Tuyệt Thế Giai Thoại
Chương 3
Thư đồng trông nhà tên Oản Ca, nhìn thấy Tô Khiểm Thuần, nhất thời ngây ngẩn. Thiên a, lại có nam tử tinh xảo bậc này đi! Tô Khiểm Thuần buồn cười nhìn Oản Ca, đưa tay búng trán cậu vài cái:
“Thượng thần đi đâu rồi?”
Oản Ca suy đoán thân phận Tô Khiểm Thuần, lẽ nào là nam nhân ái mộ thượng thần nhà mình? Thượng thần xinh đẹp như vậy, những năm này chọc hoa đào cũng không ít đâu! Có điều thượng thần đã sớm dặn dò, hành tung của nàng không phải ai hỏi cũng nói. Cậu đắn đo, cuối cùng vẫn cảnh giác hỏi :
“Ngài là người ở đâu tới? Tìm thượng thần có việc gì?”
Tô Khiểm Thuần đỡ trán, nhất thời cảm thấy đau đầu. Ngươi ngày trước còn theo chân ta đi chơi, gọi một câu hai câu Tô ca ca. Mới năm trăm năm không gặp, liền coi ta thành người ngoài rồi?
“Ta là Tô Khiểm Thuần.”
Oản Ca trợn trắng mắt, bất ngờ muốn ngã ra đất. Tô Khiểm Thuần?!
“Dưới gốc đào cửu sắc có chôn bốn vò Đào Hoa Túy. Sang tới xuân năm sau đào lên, là mĩ tửu khó cưỡng.”
Cậu nghe Tô Khiểm Thuần nói nhanh, không còn nghi ngờ nữa. Bốn vò rượu kia là cậu cùng Tô ca ca lén chôn xuống, căn bản không có người thứ ba biết. Oản Ca cười hi hi lấy lòng:
“Tiểu đệ nhất thời mê loạn, không nhận ra Tô ca ca. Thượng thần bốn ngày trước tới kinh thành Yểm Quốc. Nghe nói có vị tiên tử lịch kiếp trong cung, Ti Mệnh Tinh Quân nhờ thượng thần thúc đẩy tình kiếp của vị tiên tử kia.”
Lời vừa dứt, ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng Tô Khiểm Thuần.
2. Nhân giới, hậu cung Yểm Quốc…
Chiêu Uyển nằm trên ghế quý phi ăn nho, lười biếng nhắm mắt. Ti Mệnh đem nàng tráo với Trang Qúy Phi, nói rằng sắp đến ngày tuyển tú. Mặc Lan tiên tử đời này là đích nữ hầu phủ, tính cách nhã nhặn dịu dàng, đế vương vừa thấy đã thích, sủng hạnh liền một tháng. Kiều Mặc Lan sinh tình. Nàng lúc này nhảy vào, lấy lòng đế vương, làm một oán phụ đày đọa Kiều Mặc Lan, hại nàng ta sảy thai. Lại buông lời mị đế, lấp liếm chuyện này, chỉ bị trách phạt có lệ. Kiều thị sau đó báo thù, Trang Quý Phi cuối cùng bị đày tới Lãnh Cung, Đông Sơn tái khởi hạ dược chết Kiều Phi. Hai bên cùng chết, Chiêu Uyển xem như xong việc. Nàng nghĩ Ti Mệnh kia gần đây bận rộn, mới viết ra một cái kịch bản cẩu huyết thế này. Mặc Lan tiên tử a, để cô chịu khổ rồi!
Ngày tuyển tú nói đến là đến, Chiêu Uyển mặc một bộ cung trang màu đỏ, đuôi váy thêu vạn dặm mẫu đơn, đeo đai lưng nạm ngọc, tóc vấn cao, cài tám trâm vàng, họa mặt rực rỡ, rất có bộ dáng sủng phi, ngồi cạnh hoàng hậu lấn át tới tám phần. Vị Trang Qúy Phi này tên là Trang Phấn Ngọc, xuất thân tôn quý, tính cách sắc sảo ngoan độc, nàng ta ở hậu cung vinh sủng vô hạn. Bốn năm, người đến kẻ đi, địa vị Trang Phấn Ngọc vẫn vững như bàn thạch, chưa từng nghe qua hai chữ thất sủng.
Ma ma tổng quản dẫn theo tốp tú nữ đầu tiên vào điện, ai nấy đều xinh đẹp như hoa, mỉm cười dịu dàng. Chiêu Uyển nâng quạt xếp, nhàn nhạt thưởng thức. Liếc thấy hoàng đế tới xem cũng không buồn xem, ma ma hiểu ý, lại dẫn tốp thứ hai vào. Vẫn chưa gặp Mặc Lan tiên tử a! Chiêu Uyển che miệng, ngáp nhẹ một cái. Tới tốp thứ ba, thứ tư, hoàng đế tùy tiện sắc phong hai bát phẩm tuyển thị. Tới tốp thứ năm, Chiêu Uyển rốt cuộc cũng nhìn thấy Kiều Mặc Lan. Rốt cuộc vẫn là tiên tử trên Cửu Trùng Thiên, dù lịch kiếp, vẫn một bộ tư thái hơn người, ở tốp tú nữ này chính là hạc giữa bầy gà. Hoàng đế vừa nhìn đã ưng. Tới lượt Kiều Mặc Lan vấn đáp liền phong tới chính lục phẩm Uyển nghi. Chiêu Uyển xem tới đây liền hết hứng thú, cáo mệt quay về. Nàng nhìn đám tú nữ hành lễ, có đủ loại ánh mắt đan xen, âm thầm thở dài. Thâm cung có bao nhiêu hiểm ác, hà cớ phải đâm đầu vào, sợ rằng chưa thành phượng hoàng niết bàn, đã bị kẻ trên hung hăng dẫm chết.
Phấn Ngọc Cung
Chiêu Uyển thấy Trang Phấn Ngọc thực là được sủng tận trời. Cả một tòa cung điện đặt theo tên nàng ta. Ti Mệnh mượn cho nàng cái thân phận này, cũng coi như tới hưởng phúc đi!
Đến tối, Thụy Lam, tâm phúc của nàng chạy vào báo tin hoàng đế tới chỗ của Kiều Uyển nghi. Chiêu Uyển chỉ cười, nhanh chóng cho lui. Nàng còn mong hoàng đế hàng đêm đều đến chỗ Kiều Mặc Lan đây. Hoàng đế đối với nữ nhân hợp ý thường vô cùng dịu dàng, trong miệng đều là lời sủng nịnh, y càng sớm bắt được tâm Kiều Mặc Lan, việc của nàng kết thúc càng nhanh a.
Đêm, Tô Khiểm Thuần đứng tại hoa viên Phấn Ngọc Cung, nhìn cung nữ trông cửa ngủ gà ngủ gật, thầm nhủ cũng tốt, khỏi mất công lão tử hạ phép một phen. Hắn sau khi nghe Oản Ca nói liền qua điện Ti Mệnh hỏi thăm, nghe lão bà kia nói Chiêu Uyển tới nhân giới làm sủng phi, có cảm giác sâu sắc muốn đại khai sát giới. May mắn nàng không phải đi lịch kiếp, mà chỉ chen chân trong tình kiếp của người khác, nhưng nghĩ tới Trang Qúy Phi ngày ngày liếc mắt đưa tình cùng hoàng đế, Tô Khiểm Thuần vẫn là nuốt không trôi!
Hắn một đường đi tới phòng của Chiêu Uyển, phòng nàng thức giấc, liền đặt Yểm Giới, người bị vây bên trong mê man không tỉnh, bấy giờ mới khẽ đẩy cửa vào. Trong phòng bài trí hoa lệ, rèm trân châu buông dài, có chút không hợp với tác phong của nàng. Hắn còn nhớ, khuê phòng của Chiêu Uyển rất tinh giản, nhiều nhất chỉ có cổ văn, kí lục, thoại bản. Đồ gốm, tượng ngọc gì đó nàng đều lười trưng bày. Đi qua hai tầng rèm châu, Tô Khiểm Thuần nhìn bóng lưng yểu điệu trước mắt. Nàng đắp chăn mỏng, đầu vai cong cong nhỏ nhắn, tóc buộc rất lỏng, vương trên gối mềm, nhịp thở đều đặn. Chợt trở mình, xoay người nằm thẳng, nến trong phòng rất nhạt, gương mặt nàng tranh tối tranh sáng, hàng mi phủ bóng thật dài, động thật khẽ, như cánh bướm đậu qua đầu tim Tô Khiểm Thuần. Hắn nâng tay vẽ theo kiều nhan của nàng, tình ý triền miên. Năm trăm năm, nàng dường như càng thêm điềm đạm, nhìn thế nào cũng không thấy nét bướng bỉnh trước kia.
Tô Khiểm Thuần không biết bản thân hiện tại là dạng nào ôn nhu, dạng nào dịu dàng, khóe môi cao hứng không giấu được. Cầm lên một lọn tóc của Chiêu Uyển, cùng với tóc của mình bện lại một chỗ, đưa tay cắt gọn, quý trọng ôm vào lòng. Khom người hôn lên trán nàng, mới thu hồi kết giới rời đi. Khụ, ban đêm rình rập khuê phòng cô nương gia, nói thế nào cũng thật không quân tử…
3. Chiêu Uyển thức giấc rất sớm, cũng không cảm thấy có gì khác lạ. Chỉ gọi hai cung nữ tới hầu hạ thay áo. Hôm nay tới Phượng Nghi Cung một phen, gặp mặt bốn vị tú nữ mới được sắc phong a. Nàng thong thả dùng thiện, một chút cũng không thèm để ý thời gian. Thụy Lam biết nương nương ngày thường thích bỡn cợt hoàng hậu, lần này xem ra lại cố ý tới muộn, tốc độ hầu hạ nàng ăn cũng chậm đi ba nhịp. Thẳng tới lúc mặt trời lên cao mới di giá tới Phượng Nghi Cung.
Nàng nhìn cảnh sắc như hoa trong Phượng Nghi Cung, hoàng hậu mỉm cười thân tình, trong bốn vị tú nữ kia, Kiều Mặc Lan phẩm vị cao nhất, ngồi kế Lương Chiêu nghi. Bên cạnh hoàng hậu còn có Liễu Thục phi, khung cảnh ấm áp, ai nấy cười như hoa, hoàn toàn là hảo tỷ muội. Chiêu Uyển nâng gót bước vào, mị mị cười:
“Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Mọi người thấy nàng, lập tức đứng dậy hành lễ. Hạ Lan Mẫn cười nhạt, hỏi:
“Trang Qúy phi đến trễ, không biết là có việc gì?”
“Thần thiếp sáng sớm thân thể không an, nên mới đến muộn. Mong nương nương khoan hồng tha thứ.”
“Trang muội muội thân thể quý trọng, bản cung thương tiếc còn không kịp, mau tới ngồi.”
Chiêu Uyển hồng hào xuân sắc, nào có chút mệt mỏi gì. Ngồi xuống lại đưa mắt tới chỗ Kiều Uyển nghi, thuận miệng nói:
“Kiều muội muội nhận thánh sủng, so với hôm trước quả thật tươi tắn hơn nhiều lắm.”
Kiều Mặc Lan không biết nghe thành ý tứ gì, vội kinh sợ đáp:
“Đều nhờ hồng phúc hoàng thượng.”
Nàng nâng chén trà, không nói gì nữa. Ngồi ngây ngốc một lúc,Chiêu Uyển xem như đại khái nắm được cục diện trong cung bây giờ. Kiều Mặc Lan từ đầu tới cuối đều tỏ thái độ trung lập, ngược lại vị Đỗ Thường tại, xem ra là muốn nhảy lên con thuyền Phấn Ngọc cung của nàng đây. Chiêu Uyển nhìn đủ, bèn lấy cớ đau đầu, nhanh chóng rời đi. Tới nửa đường, lại đụng phải thánh thượng.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
Tư Đồ Cẩn ngay lập tức nâng người dậy, nhìn qua sắc mặt nàng, bảo:
“Ái phi điều dưỡng thân thể cẩn thận, thế nào đã xanh xao thành như vậy.”
Chiêu Uyển cười thầm, Trang Phấn Ngọc xem ra cũng có tâm kế, trong mắt Tư Đồ Cẩn thật sự nhìn ra hai phần tình ý. Nhưng mà hắn vội đến Phượng Nghi Cung, hẳn là đi xem Kiều Mặc Lan. Nàng phủ tay lên mu bàn tay Tư Đồ Cẩn, yếu ớt cười:
“A Ngọc nghe lời hoàng thượng.”
Tư Đồ Cẩn quét mắt nhìn cung nữ theo Chiêu Uyển, trầm giọng dặn dò:
“Chăm sóc nương nương cho tốt.”
“Thần thiếp cáo lui.”
Lúc nàng rời đi cơ hồ là chạy trốn. Vai sủng phi này diễn thật không dễ a!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!