đã có hướng đi, chốc lát lại bị chặn, rốt cuộc vẫn là không cách nào giải được.
Tô Khiểm Thuần khiễng chân nhìn bàn cờ, bật cười ha ha hai tiếng. Cao Tổ hơi nghiêng đầu, cũng không ngại Tô Khiểm Thuần nhỏ tuổi, hỏi:

“Tiểu thần tiên, có gì đáng cười? Có cao kiến gì chăng?”

Tô Khiểm Thuần chắp tay, mắt đẹp cong cong, đáp:

“Thần tăng không chê tiểu bối tuổi nhỏ làm càn, tiểu bối sẽ nói.”

Chiêu Uyển trong lòng thầm mắng tiểu tinh quái. Thế cờ kia vừa vặn lại là Phục Hổ Kì. Tô Khiểm Thuần giải được, còn cố tình thần thần bí bí.
Cao Tổ xoa đầu Tô Khiểm Thuần, còn nhấc người lên ghế, chủ động nhường chỗ:

“Hảo.”

Tô Khiểm Thuần vươn tay nhỏ múa trên cờ, động tác như nước chảy mây trôi. Giải!

Cảnh Hiên biểu tình kích động, cũng không thấy kì nghệ thua một tiểu hài hai trăm tuổi là hổ thẹn, khóe môi không ngừng kéo cao. Cao Tổ không che dấu tia khen ngợi trong mắt, cao hứng hỏi:

“Tiểu thần tiên, cờ này là ai chỉ điểm cho ngươi? Tiêu Dao Thượng thần?”

Chưa đợi Tô Khiểm Thuần đáp, Tiêu Quan Tuyết đã cười khẽ một tiếng:

“Thần tăng coi trọng. Cờ này còn phải nhờ A Tô chỉ điểm tiểu bối.”

Cao Tổ nghe lời này, đáy lòng tính toán. Hài tử này tuệ chất kinh diễm, căn cốt cũng là kì tài hiếm gặp, ngàn năm, sợ rằng khó gặp được một người. Nếu đã vậy…

“Tiểu thần tiên, ngươi có hứng thú theo bản tăng tu hành không?”

Lời này vừa nói, gây ra sửng sốt không nhỏ.

Phải biết Cao Tổ Thần tăng giác ngộ đệ nhất, một thân tuyệt học xưng bá Lục Giới, chưa từng nhận qua đồ đệ. Lần này lại nhìn trúng Tô Khiểm Thuần?
Chiêu Uyển trong lòng đắc ý cười lớn. Xem đi, dưỡng tử của lão nương, lại lọt vào mắt xanh của Đệ nhất Thần tăng đấy!!!

Tô Khiểm Thuần tròn mắt. Hắn qua sách vở đại khái có thể hiểu Cao Tổ Thần tăng là bậc đại quý nhân có bao nhiêu lợi hại…Nhưng mà…Tô Khiểm Thuần nhìn qua Chiêu Uyển.
Tu hành, tuyệt đối không phải việc một sớm một chiều là xong. Những năm này hắn không ở Cửu Trùng Thiên, nàng có hay không bỏ quên hắn???

Chiêu Uyển nhìn sắc mặt Tô Khiểm Thuần, liền hướng Cao Tổ thi lễ, kéo bảo bối đang ngây ngốc qua một bên. Tiến hành…”gia huấn”

“Đứa ngốc này, ngươi còn không mau đồng ý. Cao Tổ Thần tăng đổi ý thì làm thế nào?”
“Người cùng Tiêu thúc thúc dạy ta không phải là được rồi sao?”

Chiêu Uyển hết nói nổi. Đương nhiên là cũng được, nhưng cũng chỉ là cũng được thôi. Tô bảo bối nhà nàng bất kể là tuệ chất hay căn cốt, so với đám hậu bối cùng thời đều chính là vô địch. Đi theo Cao Tổ, mới là lựa chọn thích hợp nhất.

“Ngươi không phải luôn muốn trở thành cường giả sao? Ta cùng Tiêu Quan Tuyết có thể dạy ngươi thành cường giả, nhưng chân chính cường giả trên vạn người, bái Cao Tổ Thần tăng làm sư phụ mới là phải.”

Tô Khiểm Thuần cắn môi, nói:

“Nhưng ta còn không biết phải xa người bao nhiêu năm, người sẽ quên ta.”

Nàng thật muốn ngã ra mà! Nàng còn nghĩ Tô Khiểm Thuần khúc mắc cái gì, ra là cái này a!

“Quên ngươi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Tô Khiểm Thuần nghe lời này, chân chính hạ quyết tâm.

2.Cao Tổ Thần tăng nghe Tô Khiểm Thuần gọi hai tiếng sư phụ, còn cẩn thận bưng trà bái lễ, kêu tốt tốt tốt. Cũng không ở lại thêm, trực tiếp mang người về Chỉ Thăng Tiên Sơn.

Tô Khiểm Thuần theo Cao Tổ cưỡi mây, không nhịn được hỏi

“Sư phụ, lấy tư chất của đệ tử, bao giờ mới xuất sư?”

Cao Tổ không nhìn hắn, giọng nói xa xăm:

“Tu hành trong thiên hạ là việc không giới hạn. Học đủ căn bản, liền để ngươi xuất sư thực luyện.”

Chỉ Thăng Tiên Sơn nằm ở Cực Lạc, tiên khí cực thịnh, còn có thần khí Sơn Hà Phiến trấn giữ, là chốn tu luyện lý tưởng trong Lục giới. Từng gốc cây ngọn cỏ đều có linh khí, tà khí bất khả xâm phạm. Gọi là thánh địa, cũng không sai biệt lắm.
Cao Tổ để Tô Khiểm Thuần ngâm tại Thác Ngọc bảy bảy bốn mươi chín ngày, lạnh giá so với sông Băng trên Cửu Trùng Thiên còn muốn hơn vài phần. Tô Khiểm Thuần hết thời hạn bước ra ngoài, toàn thân phủ tuyết, lại đi tới động Ti Hỏa, thiêu đốt chín chín tám mươi mốt ngày. Liền như thế, nếm trải đủ đau đớn ngứa ngáy. Một trăm ba mươi ngày sau, quả nhiên luyện được một cái Kim Cang Thân!

Tô Khiểm Thuần cử động so với lúc trước càng thêm linh hoạt nhẹ nhàng, nội lực tăng tới bảy tầng. Hắn thầm nghĩ Chiêu Uyển thương xót mình như vậy, không áp dụng biện pháp này.Kim Cang Thân, làm sao một trăm ba mươi ngày đã luyện ra được. Khó trách nàng nói, theo Cao Tổ Thần tăng chính là kì duyên tốt nhất.

3.Vạn dặm vạn dăm hoa rơi, không ngừng biến chuyển…

100 năm, Tô Khiểm Thuần ngồi đón gió trên đỉnh núi, ngũ quan tranh tối tranh sáng, trông về vầng trăng mờ mịt giấu mình trong mây, lại nghĩ Chiêu Uyển đang làm gì? Trăng ở Cửu Trùng Thiên rất sáng. Có lần nàng uống rượu, ngủ gật trên bàn đá, má treo hai áng mây hồng, ánh trăng thanh lạnh chiếu tới, liền trở nên ấm áp…

200 năm, Tô Khiểm Thuần nằm trên cây cao, ngắm ráng vàng bình minh, gương mặt trổ mã so với mặt trời còn muốn rạng rỡ hơn, nâng niu từng bức thư của Chiêu Uyển. Thời gian đầu tu luyện, sư phụ vì hắn chặn hết liên lạc với bên ngoài, ngoài trừ tu hành cũng chỉ có tu hành. Những bức thư này, là đến chậm trăm năm…

300 năm, Tô Khiểm Thuần bạch y như ngọc, mỹ mạo vô song, ngồi dưới tán đào cửu sắc, cẩn thận viết từng chữ từng chữ hồi âm. Ánh mắt lướt qua bức thư của Chiêu Uyển bên cạnh, không tự chủ nặng thêm một phần tình ý nồng như rượu…

400 năm, Tô Khiểm Thuần trưởng thành, càng lúc càng yêu nghiệt, y phục đơn giản cũng không che được quý khí. Tay như tạc nâng bút, chỉ thấy người ngọc trong tranh điềm đạm xinh đẹp, mắt hạnh cong cong, giống như có hoa khai tại tiếu. Vài lọn tóc đen bóng xõa trên vai, điểm thêm một phần dịu dàng. Nàng đứng giữa sương khói mờ ảo, còn thoát tục hơn sương…

500 năm, Cao Tổ nhìn Tô Khiểm Thuần từ thiếu niên khả ái lớn thành nam tử tuấn mỹ bức người, trong lòng thầm khen thêm mấy câu. Đứa trẻ này tuệ chất cực cao, năm trăm năm đã học hết vốn liếng mấy vạn năm tu luyện của hắn. Giác ngộ chưa bằng hắn, nhưng rất nhanh sẽ đuổi kịp, thậm chí vượt qua, là nhân trung chi long trong đám hậu bối bây giờ. Chưa tới một nghìn năm nữa, chắc rằng xếp tới hàng đại cường giả rồi. Cao Tổ lấy ra một tấm kim bài, đưa cho Tô Khiểm Thuần:

“Có lệnh này, con ở Cực Lạc có thể tùy ý lấy đi hai vật, người của núi Chỉ Thăng nghe con sai bảo. Sư phụ đã dạy hết lời, tâm đặt tại đâu thì về đó. Phần ma khí phong ấn trong thân thể con, có thể áp chế bao lâu thì áp chế. Nếu có dị tượng, cứ tới đây niệm bí khẩu kia. Sư phụ sẽ trở về.”

Tô Khiểm Thuần nhận kim bài, quỳ trên đất vái gập người, vô cùng tôn kính. Nếu nói có ai hắn để trong lòng, Chiêu Uyển, còn có Cao Tổ. Năm đó nếu như từ chối phần duyên sư đồ này, một thân cường giả bây giờ, hắn há có thể sở hữu. Trước khi đi, Tô Khiểm Thuần nghĩ liền nói:

“Người có sự gì, đồ nhi nhất định dốc lòng phù trợ”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN