Tuyệt Thế Giai Thoại - Chương 6_2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Tuyệt Thế Giai Thoại


Chương 6_2


*Chương bổ sung, còn chưa tới 600 từ ((

Chương 6_2

5. Oản Ca vô cùng được việc, loay hoay một hồi đã sắp được một bàn thức ăn tinh xảo. Tiêu Quan Tuyết cũng không vội về, ngồi chờ ăn trực.
“Thúc thúc.”

Tô Khiểm Thuần vừa về nhìn thấy Tiêu Quan Tuyết, vui mừng chào hỏi. Tiêu Quan Tuyết mỉm cười, đứng lên vỗ vai Tô Khiểm Thuần mấy cái:
“Nhìn thấy ngươi, thúc thúc cảm thấy bản thân thật già lắm rồi.”

Về vai vế, lẽ ra không gọi tiếng thúc thúc này. Có điều Tiêu Dao thượng thần chê tiếng bá bá quá già, từ nhỏ đã dạy Tô Khiểm Thuần kêu thúc thúc. Tô Khiểm Thuần nghe vậy cũng không khách sáo, vuốt cằm bảo:
“Này là đương nhiên a.”

Tiêu Quan Tuyết bắt đầu cậy già lên mặt, hơi ghì đầu Tô Khiểm Thuần, một bộ trưởng bối giáo huấn tiểu bối:
“Cái miệng ngọt ngào của ngươi chạy đi đâu rồi? Lời nói ra làm sao lại ức nghẹn như vậy.”

Tô Khiểm Thuần cười hì hì nhìn y, ra vẻ đắc đạo:
“Tiểu bối ăn ngay nói thật, chân thành cực điểm, còn bị trách mắng. Lẽ nào đông tây đều phải nịnh nọt mới tốt?”

Tiêu Quan Tuyết cũng không phản bác, chỉ nói:
“Cong được thẳng được mới là đạo. Cong không có thẳng không được, thẳng không có cong cũng không xong. Ngươi nói xem?”
“Thúc thúc chỉ dạy rất hảo.”

Chiêu Uyển thay qua y phục hưu nhàn, thấy hai kẻ ngồi chờ cơm thảo luận tới hăng say, không nhịn được chen vào một câu:
“A Tô có điều không biết, Tiêu thúc của ngươi hồi trẻ nhiệt khí đầy mình, là một trượng phu thẳng tới không cong nổi, bất quá tuổi tác mài giũa, bây giờ căn bản cong tới không thẳng nổi!”

Tiêu Quan Tuyết tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng:
“Ngụy Dao thượng thần bình loạn, cũng không ngại Ti Mệnh gán thêm chút khẩu nghiệp, hỗ trợ lịch kiếp thống khoái.”

Chiêu Uyển: “…”

“Tiểu bối lại cảm thấy lời nàng nói dường như không sai. Còn chuyện lịch kiếp, Ti Mệnh tinh quân bàn cùng tiểu bối vài lời, hoàn cảnh không thể nói là hảo, nhưng chắc chắn tứ chi lành lặn, tài năng kinh diễm.”
Tô Khiểm Thuần vừa nói vừa thuận tiện giúp nàng đặt đệm mềm lên ghế. Chiêu Uyển ngồi xuống, hắng giọng:

“Lão huynh có lời chúc phúc, tiểu muội sao dám không nhận. Chính là lão huynh chớ vội cười, lần sau có cơ hội lịch kiếp, làm sao thoát khỏi tay tiểu muội.”
“Mong chờ mong chờ!”

Sau đó không biết là Chiêu Uyển quá thiêng hay vận khí của Tiêu Quan Tuyết quá kém, y thật sự bị Điểm hội chỉ tên. Có điều chuyện sau này để sau này nói. Chiêu Uyển thống khoái được bốn năm ngày, hưởng thụ con trai lớn trong nhà phụng dưỡng (ý chỉ bạn Tô -))) ), đã tới thời gian lịch kiếp.

6. Thiên Môn…

Ti Mệnh hướng Chiêu Uyển quăng mị nhãn, bảo:
“Hảo tỉ muội của ta ơi. Điểm hội chọn cho ngươi một cái tình kiếp, muội muội giúp ngươi gian lận, một đời an hảo.”

Nhưng mà lời của Ti Mệnh tinh quân, từ trước đến nay đều không thể tin…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN